Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt - Chương 21: Tiêu Binh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt


Chương 21: Tiêu Binh


Môn Ngữ văn bắt đầu thu bài, trong lớp đã có người lục đục đi ra.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh sóng vai cầm đồ dùng học tập đi lên tầng.

“Đại ca, anh đi đâu vậy? Không phải là bỏ thi đó chứ.”
Hoắc Duệ dựa vào tường, nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng Thẩm Dũ đang đi tới: “Thi hay không thi khác gì nhau?”
“Không phải là nói thừa sao? Anh không muốn đứng nhất nữa sao?” Bỏ thi một môn là thiếu 150 điểm đó!
Hoắc Duệ cúi đầu ừ một tiếng.

Nhớ rồi.

Còn nợ hắn một lần đứng nhất nữa.

“A! Học giỏi chính là học giỏi!” Lục Sơ Hành nhất thời bị đả kích đến mức ngã lên vai Thích Vinh khóc nỉ non.

Thẩm Dũ vừa đúng lúc đi đến, Hoắc Duệ xoay người đi vào lớp.

“Bạn cùng bàn! Cậu cũng bỏ thi sao!” Lục Sơ Hành chỉ có thể tìm kiếm an ủi từ chỗ bạn cùng bàn: “Tôi đã cố gắng tìm kiếm hình bóng cậu ở phòng thi nhưng không thấy oa oa oa tui khổ quá mà.”
Thẩm Dũ bị hắn bám lên người, bình tĩnh dời sang bên cạnh một chút, kéo dãn khoảng cách: “Ừ, có chút chuyện.”
Cậu không nói rõ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng không hỏi, nhưng chuyện của Khương Châu vẫn bị truyền ra ngoài.

Mặc dù hôm nay thi tháng toàn trường, nhưng chuyện cảnh sát đến trường học tiến hành điều tra sẽ rất dễ bị chú ý, ăn cơm ở nhà ăn buổi trưa, Thẩm Dũ nghe được tất cả mọi xung quanh hình như đều nói về chuyện này.

Sau khi cảnh sát tới điều tra lấy chứng cứ, chỉ đưa ba kẻ trường nghề kia, Khương Châu bị cha mẹ hắn đưa về nhà.

Cuối cùng ba kẻ trường nghề kia phải bổi thường bao nhiêu cũng không ai biết.

Chuyện này thảo luận buổi trưa vẫn ở phạm vi bình thường, đến tối bắt đầu bị thêm mắm thêm muối, ban đầu nói là Thẩm Dũ đánh người, còn nói phía sau cậu có ô dù nên tìm người chịu tội thay, sau lại thành Hoắc Duệ đánh người, dù sao thì lúc đó Hoắc Duệ cũng có mặt.

Tam sao thất bản, cuối cùng lại thành Hoắc Duệ đánh Khương Châu vì Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ nghe được: “…”
Ừ, mặc dù không phải đánh Khương Châu, cũng có thể coi là thật.

Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, Trương Văn Lý vốn kiêu căng là thế cũng ngoan ngoãn không ít, không biết bởi vì Khương Châu không ở đây hay là nguyên do gì.

Thẳng đến ngày thứ hai, Trương Kiến Thanh tranh thủ giờ đọc sớm nói chuyện này, mặc dù không nói cụ thể, nhưng cũng cho thấy không liên quan gì đến Thẩm Dũ, mong muốn giữa bạn bè trong lớp có mâu thuẫn gì cũng không được phép đánh nhau.

Trương Kiến Thanh nói ra lời này, không khí trong phòng học thả lỏng hơn không ít.

Không khí này không liên quan đến Thẩm Dũ, cậu còn đang bận viết bản kiểm điểm.

Liên quan đến chuyện đánh nhau với Trương Văn Lý tối thứ sáu, bản kiểm điểm yêu cầu viết tám trăm chữ, tương đương với một bài tiểu luận.

Hoắc Duệ cũng phải viết, nhưng bây giờ hắn còn đang ngủ gục trên bèn, Thẩm Dũ cũng không biết rốt cuộc hắn có viết hay không.

Hoắc Duệ vừa nhắm mắt không lâu, cũng cảm giác ống tay áo mình bị giật giật.

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì hôm nay mặc áo khoác.

Thẩm Dũ chớp chớp mắt với hắn, thấy Trương Kiến Thanh không để ý đến bọn họ, viết chữ lên vở cho hắn.

[Viết xong bản kiểm điểm rồi sao?]
Hoắc Duệ sầm mặt lại, tóc trên trán bị đè rối loạn, kiềm chế lấy bản kiểm điểm trong ngăn bàn ra ném cho cậu.

Sau đó không nói gì nữa tiếp tục ngủ bù.

Thẩm Dũ thấy hắn buồn ngủ như vậy, cũng không quấy rầy hắn nữa.

Có cái để chép là được.

Sau đó cậu lật tờ giấy gấp đôi ra.

Ngoại trừ [Bản kiểm điểm] [Gửi chủ nhiệm lớp] mở đầu và kí tên [Hoắc Duệ], tất cả đều là ba chữ [Em sai rồi] lặp đi lặp lại.

Thẩm Dũ: “…” vẫn tuỳ hứng như vậy.

Còn chuyện nữa, liên quan đến đại hội thể dục thể thao tuần sau nữa, danh sách mà các em nộp đã được giáo viên thể dục kiểm tra qua, đến lúc đó sẽ để các em và Tống Dương kiểm tra một chút, có thắc mắc gì có thể đến tìm tôi.”
Nói xong chuyện của Khương Châu, Trương Kiến Thanh nói đến chuyện đại hội thể dục thể thao.

Bầu không khí trong lớp liền trở nên sôi nổi.

Trương Kiến Thanh liếc mắt nhìn cuối lớp: “Đừng vui mừng quá sớm, thành tích thi tháng ngày mai là có rồi, đến lúc đó sẽ dựa theo thành tích để xếp chỗ ngồi.”
“Không phải chứ, lại phải đổi chỗ à.”
“Toang rồi, chúng ta chắc sẽ không được ngồi cùng nhau nữa, thành tích kém như vậy…”
“Phù hộ cho kết quả thi lần này của con khá một chút!”
“…”
Hoắc Duệ xoay cổ, đầu hơi lệch, lộ ra nửa gò má, ngón tay chà xát trên bàn.

Thẩm Dũ đang “sáng tác” bản kiểm điểm, nghe nói như vậy cũng sửng sốt một chút.

Nếu như dựa theo thành tích đứng nhất trường của Hoắc Duệ, hai người bọn họ…!khẳng định là không được ngồi cùng nhau nữa.

Lần này…!cũng không biết có đãi ngộ đặc biệt nào hay không.

Thẩm Dũ cắn cắn nắp bút.

Trương Kiến Thanh nói xong chuyện này, theo thói quen lại ném cho một cái bánh ngọt: “Còn liên quan đến đại hội thể dục thể thao nữa, lần này sẽ làm nghi thức mở màn, mỗi một lớp phải chọn ra hai tiêu binh* coi như dẫn đầu đội hình, ý kiến của tôi là cả lớp tiến hành bỏ phiếu kín, nam hay nữ đều được, hai người có số phiếu cao nhất nếu như bằng lòng thì tốt, không muốn thì hoãn lại.

* tiêu binh: người đi đầu trong đội nghi thức duyệt binh
Ông nói xong, dưới lớp bắt đầu nghị luận.

“Chọn người ngoại hình đẹp?”
“Có phải ai cũng được không?”
Trương Kiến Thanh gật đầu một cái, cho mọi người 10 phút thảo luận, để mọi người chuẩn bị bỏ phiếu kín.

Lục Sơ Hành cầm quyển vở xoay người lại: “Đại ca, anh muốn tham dự không?”
“Lớp chúng mình trừ em ra chính là anh đẹp trai nhất, chẳng lẽ em lại tự bỏ phiếu cho mình? Ngại lém.”
Thích Vinh cũng xoay người lại: “Mày nín đi.”

“Đại ca không thích thì bỏ phiếu cho Thẩm Dũ.”
“Ò vậy cũng được.”
Thẩm Dũ ngẩng đầu trợn mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai người không hỏi xem tôi có đồng ý hay không hả?”
Cậu cũng không thích tham gia mấy hoạt động phải xuất đầu lộ diện này.

“Ngoại trừ đại ca ra, ai mà không muốn đi chứ, ôi tôi nói nè bạn cùng bàn, làm tiêu binh này này, đến lúc xếp hàng, không biết bao nhiêu chị em phụ nữ hét chói tai vì cậu, đến khi kết thúc nhất định sẽ thu được rất nhiều thư tình…” Một giỏ luôn.

Lục Sơ Hành còn chưa nói hết, đối diện đã có một quyển sách bay đến.

Hoắc Duệ sầm mặt lại: “Từ nay về sau mày quay xuống bàn tao học luôn đi?”
“Đại ca, không phải là đang thảo luận à?”
“Nói nhiều quá.” Hoắc Duệ cười lạnh một tiếng.

Lục Sơ Hành bực bội quay sang Thích Vinh.

Lại chọc vào chỗ nào của đại ca rồi?
Thẩm Dũ chọc chọc đầu bút lên giấy: “Tôi chưa biết ai với ai, bỏ phiếu như thế nào bây giờ?”
“Không biết ai thì tự bỏ phiếu cho mình đi.” Hoắc Duệ cầm điện thoại di động, bực bội: “Nói nhiều.”
“Nhưng tôi không muốn tham gia…!Tôi cũng cảm thấy phiền, tập luyện cũng mất thời gian.” Thẩm Dũ nhỏ giọng nói vài câu.

Hoắc Duệ nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Phiền, chọn bừa đi.”
Giọng không còn nóng nảy như vừa nãy nữa.

Thẩm Dũ mím môi, cậu không biết chọn ai, nhưng vừa nãy có người nói muốn chọn người có ngoại hình đẹp, cũng không điền được tên ai.

Cong mắt nhìn chằm chằm gò má Hoắc Duệ lúc lâu, cậu mới viết tên xuống.

Mười phút sau, Trương Kiến Thanh để lớp trường Bạch Huỷ thu phiếu của các bạn trong lớp, sau đó gọi thêm một nữ sinh nữa lên đọc phiếu, Bạch Huỷ phụ trách kiểm phiếu.

Thẩm Dũ có chút ấn tượng với nữ sinh đọc phiếu này, là người đã nói với cậu về diễn đàn trường và nhóm lớp, hình như tên là Đoạn Thư Thư.

Cậu không chơi QQ, sau khi thêm nhóm lớp xong cũng không xem nữa, diễn đàn cũng vậy, hôm đó chưa kịp lưu lại ảnh, lúc mở lại bài viết đã không tồn tại, cậu cũng không lướt qua nữa.

“Bạch Huỷ…” Phiếu thứ nhất chính là tên của Bạch Huỷ.

Bạch Huỷ ngoại hình xinh đẹp, vừa trắng vừa gầy, tóc đuôi ngựa sạch sẽ thoải mái, thật khó để tưởng tượng, Hoắc Duệ lại xuống tay đẩy em gái yếu đuối như vậy khóc lên.

Nhưng đây mới là phong cách của hắn.

“Hoắc Duệ.” Đọc đến tên Hoắc Duệ, giọng Đoạn Thư Thư có chút kích động.

“Thẩm Dũ.”
Coi như bọn họ không muốn tham gia, cũng không cấm được mọi người bỏ phiếu, dù sao mọi người đều hiểu, tiêu binh chính là nhìn mặt mà.

Lớp bọn họ dù nữ chiếm số nhiều, nhưng nam cũng không nhất định là phải bỏ phiếu cho nữ.

“Trần Niên Nhất.”
“Đoạn Thư Thư.”
“…”
Đọc phiếu xong chừng mười phút đồng hồ, giờ đọc sớm cũng sắp hết.

Cuối cùng, Trương Kiến Thanh liếc nhìn số phiếu, phân phiếu rất vụn vặt, số phiếu cao nhất — Hoắc Duệ 6 phiếu, Thẩm Dũ 6 phiếu.

Trương Kiến Thanh lại bắt đầu đau đầu.

Ông xem hạng ba — Bạch Huỷ 5 phiếu.

“Úi, đại ca, là anh và bạn cùng bàn à, em thề là em không bỏ phiếu cho hai người! Em bỏ cho Bạch Huỷ! Dù sao cũng là bạn gái của Niên chó, dù sao cũng phải để cho nó chút mặt mũi.”
Lục Sơ Hành vội vàng giải thích.

Hoắc Duệ chống cằm hơi mở mí mắt lên: “Cho nên?”
“Không có gì…!là…!đại ca anh muốn tham gia hả?” Lục Sơ Hành lại hỏi: “Bạn cùng bàn cậu cũng vậy hả?”
Thẩm Dũ liếc nhìn bảng đen, còn chưa kịp nói, Trương Kiến Thanh liền gọi tên hai người bọn họ: “Hai em là hai người có số phiếu cao nhất, nếu không có bất đồng, tôi sẽ báo lên, dựa theo kích cỡ của hai em để thiết kế đồng phục.”
“Còn thiết kế đồng phục?”
“Phắc, đồng phục play hả? Nhà trường cũng biết chơi đấy…”
“Thật hâm mộ…!Nhưng Hoắc Duệ chắc không muốn tham gia đâu.”
“Lớp trưởng và Thẩm Dũ cũng được mà!”
“Nói nhỏ chút, lát nữa ông giáo nghe được ha ha ha ha ha.”
“…”
Trương Kiến Thanh ho khan một tiếng.

Nói to thế mà có thể không nghe được hả?

Thẩm Dũ do dự một lúc, cậu quả thật rất không tình nguyện tham gia, nếu như Hoắc Duệ không tham gia, cậu cũng không muốn tham gia.

Hoắc Duệ lúc nãy đã biểu lộ rõ, hắn sẽ không tham gia.

Thẩm Dũ đẩy cái ghế về sau, đang định đứng lên từ chối, Hoắc Duệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

“Không có ý kiến gì.”
Cậu nghe giọng Hoắc Duệ vang lên bên tai..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN