Trục Lãng - Chương 23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Trục Lãng


Chương 23: Chương 23


Phương Vũ ngừng cười, nhìn cậu ta: “Cậu nói gì cơ?”
Trước giờ hai người họ cãi nhau đều không kiêng kị người ngoài, xung quanh đều nghe rõ ràng.
Lục Khiếu Xuyên vô cùng tức giận, nói mà không nghĩ: “Tôi nói cậu về nhà hầu hạ kim chủ.

Làm sao, dám làm không dám nhận à, làm gì có ai không biết cậu được bao nuôi bên ngoài?”
Phản ứng của An Lâm nhanh nhất, chạy như tên bắn kéo Lục Khiếu Xuyên: “Đừng nói nữa.”
Lục Khiếu Xuyên cứ phải nói hết: “Còn về nhà? Là nhà của cậu à?”
Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng giòn tan.

Phương Vũ giơ tay tát Lục Khiếu Xuyên một cái.
Lục Khiếu Xuyên bị đánh, đứng ngây ngẩn.

Các thành viên bị doạ ngốc mới nhận ra sự việc nghiêm trọng, đi đến ngăn cản.
Phương Vũ bị túm tay, đôi môi run rẩy nói: “Cậu mới bị bao nuôi.

Cả nhà cậu bị bao nuôi!”
Cậu ta không biết mắng người.

Đây là lời nói ác ý nhất rút ra từ trong lòng rồi.
Tuỳ Ý lôi Lục Khiếu Xuyên đang ngơ ngác sang phòng nghỉ bên cạnh.

Ninh Lan đỡ Phương Vũ toàn thân run rẩy ngồi xuống, rót cho cậu ta một cốc nước.
Phương Vũ cầm cốc không lên tiếng.

Ninh Lan đang suy nghĩ không biết nên an ủi thế nào thì thấy một giọt nước mắt rơi xuống cốc nước.
“Ấy, cậu đừng khóc mà.” Ninh Lan lóng ngóng chân tay.
Phương Vũ khóc như mưa.

Bất cứ ai nhìn dáng vẻ này cũng thấy xót thương người đẹp rơi nước mắt.

Ninh Lan cũng không ngoại lệ, trong lòng nghĩ tên Lục Khiếu Xuyên kia không ra gì, sau phải bảo cậu ta nôn bánh cookie ra.
“Cậu…!Có phải cậu cũng cảm thấy tôi…!tôi được…!bao nuôi không?” Phương Vũ thút thít hỏi.
Ninh Lan vội đáp: “Không đâu, đương nhiên không rồi.

Tiểu Vũ tốt như vậy.

Nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp cùng cậu đi đăng ký kết hôn, chỉ mong cả thế giới biết cậu là đối tượng của tôi.”
Phương Vũ bị chọc cười.
Thực ra lúc Ninh Lan trả lời, một chút sức lực cũng không có.

Phương Vũ tủi thân đến mức này, bao nuôi cái gì toàn là lời đồn đại.

Mà anh – người được bao nuôi mới là người thật việc thật, không lừa già dối trẻ.
Sự việc này khiến anh vừa cảm thấy chột dạ vừa thấy mỉa mai.
Buổi tối tại ký túc xá.
Tuỳ Ý đặt vali trên sàn để thu dọn đồ đạc.

Sáng sớm ngày mai bay đến báo cáo tại phim trường thành phố J.
Từ lúc quay tư liệu về cuộc sống ký túc xá thường ngày, Ninh Lan đã trở về phòng cũ.

Sau khi livestream kết thúc, Cố Thần Khải đi tìm cô Triệu học ghita.

Vương Băng Dương và Cao Minh đi nghe ké.

Lúc này ở ký túc xá chỉ còn hai người là anh và Tuỳ Ý.
Ninh Lan tắm xong, lau tóc tiến vào, thấy Tuỳ Ý gấp áo sơmi thành một cục, anh bước đến, nói: “Gấp như thế đến nơi không mặc được đâu, để tôi.”
Tuỳ Ý ngẫm nghĩ, đưa sơ mi cho anh còn mình đi sắp xếp đồ khác.
Ninh Lan vừa gấp vừa hỏi: “Lục Khiếu Xuyên sao rồi? Không bị đánh đến ngốc đấy chứ?”
“Không.” Tuỳ Ý đáp: “Chỉ là rất kinh ngạc.

Chắc là lần đầu tiên bị đánh.”
Ninh Lan nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc tột độ của cậu ta, cảm thấy buồn cười: “Đáng đời cậu ta.

Phương Vũ vốn dĩ không được bao nuôi.

Cậu ta tin mấy lời đồn đại thì cũng thôi đi, đằng này cứ phải nói ra, chẳng phải thiếu đánh à.”
Tuỳ Ý đáp: “Ừ, đáng đời.”
Ninh Lan thấy cậu quấn dây sạc thành một đống nhét vào vali, vội đứng dậy: “Ấy, dây sạc đừng quấn thế, sẽ bị thắt nút đó.”
Quấn dây sạc đâu ra đấy, Ninh Lan tiếp tục giúp cậu thu dọn đồ khác.

Quần áo đã được gấp đều lấy ra gấp lại một lần, cuối cùng cả chiếc vali đều được anh sắp xếp, quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ tắm đều được phân loại ngăn nắp, đến tất cũng có vị trí riêng.
Đóng vali lại, Ninh Lan nhắc nhở: “Cốc và bàn chải đặt ở ngăn cạnh, bên trong có nhét khăn mặt, đừng quên nhé.”
Tuỳ Ý nhìn chiếc vali lần đầu tiên được ngăn nắp, gọn gàng đến thế, hỏi: “Cậu học thu dọn sắp xếp à?”
Ninh Lan như lẽ đương nhiên, nói: “Cái này cần phải học sao? Quen tay hay làm thôi.

Từ cấp hai tôi đã ở lại ký túc xá trường rồi.

Chắc cách sắp xếp sinh hoạt hơn mọi người một chút.”
Tuỳ Ý bắt lấy một chút sự tự hào trong ngữ khí của anh, suýt nữa cười với anh.
Tắm xong vào phòng, Ninh Lan đã ngủ rồi.

Anh nằm nghiêng ra bên ngoài, trùm chăn kín mít, chỉ để lộ mũi và đôi mắt nhắm nghiền.

Cơ thể phập phồng theo nhịp thở.
Tuỳ Ý tắt đèn to, vặn mở đèn bàn, lật đọc sách.
Lúc trước đều là cậu ngủ trước, lần này Ninh Lan đi trước một bước.

Hôm nay Lục Khiếu Xuyên không về ký túc.

Cố Thần Khải dứt khoát ôm gối chạy sang phòng cách vách ngủ, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Tuỳ Ý quay đầu nhìn, may là Ninh Lan ngủ rồi.

Bình thường thằng nhóc này nói năng không văn vẻ, dường như rất dễ bị người khác nhìn thấu.

Nhưng Tuỳ Ý đã từng thấy các mặt khác nhau của anh, đơn thuần, đáng thương, thậm chí mê hoặc, không biết cái nào mới thực sự là anh, càng không biết anh sẽ lộ ra bộ mặt nào lúc hai người ở riêng.
Tuỳ Ý không thích cảm giác mất kiểm soát.

Ninh Lan cũng không nên nằm trong sự kiểm soát của cậu.
Đọc xong hai trang sách, Tuỳ Ý tắt điện, nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường.

Chân cậu dài, bốn bậc thang chỉ cần hai bước là tới.
Vừa nằm xuống liền nghe thấy giường dưới có người gọi: “Đội trưởng.”

Giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi, không hề bất ngờ nhưng lại khiến tim Tuỳ Ý đập rộn ràng.
Cậu không đáp, giả vờ ngủ.
Ván giường nhẹ nhàng rung lắc vì động tác của người giường dưới.

Một loạt động tác sột soạt vang lên, Tuỳ Ý cảm giác rõ ràng quần áo ngủ mình bị kéo hai lần.

Cậu không giỏi giả vờ, mí mắt rung kịch liệt, chỉ đành mở mắt, không tránh khỏi chạm phải đường nhìn của Ninh Lan đang nằm bò ở giường trên.
“Có chuyện gì?” Tuỳ Ý hỏi.
Ninh Lan nghiêng đầu, dựa vào cánh tay mình, nhìn trông rất ngoan ngoãn: “Ngày mai đội trưởng phải đi rồi.”
Mặc dù trong không gian mờ mịt, mắt Ninh Lan vẫn sáng như cũ.

Con ngươi đen láy phủ một tầng ánh nước, chớp một cái, loé một cái, trêu ghẹo khiến trong lòng ngứa ngáy.
Hình như Tuỳ Ý có thể đoán được anh sẽ nói gì tiếp theo, nhưng hình như lại không đoán nổi.
Ninh Lan buông tay đang nắm vạt áo, sờ lên eo cậu.

Sau đó nhân lúc cậu không phòng bị, ngón tay linh hoạt luồn vào trong cạp quần.
“Đội trưởng.” Anh nhỏ tiếng gọi: “Nếu đã là bao nuôi, không bắn pháo lần nào, cậu không cảm thấy thiệt sao?”
*bắn pháo là ấy ấy đó.
Tuỳ Ý ấn bàn tay đang sờ loạn của anh, không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói: “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”
Ninh Lan chậm rì rì rút tay lại.

Tuỳ Ý cho rằng anh nghe lời muốn đi xuống.

Ai ngờ anh lại nhấc một chân vòng sang ngồi lên.

Động tác thoăn thoắt.

Tuỳ Ý còn chưa kịp phản ứng, anh đã nằm lên người cậu.
Giường rất nhỏ, căn bản không vừa được hai người con trai.

Tuỳ Ý khó khăn lắm mới đẩy được Ninh Lan sang bên cạnh, dính sát lưng vào tường ngồi dậy, thở cũng không đều: “Cậu làm gì vậy?”
Ninh Lan vẫn cười được: “Dâng pháo đó.”
Tuỳ Ý không thích từ ngữ thô bỉ đó, nhíu mày đáp: “Đi xuống.”
Ninh Lan quyết tâm dâng hiến, tay lén lút thò đến đũng của cậu.

Lần này Tuỳ Ý nhanh hơn, nắm lấy cổ tay anh.
Lực tay Tuỳ Ý lớn.

Ninh Lan bị cậu nắm đến đau, cắn chặt môi kiên quyết không lên tiếng.
Hai người đờ người trong chốc lát.

Tuỳ Ý thở dài, buông tay, thoả hiệp nói: “Cậu đi xuống trước.

Giường trên không chịu nổi đâu.”
“Được.” Ninh Lan thấy kế hoạch thành công, một lời đáp ứng, lật người duỗi chân muốn giẫm lên bậc thang.

Trọng tâm giường không vững đung đưa.

Anh nghiêng đầu nhìn một cái, bỗng nhiên đờ người không động đậy được.
Qua một lúc, người vẫn đang treo bên mép giường.

Tuỳ Ý cho rằng anh hối hận, hỏi anh làm sao.
Ninh Lan ngại ngùng bảo sợ.

Anh ở ký túc xá trường sáu năm cũng chưa bao giờ ngủ ở giường trên.

Đến ký túc xá AOW lần đầu tiên trèo lên giường trên thì bị sập.

Anh biết làm sao được lên thì dễ mà xuống thì khó.

Cảm giác không vịn được tay, chân không chạm vào bậc thang thật đáng sợ!
Tuỳ Ý không nhìn ra manh mối nào, giơ cánh tay ra: “Cậu bám vào.”
Ninh Lan cảm thấy mất mặt, tiến thoái lưỡng nan, hết cách, chỉ đành bám lấy.

Kết quả cánh tay đung đưa càng khiến anh mất cảm giác an toàn, chỉ cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể ngã ngửa xuống đất.
Anh đưa tay ra nắm mép giường, cắn răng chuẩn bị thử, đột nhiên nghe thấy tiếng cười.
Dáng vẻ quẫn bách không lên không xuống được của Ninh Lan rơi vào mắt Tuỳ Ý.

Cậu thực sự không nhịn được, cười hai tiếng, cảm thấy ánh nhìn đanh đá của Ninh Lan chiếu tới, lập tức thu tiếng.

Một tay chống đầu giường bên kia, duỗi chân dứt khoát lật người nhảy xuống, tiếp đất vững vàng.
Đây là đang khoe khoang sao? Ninh Lan cắn răng cắn lợi nghĩ.

Mất cmn mặt quá, dứt khoát nhảy xuống vậy.
Lúc anh đang hít thở sâu chuẩn bị tinh thần, sau lưng truyền đến giọng Tuỳ Ý: “Xuống đi.”
Ninh Lan căng thẳng nghiêng đầu.

Tuỳ Ý đứng ở dưới vươn hai tay với anh, nụ cười trên khoé miệng còn chưa phai: “Đừng sợ, tôi đón cậu.”
Hết chương 23..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN