Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân - Chương 9: Bí Mật Không Thể Để Người Khác Biết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân


Chương 9: Bí Mật Không Thể Để Người Khác Biết


“Nguyễn Nguyễn!” Liễu Minh Khanh thốt lên đầy kinh ngạc.

“Thôi Trạm có việc gấp nên đã rời khỏi Lâm Huyền?” Tô Thụy An lầm bầm một câu, tiện tay đưa thư lại cho quản gia.

Thì ra Thôi Trạm đã phái tiểu nhị quán rượu đưa đến một phong thư, trong thư nói hắn có chuyện nên rời khỏi Lâm Huyền vài ngày, chuyện từ hôn chờ hắn trở lại rồi hẵng nói.

Tô Nguyễn vừa chạy đến cửa từ đường, nghe được câu này thì dừng chân.

Không phải hôn thư và tín vật?

Chỉ nói cho Tô Thụy An biết hắn tạm thời rời khỏi Lâm Huyền?

Tô Nguyễn muốn nghe thêm hai câu để chắc chắn, thế nhưng Tô Thụy An lại không nhiều lời, đã nâng bước đi thẳng đến nơi ở của Tô Hạm.

Tô Nguyễn thấy quản gia cầm phong thư trong tay thì lòng có phần chắc chắn, nếu hôn thư và tín vật thì Tô Thụy An sẽ không đưa cho quản gia như thế.

“Nguyễn Nguyễn, sao thế?” Liễu Minh Khanh đi tới bên cạnh Tô Nguyễn, bà ta liếc nhìn quản gia theo ánh mắt nàng rồi nhanh chóng thu hồi lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Vừa nãy, Tô Nguyễn nghe được cuộc đối thoại của quản gia và Tô Thụy An, thì tất nhiên bà ta cũng nghe được.

Tô Nguyển chỉ vào bóng lưng Hạnh Vũ đang đi lấy y phục sạch cho nàng.

“Con có việc muốn căn dặn Hạnh Vũ à?” Liễu Minh Khanh nói.

Tô Nguyễn gật đầu rồi lại lắc đầu, ý nói có việc, nhưng không phải việc quan trọng gì.

Liễu Minh Khanh không truy hỏi việc này nữa, dịu dàng nói: “Nơi này gió lớn, con xem y phục của con đã ướt cả rồi, mau vào đi kẻo cảm lạnh. Mấy ngày trước A Hạm bị bệnh mới khỏe lại được, con đừng để bị bệnh tiếp.”

Lần thứ hai nghe được chuyện của Tô Hạm thì ánh mắt Tô Nguyễn tốt lại.

Trước đó nói với Thôi Trạm rằng nàng thắt cổ là vì nàng khiến Tô Hạm tức giận, muốn dùng cách này để Tô Hạm tha thứ cho nàng. Lời là giả, nhưng nàng khiến Tô Hạm tức giận là thật.

Cũng vì nàng nên Tô Hạm mới sinh bệnh.

Hạnh Vũ lấy y phục mới về rất nhanh, Tô Nguyễn thay xong y phục bước ra thì Liễu Minh Khanh vẫn còn chưa đi.

“Nguyễn Nguyễn, Hạnh Vũ trạc tuổi con, bình thường xem nhau là bạn chơi cùng thì cũng thôi, nếu muốn nàng ta hầu hạ con cho tốt thì ta thấy nàng không làm được. Y phục của con bị ướt lâu như thế mà nàng ta cũng không biết lấy y phục mới cho con thay.”

“Xin lỗi phu nhân, Hạnh Vũ biết rồi.” Hạnh Vũ cúi đầu tỏ vẻ áy náy.

“Hạnh Vũ, ta không trách ngươi, Nguyễn Nguyễn xem ngươi là tỷ muội, vậy ngươi cũng là một nửa nữ nhi của ta.” Liễu Minh Khanh nói: “Nhưng bây giờ Nguyễn Nguyễn đang bị thương, còn không nói chuyện được, ta không yên tâm.”

“Thế này đi, ta sẽ bảo Hồ ma ma đến chăm sóc con vài ngày, chờ vết thương trêи lưng của con khỏi hẳn, cổ họng cũng không còn vấn đề thì ta sẽ gọi bà ta về.”

Tô Nguyễn cụp mắt che đi sự trào phúng trong đôi con ngươi, lần này Liễu Minh Khanh làm như quan tâm nàng, thế nhưng sau lưng lại có ẩn ý khác.

Bề ngoài thì bà ta làm như mình tin những gì Tô Nguyễn vừa giải thích khi nãy, nhưng thật ra bà ta đã sớm nghi ngờ, dựa vào việc Hạnh Vũ hầu hạ không tốt, đi một nước cờ bày tỏ sự quan tâm để phái người bên cạnh bà ta đến chăm sóc nàng, nói đúng hơn là giám thị nàng.

Xem ra, chỉ cần một ngày Thôi Trạm còn chưa đưa hôn thư và tín vật đến thì chuyện từ hôn vẫn chưa có hiệu lực thật sự, Liễu Minh Khanh cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.

Tô Nguyễn không từ chối, nếu nàng từ chối vậy chỉ khiến Liễu Minh Khanh hoài nghi hơn mà thôi.

Nàng viết vài chữ vào tay Hạnh Vũ, Hạnh Vũ nói thay nàng: “Tiểu thư nói cảm tạ phu nhân, nàng sẽ nhanh chóng chữa lành vết thương, không khiến phu nhân lo lắng nữa.”

“Nguyễn Nguyễn ngoan.” Liễu Minh Khanh mỉm cười: “Con cũng đừng để bụng chuyện Oanh Oanh, sau này nếu nàng ta lại đến tìm con gây chuyện thì con cứ nói với ta, ta sẽ không tha cho nàng ta đâu.”

Tô Nguyễn gật đầu.

“Hạnh Nguyễn, ngươi hầu hạ Nguyễn Nguyễn dùng cơm trước, ta đi bảo Hồ ma ma đến đây.”

“Vâng, phu nhân.”

Sau khi Liễu Minh Khanh rời đi thì Hạnh Vũ không chịu được nữa, ngồi sập xuống đất.

“Tiểu thư, vừa nãy thật sự khiến Hạnh Vũ sợ chết.”

Khi Tô Oanh dẫn Liễu Minh Khanh đến gõ cửa lần hai, vào giây phút Hạnh Vũ gần như sụp đổ thì Tô Nguyễn đã bò cửa sổ vào.

“Nếu người về muộn một chút nữa thôi thì Hạnh Vũ sẽ bị lão gia đánh đó, hu hu.” Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đau rồi! Hạnh Vũ bĩu môi lên án.

Tô Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Hạnh Vũ ôm lấy nàng ta, viết lên tay nàng ta: “Ta sẽ không để lão gia đánh em đâu. Tay em có đau không?”

Vừa nãy Hạnh Vũ bị ngã do Tô Oanh đẩy mạnh cửa vào, lòng bàn tay chỉ trầy nhẹ một vết đỏ đỏ, cũng may không rách da.

“Không đau.” Hạnh Vũ cọ cọ vào lòng nàng, nhân cơ hội yêu cầu: “Tiểu thư, sau này không cho người làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, lần này gặp may, lần sau biết đâu không được may mắn như thế nữa.”

Tô Nguyễn hơi dừng một chút: “Mấy ngày nay sẽ không đâu.”

Thôi Trạm không ở đây, nàng đi ra ngoài cũng vô dụng. Huống hồ Liễu Minh Khanh còn phái Hồ ma ma đến đây giám thị nàng, nàng muốn ra ngoài cũng không có cách.

Xem ra, phải tranh thủ mấy ngày nhàn rỗi sắp tới để nghĩ cách, làm sao để đi gặp Thôi Trạm, đồng thời khiến hắn không từ hôn.

Hạnh Vũ ngồi thẳng người: “Đúng rồi tiểu thư, vừa nãy đã quên bôi thuốc cho người, đợi lát nữa ăn cơm xong Hạnh Vũ sẽ bôi cho người.”

Không nhắc đến việc bôi thuốc thì Tô Nguyễn không ý thức được lưng mình đang bị thương, thật sự đã không đau nữa.

Hai người dùng bữa xong nhưng Hồ ma ma vẫn chưa đến, xem ra có việc nên chậm trễ.

Tô Nguyễn cũng không để ý, Liễu Minh Khanh đã nghi ngờ thì chắc chắn sẽ sai người đến trông chừng nàng, không có chuyện bỏ qua.

Hạnh Vũ đóng cửa từ đường lại, Tô Nguyễn cởi y phục nằm nhoài xuống thảm rơm, chờ Hạnh Vũ bôi thuốc cho nàng.

“Oa! Thuốc của Phương đại phu lần này hiệu quả tốt quá, mới dùng hai lần mà vết thương trêи lưng tiểu thư đã sắp mất rồi!” Hạnh Vũ ngạc nhiên nói.

Tối hôm qua khi nàng ta bôi thuốc, nhìn thấy những dấu vết xanh tím to bằng cánh tay đã sợ đến bật khóc.

Chỉ vừa qua nửa ngày, dấu vết kia đã nhạt đi chỉ còn lại màu hồng nhạt!

“Ồ, không đúng!” Hạnh Vũ tự nhủ: “Sáng nay bôi thuốc vẫn còn thấy rất đậm, còn đáng sợ hơn cả hôm qua nửa, sao chưa được nửa ngày đã…”

“Tiểu thư, có phải người ra ngoài đã bôi thuốc gì khác không?” Hạnh Vũ đổ chất lỏng màu xanh nhạt từ trong bình nhỏ lên lưng Tô Nguyễn, đồng thời dùng ngón tay xoa bóp.

Tô Nguyễn lắc đầu một cái, nàng làm gì có thời gian như thế?

“Vậy thì lạ quá, sao vết thương lại tốt lên được nhỉ?” Hạnh Vũ lầu bầu hai câu rồi cũng không để ý nữa, nhanh chóng bôi thuốc cho Tô Nguyễn.

Nàng ta không để ý nhưng Tô Nguyễn rất để tâm chuyện này.

Trước đó nàng vội đi tìm Thôi Trạm nên cũng không rảnh suy nghĩ việc tại sao lưng mình không đau nữa.

Bây giờ Hạnh Vũ nhắc đến lần nữa thì nàng mới ý thức được chuyện này không bình thường.

Nàng thầm suy nghĩ một chút, trong lòng đã hơi hiểu được.

Xem ra ông trời cảm thương cho kiếp trước của nàng, vì thế nên đã khai ân cho nàng, cho nàng sống lại cùng với một năng lực nào đó.

Có điều, thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội. Bí mật này nàng chỉ có thể dấu cho mình, Tô Nguyễn nghĩ thầm.

Nếu không, mặc dù Thôi Trạm không từ hôn, thì hắn cũng không bảo vệ nổi nàng.

“Tiểu thư, xong rồi.”

Tô Nguyễn mặc y phục xong thì bên ngoài từ đường vang lên tiếng gõ cửa: “Tam tiểu thư, là ta.”

Có người nói Hồ ma ma là hàng xóm của một người họ hàng xa của Liễu Minh Khanh, đã đi theo bên cạnh Liễu Minh Khanh hơn mười năm.

Tô phủ có ít hạ nhân, lại chẳng có khế ước chế nào, vì thế những quy tắc không nghiêm ngặt, và không hề tự xưng nô tỳ.

Hạnh Vũ mở cửa, nhìn thấy Hồ ma ma xách một cái rổ, trêи mặt rổ có một lớp khăn che thì tò mò hỏi: “Hồ ma ma, trong rổ là gì thế?”

Hồ ma ma bước qua ngưỡng cửa vào trong: “Phu nhân nói sợ Tam tiểu thư buồn chán, cho nên bảo ta cầm một ít kim chỉ mẫu thêu đến để dạy Tam tiểu thư thêu hoa.”

“Phu nhân không muốn khoe khang Tam tiểu thư trong lễ Kim Sai năm nay, nhưng lần này lại tổ chức ở huyện Tân Dương ngay bên cạnh. Lưu tri huyện của huyện Tân Dương vẫn luôn không hợp với lão gia, nếu Tam tiểu thư không có tác phẩm thêu hoa nào, vậy Lưu tri huyện sẽ cười chê, khiến lão gia mất mặt.”

Quả nhiên giống hệt với kiếp trước, Liễu Minh Khanh muốn để Tri phủ vừa mắt nàng trong lễ Kim Sai!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN