Trọng sinh tìm lại hạnh phúc - CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH NĂM 16 TUỔI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Trọng sinh tìm lại hạnh phúc


CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH NĂM 16 TUỔI


Trong khoảng khắc câu nói của người phụ nữ đó vừa dứt, Ngọc Nhi liền bừng tỉnh, mở to mắt. Trước cô là một gương mặt rất quen thuộc đang cất giọng nói tràn đầy lo lắng:
– Cô chủ. Cô không sao chứ?
– Dì Lan. Sao dì lại ở đây?
Dì Lan là vú nuôi của Ngọc Nhi từ nhỏ. Khi xưa, lúc cô cùng Phạm Minh Hoàng dọn ra ngoài, cô cũng không còn gặp bà lần nào nữa. Một lần sang nhà thăm bệnh tình của ba, cô được người hầu trong nhà kể lại rằng một tháng sau khi cô rời khỏi nhà họ Tô, dì Lan đã trở về quê sinh sống.
– Cô chủ à. Tôi không ở đây thì có thể ở đâu. Thôi, cô chủ dậy đi rồi mau chuẩn bị xuống ăn sáng.
– Hôm nay là ngày mấy vậy dì?
– Ngày 7 tháng 7 năm 201X.
Nói xong, dì Lan ra khỏi phòng. Năm 201X không phải là thời điểm cô 16 tuổi sao. Chẳng lẽ cô quay trở về quá khứ. Không thể nào xảy ra chuyện hoang đường như vậy. Ngọc Nhi vội chạy tới bàn trang điểm, soi mình vào tấm kiếng lớn.
Một cô gái trẻ, xinh đẹp mang nét hồn nhiên ngây thơ của tuổi mới lớn, mái tóc đen xỏa dài ngang lưng còn rối, mặc trên người chiếc váy ngủ màu trắng kín đáo. Đúng, chính xác là cô. Ngọc Nhi của 16 tuổi.
Từ phòng mình xuống, Ngọc Nhi còn lân lân cảm giác kỳ lạ. Cô không tin là mình đã sống lại. Rõ ràng sự việc diễn ra rất chân thực, không giống như giấc mộng. Khi cô vừa xuống tới cầu thang, dòng suy nghĩ của cô đột nhiên bị cắt đứt khi trông thấy hai người ngồi ở bàn ăn lớn đối diện đang trò chuyện.
Người ngồi tại vị trí đầu bàn là cha cô, Tô Quốc Hùng. Trông ông còn rất trẻ và khỏe mạnh. Còn người ngồi bên trái không ai khác là Trương Gia Kiệt lúc 11 tuổi. Như cảm nhận được có người xuất hiện, Quốc Hùng và Gia Kiệt đồng thời quay sang nhìn Ngọc Nhi.
Lúc này, Ngọc Nhi nhớ tới một chuyện. Sau khi mẹ cô mất không bao lâu, mặc cô phản đối, ba cô vẫn dẫn Trương Gia Kiệt về nhà và nói cậu tạm thời ở đây trong một tháng. Thời hạn chỉ kéo dài được nửa tháng đúng vào ngày hôm qua, ba cô quyết định nhận Trương Gia Kiệt làm con nuôi. Kết quả, Quốc Hùng và Ngọc Nhi cãi nhau một trận lớn.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh không một tiếng động kéo dài một lúc, Ngọc Nhi ho nhẹ một tiếng chào Quốc Hùng buổi sáng, quay sang gật đầu nhẹ với Gia Kiệt rồi kéo ghế ngồi xuống bên phải của ông.
Trong suốt bữa ăn, cả ba không ai nói lời nào, trừ thỉnh thoảng Ngọc Nhi gấp cho ông một vài miếng rau và nhắc nhở người hầu thay cho Gia Kiệt một ly sữa nóng. Thái độ của Ngọc Nhi làm Quốc Hùng vô cùng ngạc nhiên.
Khi trông thấy cô, ông đã chuẩn bị mọi cách để hòa giải giữa hai cha con và giải thích cho Ngọc Nhi về chuyện của Gia Kiệt nhưng hành động lúc nãy của cô có thể chứng minh sự việc hôm qua cô không còn tính toán nữa cũng như chấp nhận sự hiện diện của Gia Kiệt trong nhà này.
Trong lòng niềm vui mừng xen lẫn lo lắng vì tiết mục hết mức quen thuộc này. Song Quốc Hùng vẫn ôm hi vọng Ngọc Nhi đã thay đổi suy nghĩ. Thế là Quốc Hùng cố tình ăn nhanh phần bữa sáng của mình rồi lặng lẽ tránh lên thư phòng để không gian cho hai chị em dễ dàng trò chuyện. Vì ông biết Ngọc Nhi rất sĩ diện, trước mặt ông chắc chắn cô sẽ không tự mở miệng nói câu nào với Gia Kiệt.
Còn Gia Kiệt, tuy bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng đang dựng hàng rào phòng ngừa cô gái đang ngồi ăn bánh mỳ trước mặt mình. Cậu nhớ một lần Ngọc Nhi cũng đột nhiên yêu cầu người hầu làm y như vậy. Sau khi cậu vui vẻ, ngoan ngoãn uống hết ly sữa đó liền bị đau bụng, liền chạy vào nhà vệ sinh gấp. Kết quả là trưa hôm đó, chú Hùng phải bỏ việc ở công ty về đưa cậu đi nhà thương.
Sau này cậu nghe phong phanh người hầu tám chuyện với nhau, mới biết rằng ly sữa đó đã được cô ngấm ngầm yêu cầu người hầu bỏ thuốc xổ. Vậy mà ban đầu, cậu cứ nghĩ Ngọc Nhi không còn ghét cậu và thật sự coi cậu là người thân trong gia đình. Nào ngờ đó chỉ là một màn chơi khâm vô cùng độc ác của cô.
Vì vậy, từ đó về sau mỗi khi cô đột nhiên đối xử “tốt” với cậu, Gia Kiệt một là diện cớ từ chối, hai là thấy cô mỉm cười từ xa phải nhanh chóng chạy trốn.
Lấy lý do mình đã no bụng với Ngọc Nhi, Gia Kiệt bất ngờ đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra vô tình đụng trúng ly sữa do người hầu đang bưng tới từ phía sau. Một lượng sữa nóng hổi rơi trúng phần vai và lưng của Gia Kiệt khiến cậu la lớn một tiếng.
Ngọc Nhi đang ăn thì nghe tiếng la. Cô ngước lên liền trông thấy Gia Kiệt đang quỵ dưới sàn, bảo cô hầu đi lấy kem đánh răng và hộp sơ cứu rồi cô chạy tới, định vén áo xem xét vết thương của Gia Kiệt. Theo quán tính, Gia Kiệt vùng vẫy không cho Ngọc Nhi chạm vào nhưng cô không tức giận cũng không la mắng chỉ đơn giản tránh né mà nhanh chóng nắm được hai tay của cậu.
Mặc dù sức lực của con trai mạnh hơn con gái, Gia Kiệt chỉ mới 11 tuổi sao có thể đọ sức với Ngọc Nhi gần tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu. Sau khi bắt được “móng vuốt” của con thú nhỏ, Ngọc Nhi cởi chiếc áo thun màu vàng của cậu ra.
Đập vào mắt cô là một mảng đỏ ửng kéo dài từ vai đến giữa lưng. Ngọc Nhi không khỏi cảm thấy đau xót, vội quay lại trông thấy người hầu còn đứng đấy, cô trợn mắt nóng giận quát:
– Đứng đó làm gì? Còn không mau đi lấy kem đánh răng và hộp cứu thương lại đây.
Lần đầu thấy cô chủ nổi nóng vì Gia Kiệt như vậy, cô hầu ngạc nhiên, định hỏi lại Ngọc Nhi nhưng cô ta vừa trông thấy Quốc Hùng đang từ trên lầu đi xuống, sợ bị ông chủ la mắng nên nhanh chân đi lấy đồ cho cô chủ.
Ngọc Nhi thấy có bóng đen bao phủ từ sau lưng, nghĩ là cô hầu đã đem đồ đến nên cô không do dự quay người lại. Nào ngờ, một lực mạnh giáng thẳng vào má trái của Ngọc Nhi làm cô mất thăng bằng ngã ngay dưới sàn gạch bông màu trắng lạnh lẽo.
Quốc Hùng ra tay không nhẹ chút nào khiến Ngọc Nhi gần như choáng váng đến nỗi bóng dáng người bế Gia Kiệt lên là ai, cô còn không thấy rõ, Sau một vài giây định thần lại, cô đưa tay áp vào má bị đánh, theo quán tính quay người lại, bắt gặp ngay đôi mắt trừng to, đỏ rực lửa giận của ba, cô mở miệng chưa kịp nói gì thì bị ông cắt ngang:

– Ngọc Nhi, ba biết con rất ghét Gia Kiệt. Nhưng sao con có thể ra tay độc ác với nó như vậy? Nếu con muốn trả thù thì cứ tìm ba. Đừng có cái gì cũng đổ hết cho Gia Kiệt.
– Ba hiểu lầm rồi. Con không có…
– Câm miệng! Đừng nghĩ chuyện con làm, ba không biết. Tại thằng Kiệt xin ba, ba mới tha cho con. Lần này đừng hòng ba cho qua. Bây giờ con mau lên phòng, tự kiểm điểm lại bản thân. Tháng này đừng mong ra khỏi nhà.
– Dạ, thưa ba.
Dứt lời, Ngọc Nhi vừa che má vừa lủi thủi lên phòng mình mà không một câu cãi lại. Mọi cử chỉ đến nét mặt của cô làm Quốc Hùng cảm thấy vô cùng lạ. Bình thường nếu bị ông trách mắng về việc của Gia Kiệt, cô luôn luôn chống đối, trả treo với ông.
Nhưng hôm nay, cô đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời ông một cách lạ thường. Cứ như cô là một người khác vậy. Nghe tiếng đóng cửa phòng từ lầu hai, Quốc Hùng mới thoát khỏi dòng suy nghĩ kỳ quặc của mình mà nhanh chóng chạy ra xe để chở Gia Kiệt đến nhà thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN