Trọng Sinh Thành Ca Nhi Xấu Xí Đi Làm Ruộng
Chương 3
Edit: Tiểu Mun
Hai người Hứa Thanh tuy tới sớm nhưng người tới mua bán trên đường cũng đã rất đông, vốn dĩ người nhà nông không có thói quen ngủ nướng, hơn nữa trên trấn nhà nào cũng nghĩ muốn đến sớm một chút để mua được đồ ăn tươi ngon. Trứng gà Tạ gia đều là trứng mới đẻ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, không bao lâu liền được một người mua hết, người nọ trả 30 văn tiền mua hết 20 trứng gà, đây một phần cũng là do trứng gà mới nên mới bán được giá tốt như thế, bình thường giá chỉ 25 văn. Tạ thẩm bán được trứng với giá cao hơn dự tính, tâm trạng rất là vui vẻ.
“Đi! Thanh ca nhi! Ngươi muốn mua cái gì? Chúng ta đi dạo xem”
Hứa Thanh cũng lây tâm trạng vui vẻ của Tạ thẩm, giọng nói mang theo vài phần hưng phấn:
“Ta muốn mua heo con, gà con, còn có… ”
“Được được được, chúng ta từ từ mua, đi theo ta!”
Tạ thẩm nhìn thiếu niên gầy yếu nhưng ánh mắt lại không tự chủ được sáng lên trước mặt, càng nhìn lại càng thấy tâm tình vui vẻ, kéo tay cậu đi đến điểm bán heo.
“Hiện tại là cuối đông, số lượng heo con bán cũng ít, chúng ta đi thử vận may, có con heo nào nhìn có tinh thần liền mua, không có thì chờ lần sau, không nên gấp gáp. Phải rồi! lát nữa ngươi cứ chờ một bên để ta trả giá, tuổi ngươi còn nhỏ không có kinh nghiệm, nhìn rồi học hỏi về sau thời điểm đi mua đồ cũng không bị thiệt.”
Tạ thẩm vừa đi vừa dặn dò Hứa Thanh, nhìn cậu gật đầu như gà mổ thóc càng cảm thấy hài lòng, đúng là một đứa trẻ ngoan. Hiện tại Thanh ca nhi có thể đã nghĩ thông, còn muốn đi chợ,không còn sợ ánh mắt người đời, người cũng đã trưởng thành rồi, ta phải tìm hán tử nhà nào còn chưa cưới vợ dắt mối cho Thanh ca nhi, không thể chờ tới khi Thanh ca nhi 21 tuổi được. Tạ thẩm có chút bận tâm vì ở đây nếu ca nhi đủ 21 tuổi, hán tử đủ 24 tuổi mà vẫn chưa có hôn phối thì sẽ phải đến quan phủ định hôn. Nhưng cái kia cũng không phải việc tốt, những người chờ đến khi bị quan phủ định hôn không phải quá lười biếng thì cũng là bị tàn tật.
Tạ thẩm nhìn Hứa Thanh bên cạnh đang không ngừng nhìn ngó xung quanh đánh giá khu chợ, tâm liền mềm nhũn, đã 20 tuổi rồi mà vẫn còn như một đứa trẻ, ngày nào đó hắn phải tỉ mỉ nói chuyện này với cậu mới được. Trong lòng lại thầm nghĩ có lẽ Thanh ca nhi cũng là lo sợ quan phủ định hôn nên mới thay đổi lớn muốn đi ra ngoài thôn.
Hứa Thanh đang bị các loại kiến trúc cổ đại khiến cho mê mẩn nào biết Tạ thẩm đang nghĩ cái gì, cậu căn bản không biết đến cái quy củ quan phủ lập hôn gì gì đó, nếu không cậu đã ăn không ngon, ngủ không yên, làm gì còn tâm tình đánh giá cảnh sắc đầy hương vị cổ đại trước mắt này.
Vận may của bọn họ không tồi, vừa vặn có mấy đầu heo mới lớn tinh thần hăng hái, tuy rằng hơi nhỏ nhưng lớn lên đủ hoạt bát, chỉ cần tốn chút công sức nuôi dưỡng là có thể nuôi thành heo lớn mập mạp. Người bán heo vừa lúc lại là người trong thôn nhà mẹ đẻ của Tạ thẩm, lại cũng có chút giao tình nên đã tính ưu đãi cho bọn họ từ 650 văn còn 600 văn.
Tạ thẩm nhân lúc Hứa Thanh đi tính tiền liền kéo tức phụ của Lưu hán tử bán heo qua nói:
“Này này, ngươi giúp ta chú ý một chút, xem thử trong thôn Cát Tường có hán tử nào thành thật mà chưa có hôn phối hay không, có thì dắt mối giúp cháu của ta đi!”
Lưu tức phụ nhìn theo ánh mắt Tạ thẩm vừa vặn thấy Hứa Thanh đang cúi đầu đếm tiền, tuy rằng da dẻ trắng nõn nhưng càng nổi bật rõ những vết mụn đỏ trên mặt…
“Đây chính là con của Hứa gia kia?”
Tạ thẩm liếc mắt một cái.
“Như thế nào? Ngươi đây là cùng mấy người kiến thức hạn hẹp kia giống nhau sao!”
“Hắc! Ngươi đây là có ý gì a! Cứ tin tưởng ta, vừa lúc trong thôn đang có rất nhiều hán tử đi tòng quân trở về, rất nhiều người còn chưa có vợ đâu!”
Tạ thẩm vừa nghe liền vội vàng nói: “Ngươi giúp ta xem xét thật tốt, tìm được đối tượng phù hợp lúc đó ta sẽ đến quan sát thêm”
“Yên tâm yên tâm, cứ tin tưởng ta!”
“Tạ thẩm, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh trả tiền xong, cũng đã thương lượng cùng người bán heo – cũng chính là đương gia của Lưu gia- chờ cậu đi mua xong một vài thứ nữa sẽ quay lại lấy heo con sau. Quay lại liền thấy Tạ thẩm cùng Lưu thẩm ghé vào nhau thì thầm không ngừng.
“Haha, không có chuyện gì, chính là lâu rồi không về nhà mẹ đẻ nên hỏi thăm một chút chuyện trong nhà, đúng không?”
Lưu thẩm lập tức tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu ca nhi các ngươi trước cứ đi mua đồ đi, con heo này ta buộc riêng qua bên cạnh, khi nào các ngươi mua đồ xong thì tới dắt a.”
Hứa Thanh vội vàng nói cảm ơn, tuy rằng đã cùng ông chủ nói nhưng bà chủ có thể chính miệng nói ra trong lòng cậu càng thấy biết ơn.
“Ngươi làm sao mà cứ nhìn chăm chú bóng lưng con nhà người ta? Ca nhi kia tuy rằng lớn lên có chút xấu nhưng lại là một đứa trẻ tốt.” Lưu hán tử thấy tức phụ mình nhìn chằm chằm bóng lưng đang xa dần của Hứa Thanh, có chút khó hiểu.
“Phi phi phi, gì mà xấu với lại không xấu! đứng sang một bên đi, thật phiền mà.” Lưu tức phụ miệng nói chồng mình phiền phức đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nghĩ xem trong thôn hán tử nhà nào nhân phẩm tốt.
– ———–
Được Tạ thẩm dẫn dắt, Hứa Thanh rất nhanh mua được muối cùng gia vị có vị hơi giống với ớt. Lúc đến cửa hàng bán y phục cùng vải vóc, Tạ thẩm kéo Hứa Thanh lại.
“Không cần mua y phục, tự tay làm còn tốt hơn y phục đi mua nhiều.”
Hứa Thanh sững sờ, cậu không biết làm đâu!
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Hứa Thanh hiện rõ ‘Ta không biết làm đâu, làm sao bây giờ?’ Tạ thẩm có chút buồn cười.
“Ngươi mua vải để đó, ta sẽ tới làm.”
Hứa Thanh vội vàng xua tay: “Sao có thể như thế, quá phiền toái rồi.”
“Phiền cái gì! Liền quyết định vậy đi.”
Tạ thẩm lôi kéo Hứa Thanh ở trong cửa hàng chọn vải có màu sắc thích hợp cho ca nhi. Hứa Thanh suy nghĩ một chút liền kéo tay áo Tạ thẩm.
“Cái kia Tạ thẩm, thẩm làm y phục cho ta, ta sẽ trả tiền công cho thẩm, bằng không ta chính là sẽ tự mua cũng không muốn thẩm vất vả làm không công như thế.”
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Hứa Thanh, Tạ thẩm bất đắc dĩ đồng ý, trong lòng nghĩ tới lúc làm xong không nhận tiền của Thanh ca nhi là được. Mà Hứa Thanh nhân lúc Tạ thẩm chọn vải liền hỏi ông chủ cửa hàng tiền công may vá, trong lòng cũng có giá cả hợp lý.
“Tới tới! Thanh ca nhi đến xem thử mấy tấm vải này thế nào?”
Hứa Thanh đi qua thấy Tạ thẩm đã chọn được ba tấm vải, một tấm màu lam đậm, một tấm màu tím nhạt và một tấm màu xanh nhạt, đưa tay sờ sờ.
“Ân! tuy là vải bố nhưng sờ lên cảm giác không tệ.”
Cậu sẽ không mua loại vải lụa, không những quá nổi bật mà lúc làm việc cũng sẽ không tiện, ở tận thế khổ nào cũng từng trải qua rồi nên cậu cũng sẽ không kén chọn. Ba tấm vải tổng cộng là 60 văn, mua một kiện y phục may sẵn đã hết 50 văn, rất không có lời.
“Đã biết rồi chứ? Tiền này không nên lãng phí, cần phải tính toán tỉ mỉ.” Tạ thẩm nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hứa Thanh trêu ghẹo.
“Đúng vậy, không ngờ thành phẩm so với vật liệu lại đắt hơn nhiều như thế! Đúng rồi Tạ thẩm, ta còn muốn mua một vài con gà con với một ít thịt heo.” Hứa Thanh cảm thán xong, nhớ tới mình còn chưa mua đủ mấy thứ cần mua, vội vàng la lên.
“Bây giờ mặt trời đã lên cao, cũng gần trưa rồi, chắc không còn chỗ nào bán gà con đâu, như vậy đi, nhà ta sắp tới gà con cũng nở ra, lúc đó ngươi tới nhà ta lấy đi.”
Hứa Thanh nghe xong liền cười hì hì nhìn Tạ thẩm: “Tới lúc đó ta sẽ trả tiền đúng với giá trên chợ bán, không lấy tiền ta liền không muốn nữa.”
“Được được được, ta lấy là được chứ gì.”
“Ta muốn 15 con gà con!” Hứa Thanh đưa ra số lượng mình mong muốn khiến Tạ thẩm kinh ngạc một chút.
“Nhiều như vậy! Một mình ngươi có thể nuôi sao?”
Hứa Thanh đưa tay vỗ vỗ lồng ngực gầy yếu của mình: “Đương nhiên có thể, tới lúc chúng lớn ta sẽ đưa thẩm 1 con nếm thử.”
Nhìn bộ dáng tự tin của Hứa Thanh, Tạ thẩm cũng vui vẻ cười nói: “Được nha, Tạ thẩm sẽ chờ đến lúc đó.”
Thấy Hứa Thanh hiện lên vẻ mặt ‘ta rất hài lòng’ càng thêm vui vẻ.
Mọi người đi ngang qua có chút ngạc nhiên: “Tiểu ca nhi này tuy xấu nhưng cười lên lại ngọt ngào vô cùng.”
Hai người bọn họ sau khi mỗi người mua 1 cân thịt ba chỉ thì đến đón heo con, xong xuôi liền chạy tới chỗ Lý thúc.
“Bên này bên này!” Xa xa nhìn thấy Hứa Thanh dắt theo heo con Lý thúc liền đánh xe lừa đi tới.
“Lý thúc, sao lại chỉ có một mình thúc?” Hứa Thanh có chút nghi hoặc, lúc sáng đông tới mức nhét đầy xe lừa cơ mà.
“Nga! Thanh ca nhi ngươi không biết sao? Hôm nay là ngày các hán tử tòng quân trở về nha.” Tạ thẩm cho là Hứa Thanh đã quên liền hướng cậu giải thích, căn bản không nghĩ là cậu thật sự không biết.
“Đúng vậy, cho nên ta kéo xe lừa tới lui vài chuyến rồi, mới đến nơi này liền thấy các ngươi.”
Tâm trạng Lý thúc thật không tồi, ngày hôm nay kéo nhiều thêm mấy chuyến kiếm được không ít, có thể mua một chút đồ ăn ngon cho tức phụ cùng hài tử, khiến bọn họ cao hứng.
Đem heo con lên xe lừa, ngồi xuống ổn định xong Hứa Thanh có chút chột dạ hỏi Tạ thẩm.
“Tạ thẩm này, thẩm cũng biết ta không thường ra khỏi cửa, triều đại này phía trên… ” Hứa Thanh dùng ngón tay chỉ chỉ lên trời “Là ai a?”
Tạ thẩm cũng không hoài nghi, chỉ cảm thấy Hứa Thanh cuối cùng cũng thay đổi, người cũng hoạt bát hơn.
“Bây giờ là triều đại Tân triều, thiên tử đã tuổi tráng niên, là một người chính trực, mức thuế thu đối với bách tính chúng ta cũng rất hợp lý… ”
Hứa Thanh nghĩ xem ra ‘Tân triều’ này cũng không phải là ‘Tân triều’ ở Trung Quốc cổ đại kia.
“Kia, tại sao lại có tòng quân? Lẽ nào đất nước đang có chiến loạn?” Hứa Thanh có chút lo lắng, cậu cũng không muốn xuyên đến một thời đại chiến loạn đâu.
“Không phải, đây là thông lệ từ mấy đời vương triều rồi, cũng không biết tại sao.”
Tạ thẩm cũng không biết vì sao, phía trên cũng không quản bách tính bàn luận chuyện nên hắn liền phổ cập một chút kiến thức về tòng quân cho Hứa Thanh.
Triều đại này 5 năm sẽ chiêu binh một lần, mỗi gia đình đều có một hán tử phải đi, gia đình nào đã từng có thành viên đi tòng quân được 15 năm thì không cần phải đi nữa, nếu như cặp chồng chồng sinh ra đứa con là ca nhi thì đương gia có thể nộp thuế để không đi tòng quân. Lúc nguyên chủ vừa ra đời thì cha Hứa liền đi tòng quân, mãi tới khi nguyên chủ 5 tuổi mới trở về, từ lúc đó cho tới khi Hứa Thanh 15 tuổi cha mẹ Hứa qua đời thì bọn họ vẫn luôn nộp thuế 5 năm một lần thay thế cho việc tòng quân, hiện tại Hứa Thanh đã 20, hai tháng nữa cậu liền bước sang tuổi 21, hán tử tòng quân năm nay đều đã trở về, Hứa Thanh lúc này mới yên tâm, cậu chỉ có một mình, lại là ca nhi, xem ra vì số thuế phát sinh sau này cậu phải nghĩ biện pháp kiếm tiền rồi.
Lý thúc đưa bọn họ đến ngã ba lúc sáng, sau khi giúp đem heo con cùng một số đồ đạc xuống liền đánh xe lừa trở về, Tạ thẩm để đồ đạc xuống đất, giúp Hứa Thanh đem heo con đuổi vào chuồng xong mới về nhà.
Trong thôn có người đi tòng quân, một lần đi liền đi hết 5 năm, trở về thì hài tử đã trở thành hán tử, trên mặt mỗi người đều tràn ngập niềm vui sướng, trời đã vào trưa, trong thôn dần dấy lên khói bếp lượn lờ. Hứa Thanh nhìn quang cảnh yên bình rồi đóng cổng lại, chuẩn bị làm cơm trưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!