Trọng sinh tìm lại hạnh phúc - CHƯƠNG 12: CÁCH GIẢI QUYẾT TẠM THỜI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Trọng sinh tìm lại hạnh phúc


CHƯƠNG 12: CÁCH GIẢI QUYẾT TẠM THỜI


Mỹ Nhạn nghe bà nội mình la rầy Ngọc Nhi hết sức “văn hóa” như vậy mà Ngọc Nhi từ đầu đến cuối không phản bác gì thì cô ta vô cùng hả dạ. Minh Hoàng dù không thích Ngọc Nhi nhưng mà chứng kiến bà Loan nói cô thậm tệ thì hắn chợt cảm thấy không vui, định lên tiếng nói giúp cô.
“Rầm”
Một tiếng động lớn vang lên khiến mọi người hoảng hốt, riêng bà Loan thì hoàng sợ khi trông thấy gương mặt tối sầm tràn đầy sát khí của Ngọc Nhi đang kề sát bà. Lần này Ngọc Nhi không còn bất động, không còn im hơi lặng tiếng nữa mà dùng tay đập mạnh vào bức tường phía sau bà Loan đồng thời ép bà sát vào đó, cất giọng hỏi.
– Bà nói hết chưa?
Bà Loan do quá sợ hãi trước một Ngọc Nhi luôn thùy mị, dịu dàng chợt biến đổi thành một con cọp cái hung dữ trước kẻ xâm lấn lãnh thổ của nó nên không thể mở miệng trả lời.
– Bà có thể chửi tôi là đứa con gái mất nết, đứa con mất dạy, đứa cháu bất hiếu, tùy bà. Nhưng bà không có quyền sỉ nhục ba tôi. Bà đừng quên vị trí của bà trong cái nhà này cũng không tốt đẹp gì mấy đâu. Tôi khuyên bà tốt nhất đừng bao giờ dùng những lời lẽ hạ đẳng như vậy để nói về ba tôi. Bằng không tôi cam đoan bà và đứa cháu gái yêu dấu kia sau này đừng mong sống yên tại thành phố Bình Hoà này.
Dứt lời, Ngọc Nhi trở về chỗ cũ của mình đối diện cửa phòng của ông Tùng nhưng chỉ đi được vài bước thì cô chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại.
– Còn nữa, Gia Kiệt bây giờ là em trai của Tô Ngọc Nhi này, là người của Tô gia. Nếu tôi còn nghe ai gọi Gia Kiệt là con rơi rớt hay con riêng gì đó thì đừng trách tôi độc ác.
Sau khi Ngọc Nhi đưa ra lời cảnh cáo, mọi người hiện diện tại đây đều nhìn cô bằng ánh mắt khác. Minh Hoàng không ngờ Ngọc Nhi một cô gái yếu đuối, suốt ngày đeo bám, than vãn với hắn này nọ khi nóng giận lên trông thật đáng sợ, thầm nghĩ mình quả đúng đắn khi ban đầu từ chối cô nếu không cưới phải con cọp cái này về, hắn đừng mong yên thân. Ông Quang thì nhìn Ngọc Nhi với ánh mắt kinh ngạc. Ông cũng không ưa gì hai bà cháu kia nhưng Ngọc Nhi không hề trả lời câu hỏi của bà Loan bị bà ta la mắng là phải.
Nhưng dùng những lời lẽ khó nghe xúc phạm đến ba của con bé như vậy thì không hay. Vì vậy, ông định lên tiếng hòa giải nhưng không ngờ Ngọc Nhi đã phản ứng trước không chỉ vậy còn bênh vực cho thằng nhóc gây căng thẳng mấy năm nay tại Ngô gia nữa chứ.
Một lát sau, bác sĩ Khoa bước ra thông báo ông Tùng không sao và mọi người có thể vào thăm ông Tùng. Đến lượt Ngọc Nhi sắp đi vào thì bác sĩ Khoa giữ tay cô lại nói ông Tùng bây giờ không muốn gặp cô nên cô hãy cùng ông ta xuống phòng khách để tiện hỏi một số việc riêng. Trông thấy Ngọc Nhi bị như vậy, bà Loan vui vẻ mà mở cờ trong lòng.

Sau khi ông Anh Thái qua đời, Lê Anh Khoa kế nghiệp của ba trở thành bác sĩ gia đình của Ngô gia. Chú Khoa và mẹ cô là bạn chơi từ thuở nhỏ. Trong ngày tổ chức lễ cưới của mẹ cô, chú ấy chỉ gọi điện thoại chúc mừng rồi lên máy bay sang Nhật du học tận mười năm.
Từ việc chăm sóc mẹ cô tại nhà thương đến việc lo hậu sự an táng, chú Khoa là người đứng ra lo liệu hết dùm Ngọc Nhi. Do đó, đối với vị bác sĩ gia đình này, Ngọc Nhi rất kính trọng và biết ơn. Tại phòng khách, ngay khi cả hai đều ngồi xuống, Anh Khoa lấy bông băng ra nói:
– Nhi, con đưa tay phải ra để chú băng bó cho.
– Dạ.
Ngọc Nhi ngoan ngoãn nghe lời. Nhờ chú ấy nhắc, cô mới biết khi nãy bàn tay đấm mạnh vào vách tường khi nãy bị chảy máu. Anh Khoa vừa làm vừa hỏi Ngọc Nhi tại sao bị như vậy. Ngọc Nhi hít một hơi như để lấy bình tĩnh rồi kể lại đầu đuôi chuyện lúc nãy.
– Nhi, chú không phải bênh vực bà Loan nhưng hành động làm lơ khi người lớn hỏi con là không được. Lát nữa, con hãy xin lỗi bà ta đi.
– Dạ.
– Còn về chuyện kế thừa Tân Lập, con định làm như thế nào?
– Thật sự con cũng không biết nữa chú Khoa. Con thấy ba con là người có khả năng kế nghiệp nhất. Nhưng ông ngoại lại rất hận ông ấy. Con thì không giỏi về chuyện kinh doanh.
– Chú nghe ông ngoại con nói con thích người khác không phải thằng Hoàng phải không?
– Dạ, đúng.
– Vậy con dẫn bạn trai về đây ra mắt ông ngoại con đi.
– Chú Khoa, không phải là con không muốn. Nhưng hiện tại chưa được.
– Tại sao chưa được?
– Xin lỗi chú. Con không thể nói được. Nói chung là phải một khoảng thời gian nữa con mới dẫn anh ấy về đây.
– Nhi, sức khỏe của ông ngoại con bây giờ rất yếu. Chú chỉ sợ ông cụ không cầm cự được lâu đâu.
– Vậy con sẽ cố gắng nghĩ cách khác.
– Ừ. Thôi chú về đây. Con nhớ hãy giữ tinh thần của ông cụ thoải mái. Đừng để ông ấy nổi giận nếu không rất dễ lên máu.
– Dạ. Để con tiễn chú ra cửa.
Anh Khoa trên đường lái xe về nhà không ngừng suy nghĩ về chuyện xảy ra cách đây năm năm. “Vân à! Hãy cho mình biết mình làm vậy là đúng hay sai?”.
Sau khi tiễn Anh Khoa về, Ngọc Nhi định lên phòng thăm ông Tùng nhưng sực nhớ bây giờ ông không muốn nhìn thấy mình nên cô về thẳng phòng ngủ, khóa trái cửa, suy nghĩ cách xử lý vấn đề sao cho ổn thỏa.

Sáng hôm sau, Ngọc Nhi vừa xuống nhà dưới liền trông thấy trên bàn đã đông đủ người. Do hôm qua trời đã khuya đồng thời lo lắng cho sức khỏe của bạn thân, ông Quang và Minh Hoàng cùng ngủ qua đêm tại đây nên bữa sáng hiện tại xuất hiện thêm hai người. Mọi người không hề chờ Ngọc Nhi cùng ăn mà dùng trước thậm chí rất vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Nhi không vì vậy mà tức giận hay buồn bã, cô chỉ bình tĩnh đi về phía bọn họ. Mỹ Nhạn là người đầu tiên thấy Ngọc Nhi, cô ta buông muỗng cháo xuống, đứng dậy, chạy sang chỗ Ngọc Nhi làm mọi người trừ ông Tùng đều dừng bữa và nhìn về Ngọc Nhi. Mỹ Nhạn định quàng tay của Ngọc Nhi nhưng nhớ đến ánh mắt khủng bố đó thì từ bỏ.
– Nhi. Mọi người có việc gấp nên ăn trước. Cậu đừng giận nha.
– Không sao.
Trả lời qua loa cho yên bình, Ngọc Nhi lướt qua Mỹ Nhạn mà đến chỗ bà Loan, hơi cúi người nói:
– Con xin lỗi bà vì đã làm lơ không trả lời bà tối qua. Xin bà bỏ qua cho con.
– Ừ. Hôm qua bà cũng xin lỗi vì đã nói ba con và thằng con… Kiệt thậm tệ như vậy.
– Dạ, cảm ơn bà.
Tố Loan định gọi Gia Kiệt là thằng con hoang nhưng bà chợt nhìn thấy Ngọc Nhi sầm mặt lại thì vội sửa ngay. Khó khăn lắm con nhỏ này mới chịu hạ mình xin lỗi bà thôi thì coi như bà lùi một bước đóng vai người bà hiền từ, khoan dung với cháu gái để ghi điểm với ông Tùng. Nhận được cái gật đầu của bà Loan, Ngọc Nhi quay sang ông Tùng vẫn tiếp tục dùng bữa như bình thường, từ đầu đến cuối không hề nhìn đến cô.
– Con xin lỗi hôm qua đã làm ông ngoại tức giận. Về chuyện thừa kế Tân Lập, con xin ông ngoại hãy cho con một năm để hoàn thành chương trình học hiện tại sau đó con sẽ nghe lời ông ngoại theo học tại đại học Quốc tế.
– Ừ.
– Con cảm ơn ông ngoại. Thưa ông ngoại và mọi người, con về.
– Nhi ở lại ăn sáng với mọi người đi rồi hãy về con. – ông Quang giữ Ngọc Nhi lại.
– Dạ, thôi khỏi. Con có việc bận phải về gấp. Chúc cả nhà ngon miệng.
Ngọc Nhi vừa khuất bóng, ông Tùng liền buông muỗng, bảo mọi người cứ tự nhiên rồi chống gậy lên lầu. Bà Loan ngồi kế bên trông thấy chén cháo của ông không hề giảm chút nào thì tay cầm đũa chuẩn bị gắp cho ông Tùng một miếng giò cháo quẩy liền nắm chặt lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN