Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 128: Vậy ta phòng không gối chiếc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân


Chương 128: Vậy ta phòng không gối chiếc


Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy

______

Chương 128: Vậy ta phòng không gối chiếc.

Mộ Chi Minh cong mắt nở nụ cười: “Nếu Tướng quân thích cháo loãng ta nấu, sau này ta sẽ thường xuyên nấu.”

Cố Hách Viêm gật đầu, nâng chén cháo kia hớp một ngụm lại thêm một ngụm, không nỡ thả xuống.

Mộ Chi Minh gắp miếng bánh tô đặt vào trong đĩa sứ trắng nhỏ trước mặt hắn, cười nói: “Đừng chỉ húp cháo.”

Hai người dùng qua bữa tối, thu dọn canh thừa bát đũa xong bèn lấy nước trà xanh súc miệng, mặc dù canh giờ không còn sớm, nhưng lại không thấy buồn ngủ.

Ánh trăng chiếu vào, Mộ Chi Minh nói với Cố Hách Viêm: “Hách Viêm, chúng ta đi tản bộ, tán gẫu vài câu, được không?”

“Được.” Cố Hách Viêm đáp.

Hai người đứng dậy, Cố Hách Viêm không lập tức ra ngoài cùng Mộ Chi Minh mà lấy một chiếc áo choàng trắng thuần khiết như trăng non khoác lên cho Mộ Chi Minh, còn cẩn thận giúp y buộc lại dây lưng.

Mộ Chi Minh cong mắt, cả người ấm ấp như gió xuân tháng ba.

Hai người đi tới đình viện, ánh trăng mênh mông, dưới đình như nước đọng không sáng, Mộ Chi Minh nhẹ giọng hỏi: “Hách Viêm, ngươi biết chuyện Thái tử giám quốc sao?”

Cố Hách Viêm gật đầu: “Ừm.”

Mộ Chi Minh: “Hôm nay ngươi vội vã chạy đến đại doanh Lạc Đô là vì chuyện gì?”

Cố Hách Viêm lời ít ý nhiều nói cho Mộ Chi Minh biết chuyện Vệ Lăng Vân dẫn quân đi Đông Bắc và Dung Diễm Quân bị chia cắt.

Gió đêm se lạnh thổi qua, mang đi ấm áp vốn có trong lồng ngực Mộ Chi Minh .

Mộ Chi Minh nghe Cố Hách Viêm nói xong, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Không ngoài dự đoán, Thái tử Phó Khải quả nhiên bắt đầu nhằm vào Cố Hách Viêm và Dung Diễm Quân.

“Hách Viêm.” Mộ Chi Minh nhẹ giọng gọi tên Cố Hách Viêm, “Ta có một chuyện, muốn thương lượng với ngươi.”

Cố Hách Viêm: “Chuyện gì?”

Vốn dĩ hai người còn đang sóng vai ở sân trước đình viện chậm rãi đi tới trên phiến đá phủ đầy rêu xanh thì Mộ Chi Minh dừng bước, nghiêng người đối mặt với Cố Hách Viêm, hơi ngước mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Hách Viêm, ta hi vọng ngươi có thể thỉnh mệnh về biên cương Tây Bắc, rời xa Kinh Thành.”

Nghe vậy, Cố Hách Viêm nhìn đôi mắt sáng phản chiếu bóng mình của Mộ Chi Minh, mặc dù hắn chưa bao giờ can thiệp triều chính, nhưng tâm ý như gương sáng, hắn mở miệng: “Thái tử Phó Khải kiêng kỵ Dung Diễm Quân cũng không phải là nhất thời hứng khởi, càng không phải là bởi vì ngươi mà dựng lên, cho dù ta rời xa Kinh Thành, cũng không thể rời xa phân tranh hoàn toàn.”

Giọng điệu của Mộ Chi Minh đã mất đi sự bình tĩnh của thường ngày, y quát to: “Mặc dù không thể rời xa, nhưng ít ra không cần đối diện trực tiếp với mu ma chước quỷ!”

Cố Hách Viêm không nói gì.

Mộ Chi Minh năn nỉ: “Hách Viêm, thỉnh mệnh về biên cương đi, coi như vì ta, để ta có thể an tâm ở trong Kinh thành, nghĩa vô phản cố* đi con đường u ám tràn ngập quỷ quyệt này, ngươi tin ta, tin cuối cùng sẽ có một ngày, núi sông ôn hòa, đến chết không thôi.”

(*Nghĩa vô phản cố: đại loại là vì chính ngĩa mà không do dự không quay đầu.)

Y đưa tay nắm chặt tay Cố Hách Viêm, năm ngón tay nắm lại, bởi vì quá mức dùng sức, khẽ run.

Trăng sáng ẩn sau mây, một lúc lâu, Cố Hách Viêm chậm rãi gật đầu: “Được.”

***

Ngày hôm sau, Cố Hách Viêm dâng thư, nói thương bệnh của mình đã khỏi, bây giờ biên cương Tây Bắc có Tây Nhung tộc như hổ rình mồi, không thể khinh thường, thỉnh mệnh về biên cương đóng giữ.

Mộ Chi Minh vốn tưởng rằng mặc dù Thái tử Phó Khải kiêng kỵ Dung Diễm Quân, nhưng việc này chắc chắn sẽ mượn sườn núi hạ lừa*, đáp ứng thỉnh cầu của Cố Hách Viêm. Bởi vì trung nghĩa của Cố thị được thiên địa chứng giám, vết thương đầy rẫy trên thân thể Cố Hách Viêm là vì Đại Tấn vì bách tính, làm sao có thể bởi vì âm mưu và ám đoạt của triều đình, đâm một đao trong lòng các tướng sĩ thẳng thắn cương nghị.
(*Đã giải thích ở chương 108)

Nhưng suy cho cùng Mộ Chi Minh cũng nghĩ sai rồi.

Thái tử không đồng ý để Cố Hách Viêm dẫn binh rời kinh.

Không những như vậy, gã ta còn điều ba vạn Nam Cảnh Quân và một vạn Dung Diễm Quân cùng đóng quân ở đại doanh Lạc Đô.

Chủ soái quân lãnh Nam Cảnh Quân, Chung Triệu Phàm có nhạc phụ là cữu cữu Thái tử.

Một doanh với hai chủ soái.

Cái lợi, cái hại trong đó, liếc mắt đã nhìn ra.

***

Sau khi biết được Thái tử không cho Cố Hách Viêm rời kinh, Mộ Chi Minh càng thêm hoảng sợ, như đối mặt với vực sâu.

Sáng sớm ngày hôm đó, Mộ Chi Minh chạy tới phủ đệ Hiền Vương, hỏi Phó Tế An chuyện lá trà.

Phó Tế An biết y vì sao mà đến, nói: “Mộ ca ca, bây giờ nhất cử nhất động của ta đều bị Thái tử theo dõi sát sao, không dám manh động, vì vậy lá trà này, tạm thời không thể lấy được, có điều huynh yên tâm, ta đã phái người truyền lời đến Thái Y viện trong cung, chỉ cần lẳng lặng chờ tin tức là được rồi.”
Mộ Chi Minh biết hiện tại không thể sốt ruột, gật đầu: “Được.”

Y rời khỏi phủ đệ Hiền Vương lên xe ngựa, Văn Hạc Âm hỏi y: “Thiếu gia, đi đâu đây?”

Mộ Chi Minh không chút suy nghĩ: “Phủ Tướng quân.”

Văn Hạc Âm: “Nhưng Cố tướng quân không phải đi đại doanh Lạc Đô sao?”

Mộ Chi Minh: “Ta phòng không gối chiếc, không được?”

Văn Hạc Âm: “Tốt lắm, được được được.”

Mộ Chi Minh trở lại phủ Tướng quân, biết rõ Cố Hách Viêm không ở đây nhưng vẫn hỏi Ôn Chung Thành.

Ôn Chung Thành: “Mộ công tử, lúc thiếu gia rời đi có nói, chuyến đi này, ít nhất phải nửa tháng.”

Mộ Chi Minh thở dài.

Bây giờ Nam Cảnh Quân đóng quân tại đại doanh Lạc Đô, Cố Hách Viêm nhất định là bận đến sứt đầu mẻ trán.

Mộ Chi Minh đoán không sai chút nào.

Từ khi Nam Cảnh Quân đóng quân tại đại doanh Lạc Đô tới nay, mâu thuẫn không ngừng với tướng sĩ của Dung Diễm Quân, chủ soái Nam Cảnh Quân Chung Triệu Phàm, thô bạo chuyên quyền, mọi chuyện đều phải tranh cao thấp với Cố Hách Viêm, bây giờ đại doanh Lạc Đô, đã không còn là đại doanh Lạc Đô kỷ luật nghiêm minh kia rồi.
***

Ngày hôm đó, luyện binh xong, Chiêu Vũ Phó úy Dung Diễm Quân Hách Thiên Cần chuẩn bị đến doanh trướng chủ soái, tìm Cố Hách Viêm báo cáo công việc luyện binh hôm nay.

Hắn ta mới rời khỏi sân luyện binh, chợt nghe sau một doanh trướng, có người ở đó xì xào bàn tán.

Hách Thiên Cần nín hơi nghiêng đầu nhìn lại, thấy hai tên tướng sĩ Nam Cảnh Quân.

Một tên tướng sĩ cao gầy mặt lộ vẻ khinh thường nói với một tướng sĩ khác: “Cái gì Vũ Lâm Đại Tướng quân, còn không phải nghe lời chủ soái chúng ta răm rắp.”

Hách Thiên Cần khí huyết tràn đầy, lửa giận ‘cọ’ một chút đã lên, vài bước đi tới: “Nói cái gì đó? Chủ soái chúng ta cùng lắm là không muốn có mâu thuẫn, nói cho các ngươi biết, đừng cho mặt dày không biết xấu hổ.”

Hai tên tướng sĩ Nam Cảnh Quân dạo đầu sửng sốt một chút, sau đó khinh bỉ nói: “Hả? Làm sao? Chẳng lẽ Dung Diễm Quân các ngươi có thói quen lén lén lút lút nghe góc tường?”
Hách Thiên Cần tức giận trừng mắt nhìn: “Ngươi!”

Hai người tranh chấp dẫn tới người bên ngoài vây xem, tướng sĩ Nam Cảnh Quân đứng bên cạnh tướng sĩ cao gầy nói: “Rống cái gì, miệng lưỡi lợi hại có ích lợi gì? Sân huấn binh ở ngay phía sau, có bản lĩnh thì đánh một trận, ai thua người đó quỳ xuống dập đầu.”

Hách Thiên Cần: “Đánh thì đánh, sợ các ngươi không được! Đi!”

***

Nửa nén hương sau, có tướng sĩ bước nhanh đi tới doanh trướng chủ soái, ôm quyền quỳ một chân trên đất: “Báo!”

Cố Hách Viêm đang vì quân vụ ưu phiền, ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

Tướng sĩ: “Cố tướng quân, Thiên Cần ở sân huấn binh đánh nhau với Trịnh phó úy của Nam Cảnh Quân.”

Lông mày Cố Hách Viêm đột nhiên nhảy lên: “Cái gì?!”

***

Lúc Cố Hách Viêm chạy tới sân huấn binh, Chủ soái Nam Cảnh Quân Chung Triệu Phàm đã có mặt, toàn bộ sân huấn binh lộn xộn, một đám người vây quanh một chỗ.
Mà trong đám người, chính là Hách Thiên Cần đang giận sôi máu và Trịnh Phó úy đang che cánh tay rêи ɾỉ.

Cố Hách Viêm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Chung Triệu Phàm chắp hai tay ở sau lưng, cười giễu nói: “Cố tướng quân, lòng dạ tướng sĩ Dung Diễm Quân của ngươi cũng thật kiêu ngạo, một lời không hợp đã đả thương Phó úy của ta.”

“Đả thương cái gì!” Có tướng sĩ Dung Diễm quân không nhìn nổi, mở miệng biện giải, “Rõ ràng là luận võ, là kỹ năng của hắn không bằng người khác! Còn không chịu nhận thua, nháo đến lớn chuyện!”

Chung Triệu Phàm liếc xéo tên tướng sĩ kia, ánh mắt nham hiểm, sắc bén như đao.

Tướng sĩ Nam Cảnh Quân mở miệng: “Khi chủ soái nói chuyện, đến phiên ngươi xen mồm sao? Dung Diễm Quân các ngươi đều là như vậy không coi ai ra gì, không quy không củ sao?”

Tướng sĩ Dung Diễm Quân: “Các ngươi!”
Cố Hách Viêm lạnh lùng nói: “Câm miệng hết.”

Dứt lời, sân luyện binh lập tức an tĩnh chốc lát.

Ánh mắt Cố Hách Viêm rơi trên mặt Hách Thiên Cần, thấy khóe miệng hắn ta có vết thương bầm tím, hỏi: “Đánh nhau?”

Hách Thiên Cần dám làm dám chịu, mạnh miệng gật đầu.

“Được, nếu hắn thừa nhận, Cố tướng quân, ngươi nói nên xử trí như thế nào đây.” Chung Triệu Phàm nhìn Cố Hách Viêm, giọng điệu mang theo trào phúng hỏi.

Cố Hách Viêm nói: “Vi phạm lần đầu, phạt ba mươi quân côn.”

“Ba mươi quân côn?” Chung Triệu Phàm hừ lạnh, “Nam Cảnh Quân chúng ta đều phạt bốn mươi quân côn, ta nghĩ hiện nay hai quân cùng doanh, không thể chỉ theo quy củ của Dung Diễm Quân các ngươi.”

Cố Hách Viêm ngước mắt nhìn Chung Triệu Phàm, im lặng chốc lát, gật đầu: “Được, bốn mươi quân côn.”

Ánh mắt Chung Triệu Phàm có chút đắc ý, nhìn Hách Thiên Cần nói: “Được, đem quân côn đến, người phạm tội kia, còn không quỳ xuống?”
Hách Thiên Cần cắn răng, hắn ta đi tới trước mặt Cố Hách Viêm, nói: “Tướng quân, ta cam nguyện lĩnh phạt.” Dứt lời, hai đầu gối rơi xuống đất, nhưng lưng vẫn giữ thẳng tắp.

Chung Triệu Phàm: “Lấy quân côn ra chưa?”

Tướng sĩ Nam Cảnh Quân: “Hồi chủ soái, lấy ra rồi.”

Lúc Chung Triệu Phàm đang muốn hô ‘đánh’ thì Cố Hách Viêm đột nhiên mở miệng: “Đợi đã.” Hắn chậm rãi ngước mắt, ánh mắt uy nghiêm nhìn toàn sân cuối cùng rơi vào trên người Trịnh phó úy đang ôm cánh tay bị thương kia, “Lúc Nam Cảnh Quân lãnh quân côn, là đứng lãnh sao?”

Chung Triệu Phàm ngẩn ra, nói: “Cố tướng quân, ngươi có ý gì?”

Cố Hách Viêm gằn từng chữ từng chữ, để gã nghe được rõ ràng: “Hai bên ẩu đả đều phải phạt.”

Trong nháy mắt Trịnh Phó úy lập tức luống cuống: “Hắn đã đả thương cánh tay ta! Là các ngươi gây sự!”
Cố Hách Viêm từng bước đi tới trước mặt Trịnh Phó úy, mang theo sát khí làm người ta hoảng sợ, vẻ mặt nghiêm khắc ra mệnh lệnh: “Quỳ xuống.”

Trịnh Phó úy không dám tiếp tục nhiều lời, gã ta nhìn Chung Triệu Phàm xin giúp đỡ, nhưng Chung Triệu Phàm nghiêng đầu, tránh ánh mắt của gã ta.

Trịnh Phó úy thấp đầu, hoảng sợ quỳ xuống.

Cố Hách Viêm: “Bốn mươi quân côn, đánh.”

Một côn rồi một côn, nặng nề rơi trên lưng hai người quỳ dưới đất, toàn bộ quá trình Hách Thiên Cần cắn chặt răng hàm không nói tiếng nào, mà Trịnh phó úy cũng có chút tâm huyết, đồng dạng không hé răng.

Lúc đánh xong ba mươi côn, Cố Hách Viêm đột nhiên nói: “Dừng.”

Tướng sĩ hành hình ngừng tay, khó hiểu nhìn Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm nói: “Trên làm dưới theo, ta chính là Chủ soái Dung Diễm Quân, không lo quản giáo, lẽ ra nên cùng chịu tội, Hách Thiên Cần còn dư lại mười côn, ta thay hắn lĩnh phạt.”
Một lời nói ra, bốn phía ồ lên.

“Tướng quân?!” Hách Thiên Cần hô, “Việc này không liên quan đến ngài! Ngài…”

Hắn ta còn chưa dứt lời, Cố Hách Viêm không nói gì đưa tay ngăn lại, Cố Hách Viêm nhìn hắn ta: “Đứng vững, lúc không cần ngươi cong đầu gối thì đừng cong.”

Hách Thiên Cần đỏ viền mắt, gật đầu.

Chung Triệu Phàm khiếp sợ nhìn Cố Hách Viêm, nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới chính là Cố Hách Viêm vén áo bào lên, thật sự quỳ xuống! Đường đường là Chủ soái, vậy mà lại thay thủ hạ lĩnh phạt.

Cố Hách Viêm thờ ơ nói: “Đánh.”

Tướng sĩ hành hình chần chừ không dám hạ côn.

Cố Hách Viêm lạnh giọng: “Động thủ.”

Tướng sĩ hành hình chỉ có thể tiếp tục đánh, quân côn rơi vào trên lưng thẳng như tùng bách của Cố Hách Viêm, cũng rơi vào trong lòng tất cả tướng sĩ Dung Diễm Quân.
Bên kia, Trịnh Phó úy đã ăn ba mươi côn lại tiếp tục chịu mười côn đã không chịu nổi, đau đớn mà kêu to lên tiếng.

Thế nhưng không ai để ý gã ta, ánh mắt của mọi người, đều rơi vào trên người Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm không nói tiếng nào chịu xong mười côn, sau đó tay chống đầu gối, sống thẳng tắp đứng lên không cong nửa tấc, chủ soái Dung Diễm Quân đồ sộ sừng sững, lời nói mạnh mẽ hữu lực: “Chuyện hôm nay, tất cả mọi người lấy làm gương, nếu còn có người gây chuyện ẩu đả, không những phạt bốn mươi quân côn, mà còn trục xuất quân doanh, nói đến đây, mọi người ghi nhớ.”

Ngạo cốt lân lân*, sợ gì chê trách.

(*Ngạo cốt lân lân [傲骨嶙嶙]: Chỉ tính cách kiêu ngạo, không khuất phục, bất khuất. Theo Baidu)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN