Trọng sinh tìm lại hạnh phúc - CHƯƠNG 18: NGOẠI TRUYỆN VỀ KIẾP TRƯỚC CỦA TÔ NGỌC NHI (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Trọng sinh tìm lại hạnh phúc


CHƯƠNG 18: NGOẠI TRUYỆN VỀ KIẾP TRƯỚC CỦA TÔ NGỌC NHI (5)


– Đừng? Không phải em nói điều gì em cũng đáp ứng tôi sao? Sao bây giờ lại nuốt lời rồi.
– Anh… Anh là tên khốn nạn. Thả tôi ra. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, kiện anh tội cưỡng bức.
– Ha… Ha….Ha. Em muốn kiện tôi sao? Thật là tức cười. Em nghĩ xem nếu phanh phui chuyện này thì mọi người sẽ tin ai? Tin tôi cưỡng bức em hay cho rằng em đạt được giải Kim Phụng là do leo lên giường cùa đàn ông?
– Anh là tên khốn nạn. Đồ tồi. Đồ xấu xa. Tôi ghét anh. Tôi ghét anh.
– Đúng. Tôi khốn nạn. Tôi xấu xa. Tôi tồi tệ. Nhưng nếu như vậy có thể giữ em bên cạnh thì tôi không ngại đâu.
– Tôi nhầm rồi. Anh không chỉ xấu xa, tồi tệ, khốn nạn mà còn là một tên điên. Đúng ra ngay từ đầu tôi không nên dính vào anh.
– Em muốn chửi tôi thế nào thì tùy. Tối nay bằng mọi cách tôi phải có được em.
– Không. Không. Dừng lại đi. Uhmmm….
Leon một lần nữa dùng nụ hôn mạnh bạo để chặn miệng cô lại. Anh không cởi hết quần tây mà chỉ cởi ra nút quần cùng dây kéo rồi cầm tay cô để vào nam căn đang nóng hừng hực nằm sau chiếc quần lót đen, cất giọng khàn khàn hỏi:
– Nhi, em cảm nhận được “nó” không?
– Tên biến thái. Mau thả tay tôi ra.
– Em nói gì? Không cảm nhận được sao? Vậy thì tôi sẽ giúp em tiếp xúc “gần hơn” một chút.
Mặc kệ Ngọc Nhi vùng vẫy muốn rút tay lại, Leon lần này cầm tay cô cho thẳng vào trong quần lót của mình đồng thời ép năm ngón tay nắm lấy nam căn nóng hổi mà chà nhẹ.
– Tôi cảm nhận được rồi. Nóng. Rất nóng. Xin anh làm ơn thả tay tôi ra đi mà.
Ngọc Nhi vừa van xin vừa khóc lóc. Phật Trời ơi! Tên biến thái này không những cướp đi nụ hôn đầu của cô mà còn ép cô nắm thứ đó. Cô và Minh Hoàng tuy đã có hôn ước nhưng cả hai chưa đến mức “thân mật” như vậy đâu.
Trong lúc rối loạn, Ngọc Nhi chợt nhớ đến mấy chiêu thoát hiểm mà Kim Anh chỉ cô để đối phó mấy tên biến thái thích khoe “của” hay lãng vãng gần học viện trước đây. Cô cắn chặt môi như để lấy bình tĩnh rồi dùng sức bóp chặt nam căn mong anh vì đau đớn mà bỏ tay ra.
Nhưng Ngọc Nhi không ngờ hành động này của cô lại vô tình trở thành chất xúc tác giúp anh “bắn”. Anh vừa rên lên một tiếng đầy thỏa mãn ngay lập tức tay cô thấm đẫm một luồng dịch ấm nóng, nhớt nhát. Chờ phát “bắn” dài kết thúc hoàn toàn, Leon mới đem tay cô rút ra, đưa mắt nhìn “thành quả” của mình mà cười:
– Em thấy “nó” thế nào?
– Tốt… Tốt lắm! Xin anh làm ơn hãy buông tha tôi.
– Em đúng là không thành thật mà. Em còn chưa thử chiều dài của “nó” thì làm sao biết tốt hay không. Thôi thì vì hạnh phúc sau này, hôm nay tôi đành cố gắng phục vụ em vậy.
– Anh… Anh…. mau thả tôi ra. Đừng có làm bậy.
– Ngoan nào! Chỗ đó của tôi em đã chạm rồi. Bây giờ tôi phải “chạm vào” chỗ đó của em. Như vậy mới công bằng chứ đúng không?
Leon ngồi dậy, thoát đi mảnh vải cuối cùng trên người. Ngọc Nhi trông thấy “con quái vật đang chào” mình, khuôn mặt cô tự nhiên đỏ ửng như trái cà chua, định quay sang chỗ khác thì Leon đã nắm chặt cằm của cô, ép cô nhìn đối diện anh.
– Chiều dài của nó làm em hài lòng chứ?
– Xin anh đừng làm vậy mà. Chỉ cần anh buông tha cho tôi, tôi hứa sẽ không giải nghệ.
– Đáng tiếc. Bây giờ cái tôi muốn là em.
Dứt lời, Leon xé toạc chiếc quần lót của Ngọc Nhi. Ngọc Nhi đột nhiên cảm thấy mát mẻ ở phần thân dưới thì không kiềm được mà châm dầu thêm vào lửa.
– Leon Roberts. Tôi cho anh biết cả đời này anh đừng hòng có được tôi. Đời này Tô Ngọc Nhi tôi chỉ yêu một mình Phạm Minh Hoàng thôi. Còn anh, tôi sẽ hận suốt đời.
Ban đầu, Leon định đút ngón tay vào hoa huyệt để cô không quá đau đớn khi anh tiến vào. Nhưng khi nghe cô nhắc đến tên người đàn ông khác, anh lại liên tưởng đến cảnh cô cùng tên kia lăn lộn thì nhất thời nóng giận.
Bỏ qua màn dạo đầu, anh dùng sức đẩy hông, đâm thẳng nam căn vào hoa huyệt của cô khiến cô không kiềm được mà la lên, nước mắt cũng bắt đầu lăn dài xuống má.
– Đau quá! Minh Hoàng, anh ở đâu? Mau tới cứu em. Hu…. Hu… Hu.
“Không ngờ đến giờ phút này, cô còn có thể nhớ đến người khác.” Dòng suy nghĩ đó càng làm Leon càng nổi thêm cơn ghen. Anh không nhìn đến biểu hiện khác thường của cô mà cứ tiếp tục đẩy nam căn vào sâu hơn.
Đến khi đỉnh nam căn bị chặn lại, Leon mới giật mình mà bừng tỉnh khỏi sự ganh ghét và nóng giận. Anh nhìn xuống thì thấy cô đang nhăn mày, môi cắn chặt, cố hết sức không bật lên tiếng rên rỉ.
Phát hiện cô còn trinh trắng, chưa hề bị tên kia vấy bẩn, Leon cảm thấy vui mừng khi biết mình sắp trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Anh dừng lại hành động xâm lược, nhẹ nhàng hôn đôi mắt cô an ủi:
– Nhi, quên Minh Hoàng đi! Anh hứa sẽ đối tốt với em và chỉ yêu một mình em thôi. Chấp nhận anh được không, Nhi?
Bây giờ Ngọc Nhi không thể cảm nhận được gì ngoài sự đau đớn. Đầu óc cô gần như không còn tỉnh táo nữa. Vì vậy, cô không hề nghe thấy Leon nói gì với mình. Dần dần sự khoái cảm kết hợp nỗi đau như ai đó đâm mình khiến cô hoàn toàn bất tỉnh nên không biết được có người nào đó đang hoảng sợ lay cô dậy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN