Trọng Sinh Thành Ca Nhi Xấu Xí Đi Làm Ruộng
Chương 2
Edit: Tiểu Mun
Bận rộn cả buổi trưa cuối cùng cũng thu thập đất trong sân thành đất trồng rau, mỗi mảnh nằm ở một bên trái – phải cổng nhà, xung quanh dùng trúc vây lại hai vòng để phòng ngừa sau này nuôi gà nó lại nghịch ngợm mổ hết rau, nói cũng lạ, nguyên thân không biết vì sao mà ngay cả các loại gia súc gia đình nhà nông hay nuôi như heo, gà cũng không thấy nuôi.
Hứa Thanh dọn dẹp vụn trúc đem đổ ở dưới gốc đa lớn ngoài sân, quay trở lại nhà bếp. Cậu múc nước ấm lúc trước nấu cơm xong đã để lên bếp đổ vào trong chậu gỗ bưng tới cái giá gỗ rửa mặt cạnh giếng, lấy chiếc khăn nhỏ đặt cạnh chậu, mới vừa hất nước lên mặt đã cảm thấy trên mặt vừa đau rát vừa ngứa.
Hít…, còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Hứa Thanh cẩn thận dùng nước ấm rửa mặt, cầm lấy khăn bên cạnh nhẹ nhàng thấm sạch nước trên mặt, một thằng con trai rửa mặt nhẹ nhàng thế này cũng thật không dễ dàng, nhưng vì để mặt không bị nghiêm trọng hơn cũng chỉ có thể từ từ làm. Bởi vì nguyên chủ rất ghét mặt của bản thân nên cũng không cẩn thận chăm sóc, thậm chí có khi còn không thèm rửa mặt, cái này thật sự không chấp nhận được, Hứa Thanh là một người yêu thích sạch sẽ sao có thể giống như thế.
Cậu đem nước bẩn đổ vào mương nước nhỏ, lại vào bếp múc thêm một chậu nước ấm, trước khi rửa mặt Hứa Thanh đem bàn tay gầy gò của mình đặt trên miệng chậu, chớp mắt liền thấy ở đầu ngón trỏ và ngón giữa chảy ra hai dòng nước, đây là nước linh tuyền trong không gian. Bởi vì mụn trên mặt đã tích tụ quá lâu nên cần phải từ từ điều trị. Cũng vì phòng ngừa người dân trong thôn phát hiện mặt cậu biến hoá quá nhanh nên cậu chỉ có thể pha một chút linh tuyền với nước ấm rửa mặt.
Rửa mặt xong Hứa Thanh đem cất chậu và khăn, trở về nhà bếp nấu nước nóng. Bận rộn một hồi dù bây giờ đang là cuối đông cậu vẫn đổ một thân mồ hôi. Chờ cậu tắm xong trời cũng đã tối đen, cậu cẩn thận đốt đèn dầu lên, đem đồ ăn còn dư lúc trưa làm thành món cơm chiên đơn giản. Chờ đến khi cậu làm xong hết, nằm trên cái giường được trải lớp rơm khô làm đệm, bọc bên trên một tấm vải thô thì đại khái cũng đã 9 giờ tối. Ban đêm ở cổ đại không có hoạt động giải trí, thêm nữa cậu còn là một tên FA cho nên chỉ có thể đi ngủ sớm.
Ngày mai đi chợ phải mua lợn con, gà con, lại mua thêm mấy bộ y phục mới nữa, à, còn phải mua thêm chó con giữ nhà… Nghĩ nghĩ một hồi Hứa Thanh dần đem chính mình bọc thành quả cầu, không bao lâu liền ngủ, bây giờ cậu mới cảm thấy an tâm và thoải mái nhất từ khi đến thế giới này.
Ngủ một giấc đến hửng sáng, Hứa Thanh đánh một cái ngáp bò dậy khỏi ổ chăn ấm áp, cầm y phục màu lam nhanh chóng mặc vào, đây là y phục duy nhất không có mảnh vá, thu thập bản thân xong cậu liền xuống bếp đốt lửa, bắt nồi đổ nước và gạo vào, cậu chuẩn bị nấu cháo. Sau đó cậu chạy đến bên giếng nước lấy cành liễu ngâm trong thùng gỗ ra vệ sinh răng miệng, đây là công cụ đơn giản cậu mô phỏng theo văn hoá Trung Hoa làm ra. Trước tiên đem cành liễu ngâm vào trong nước, lúc muốn dùng liền vớt ra rồi dùng răng cắn vào cành liễu, khi đó những sợi liễu sẽ bung ra giống như răng của lược gỗ, dùng làm bàn chải đánh răng rất tiện.
Sau khi đánh răng xong cậu lại dùng linh tuyền pha nước giếng rửa mặt, cảm giác không còn đau rát nhiều như ngày hôm qua nữa tâm tình cũng tốt lên, ăn sáng xong liền khoá cổng lại, đi bộ đến phía Nam của thôn, cậu không biết đường đi chợ nên chỉ có thể đến tìm Tạ thẩm.
Tạ thẩm chính là người thường giúp nguyên chủ mua hạt giống, nhà ở thôn Cát Tường, gả cho Tạ Trường Danh ở thôn Hạnh Phúc, năm thứ hai liền sinh ra một ca nhi nhưng đáng tiếc sau đó vẫn mãi không hoài thai được nữa, trong nhà không có cha mẹ chồng hối thúc nên cuộc sống trôi qua hạnh phúc. Năm ngoái Tạ ca nhi là đứa con duy nhất cũng gả lên trấn trên làm cho các ca nhi chưa gả trong thôn ghen tị đến đỏ mắt, chỉ cần gả lên trấn trên dù cho là vị trí nào thì so với những nơi khác cũng cao hơn một bậc.
Vào đến thôn, nhà đầu tiên mà Hứa Thanh nhìn thấy chính là nhà của Tạ gia, ngôi nhà có mái lợp ngói xanh hiếm thấy trong thôn, có ba gian, quanh nhà cũng dùng đá xây thành tường rào nhưng không cao giống như nhà của Hứa Thanh, cái này cũng là cha Hứa phụ giúp làm, nhà bọn họ cũng là có quan hệ tốt nhất với Tạ gia.
Cốc cốc cốc
“Ai đấy?” Một giọng nam hơi thô vọng ra.
“Nhanh đi mở cửa, cuối đông hẳn là Thanh ca nhi đến lấy hạt giống.” Giọng nói này nhu hòa hơn, nghe cũng cảm thấy đây là một người ôn hoà.
“Là ta, Thanh ca nhi.” Hứa Thanh có chút không được tự nhiên trả lời, gọi ‘Thanh ca nhi’ thực sự là không quen…
Bên trong vang lên vài tiếng lách cách, cửa liền mở.
” Thanh ca nhi, mau vào đi, vừa kịp lúc ăn sáng!” Tạ thúc là một hán tử cao lớn gần một mét tám, không chỉ có âm thanh vang dội mà thân thể cũng rất khoẻ mạnh, hoàn toàn không giống người đã hơn 40 tuổi.
“Không cần đâu Tạ thúc, ta ăn rồi, ta chỉ muốn hỏi hôm nay hai người có đi họp chợ không?” Hứa Thanh nhìn chiều cao của đối phương, lại nghĩ đến thân thể nhỏ bé của mình, có chút cảm giác bi ai.
“Thanh ca nhi vào đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.” Tạ thẩm cũng đi tới cổng trực tiếp lướt qua Tạ thúc, đi thẳng tới bên cạnh Hứa Thanh thân thiết lôi kéo cậu vào trong sân. Tạ thẩm cao khoảng một mét bảy, dáng người hơi gầy, gương mặt tương đối mềm mại khiến người nhìn cảm thấy thoải mái. Hứa Thanh có chút ngượng ngùng nhưng cũng không có từ chối sự thân thiết của Tạ thẩm.
“Thật sự đã ăn rồi? Đừng có gạt ta, bằng không đừng mong ta bỏ qua cho ngươi.” Cuối cùng Hứa Thanh luôn mãi khẳng định đã ăn sáng rồi Tạ thẩm mới bằng lòng buông tha cho cậu, bắt đầu ăn sáng.
Gia đình làm nông khi ăn cơm cũng không quá để ý quy củ, có rất nhiều nhà vì đông con cháu nên đều ăn ngoài sân.
“Ngươi nói muốn đi chợ? Đây chính là chuyện tốt, người trẻ tuổi nên đi lại nhiều! Đợi một chút ta lập tức chuẩn bị, dẫn ngươi đi cho biết đường.”
Vừa nghe Hứa Thanh muốn cùng mình đi chợ Tạ thẩm vội vàng ăn xong bữa sáng, cầm cái giỏ đi lấy trứng gà cất trữ trong nhà chuẩn bị đem lên chợ bán.
“Không gấp, thẩm cứ bình tĩnh làm không cần phải vội.”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tạ thẩm, Hứa Thanh vừa thấy chút buồn cười vừa thấy cảm động.
“Sao lại không vội, đi sớm một chút thì có thể đi dạo nhiều nơi hơn, đi mau đi mau! Đương gia, hôm nay ngươi không cần đi, ta và Thanh ca nhi đi dạo.”
“Được được, đi đi, trên đường cẩn thận.”
“Tạm biệt Tạ thúc.”
“Đi thôi đi thôi, đi được nhiều nơi nhìn được nhiều thứ hơn!”
Tạ gia nằm ở cuối thôn Hạnh Phúc cho nên có thể đi từ con đường mà Hứa Thanh qua đây trực tiếp rẽ vòng qua thôn liền tới con đường dẫn đến chợ, nhà ở cuối thôn đều đi bằng đường này còn những nhà ở đầu thôn thì đi bằng đường khác, lộ trình không sai biệt lắm, cậu và Tạ thẩm liền đi bằng đường ở cuối thôn này.
Trời còn sớm, trên đường cũng không nhiều người, đi được nửa đường liền gặp một người chuyên kéo xe lừa, mỗi người 3 đồng,đi xe lừa giảm được một nửa thời gian, chỉ mất một canh giờ là đến chợ, 3 đồng này cũng đáng giá. Tạ thẩm nhanh tay trả tiền cho cả hai người, cậu cũng không từ chối, chỉ nghĩ sau này nhất định sẽ trả ơn, không thể để mất tình cảm.
“Ngươi chính là Thanh ca nhi của nhà họ Hứa?” Người kéo xe là hán tử của thôn bên cạnh, thường được mọi người gọi là “Lý thúc”.
“Vâng, Lý thúc như thế nào lại biết ta?” Hứa Thanh đặt tay đè lên tay Tạ thẩm nhắc hắn đừng kích động, lúc nghe Lý thúc hỏi về Hứa Thanh hắn cho rằng sẽ được nghe điều gì đó cho nên tâm tình có chút kích động.
“Ta và cha ngươi có chút giao tình, trước đây thường nghe hắn nhắc đến ngươi.”
“Ra là thế, thật là trùng hợp.” Khuôn mặt gầy yếu bị che kín bởi mụn của Hứa Thanh khẽ cười, mặc dù không phải xinh đẹp nhưng đôi mắt đen láy lại cực kỳ sáng ngời, làm cho gương mặt không được đẹp của cậu tô thêm một chút ánh sáng, Tạ thẩm nhìn Thanh ca nhi cười như thế tâm trạng có chút nặng nề, một đứa nhỏ tốt như thế…
“Ngươi đó, nên đi dạo nhiều chút, quan trọng nhất vẫn là sống tốt, vẻ bề ngoài gì đó cũng đâu thể ăn no được, đúng không?”
Lý thúc thẳng thắn nói ra lời này khiến Tạ thẩm cực kỳ tán đồng. “Đúng vậy, đúng vậy, Thanh ca nhi đứa nhỏ này chỉ cần sống tốt, những người kia đúng là không có mắt, bị vẻ ngoài làm cho mờ mắt!” Hứa Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ thẩm cùng Lý thúc nói chuyện, thỉnh thoảng còn vung vẩy tay chân, một lời hợp ý liền vỗ cạnh xe cười ha ha!
Xem ra Tạ thẩm không phải người ôn hòa, nhưng như thế này lại rất thân thiết, gần gũi, Hứa Thanh sửng sốt mở to đôi mắt đen láy cùng Tạ thẩm bọn họ nở nụ cười.
“Buổi trưa ta cũng ở chỗ này đón chở người, lúc đó các ngươi trực tiếp đến đây là được.”
Cảm ơn Lý thúc xong, Hứa Thanh cùng Tạ thẩm trước tiên đi vào con phố bán đồ ăn tìm một vị trí đem giỏ đặt xuống, lấy trứng gà đặt lên tấm vải sạch đã được trải tốt trên đất chờ người tới mua.
“Thanh ca nhi, chờ ta bán xong trứng gà, chúng ta liền đi dạo.”
Hứa Thanh đang nhìn quanh đánh giá khu chợ, nghe Tạ thẩm nói lập tức đáp lại:
“Không sao không sao, không cần phải vội.” Nói xong liền cười rộ lộ ra hàm răng trắng. Mấy người bán thức ăn và mua đồ ăn ở bên cạnh quay qua nhìn rồi trộm đánh giá.
“Ôi chao…, trên mặt ca nhi này như thế nào lại đầy mụn thế kia, thực đáng tiếc… ”
Tạ thẩm dùng ánh mắt sắc liếc qua lập tức không còn ai xì xào bàn tán.
“Đừng để ý đến bọn họ, Thanh ca nhi đẹp mắt nhất, đúng là không có mắt nhìn.”
Hứa Thanh “…” cậu cao cũng tới 1 mét 65, bộ dạng lại gầy yếu, đôi mắt đen tuy có hơi to một chút, trên mặt nếu không nổi đầy mụn, cùng lắm chỉ coi như là một tiểu nam sinh tươi mát, làm sao cũng không hình dung thấy mình ‘Đẹp’ a!
Chợ cũng không lớn nhưng đông đúc, người của ba thôn xung quanh đều tới đây họp chợ cho nên người khá nhiều, mấy sạp bán đồ ăn căn bản đều là đồ của nông gia tự mình nuôi trồng, trên con đường này ở bên phải bán đủ loại rau củ quả, ở bên trái thì bán gà cùng động vật hoang dã, nga, còn bán cả thỏ, kế bên là sạp bán thịt heo, phải trả tiền thuê sạp. Chợ ở đây thật đúng với câu ‘chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ’.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!