Trọng sinh tìm lại hạnh phúc
CHƯƠNG 12: CÁCH GIẢI QUYẾT TẠM THỜI
Sau khi ông Anh Thái qua đời, Lê Anh Khoa kế nghiệp của ba trở thành bác sĩ gia đình của Ngô gia. Chú Khoa và mẹ cô là bạn chơi từ thuở nhỏ. Trong ngày tổ chức lễ cưới của mẹ cô, chú ấy chỉ gọi điện thoại chúc mừng rồi lên máy bay sang Nhật du học tận mười năm.
Từ việc chăm sóc mẹ cô tại nhà thương đến việc lo hậu sự an táng, chú Khoa là người đứng ra lo liệu hết dùm Ngọc Nhi. Do đó, đối với vị bác sĩ gia đình này, Ngọc Nhi rất kính trọng và biết ơn. Tại phòng khách, ngay khi cả hai đều ngồi xuống, Anh Khoa lấy bông băng ra nói:
– Nhi, con đưa tay phải ra để chú băng bó cho.
– Dạ.
Ngọc Nhi ngoan ngoãn nghe lời. Nhờ chú ấy nhắc, cô mới biết khi nãy bàn tay đấm mạnh vào vách tường khi nãy bị chảy máu. Anh Khoa vừa làm vừa hỏi Ngọc Nhi tại sao bị như vậy. Ngọc Nhi hít một hơi như để lấy bình tĩnh rồi kể lại đầu đuôi chuyện lúc nãy.
– Nhi, chú không phải bênh vực bà Loan nhưng hành động làm lơ khi người lớn hỏi con là không được. Lát nữa, con hãy xin lỗi bà ta đi.
– Dạ.
– Còn về chuyện kế thừa Tân Lập, con định làm như thế nào?
– Thật sự con cũng không biết nữa chú Khoa. Con thấy ba con là người có khả năng kế nghiệp nhất. Nhưng ông ngoại lại rất hận ông ấy. Con thì không giỏi về chuyện kinh doanh.
– Chú nghe ông ngoại con nói con thích người khác không phải thằng Hoàng phải không?
– Dạ, đúng.
– Vậy con dẫn bạn trai về đây ra mắt ông ngoại con đi.
– Chú Khoa, không phải là con không muốn. Nhưng hiện tại chưa được.
– Tại sao chưa được?
– Xin lỗi chú. Con không thể nói được. Nói chung là phải một khoảng thời gian nữa con mới dẫn anh ấy về đây.
– Nhi, sức khỏe của ông ngoại con bây giờ rất yếu. Chú chỉ sợ ông cụ không cầm cự được lâu đâu.
– Vậy con sẽ cố gắng nghĩ cách khác.
– Ừ. Thôi chú về đây. Con nhớ hãy giữ tinh thần của ông cụ thoải mái. Đừng để ông ấy nổi giận nếu không rất dễ lên máu.
– Dạ. Để con tiễn chú ra cửa.
Anh Khoa trên đường lái xe về nhà không ngừng suy nghĩ về chuyện xảy ra cách đây năm năm. “Vân à! Hãy cho mình biết mình làm vậy là đúng hay sai?”.
Sau khi tiễn Anh Khoa về, Ngọc Nhi định lên phòng thăm ông Tùng nhưng sực nhớ bây giờ ông không muốn nhìn thấy mình nên cô về thẳng phòng ngủ, khóa trái cửa, suy nghĩ cách xử lý vấn đề sao cho ổn thỏa.
Sáng hôm sau, Ngọc Nhi vừa xuống nhà dưới liền trông thấy trên bàn đã đông đủ người. Do hôm qua trời đã khuya đồng thời lo lắng cho sức khỏe của bạn thân, ông Quang và Minh Hoàng cùng ngủ qua đêm tại đây nên bữa sáng hiện tại xuất hiện thêm hai người. Mọi người không hề chờ Ngọc Nhi cùng ăn mà dùng trước thậm chí rất vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Nhi không vì vậy mà tức giận hay buồn bã, cô chỉ bình tĩnh đi về phía bọn họ. Mỹ Nhạn là người đầu tiên thấy Ngọc Nhi, cô ta buông muỗng cháo xuống, đứng dậy, chạy sang chỗ Ngọc Nhi làm mọi người trừ ông Tùng đều dừng bữa và nhìn về Ngọc Nhi. Mỹ Nhạn định quàng tay của Ngọc Nhi nhưng nhớ đến ánh mắt khủng bố đó thì từ bỏ.
– Nhi. Mọi người có việc gấp nên ăn trước. Cậu đừng giận nha.
– Không sao.
Trả lời qua loa cho yên bình, Ngọc Nhi lướt qua Mỹ Nhạn mà đến chỗ bà Loan, hơi cúi người nói:
– Con xin lỗi bà vì đã làm lơ không trả lời bà tối qua. Xin bà bỏ qua cho con.
– Ừ. Hôm qua bà cũng xin lỗi vì đã nói ba con và thằng con… Kiệt thậm tệ như vậy.
– Dạ, cảm ơn bà.
Tố Loan định gọi Gia Kiệt là thằng con hoang nhưng bà chợt nhìn thấy Ngọc Nhi sầm mặt lại thì vội sửa ngay. Khó khăn lắm con nhỏ này mới chịu hạ mình xin lỗi bà thôi thì coi như bà lùi một bước đóng vai người bà hiền từ, khoan dung với cháu gái để ghi điểm với ông Tùng. Nhận được cái gật đầu của bà Loan, Ngọc Nhi quay sang ông Tùng vẫn tiếp tục dùng bữa như bình thường, từ đầu đến cuối không hề nhìn đến cô.
– Con xin lỗi hôm qua đã làm ông ngoại tức giận. Về chuyện thừa kế Tân Lập, con xin ông ngoại hãy cho con một năm để hoàn thành chương trình học hiện tại sau đó con sẽ nghe lời ông ngoại theo học tại đại học Quốc tế.
– Ừ.
– Con cảm ơn ông ngoại. Thưa ông ngoại và mọi người, con về.
– Nhi ở lại ăn sáng với mọi người đi rồi hãy về con. – ông Quang giữ Ngọc Nhi lại.
– Dạ, thôi khỏi. Con có việc bận phải về gấp. Chúc cả nhà ngon miệng.
Ngọc Nhi vừa khuất bóng, ông Tùng liền buông muỗng, bảo mọi người cứ tự nhiên rồi chống gậy lên lầu. Bà Loan ngồi kế bên trông thấy chén cháo của ông không hề giảm chút nào thì tay cầm đũa chuẩn bị gắp cho ông Tùng một miếng giò cháo quẩy liền nắm chặt lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!