Trọng sinh tìm lại hạnh phúc
CHƯƠNG 11: TÌNH HÌNH RỐI REN
Hai ông lão chuyển đề tài sang bàn về việc làm ăn không bao lâu thì Ngọc Nhi gõ cửa, xin phép vào thư phòng. Ông Tùng bảo Ngọc Nhi ngồi xuống đối diện ông và ông Quang rồi lấy một tờ dơn đẩy nhẹ về phía cô.
– Nhi, bây giờ con đến tuổi kế nghiệp chức vị tổng giám đốc rồi. Bây giờ, ông ngoại muốn con thôi học ở Viễn Đông để chuyển sang học quản trị kinh doanh ở đại học Quốc tế. Sau khi con tốt nghiệp Quốc tế, hai năm sau sẽ chính thức trở thành tổng giám đốc của Tân Lập. Con hãy ký tên vào tờ đơn xin thôi học này. Về phần thủ tục ông ngoại sẽ lo dùm con.
– Ông ngoại. Con không ký đâu.
– Tại sao?
– Ông ngoại biết con thích làm diễn viên mà. Với lại con không hiểu gì lại không giỏi trong việc kinh doanh. Ông ngoại giao Tân Lập cho con một tháng sau sẽ phá sản.
– Con không hiểu có thể theo thằng kia học hỏi. Từ từ rút kinh nghiệm, con sẽ giỏi thôi.
– Ông ngoại. Con thật sự không hợp với kinh doanh.
– Bạn trai con học ngành gì?
– Dạ. Kỹ thuật điện tử và khoa học máy tính.
Ông Tùng hỏi đến đây thì Ngọc Nhi cảm thấy có gì đó sai sai. Sao tự nhiên lại nhắc đến “người bạn trai” cô đang cố gắng lấy lòng? Còn câu trả lời tất nhiên là dựa trên ký ức của cô về Gia Kiệt. Kiếp trước khi Ngọc Nhi vừa bỏ nhà sang sống chung với Minh Hoàng không bao lâu, Gia Kiệt lúc đó học 12 đã giật giải lớn cho trường cấp III của cậu. Sau khi tốt nghiệp thì cậu được học viện công nghệ Massachusetts tại Hoa Kỳ cấp học bổng du học ngành kỹ thuật điện tử và khoa học máy tính. Ngọc Nhi lúc đó rất chán ghét cậu mà tại sao biết được vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, giải thưởng mà Gia Kiệt giành được là giải đặc biệt được ban giám khảo đặc cách trao cho và từ trước đến nay chưa hề có tiền lệ đó. Tờ báo nào cũng đăng tin nóng hổi này. Thậm chí sau khi biết cô có quan hệ với thiên tài mới nổi này, đám phóng viên luôn bám theo cô hỏi này nọ khiến cô không thể đi đâu được đến khi cô nổi nóng gọi đến Gia Kiệt chửi một trận lớn thì mới yên.
Thứ hai, một tuần sau vụ cô bị đám phòng viên vây khốn, Gia Kiệt nói dối về tình hình sức khỏe ba cô tự nhiên chuyển biến xấu để hẹn cô gặp mặt. Khi biết mình bị gạt, cô bực bội định bỏ về thì bị Gia Kiệt nắm tay lại, vừa nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ vừa nói rằng cậu sẽ sang Mỹ du học năm năm. Cuối cùng, cô không nói một câu chúc mừng thì thôi đã vậy còn bảo cậu cứ cút sang bên đó mà sống, đừng bao giờ về đây nữa.
Gia Kiệt khờ đến nỗi thật sự nghe theo lời của cô. Năm năm biền biệt không về. Hai người gặp lại là lúc Ngọc Nhi đã trở thành hồn ma chứng kiến Gia Kiệt thẳng tay bắn vào đầu tên chồng bội bạc kia. Mãi đến ngày hôm qua tình cờ trông thấy Minh Hoàng nhìn Mỹ Nhạn, cô mới hiểu ánh mắt kỳ lạ lúc đó của Gia Kiệt nhìn mình là tình yêu không nói nên lời cùng mong muốn nhỏ nhoi rằng cô sẽ giữ cậu ở lại.
– Tốt. Vậy bữa nào con dẫn bạn trai về gặp mặt ông ngoại. Nếu được, ông sẽ cho hai đứa đính hôn. Con có thể tiếp tục theo đuổi ngành diễn viên. Hai đứa tốt nghiệp sẽ làm đám cưới. Còn Tân Lập ông ngoại sẽ giao cho nó.
– Ông ngoại. Bây giờ chưa phải lúc.
– Ngọc Nhi, con muốn sao đây? Ông ngoại muốn con đính hôn với Minh Hoàng thì con nói con có bạn trai rồi. Muốn con kế nhiệm, con không chịu. Bảo con dẫn bạn trai về để ra mắt, con cũng nói không. Chẳng lẽ con muốn tài sản Ngô gia rơi vào tay thằng kia mới vừa lòng phải không?
– Ba con là người trong nhà chứ có phải người ngoài đâu. Để ba con nắm giữ chức tổng giám đốc một thời gian nữa cũng đâu có sao.
– Chẳng lẽ con quên là ai đã bức mẹ con chết rồi sao Ngọc Nhi?
– Ông ngoại hiểu lầm rồi. Ba con…
– Đủ rôi! Chắc chắn thằng đó đã cho con uống thuốc gì nên bây giờ con mới bênh vực nó phải không?
– Không, con rất tỉnh táo. Mọi chuyện không như ông ngoại nghĩ đâu.
– MÀY CÂM MIỆNG CHO TAO. MÀY… MÀY…
Ông Tùng quát lớn, tức giận đưa tay run run chỉ thẳng Ngọc Nhi xong liền ngất xỉu. Ông Quang và cô đều sợ hãi, nhanh chóng gọi cho Anh Khoa bác sĩ gia đình của Ngô gia.
Lúc này, mọi người trong nhà tập trung đông đủ trước cửa phòng của ông Tùng. Khi nghe tin ông Tùng đột nhiên ngất xỉu, bà Loan tức giận không ngừng buông lời trách móc Ngọc Nhi.
– Nhi, con có biết tình hình sức khỏe của ông ngoại con hai năm nay không tốt hay không mà còn chọc ông ấy nổi giận?
Ngọc Nhi không trả lời câu nào cũng không hề chú ý đến bà Loan. Tất nhiên cả hai kiếp cô đều không biết tình trạng sức khỏe ông xấu như vậy. Kiếp trước, cô mãi lo theo đuổi Minh Hoàng đâu có đặt tâm trí về ông ngoại. Còn kiếp này khi sống lại ngay thời điểm ông ngoại ra nước ngoài đương nhiên cô không thể nào biết được. Bà Loan thấy cô lơ mình thì càng giận thêm.
– Thiệt không biết con nhỏ này học đâu cái thói không thèm trả lời khi người lớn hỏi chuyện như vậy nữa?
Tuy Ngọc Nhi vẫn im lặng, tập trung về phía cánh cửa phòng của ông Tùng nhưng tay của cô đã nắm chặt lại. Bà Loan trong lòng đắc ý, tiếp tục châm dầu vào.
– Còn nhỏ học phải thói xấu là chuyện bình thường. Có trách thì trách kẻ làm cha không biết dạy dỗ con gái. Mà quên mình còn có con rơi, con rớt bên ngoài thì lấy tư cách đâu mà nói con cái phải nghe lời. Nhi à, bà khuyên con nên chuyển về nhà chính ở hay hơn. Nếu không sớm muộn gì cũng bị người bên ngoài chê trách là Ngô gia ta không biết quản giáo con cháu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!