Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 129: Chính bản đều ở sách đam võng*
Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
______
Chương 129: Chính bản đều ở sách đam võng*.
(*Không biết có hiểu đúng ý của tác giả không nhưng chỗ này là ứng dụng Trung dùng để đăng truyện ý là 书耽 chuyên về tiểu thuyết đam mỹ)
Từ sau chuyện ẩu đả, mâu thuẫn trong đại doanh Lạc Đô ít đi không ít.
Tuy Chung Triệu Phàm vẫn thô bạo lộng quyền, nhưng chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của Cố Hách Viêm thì Cố Hách Viêm tuyệt đối sẽ không tranh chấp nhiều hơn nửa câu với gã.
Công đạo ở tại lòng người.
Ngày hôm đó, lúc trăng hạ huyền*, quế phách như cung, Chung Triệu Phàm bừng tỉnh trên giường nhỏ trong doanh trướng Chủ soái Nam Cảnh Quân, nghe thấy gió lạnh rít gào ngoài doanh trướng.
(*trăng hạ huyền: trăng lưỡi liềm (ngày 23, 24 âm lịch hằng tháng, trăng có hình lưỡi liềm)
Hôm nay là tiểu hàn*, gió đông tản mát bụi ngọc, đã đến lúc sương thảo kết băng.
(*tiểu hàn (tiết) (vào ngày 5, 6 hoặc 7 tháng giêng)
Chung Triệu Phàm bị tiếng gió đánh thức, sau đó lại không cách nào ngủ lại được, gã khoác y phục đứng dậy, ra khỏi đệm chăn, chỉ cảm thấy hơi lạnh xâm nhập cơ thể.
Chung Triệu Phàm nhóm lửa thắp sáng nến trên bàn lùn, ngồi xếp bằng trước bàn, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm trên giá cắm nến ở bàn lùn. Gã vươn tay, tay trái đặt trên tay phải ở dưới nắm chặt giá cắm nến, nhẹ nhàng xoay một cái, sau khi một tiếng cùm cụp nhỏ đến mức không thể nghe thấy vang lên, giá cắm nến mở ra.
Bên trong giá cắm nến bằng sắt, có một phong mật lệnh cuốn thành ống nhỏ.
Chung Triệu Phàm lấy tấm mật lệnh kia, cẩn thận mở ra, phía trên là Thái tử Phó Khải viết cho gã, chỉ có một câu ngắn ngủi.
Cần phải nắm lấy nhược điểm của Cố Hách Viêm.
“Aizz.” Chung Triệu Phàm thở dài.
Gã cẩn thận cất mật lệnh đi, chống án bàn đứng lên, đi tới trước cửa doanh trướng, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, không khí phủ sương tuyết mịt mù, trời đen đến đáng sợ.
Chung Triệu Phàm nhớ tới ngày ấy Cố Hách Viêm không chút do dự mà quỳ hai đầu gối xuống đất nhận mười lần quân côn, ánh mắt kiên nghị, sống lưng thẳng tắp bèn biết như thế nào là thiếu niên anh tài, mười bảy tuổi bình định Bắc Cương.
Chỉ tiếc, trước cửu ngũ chí tôn*, dù cho có kiêu ngạo đến mấy thì thiết cốt cũng hóa thành tàn tro.
(*Cửu ngũ chí tôn: chỉ ngôi vua)
Thái tử, chính là quân vương ngày mai.
Quân vương giận dữ, thiết y trung cốt chỉ có thể bồi đất.
***
Mười ngày sau Mộ Chi Minh mới biết Cố Hách Viêm bị đánh quân côn.
Ngày ấy y ở phủ Tướng quân, đang suy nghĩ sự tình một mình, tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Ôn Chung Thành dẫn đại phu Hạ Thiên Vô đi ngang qua.
Mộ Chi Minh vội vã đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng, gọi hắn lại: “Hạ đại phu.”
“Tham kiến Hầu Gia.” Hạ Thiên Vô vội vàng hành lễ.
Mộ Chi Minh hiền lành cười nói: “Ngài đây là?”
“À.” Hạ Thiên Vô đáp, “Trước kia vì trị liệu vết thương trên cánh tay Tướng quân, ta không phải thường sống ở phủ Tướng quân sao? Hôm nay là tới lấy thuốc trị thương trước kia để lại.”
“Thì ra là như vậy.” Mộ Chi Minh hàn huyên với hắn một chút sau đó hỏi chuyện mình quan tâm nhất, “Tướng quân gần đây có ổn không?”
“A…” Nhắc đến Cố Hách Viêm, Hạ Thiên Vô lộ ra vẻ u sầu, “Việc trong quân mấy ngày gần đây còn loạn, cũng không thái bình, mỗi ngày Tướng quân đều vì việc vặt mà phát sầu, vài ngày trước đó còn bị đánh quân côn.”
“Cái gì?!” Mộ Chi Minh hô lên, “Chuyện gì thế này?”
Hạ Thiên Vô nói: “Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là các tướng sĩ ẩu đả, tai vạ đến Tướng quân.”
Mộ Chi Minh nghe vậy, trầm mặc chốc lát, hỏi: “Hạ đại phu, ngài lấy thuốc trị thương sau đó lập tức trở về đại doanh Lạc Đô sao?”
Hạ Thiên Vô gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộ Chi Minh lập tức quyết định: “Ta đi cùng với ngài.”
***
Lúc hai người cưỡi ngựa chạy tới đại doanh Lạc Đô đã là chạng vạng, trước đại doanh có thủ vệ ngăn cản, Hạ Thiên Vô lấy ra lệnh bài thông hành ra, nhưng thủ vệ chỉ cho phép Hạ Thiên Vô một mình đi vào, vẫn ngăn Mộ Chi Minh lại.
Hạ Thiên Vô: “Hầu gia, ngươi ở trước đại doanh chờ một lát, ta đi vào bẩm báo một tiếng.”
“Làm phiền Hạ đại phu rồi.” Mộ Chi Minh chắp tay.
Hạ Thiên Vô phi ngựa vội vã vào đại doanh, tìm đến doanh trướng Chủ soái Dung Diễm Quân, lại bị báo Cố Hách Viêm không có ở đại doanh Lạc Đô.
Hạ đại phu: “A!? Tướng quân đi đâu?”
Tiểu tướng sĩ đáp: “Binh bộ mới chế một lượng lớn trường đao, muốn tòng quân vận chuyển đến đại doanh Lạc Đô, Cố tướng quân tự mình đi làm.”
Hạ Thiên Vô vội la lên: “Sao chút chuyện nhỏ này đều phải làm phiền Tướng quân?”
Tiểu tướng sĩ: “Gần đây bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ luôn sai lầm, Tướng quân chuyện gì cũng không yên tâm, việc gì cũng phải tự làm.”
“Ai nha.” Hạ Thiên Vô gấp đến độ chụp thẳng chân, lại hỏi, “Vậy thì có biện pháp gì có thể để cho người bên ngoài tiến vào đại doanh Lạc Đô?”
Tiểu tướng sĩ: “Hạ đại phu, quân quy nghiêm ngặt, những người không liên quan vào quân doanh, phải có khẩu dụ của Chủ soái mới được.”
Hạ Thiên Vô: “Nhưng Cố Tướng quân không ở quân doanh!”
Tiểu tướng sĩ: “Đúng vậy!”
Hạ Thiên Vô: “Người bên ngoài này muốn vào quân doanh, làm sao đây?”
Tiểu tướng sĩ: “Khẩu dụ của Chủ soái!”
Hạ Thiên Vô vén tay áo lên muốn đánh tiểu tướng sĩ một trận.
Tiểu tướng sĩ: “Hạ đại phu bớt giận! Mặc dù Tướng quân của chúng ta không ở đây, nhưng trong quân doanh không phải còn có một vị Chủ soái sao?”
Hạ Thiên Vô sững sờ, sau đó tại chỗ đi qua đi lại nửa ngày, cuối cùng lắc đầu nói: “Tính toán một chút, tình hình bọn họ với chúng ta vốn như nước với lửa, đừng trông cậy vào chuyện này, sẽ ngáng chân Tướng quân.”
Lúc Hạ Thiên Vô tìm Cố Hách Viêm, thì đã có tướng sĩ Nam Cảnh Quân vội vàng tiến vào doanh trướng Chủ soái Nam Cảnh Quân, áp tai nói cái gì đó với Chung Triệu Phàm.
“Tìm Cố Hách Viêm?” Chung Triệu Phàm nghi hoặc mà hỏi, “Dáng dấp thế nào?”
“Đúng vậy.” Tướng sĩ gật đầu, “Một vị thanh niên có khuôn mặt thanh tuyển, thân mang áo gấm, nhìn cũng không phải là người bình thường.”
“Chẳng lẽ là y…”Chung Triệu Phàm, “Người kia hiện tại ở đâu?”
Tướng sĩ: “Đang ở ngoài đại doanh Lạc Đô chờ.”
Lòng Chung Triệu Phàm sinh ra một kế, đứng lên: “Đi, đi xem xem.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!