Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 127: Phải gọi ngươi là yêu ai yêu cả đường đi
Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
________
Chương 127: Phải gọi ngươi là yêu ai yêu cả đường đi.
Nghe nói Thái tử Phó Khải giám quốc, thân hình Mộ Chi Minh lắc nhẹ, chống tay lên bàn ổn định bản thân, y nhìn Phó Tế An, ép buộc mình phải tỉnh táo lại: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Phó Tế An đáp: “Một tháng trước.” Nói đến đây, dường như cậu ta có chuyện không dám nói mà biểu cảm khẽ chuyển động, đảo mắt dò hỏi Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh biết cậu ta có ý gì, nói: “Ngươi yên tâm, phủ này không có tai mắt, khi ta trở về đã điều tra, tất cả nô bộc đều là người cũ của Mộ phủ, không cần lo lắng tai vách mạch rừng.”
Lúc này Phó Tế An mới nói: “Có lời đồn nói rằng phụ hoàng đã ở muốn viết chiếu thư phế Thái tử, thường xuyên triệu Trung Thư Lệnh vào điện Tuyên Đức diện thánh, nào ngờ bệnh tình đột nhiên trở nặng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh! Mới đầu người dị nghị chuyện Thái tử Phó Khải giám quốc nhiều vô cùng, thế nhưng thủ đoạn của Phó Khải rất mạnh mẽ, hễ có ai dị nghị, không bị giáng chức thì cũng cách chức, còn bởi vậy liên lụy người nhà, dần dần mọi người đều không dám mở miệng.”
Mộ Chi Minh: “Hắn ta bây giờ vẫn là Thái tử danh chính ngôn thuận, đương nhiên có niềm tin, hơn nữa ngoại thích của Hoàng Hậu có ý đồ tham gia chính sự nhiều năm, Thượng Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh, Hình, Hộ, Binh bộ đều có người ủng hộ Thái tử, Thái tử bất hạnh tranh đấu nhiều năm với ngươi, một khi hắn ta bắt được thực quyền, lại không có Hoàng Thượng quản thúc, sẽ lấy các loại danh nghĩa gạt bỏ phe cánh của ngươi.”
Phó Tế An ảo não: “Triều thần thân cận với ta, ngay cả người không có dị nghị hắn ta giám quốc cũng bị cách chức, trong đó, ít nhiều cũng có người trung thành tuyệt đối với Đại Tấn, quyết không hai lòng, ta cũng không rõ sao hắn ta có thể không màng hậu quả mà chỉnh đốn triều đình như vậy, không sợ một ngày phụ hoàng khỏi bệnh sẽ trách cứ hắn ta không nghe theo lời của tổ tiên bất chấp điều ác mà làm sao?”
Mộ Chi Minh bỗng dưng nghĩ đến gì đó, vội hỏi: “Tế An, lá trà Minh Tiền Long Tỉnh ta và ngươi uống ngày đó, còn ở trong phủ ngươi không?”
Phó Tế An nói: “Không còn nữa, ta đã giao toàn bộ trà Minh Tiền Long Tĩnh mà phụ hoàng tặng cho Khuông đại phu rồi.”
Mộ Chi Minh: “Tế An, bây giờ Thái tử giám quốc, ta lại không có chức quan trong người, không thể tùy ý vào cung, ngươi hãy tìm một cơ hội tiến cung, đi Thái Y viện hỏi thăm Khuông đại phu giấu lá trà ở nơi nào, rồi xin ông ấy cho ta một ít, nhớ nhất định phải che dấu tai mắt, nanh vuốt Thái tử hiện tại chắc chắn đang nhìn chằm chằm thật chặt nhất cử nhất động của ngươi.”
Phó Tế An gật đầu: “Được.”
Mộ Chi Minh: “Tế An, từ nay về sau ta và ngươi cứ như đi trên lớp băng mỏng, một bước sai cũng có khả năng chết không có chỗ chôn.”
Phó Tế An cực kỳ bình tĩnh: “Ta sớm đã giác ngộ, quyền mưu từ xưa đến nay không phải là lấy máu tế thiên địa sao?”
Mộ Chi Minh thở dài, hỏi: “Túc Vương điện hạ có hành động gì với chuyện Thái tử giám quốc không?”
“Ngũ hoàng huynh?” Phó Tế An nói, “Ngũ hoàng huynh từ nhỏ đã thân cận với ta, Phó Khải chắc chắn sẽ không mấy thân thiện với huynh ấy, nhưng cũng may ngày thường Ngũ hoàng huynh yên lặng không tranh giành, Thái tử cũng không xem là mối đe dọa, hơn nữa nhạc phụ của Ngũ hoàng huynh là Thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn, cho nên huynh ấy có thể tự bảo vệ mình chắc không sao, trong lúc Thái tử giám quốc ta cũng không qua lại với huynh ấy, tránh khỏi liên lụy huynh ấy.”
Mộ Chi Minh: “… Tế An…”
Phó Tế An thấy y muốn nói lại thôi, nghi hoặc: “Sao vậy ạ?”
Mộ Chi Minh: “Thôi, hiện tại quan trọng nhất là vượt qua cửa ải Thái tử này đã.”
Phó Tế An: “Mộ ca ca, huynh nên lo lắng cho Cố tướng quân hơn là Ngũ hoàng huynh.”
Thật giống như bị một đòn cảnh tỉnh khiến hô hấp của Mộ Chi Minh hơi ngưng lại, hai mắt run rẩy nhìn Phó Tế An, y nói: “Phó Khải muốn động đến Dung Diễm Quân?! Nhưng Cố Hách Viêm chưa bao giờ tham dự đảng tranh, Dung Diễm Quân do hắn lãnh đạo thậm chí còn trung thành và tận tâm hơn, trên triều đình tranh danh đoạt lợi âm quỷ phong vân và các tướng quân trong sạch có liên quan gì?”
Phó Tế An nói: “Mộ ca ca, huynh luôn thông tuệ, sao gặp phải chuyện của Cố tướng quân lại có thể hồ đồ như vậy, Thái tử Phó Khải coi huynh và ta là cái đinh trong mắt, mà Cố tướng quân lại thành thân với huynh, làm sao Thái tử Phó Khải có khả năng không xem Cố tướng quân là vây cánh của ta và huynh chứ, hắn quyền cao chức trọng, nắm binh quyền trong tay, chắc chắn Phó Khải sẽ không tha cho hắn.”
Mộ Chi Minh hoang mang lo sợ lui hai bước, eo đập vào án bên cạnh bàn, làm nghiên mực trên bàn rơi xuống đất.
Nghiên mực rơi xuống, mực bắn tung tóe trên thảm trải sàn, trong nháy mắt, không thấy hoa văn lộng lẫy của vải vóc, chỉ còn một màu đen lan tràn trong đáy mắt.
***
Sau khi Mộ Chi Minh trở lại Hầu phủ, Cố Hách Viêm cũng phi mã đến phủ Tướng quân.
Ôn Chung Thành ở cửa nghênh đón hắn vào phủ, cầm dây cương trong tay hắn, nói: “Thiếu gia, nghe nói hôm nay ngươi hồi kinh, sáng sớm đã có một vị tiểu tướng sĩ chờ ở trước cửa.”
Cố Hách Viêm: “Hắn ở đâu?”
Ôn Chung Thành: “Đang chờ ở sảnh.”
Cố Hách Viêm: “Ta đi ngay.”
Cố Hách Viêm phong trần mệt mỏi, ngay cả nước cũng không để ý mà uống, đi thẳng đến đại sảnh.
Trong đại sảnh, một vị tiểu tướng sĩ thân mang y phục màu xám đen, ước chừng hai mươi tuổi đang đi qua lại, biểu cảm nôn nóng.
Hắn ta chính là Chiêu Võ Phó úy Dung Diễm Quân, Hách Thiên Cần.
Hách Phó úy nghe tiếng bước chân, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy người tới là Cố Hách Viêm, trên mặt vui vẻ, lập tức quỳ một gối xuống trên mặt đất hành quân lễ: “Tham kiến Tướng quân!”
“Thiên Cần?” Cố Hách Viêm tiến lên dìu hắn ta, “Mau đứng lên, sốt ruột tìm ta là bởi vì chuyện gì?”
“Tướng quân.” Hách Thiên Cần vội vàng nói, “Ngài đã về rồi, trễ thêm một ngày nữa là Vệ Tướng quân đi rồi.”
“Cái gì?” Cố Hách Viêm nhíu mày, “Vệ Tướng quân muốn đi đâu?”
Trước khi hắn cáo bệnh, Hoàng Thượng có ý chỉ, quân vụ của Dung Diễm Quân đều do Đại Tướng Dung Diễm Quân Vệ Lăng Vân phụ trách, sao ông ấy có thể đi được?
Hách Thiên Cần: “Thái tử hạ lệnh, lệnh Vệ Tướng quân dẫn hai vạn Dung Diễm Quân, mau chóng đi tới biên cương Đông Bắc.”
Cố Hách Viêm nghi hoặc: “Biên cương Đông Bắc?”
Biên cương Đông Bắc tức ở phía bắc Bạch Thành, gần Câu Cát quốc, nhưng bây giờ Câu Cát và Đại Tấn quan hệ rất tốt, vì sao đột nhiên muốn phái binh đóng giữ.
Cố Hách Viêm: “Có chiến sự?”
Hách Thiên Cần lắc đầu một cái: “Không có.”
Cố Hách Viêm: “Vậy vì sao phải để Vệ Tướng quân rời kinh?”
Hách Thiên Cần: “Không biết, Thái tử vẫn chưa nói tường tận, chỉ là hạ lệnh nói đây là mệnh lệnh, Tướng quân theo ta đi đại doanh Lạc Đô đi, Vệ Tướng quân muốn gặp ngài.”
“Được.” Cố Hách Viêm gật đầu, nghỉ cũng không nghỉ, cùng Hách Thiên Cần rời khỏi phủ Tướng quân.
Đại doanh Lạc Đô, quân doanh ở phía bắc Kinh Thành, đóng quân ba vạn tướng sĩ Dung Diễm Quân.
Cố Hách Viêm vội vã tới đại doanh Lạc Đô, gặp Vệ Lăng Vân ở lều của Chủ soái.
Vệ Lăng Vân qua tuổi bốn mươi, sớm có tóc bạc, từ sau khi Cố Mâu qua đời, Vệ Lăng Vân lại là nghĩa đệ của Cố Mâu, xem Cố Hách Viêm như con mình sinh ra, dốc lòng giáo huấn.
“Bái kiến thúc phụ.” Cố Hách Viêm hành lễ.
“Đứng dậy đi.” Vệ Lăng Vân nâng Cố Hách Viêm dậy, “Tiểu Viêm, chắc ngươi đã biết chuyện ngày mai ta phải dẫn binh tới Đông Bắc.”
“Vâng.” Cố Hách Viêm gật đầu, nghi vấn, “Nhưng con cũng nghe nói, Đông Bắc cũng không có chiến sự.”
“Đúng.” Vệ Lăng Vân gật đầu, “Vì vậy ta mới sốt ruột gặp ngươi, nói cho ngươi biết tất cả quân sự mấy ngày gần đây, để tránh việc ngươi gần ba tháng không ở Kinh Thành, đột nhiên trở về tiếp nhận quân vụ sẽ rối loạn trận tuyến.”
Cố Hách Viêm: “Mời thúc phụ nói.”
Vệ Lăng Vân cho lui hết người trong lều, chỉ nói với Cố Hách Viêm, ông ấy thở dài một hơi, lo lắng: “Tiểu Viêm, từ xưa võ tướng sợ nhất là quân vương nghi ngờ và không tín nhiệm, khi phụ thân ngươi còn sống, chưa bao giờ can thiệp triều chính, mọi chuyện cẩn thận, cẩn trọng từng câu từng chữ, chính là sợ một tội danh ‘kể công tự kiêu*’, nhưng hôm nay, Dung Diễm Quân cũng tới tình trạng này.”
(*kể công tự kiêu: tự cho mình có công lao mà kiêu ngạo.)
Cố Hách Viêm nhíu mày.
Vệ Lăng Vân tiếp tục nói: “Mà nay Thái tử giám quốc, hắn mới nắm hoàng quyền có một tháng đã lệnh ta dẫn hai vạn binh rời Kinh Thành, hơn nữa còn sai tâm phúc làm giám quân.”
Cố Hách Viêm: “Giám quân? Từ khi Dung Diễm Quân thành lập tới nay, chưa từng có giám quân.”
Vệ Lăng Vân: “Ngoại trừ chuyện giám quân, ngươi nhìn lại Dung Diễm Quân bây giờ đi, thế mà lại bị cắt rời thành ba bộ phận, hai vạn theo ta đến Đông Bắc, bảy vạn trú đóng ở biên cương Tây Bắc chống đỡ Tây Nhung, còn có một vạn tiếp tục đóng giữ đại doanh Lạc Đô, đây không phải dấu hiệu tốt, phải nhiều lần dặn mọi người thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể để cho Thái tử nghi kỵ và hoài nghi chúng ta nhiều hơn.”
Cố Hách Viêm: “Đa tạ thúc phụ báo cho, con đã hiểu.”
Vệ Lăng Vân không cần phải nhiều lời nữa, vỗ vai Cố Hách Viêm, dặn bảo hắn cần phải chăm sóc tốt bản thân, sau đó lên ngựa chạy theo đại quân rời đi.
Cố Hách Viêm ở ngoài đại doanh Lạc Đô nhìn Vệ Lăng Vân rời đi, giáp trụ nặng nề, cát bụi phủ đầy, hoàng hôn mờ tối, giữa đất trời Cố Hách Viêm yên tĩnh như một tảng đá ngoan cố, im lặng rất lâu.
***
Lúc đêm khuya tĩnh lặng, Cố Hách Viêm về tới phủ Tướng quân.
Hắn không lập tức vào phủ, mà đứng trước cửa đơn sơ của phủ Tướng quân, ngẩng đầu nhìn tấm bảng “Cố phủ” màu đỏ.
Ôn Chung Thành đi ra khóa cửa, thấy Cố Hách Viêm đứng ở đó, sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên: “Thiếu gia, sao ngươi đứng đây, gió lớn rất lạnh đó, mau vào trong đi, Mộ công tử đang ở trong phòng chờ ngươi đấy!”
“Y ở đây?” Cố Hách Viêm nhìn về phía Ôn Chung Thành, đôi mắt loé sáng.
“Đúng vậy, ở đây, chạng vạng đã tới, nghe nói ngươi đi đại doanh Lạc Đô thì vẫn luôn chờ trong phòng.” Cố Hách Viêm chưa để Ôn Chung Thành nói hết đã nhanh chân rời đi.
Đông sương phòng, ánh nến chiếu cửa, rơi trên lá ngô đồng khẽ đung đưa trong gió.
Cố Hách Viêm đẩy cửa vào, Mộ Chi Minh vốn dĩ còn ngồi ở bên cạnh bàn gảy ánh nến đứng dậy: “Hách Viêm, ngươi trở về rồi?”
Cố Hách Viêm: “Ừm.”
Mộ Chi Minh cầm lấy ấm sứ và cốc nước trên bàn, rót một cốc đưa cho Cố Hách Viêm: “Mau chóng ngồi xuống nghỉ ngơi, ta nghe nói ngươi về phủ đệ đã lập tức bị tiểu tướng sĩ gọi đến đại doanh Lạc Đô, lường trước ngươi nhất định là đi vội vàng, một miếng nước đều không kịp uống.”
“Đa tạ.” Cố Hách Viêm thật sự miệng khô lưỡi khô, cảm giác hơi uể oải, hắn cầm cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
“Ăn tối chưa?” Mộ Chi Minh hỏi.
Cố Hách Viêm lắc đầu một cái.
Mộ Chi Minh: “Ngươi ngồi chờ ta một chút.”
Nói đoạn, Mộ Chi Minh đi ra ngoài phòng, một lúc sau, y trở về, trong tay còn bưng mâm gỗ.
Trong mâm gỗ, đặt hai đĩa thức ăn tinh xảo, một đĩa bánh tô thơm giòn, còn có một bát cháo loãng gạo trắng nóng hổi trông thơm ngon.
Mộ Chi Minh đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn: “Ta cũng không ăn, chờ ngươi trở về sẽ ăn với ngươi.”
Cố Hách Viêm nói: “Lần sau đừng đợi.”
Mộ Chi Minh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Cố Hách Viêm: “Lời này ta không thể đáp ứng với ngươi, nếu đồng ý thì là nói dối, cháo gạo trắng này là ta học nấu ở chỗ dì Lương, ngươi nếm thử.”
Cố Hách Viêm nhìn chằm chằm bát cháo trước mắt: “Ngươi nấu?”
Mộ Chi Minh: “Đúng đó, bởi vì ngồi chờ thật sự rất buồn bực ngán ngẩm, cho nên ta bèn đi sau bếp tìm dì Lương học, nấu cháo hoa cũng không khó, chỉ cần vo gạo rồi thả vào nước, trông coi là được rồi.”
Cố Hách Viêm bưng chén cháo lên, cúi đầu uống liền mấy thìa, nuốt xuống hết cháo nóng bỏng xuống: “Ăn ngon.”
Mộ Chi Minh nói: “Tướng quân, một bát cháo hoa, có cái gì ăn ngon hay khó ăn, ngươi gọi là yêu ai yêu cả đường đi sao.”
Cố Hách Viêm nói từng chữ từng chữ: “Không có, chỉ là ăn ngon.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!