Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 130: Cho tác giả ăn cơm đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân


Chương 130: Cho tác giả ăn cơm đi


Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy

________

Chương 130: Cho tác giả ăn cơm đi.

Ở ngoài đại doanh Lạc Đô, Mộ Chi Minh đứng bên con ngựa đang lắc chân lắc đầu, lẳng lặng chờ.

Ánh tà dương xuất hiện ở Lạc Hà chim nhạn bay về phía nam, đêm qua tuyết rơi, hôm nay trong không khí lạnh lẽo ẩm ướt từng tấc từng tấc xâm da thấu xương, Mộ Chi Minh ra ngoài vội vàng, quên khoác áo khoác, bây giờ trên người mặc đơn bạc, gió lạnh thổi qua đã không nhịn được mà run lập cập, che miệng ho nhẹ hai tiếng.

Hạ Thiên Vô đi chuyến này, thực sự có chút lâu, mặc dù Mộ Chi Minh vô cùng có kiên trì, nhưng bởi vì trong lòng nhớ Cố Hách Viêm và chuyện quân côn, cho nên hận không thể lập tức vọt vào trong đại doanh, gặp Cố Hách Viêm.

Đợi rồi lại đợi, cuối cùng, bóng người Hạ đại phu cũng xuất hiện trong tầm mắt Mộ Chi Minh.

Hạ đại phu thở hồng hộc chạy đến trước quân doanh, chắp tay hành lễ với Mộ Chi Minh: “Hầu gia, Tướng quân không ở trong quân doanh.”

Nháy mắt, nỗi thất vọng như sóng lớn mãnh liệt ập tới, trong khoảnh khắc nhấn chìm Mộ Chi Minh, Mộ Chi Minh thở dài: “Hắn đi đâu?”

Hạ đại phu đáp: “Nghe nói Tướng quân đi vận chuyển đao kiếm thiết khí, ta vô dụng, không thể mang Hầu gia vào quân doanh.”

“Hạ đại phu đừng nói như vậy.” Mộ Chi Minh vội hỏi, “Không theo quy củ, không thể vuông tròn, xưa nay Dung Diễm Quân kỷ luật nghiêm minh, điều này sao có thể trách ngài, không có chuyện gì, ta từ từ đợi trước quân doanh.”

“A? Ngươi chờ ở đây?” Hạ Thiên Vô sợ hết hồn, “Cũng không biết Tướng quân khi nào mới về!”

Mộ Chi Minh cười nói: “Không sao, ta tới cũng tới rồi, không gặp hắn, thực sự không cam lòng, có điều ta có một chuyện muốn nhờ, có thể làm phiền Hạ đại phu lấy giúp ta cái áo choàng đến hay không, khụ khụ, gió này thổi lâu, khiến người ta cảm thấy lạnh vô cùng, khụ khụ.”

“Ai u!” Hạ Thiên Vô sốt ruột, bắt mạch cho y, “Hầu gia, ngươi từng có bệnh phổi, không chịu được lạnh! Ta lập tức đi lấy áo choàng đến, ngươi chờ một lát!”

Nói đoạn Hạ đại phu lại chạy chậm vào quân doanh, Mộ Chi Minh nói với bóng lưng của hắn: “Hạ đại phu, chạy chậm một chút, không vội, khụ khụ…”

Ngực đau âm ỉ, Mộ Chi Minh cúi đầu ho, yên lặng mà đi đến đứng ở bên phải con ngựa, mượn thân ngựa cản một chút gió lạnh, cũng coi như là có chút ít còn hơn không.

Nhưng vào lúc này, bên tai Mộ Chi Minh đột nhiên vang lên âm thanh dày đặc.

“Chẳng lẽ ngài là Tuyên Ninh hầu sao?”

Mộ Chi Minh ngẩng đầu nhìn lại, thấy một vị nam tử thân mang khôi giáp huyền hắc, ước chừng ba mươi tuổi mặt có râu ria xoay người xuống ngựa, đi tới phía mình.

“Tại hạ Mộ Chi Minh, tham kiến đại nhân, xin hỏi đại nhân là vị nào?” Mộ Chi Minh nhịn xuống khó chịu trong lồng ngực, ôm quyền nho nhã hành lễ.

Chung Triệu Phàm không lập tức tự giới thiệu, chỉ nói: “Ta là một người trong quân doanh này, Tuyên Ninh hầu tới đây, là vì gặp Cố tướng quân sao? Trời sắp tối, ngoài trời đông giá rét, có thể nào để ngài hạ mình ở đây hưởng gió, hay là ta mang ngài vào quân doanh đi.”

Mộ Chi Minh nhìn gã, tựa như nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt sâu lại, cười nói: “Đa tạ ngài, nhưng ta mới làm phiền Hạ đại phu trong quân giúp ta mang áo choàng đến, nếu lúc này rời đi, ta lo lắng Hạ đại phu không tìm được ta.”

Chung Triệu Phàm: “Cái này dễ thôi, để thủ vệ nói một tiếng cho Hạ đại phu là được.”

Mộ Chi Minh chần chừ, bỗng nhiên lại một trận gió lạnh thổi qua, làm thân thể y co rúm lại, Mộ Chi Minh cũng không muốn đợi đến lúc nhìn thấy Cố Hách Viêm đã bị bệnh, vì vậy ôm quyền nói: “Vậy làm phiền Chung đại nhân.”
Chung Triệu Phàm ngơ ngác, sắc mặt hơi thay đổi, gã trầm mặc một lát, cười nói: “Hóa ra Hầu gia nhận ra ta.”

Mộ Chi Minh bình tĩnh nói: “Đại doanh Lạc Đô tiếp tục sử dụng quân quy Dung Diễm Quân, người không có lệnh bài thông hành muốn tiến vào quân doanh, phải có khẩu dụ của Chủ soái, nếu ngài không phải chủ soái Nam Cảnh Quân Chung Triệu Phàm, thì sao thủ vệ cho đi?”

Chung Triệu Phàm: “Hầu gia đúng là hiểu rõ quân quy Dung Diễm quân rõ như lòng bàn tay.”

Mộ Chi Minh: “Còn trẻ đã từng hai lần đi tới biên cương, ở trong quân đại doanh, quy củ này, đương nhiên phải hiểu.”

Chung Triệu Phàm: “Việc Hầu gia chiến trước đi sứ hổ lang dị quốc, làm người kính nể, không nói nhiều, xin mời Hầu gia.”

***

Chung Triệu Phàm đưa Mộ Chi Minh vào doanh trại Chủ soái Nam Cảnh Quân, mời y ngồi xuống ở án thấp trước bàn, sai người bưng trà nóng đến, đặt trước mặt Mộ Chi Minh.
“Đa tạ.” Mộ Chi Minh gật đầu, nâng trà nóng lên, uống một ngụm ấm áp thân mình.

Chung Triệu Phàm ngồi xuống đối diện Mộ Chi Minh: “Trong quân chỉ có trà thô, kính xin Hầu gia không ghét bỏ.”

Mộ Chi Minh nói: “Không dám.”

Đúng lúc này, có tướng sĩ Nam Cảnh Quân vén rèm đi vào, ở bên tai Chung Triệu Phàm nói bằng âm thanh mà Mộ Chi Minh không nghe thấy: “Cố Hách Viêm đến cửa quân doanh.”

“Được.” Chung Triệu Phàm gật đầu.

Tướng sĩ ôm quyền lui ra.

Mộ Chi Minh: “Chung đại nhân có việc bận?”

Chung Triệu Phàm cười lắc đầu một cái: “Không có việc gì, nghe nói Hầu gia tài hoa hơn người, ta có một chuyện không rõ, kính xin Hầu gia chỉ giáo.”

Mộ Chi Minh: “Ngài nói đi.”

Chung Triệu Phàm: “Cái gì gọi là công cao cái chủ?”

Mộ Chi Minh tuyệt đối không nghĩ tới gã sẽ hỏi vấn đề ngấm ngầm hại người như vậy, ánh mắt trầm xuống, y hỏi ngược lại: “Xin hỏi Chung đại nhân, cái gì gọi là chủ?”
Chung Triệu Phàm không hề nghĩ ngợi: “Quân làm chủ.”

“Nếu như quân làm chủ…” Mộ Chi Minh nói năng có khí phách, “Thì thiên hạ là gì? Đất nước là gì? Bách tích là gì?”

Chung Triệu Phàm ngơ ngẩn.

Mộ Chi Minh nói: “Che giấu mũi nhọn, một lòng vì dân, người không đi quá giới hạn, xưng là trung thần; công lao của trung thần, chính là công lao quân vương; bởi vì nguồn nước trong dòng chảy rõ ràng, nếu trung thần mà công cao, thì lại làm sao?”

Chung Triệu Phàm nghe vậy, một lúc sau không nói gì, khi mở miệng, thở dài nói: “Xem ra Hầu gia lấy lời nói bình định biên cương an bình, cũng không phải hoàn toàn là việc bịa đặt, chỉ tiếc…”

Bỗng nhiên gã kéo dài giọng, nâng cằm lên, ánh mắt khinh bỉ: “Đáng tiếc Hầu gia vì muốn binh quyền, thành thân với Cố tướng quân, quãng đời còn lại, chỉ có thể xướng phụ ở dưới khố nam nhân bán rẻ tiếng cười hầu hạ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN