Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt - Chương 22: Số Đo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt


Chương 22: Số Đo


Phòng giáo viên.

“Ông Trương, lớp ông là hai nam sinh à?” Chủ nhiệm lớp tự nhiên bên cạnh nhìn thấy Trương Kiến Thanh dẫn hai nam sinh vào hơi ngạc nhiên, nhất là một trong số đó còn là người nổi tiếng toàn trường.

Trương Kiến Thanh sờ mũi: “Tôn trọng ý kiến học sinh mà.” Mặc dù ông cũng không biết tại sao Hoắc Duệ lại đồng ý, Hoắc Duệ hình như không thích loại hoạt động này lắm, ông cũng chuẩn bị tinh thần để đổi người.

Hoắc Duệ nửa tựa trên tường, chân phải gập lên, một tay nhét trong túi, mắt hơi nhắm hình như là rất mệt mỏi.

Thẩm Dũ đứng bên cạnh hắn: “Trước đó cậu bảo là không muốn tham gia mà nhỉ?”
Trương Kiến Thanh đang khom người tìm thước dây trong ngăn kéo.

Hoắc Duệ quay đầu đi: “Đổi ý”
Thẩm Dũ đột nhiên cười lên, mi mắt cũng cong lên: “Bởi vì người cộng sự là tôi sao?”
Không đợi Hoắc Duệ trả lời, cậu lại bổ sung: “Tôi biết vì tôi mà.”
Mặc dù không biết rốt cuộc là vì sao, nhưng Thẩm Dũ cảm thấy đúng là như vậy, “Sinh tử chi giao” này, hình như có tác dụng thật.

Hừ, Hoắc Duệ như thế này thật đáng yêu.

Hoắc Duệ không nhịn được nhíu mày lại, Thẩm Dũ vẫn thích được đằng chân lân đằng đầu.

Nếu không phải làm tiêu binh có thêm điểm thành tích, sao hắn chịu tình nguyện hợp tác chứ?
Trương Kiến Thanh vất vả quay đầu, lại nhìn thấy Hoắc Duệ đang hung dữ nhìn Thẩm Dũ, đầu ông lại đau nhói một trận: “Hai đứa đừng có mà đứng gần như thế! Còn nhớ số đo của mình không?”
Hoắc Duệ làm gì mà nhìn ai cũng như kẻ thù thế.

Thẩm Dũ sau khi trở lại không nhớ được lúc mười bảy tuổi kích thước của mình như thế nào, chỉ biết là đồ cậu đang mặc là size L, đồng phục trên người cậu là size XL, cũng hơi lớn.

Nhưng ngày đó cậu thấy kích thước đồ thể dục của Hoắc Duệ, là size XL.

Trương Kiến Thanh mặc dù nói như vậy, vị trí của hai người vẫn không thay đổi, nhiều lắm thì Hoắc Duệ đứng hơi thẳng lên: “Cao 185, nặng 75…”
Trương Kiến Thanh bỗng xua tay một cái: “Được rồi, tôi có đơn kiểm tra sức khoẻ của em lúc tựu trường, em có thể về lớp.”
Trường bọn họ vì vấn đề sức khoẻ học sinh, mỗi lần khai giảng sẽ tiến hành kiểm tra sức khoẻ toàn diện, một ít số liệu cơ bản sẽ được ghi lại.

Giày Hoắc Duệ mài trên đất một cái: “Không thể ở lại xem —”
Hắn ngừng một chút: “Số liệu của cộng sự một chút sao?”
Hắn nhấm mạnh hai chữ “cộng sự”, nghiêng đầu, nhìn về phía Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ trố mắt, không kiêng kị đón nhận ánh mắt của hắn, cười một tiếng: “Được.”
Hai người đứng gần nhau, Hoắc Duệ thậm chí còn thấy được hình ảnh mình trong mắt cậu, loại cảm giác khó chịu không giải thích được trước đó lại tuôn ra, thu hồi tầm mắt, rời sang bên cạnh một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người.

Trương Kiến Thanh kỳ quái nhìn hắn một cái: “Có gì mà nhìn, có phải là muốn trốn tiết một không?”
“Thẩm Dũ, có biết mình cao bao nhiêu không? Vòng eo, độ dài chân hay gì đó.”
Thẩm Dũ nghĩ một chút: “180cm, người nặng khoảng 65kg, lâu rồi chưa cân lại.”
Trương Kiến Thanh cầm thước dây, ra hiệu Thẩm Dũ đang đứng giang hai cánh tay.

Thước dây dính sát lấy hông cậu.

Hoắc Duệ híp mắt.

Trương Kiến Thanh ghi lại số liệu: “Gầy quá, con trai đang dậy thì phải ăn nhiều chút, đồ ăn ở nhà ăn trường học cũng không tệ, đừng có ngày nào cũng ăn mấy thứ không có dinh dưỡng bên ngoài…”
Thẩm Dũ vâng một tiếng.

Tối hôm qua cậu vẫn cùng phòng 605 ra ngoài ăn.

Mặc dù ban đầu nói là cậu mời, nhưng cậu không có số điện thoại mấy quán bên ngoài trường, trên app meituan cũng không tìm được, cuối cùng lại là Hoắc Duệ trả tiền.

* meituan là một app gọi ship đồ ăn của Trung Quốc, giống Grab food, Baemin của Việt Nam.

Tiếng chuông tiết đầu vang lên.

Sau đó Hoắc Duệ cũng không đợi Trương Kiến Thanh đáp lời, trực tiếp đi ra khỏi phòng giáo viên.

Trương Kiến Thanh lắc đầu: “Đứa nhỏ này…”
Thẩm Dũ nghiêng đầu nhìn bóng lưng khuất dần của Hoắc Duệ, lùi về sau một bước: “Cảm ơn thầy, để em tự đo ạ.”
…!
Giờ tự học buổi tối, Hoắc Duệ không đến lớp, trái lại thì là Lục Sơ Hành mang cơm tối cho Thẩm Dũ.

“Đại ca mua cho cậu đấy, bạn cùng bàn, cậu lọt vào mắt xanh của đại ca ròi đó…!Tiếc là chúng ta chưa nói được mấy câu phải ly biệt rồi.”
Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên.

Cậu đã ăn tối rồi, nhưng hộp cơm Lục Sơ Hành mang đến hình như rất phong phú, hơn nữa nhìn còn ngon hơn đồ ăn của nhà ăn trường, không giống với đồ ăn bên ngoài mà bọn họ ăn hôm qua.

Cậu thực ra rất muốn lọt vào mắt xanh của Hoắc Duệ, nhưng Hoắc Duệ bây giờ không chừng chỉ đối đãi cậu như “Sinh tử chi giao”.

Thẩm Dũ bất đắc dĩ cười một tiếng, nhét hộp cơm vào ngăn bàn.

Giờ tự học sắp bắt đầu, ăn cũng không kịp nữa, nếu được thì lúc nào về kí túc xá sẽ nhờ cô quản lý kí túc hâm lại làm bữa ăn khuya.

Nhân lúc chưa vào giờ học, cậu len lén nhắn tin cho Hoắc Duệ.

[SSSR: Cảm ơn bữa tối]
[SSSR: Cậu về nhà sao?]
Thẩm Dũ vẫn luôn muốn hỏi chuyện trong nhà của Hoắc Duệ, nhưng nếu như Hoắc Duệ không muốn nói ra, cậu cũng không muốn biết từ chuyện miệng người khác, cho nên đến giờ cậu vẫn chưa hỏi bọn Lục Sơ Hành.

Một lúc sau, giờ tự học đã bắt đầu từ rất lâu rồi, Hoắc Duệ mới gửi tin trả lời.

[Hoắc Duệ: 1]
“Mẹ muốn li dị với cha con! Cha con hai người đều giống nhau, đều giống nhau!” Thư Huệ đột nhiên ôm đầu gối khóc oà lên.

Hoắc Duệ bình tĩnh nhìn bà: “Tôi phải trở về giờ học ở trường, bà nhanh uống thuốc đi.”
Hoắc Duệ không nhớ loại chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, từ đầu năm nay, Thư Huệ bắt đầu nghi ngờ cha hắn cặp bồ, Hoắc Chí Kiều đã giải thích với Thư Huệ rất nhiều lần, những thứ kia đều là bên truyền thông đưa tin bậy bạ, không hề có chuyện như thế.

Lúc Hoắc Chí Kiều không ở nhà, Thư Huệ liền làm loạn, bắt người giúp việc phải gọi điện bắt hắn về nhà, không người giúp việc nào có thể khuyên được Thư Huệ.

“Mẹ không uống thuốc, mẹ không bị bệnh! Đều là tại cha con!”
Hoắc Duệ nhận lấy ly nước và thuốc từ tay cô giúp việc, ngồi xổm trước mặt Thư Huệ, hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng: “Uống thuốc, bà đi ngủ, tôi về trường.”
“Những lời này, bà nói với tôi cũng chỉ vô ích thôi.”
Giọng hắn như mê hoặc, buồn buồn nhưng bình tĩnh không giống với một người chưa trưởng thành, những lời này hắn đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Thư Huệ nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.

Ngoại hình Hoắc Duệ rất giống cha hắn, trừ ánh mắt cha hắn thành thục sắc bén hơn, hắn gần như di truyền hoàn toàn từ cha hắn.

Thư Huệ nức nở: “Được, mẹ uống.”
“Con là con trai duy nhất, mẹ không nói với con thì còn nói với ai được đây.”
Hoắc Duệ đứng lên, không nhìn Thư Huệ nữa: “Tôi không phản đối việc bà và cha tôi sinh thêm con, dù sao thì, cốt nhục tình thâm, có lẽ một đứa con ruột thịt với bà vẫn tốt hơn.

“Mẹ không sinh được, hơn nữa, có con là đủ rồi…”
Hoắc Duệ quay lưng lại, không đáp lời bà, hắn cũng không cần đáp lại những lời này của Thư Huệ.

Thuốc Thư Huệ uống ngấm rất nhanh, không lâu sau bà đã nằm ngủ trên ghế sofa.

Hai cô giúp việc nhìn Hoắc Duệ, thở dài, sau đó đắp chăn cho Thư Huệ.

Hai bà không có cách nào đưa bà chủ đi, cũng không thể để cậu chủ đưa bà lên phòng, nói cho cùng thì cũng không phải là con ruột, còn kém chừng mười tuổi.

Lúc Hoắc Duệ ra khỏi nhà, tài xế đã chờ bên ngoài.

Trời đã tối, có thể nhìn thấy sao và trăng, rất sáng, hắn lại rút điện thoại di động ra.

Không có hồi âm.

Cười giễu cợt, lại còn cảm ơn, ăn rồi quên luôn, không có thành ý.

Nhà Hoắc Duệ không gần trường học lắm, mỗi lần đi đi về về là lại có tài xế.

Từng hàng đèn đường thoáng qua ngoài cửa xe, Hoắc Duệ một tay chơi điện thoại, vào lúc sắp đến cổng trường, mới nhận được tin nhắn Wechat.

[SSSR: Cậu đang vui sao?]
Thẩm Dũ đắn đo một lúc, gửi tin nhắn.

Mấy giây sau, cậu lại gửi thêm một tin.

[SSSR: Nếu không vui, tôi có thể an ủi cậu]
[Hoắc Duệ:?]
[Hoắc Duệ: Không cần]
[SSSR: Vậy thì chính là không vui]
[SSSR: Để tôi kể chuyện cười cho cậu nghe]
Thẩm Dũ vẫn đang trong tình trạng nhập tin nhắn.

Hoắc Duệ lại giễu cợt, khoé miệng nhếch nhếch lên, người này lại bắt đầu dỗ trẻ con.

Hắn sờ cổ tay một cái, đột nhiên nghĩ tới đêm hôm đó Thẩm Dũ kéo cổ tay hắn nói nếu hắn không vui có thể nắm tay cậu một lúc.

Cũng không biết vì sao người này biết rằng hắn không vui.

Cổ tay hơi ngứa, tâm tình cũng bình tĩnh lại, Hoắc Duệ sờ túi, mới nhớ không mang thuốc lá, kẹo cũng bị hắn ném lại trong ngăn bàn.

Mãi lâu sau, Hoắc Duệ gần đến trường học, tin nhắn của Thẩm Dũ mới được gửi tới.

[SSSR: Có con cua bị rơi mất càng, nó liền hô to tôi không có càng! Sau đó người khác liền nói, tôi cũng không có tiền!]
* “càng” và “tiền” là hai từ đồng âm trong tiếng Trung.

Hoắc Duệ liếc nhìn tin nhắn: “Chú Trần, cháu vào đây.”
Động tác leo tường của hắn rất thuần thục, chạy lên mấy bước, dễ dàng nhảy lên.

Chú Trần nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng tối, thở dài.

Những chuyện này đúng là chẳng liên quan gì đến Hoắc Duệ, nhưng mấy năm nay chuyện làm ăn của Hoắc Chí Kiều ngày càng bận rộn, thời gian để ở bên cạnh Thư Huệ ngày càng ít, không biết từ khi nào, Thư Huệ đã đem những oán hận dành cho Hoắc Chí Kiều đổ lên đầu Hoắc Duệ.

Giờ tự học kết thúc, Thẩm Dũ lại nhận được tin nhắn của Hoắc Duệ.

[Hoắc Duệ: Đến đoạn buồn cười chưa?]
[SSSR: Không buồn cười, nhưng tôi không nghĩ ra chuyện cười nào cả]
Cậu thật thà khai, đúng là không nghĩ ra, lần trước đọc truyện cười cũng mười mấy năm trước rồi? Cái truyện này là mấy này trước Lục Sơ Hành chia sẻ cho cậu.

Hoắc Duệ không rep.

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm điện thoại một lúc.

[SSSR: Cậu về rồi sao?]
Hỏi xong câu này, mới tiếp tục làm bài tập.

Rất lâu sau, sau khi Thẩm Dũ trở lại phòng, Hoắc Duệ mới gửi “1”.

Đơn giản, dễ hiểu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN