Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân - Chương 37: Sự Dịu Dàng Đột Ngột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân


Chương 37: Sự Dịu Dàng Đột Ngột


“Kỳ lạ ở đâu?” Lão Tề vội bước đến.

Việc hệ trọng liên quan đến tiền cược, Vũ Không và Chu tiên sinh cũng bước lại.

“Dường như không phải một loại rượu.” Tô Nguyễn nói.

Không phải một loại rượu? Lại dám trộn rượu? Lão Tề tức giận đến mức trừng mắt với Trần Ngũ, lão ta không dặn hắn ta chơi lớn như thế!

Nếu Tô Nguyễn vì thế không đoán đúng, hại lão ta không thắng được trúc bài và bản sách lẻ thì lão ta không để yên cho Trần Ngũ đâu!

Trần Ngũ chột dạ cúi đầu: “Lúc rót rượu, không cẩn thận bị lộn vào.”

Hắn ta đâu có cố ý, nhưng hắn ta lại càng khâm phục Tô Nguyễn hơn, không ngờ nàng có thể đoán được viện hai loại rượu bị lộn vào nhau.

Hắn ta vốn định chỉ cần Tô Nguyễn nói đúng tên một loại trong đó thì sẽ bảo nàng nói đúng rồi.

Thấy Tô Nguyễn lại ngửi tiếp, biểu hiện có phần xoắn xuýt thì Chu tiên sinh vốn đang căng thẳng lại bình tĩnh lại: “Nhóc con, nếu không được thì đừng cố.”

Lão Tề liếc mắt nhìn ông ta: “Đừng gây sự.”

Chu tiên sinh hừ một tiếng, ông ta có cảm giác mình sắp thắng rồi nên chẳng thèm để ý đến lão ta.

Lão Tề sốt sắng nhìn Tô Nguyễn, Tô Nguyễn nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Là rượu dâu và rượu hoa cúc.”

“Có đúng không Trần Ngũ?”

Ba người đồng thời nhìn sang Trần Ngũ, Trần Ngũ không lên tiếng, nhưng hắn ta há hốc mồm, biểu hiện ấy đã nói rõ đáp án cho ba người.

Lão Tề hay tin mừng thì nhảy lên: “Nhóc con, giỏi lắm.”

Lại liếc nhìn Chu tiên sinh đang đen mặt với vẻ đắc ý, cái cằm muốn vểnh lên trời.

Biểu hiện của Vũ Không cũng chẳng có biến hóa gì, chỉ hơi bất ngờ nhìn Tô Nguyễn.

Hắn ta nghĩ thầm, không ngờ tiểu nha đầu này lại có chút bản lĩnh, chẳng trách công tử đối xử với nàng khác với tất cả mọi người.

Bốn bát rượu còn lại không có bất ngờ nào nữa, Tô Nguyễn đoán được rất nhanh.

Nhưng nàng không ngờ, trong lúc đoán rượu chỉ uống với lão Tề hai lần, lại hệt như đã uống nhiều lắm vậy.

Lão Tề vui vẻ bảo Trần Ngũ cất bát đi, nói năng ân cần: “Nhóc con, không phải ngươi định đi gặp Thôi công tử à? Đi nhanh đi.”

“Vậy ta đi trước.” Tô Nguyễn quay người thi lễ với ba người xong, đang xoay người định đi thì bỗng nhớ đến gì đó, nàng quay đầu sang nói với Vũ Không: “Đại thúc, lát nữa ta sẽ đến Tạ phủ, có thể thuê xe ngựa của ngài không?”

Vũ Không có hơi ngơ ngác, thuê xe ngựa của hắn ta?

Lão Tề e hèm một tiếng: “À, không phải ngươi là người đánh xe à?”

Vũ Không chợt nhớ ra, khi nãy lão Tề giới thiệu thì đã thuận miệng nói hắn ta là đánh xe.

Vì thế, bây giờ vị hôn thê của công tử muốn thuê xe ngựa của hắn ta?

Đầu tiên không nói hắn ta đường đường… Bỏ đi, hảo hán không nhắc chuyện xưa, đánh xe thì đánh xe, nhưng vấn đề là, hắn ta lấy xe ngựa ở đâu ra?

“Quyết định thế nha đại thúc.” Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào: “Ta sẽ ra lại rất nhanh.”

Sau khi đến tiểu viện thì vừa hay đụng phải Trần Ngũ dọn dẹp xong trở về.

Nhìn thấy Tô Nguyễn, hắn ta do dự nhắc một câu: “Công tử đang ăn sáng.”

“Ăn muộn thế sao?” Tô Nguyễn cảm thấy kỳ lạ, theo như thói quen của Thôi Trạm, vào lúc này chắc hẳn hắn đã ăn xong mới đúng.

“Hai ngày nay công tử không ăn sáng.” Trần Ngũ nói một câu rồi xoay người đi.

Hắn ta không dám nói gì sau lưng công tử, bây giờ hắn ta đang nhắc nhở Tô Nguyễn, một là vì hắn ta khâm phục tài năng của nàng, hai là hắn ta làm lộn rượu vào nhau, coi như là lời xin lỗi với nàng, hắn ta đã hết lòng rồi.

Tô Nguyễn ngẩn người, sau đó suy nghĩ bỗng lóe lên.

Lẽ nào sự hờ hững ngày hôm qua của Thôi Trạm với nàng là vì hai ngày trước nàng không đến ăn sáng với hắn?

Tô Nguyễn mở to mắt nhìn, rồi lại mở to mắt hơn, bỗng cảm thấy đáy lòng ngọt ngào.

Là nàng nghĩ sai, hay nàng đã nghĩ quá?

Bước chân cũng trở nên mềm hơn, nàng chạy đến gian phòng của Thôi Trạm, âm thanh ngọt ngào như mật ong: “Thôi công tử, ta tới rồi~”

Bên trong không ai đáp lại, một hồi sau bỗng có tiếng ho nhẹ truyền lại.

Tô Nguyễn đẩy cửa ra, Thôi Trạm đang ăn sáng bên trong, hắn thong thả uống cháo, cũng chẳng ngẩng đầu nhìn Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn ôm bụng đi tới, nghiêng đầu cười ngọt ngào nói: “Thôi công tử, sáng nay ta đi vội quá nên không ăn sáng, bây giờ đói bụng quá đi mất, ta có thể ăn sáng với huynh không?”

“Không được.” Thôi công tử lạnh lùng từ chối.

“Đừng thế mà, Thôi công tử, ta đói lắm ~” Tô Nguyễn lắc lư cơ thể làm nũng: “Mời ta ăn được không ~”

Thôi Trạm không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy Tô Nguyễn đang dùng đôi mắt long lanh nước, đáng thương nhìn hắn.

Hắn không nên ngẩng đầu!

Sắc mặt Thôi Trạm càng lạnh hơn, hệt như kết băng.

Tô Nguyễn đang nghĩ hắn lại từ chối, bỗng nghe Thôi Trạm cứng ngắc nói một tiếng: “Trần Ngũ, lấy thêm một bộ chén đũa.”

Tô Nguyễn vui mừng ngồi xuống, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi Thôi công tử, hai ngày trước trời mưa nên ta không thể ra ngoài được, vì thế không thể đến ăn sáng cùng huynh.”

“Ai thích nàng đến?” Thôi Trạm hừ lạnh.

“Ta thích, ta thích, ta thích ăn sáng với Thôi công tử.” Tô Nguyễn dùng tay cầm bánh bao thịt tới cắn mạnh hai cái, thỏa mãn nói:

“Đồ ăn sáng chỗ Thôi công tử là thứ ngon nhất ta từng được ăn! Hai ngày nay ở nhà ta ăn không ngon tí nào.”

Nếu có Hạnh Vũ ở đây, nghe nàng nói thế thì chắc chắn sẽ tặng cho nàng một ánh mắt kiểu: Rõ ràng cướp đồ ăn với em, vậy mà nói ăn không ngon!

Tô Nguyễn nói xong thì lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt của Thôi Trạm, thấy màn băng sương trêи mặt hắn vẫn chưa tan đi thì lại nhỏ giọng hỏi dò: “Thật ra, quan trọng nhất là, vì được ăn sáng cùng Thôi công tử nên mới thấy đồ ăn sáng ngon hơn.”

Dứt lời, trêи gương mặt Thôi Trạm hiện ra biểu cảm vô cùng kỳ lạ, tựa như muốn cố gắng đè sự sung sướиɠ xuống, làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng đáy lòng lại vui rạo rực đến mức không kìm nén được.

Lúc Trần Ngũ đưa chén đũa vào thì thấy khóe môi của công tử nhà hắn ta cong lên, sau đó lại cố gắng đè xuống, vô cùng quái dị.

Hắn ta cũng không dám nói gì thêm, đặt chén đũa xuống rồi đi ngay.

Tô Nguyễn vẫn như ngày thường, nàng vừa ăn vừa khen toàn bộ món ăn trêи bàn, khiến Thôi Trạm bất giác uống thêm một chén cháo, ăn thêm hai cái bánh bao thịt.

Sau khi dùng xong, Tô Nguyễn thỏa mãn sờ bụng đứng lên: “Thôi công tử, ta phải đi rồi. Sau này nếu có ngày nào ta không tới được thì Thôi công tử phải ăn sáng đúng giờ đấy, không ăn sáng có hại cho dạ dày lắm.” Nàng thật lòng căn dặn.

Thôi Trạm cảm thấy có phần tức giận, hắn đang muốn nói hai ngày trước mình không có khẩu vị nên không ăn sáng, chứ không phải vì nàng không tới!

Chưa nói thì đã thấy tiểu nha đầu đứng đối diện cúi đầu, mũi chân chà chà dưới đất, giọng nói buồn man mát: “Thôi công tử cũng biết ta lén đến đây, nếu ngày nào đó bị người trong nhà phát hiện, chắc chắn ta sẽ không đến được nữa.”

Thôi Trạm không biết nhiều chuyện của Tô gia, nhưng nhìn từ thái độ của Tô Thụy An, hắn cảm thấy ông ta đã đồng ý việc từ hôn hơn phân nửa.

Bây giờ Tô Nguyễn không muốn từ hôn, như thế chắc chắn sẽ gặp trở ngại ở nhà.

Trái tim Thôi Trạm mềm nhũn: “Trêи đường chú ý an toàn.”

Nói xong lại khó chịu bỏ thêm vào một câu: “Cẩn thận đừng để bị phát hiện.”

“Vâng, Thôi công tử.” Tiểu nha đầu lập tức ngẩng đầu lên, cười cong mắt, như thể mây đen bỗng tan đi, để lộ nụ cười sáng ngời.

Khóe mắt Thôi Trạm hơi xong cong, gương mặt lạnh lùng cũng dịu dàng hơn không ít, như băng tuyết tan chảy, nhìn vào mắt Tô Nguyễn.

“Đi đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN