Cuối cùng Ninh Lan lựa chọn tư thế chính diện hướng ra ngoài nhảy xuống.
Buông tay nắm mép giường, khoảnh khắc quay người lại không cảm thấy sợ hãi nữa.
Tuỳ Ý đón người vào lòng, sợ anh tiếp đất không vững, thêm chút lực bế bổng anh cách mặt đất.
Hai chân Ninh Lan ở tại ví trí đó quay một vòng trên không mới đáp đất.
Nhịp tim đập hơi nhanh, có thể do căng thẳng.
Anh lùi khỏi lòng Tuỳ Ý: “Cảm ơn nhé.”
“Cậu định nói cảm ơn tôi bao nhiêu lần một ngày hả?” Tuỳ Ý cũng lùi về sau một bước, vặn đèn bàn.
Ninh Lan cảm thấy vấn đề này không có lời đáp, được quyết định bởi bao nhiêu lần Tuỳ Ý giơ tay tương trợ hoặc đưa tiền giúp đỡ.
Hơn nữa, Tuỳ Ý cũng không có vẻ muốn biết đáp án.
Trong đầu anh vang ầm ầm, tự suy xét cúi đầu nhìn dung mạo và dáng vẻ mình, áo ba lỗ trắng, quần đùi xanh, cho dù bản thân có một chút mỹ cảm như vậy, cũng bị một thân ăn mặc này phá hư rồi.
Ninh Lan tiến lên vài bước, tắt đèn.
Có lẽ Tuỳ Ý đoán được ý tứ của hành động này, cảnh giác lùi về phía sau.
Gót chân đụng phải vali đang nằm trên sàn, phát ra tiếng động.
Cảnh này sao giống bắt gái làm đi3m vậy? Ninh Lan nghĩ.
Anh giơ tay tắt đèn.
Tuỳ Ý nhanh chóng quay người, đợi khi đèn được tắt lần nữa, người đã ở giường trên rồi.
Ninh Lan quay người lại, cả giận nói: “Cậu lên trên đó làm gì?”
Tuỳ Ý vén chăn đắp lên người, dùng bóng lưng đáp anh: “Đi ngủ.”
“Không phải nói cùng xuống sao?” Ninh Lan cảm thấy bị lừa gạt.
“Ngủ thôi.” Tuỳ Ý nói: “Ngày mai phải dậy sớm.”
Ninh Lan nhấc chân định trèo lên dâng tận miệng.
Sau gáy Tuỳ Ý như có mắt, nhắc nhở anh: “Còn lên nữa, tôi sẽ không xuống đón cậu đâu.”
Ninh Lan đờ người, đứng đó suy nghĩ trong chốc lát, làu bàu rút cái chân đang định trèo lên, bất đắc dĩ về giường ngồi.
Người ở giường trên không nói chuyện.
Ninh Lan nhụt chí, chán nản nằm xuống.
Việc đầu tiên khi cầm điện thoại lên là đặt mua bộ đồ ngủ trên mạng, tơ tằm, loại mà cởi thắt lưng sẽ trôi tuồn tuột xuống.
Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại nghĩ đến chuyện này, lại cảm thấy việc mua sắm bốc đồng không ổn.
Vì vậy mò điện thoại dưới gối, huỷ đơn bộ đồ ngủ chỉ chưa đầy ba tiếng sau khi đặt hàng.
Cái thứ hào nhoáng này cũng không thể báo đáp kim chủ, ai mua người đấy là đồ ngốc.
Sáng sớm hôm sau, hai người chân trước chân sau vào nhà vệ sinh.
Ninh Lan nửa tỉnh nửa mơ như đang đi trên bông, suýt chút nữa đưa cán bàn chải đánh răng vào trong miệng.
“Dậy sớm thế để làm gì?” Tuỳ Ý hỏi.
Mồm Ninh Lan ngậm kem, nheo mắt nói: “Tiễn cậu đó.”
Lần cuối kiểm tra vali trước khi đi, Ninh Lan đã tỉnh táo và thay quần áo lướt một lượt như tối hôm qua.
Sau khi nhanh nhẹn kiểm kê đồ, kéo khoá vali lại, vali rất nặng, một cánh tay không nhấc lên được.
Tuỳ Ý đón vali từ tay anh, sau đó rũ mắt nhìn cổ tay anh: “Còn đau không?”
Ninh Lan nhìn xuống theo ánh mắt của cậu, mới biết cậu đang nhắc đến một vòng đỏ ửng do bị nắm hôm qua.
“Không sao.
Từ nhỏ tôi đã dễ bị hằn vết, không đau đâu.” Ninh Lan đáp như không.
Tuỳ Ý không tiếp lời, mở ngăn kéo bàn, lấy ra bình xịt thuốc Vân Nam*, quay lại cầm tay Ninh Lan, xịt mấy lần vào vết đỏ lựng quanh cổ tay.
Hơi lạnh phả lên da thịt.
Ninh Lan rụt vai lùi về sau nhưng Tuỳ Ý đã nắm chặt tay khiến không thể nhúc nhích.
*bình xịt thuốc Vân Nam (tạm dịch) là loại này:
“Xịt một chút sẽ nhanh khỏi thôi.” Tuỳ Ý nói.
Mùi thuốc rất nồng, đến sảnh sân bay, Ninh Lan nâng tay lên ngửi, mùi hắc vẫn chưa tan, da tay cũng theo đó mà nóng lên.
Tuỳ Ý đang đi phía trước đột nhiên quay người.
Ninh Lan không kịp phanh, suýt nữa theo quán tính đâm sầm vào lòng cậu.
Tuỳ Ý đỡ anh: “Đến rồi.
Cậu có thể về.”
Ninh Lan nhìn thời gian chuyến bay trên bảng thông báo: “Vẫn còn sớm.
Tôi đưa cậu đi kiểm tra an ninh.”
Hai người đều đeo khẩu trang.
Tuỳ Ý không nhìn rõ biểu cảm của Ninh Lan lúc này, nói: “Không cần phải thế.”
Ninh Lan chớp mắt, ngây thơ nói: “Thế nào cơ?”
Tuỳ Ý vỗ vali: “Giúp tôi thu dọn hành lí là được rồi, cảm…”
Còn một từ nữa chưa được thốt ra đã phải nuốt vào trong miệng.
Tay Ninh Lan cách lớp khẩu trang che nửa mặt dưới của cậu, mở to mắt, nói: “Xin đừng nói nữa! Tôi sẽ tổn thọ mất.”
Tuỳ Ý bị lối suy nghĩ của anh làm cho dở khóc dở cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ninh Lan mới buông tay.
Sắp vào cổng kiểm tra an ninh, Ninh Lan không thể đi vào, dặn dò Tuỳ Ý: “Lần sau những việc như thu xếp đồ đạc, nhớ giao cho tôi.”
Tuỳ Ý thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh lại thấy hơi buồn cười: “Sao nào, cậu có thể giúp tôi thu xếp cả đời?”
Ninh Lan chớp chớp mắt như đang tính toán vụ mua bán này, ngay sau đó hai mắt hơi cong lên, gật đầu thật mạnh: “Tôi thấy không có vấn đề gì!”
Tối ngày hôm đó nhận được tin nhắn của Tuỳ Ý: Có đó không? Dao cạo râu ở đâu vậy?
Ninh Lan nhanh chóng trả lời: Túi đồ tắm màu đen ở ngăn trong vali.
Một lúc sau, đầu bên kia lại nhắn: Đồ ngủ?
Ninh Lan gõ chữ như gió: Áo phông trắng hả? Trên đống quần ngủ đó, quần lót ở dưới.
Một hỏi một đáp mấy lần, cũng xem như là hầu hạ thiếu gia chu toàn từ xa, Ninh Lan không nhịn được hỏi: Bình thường cậu ra ngoài kiểu gì hả? Không đem theo hành lí à?
Tuỳ Ý đáp: Có mang.
Lần này là cậu sắp xếp.
Ninh Lan suy nghĩ chốc lát mới hiểu ra, Tuỳ đại thiếu gia đang đổ vỏ.
Kí túc xá chỉ có một người.
Ninh Lan nằm trên giường, tự do bắt chéo chân lắc lư qua lại nhắn tin: Thấy thế nào? Có quen không?
Tuỳ Ý: Rất tốt.
Ninh Lan lại hỏi: Phải quay trong bao lâu vậy?
Tuỳ Ý: Một tháng.
Ninh Lan một bên nghĩ phim thần tượng do nước mình sản xuất quá qua loa đại khái, chỉ một tháng là quay xong, một bên lật lịch, một tháng à, đợi Tuỳ Ý quay về thì sang thu rồi.
Anh không trả lời, vô cùng tẻ nhạt lướt lại lịch sử trò chuyện, phát hiện cuộc nói chuyện lần trước của hai người là khi Tuỳ Ý nhận được vai nam chính, nhắn tin nhóm mời mọi người ăn cơm.
Trước nữa là lúc livestream ở thành phố S, gọi anh đến phòng bọn họ tụ tập.
Ninh Lan ấn giữ, xoá toàn bộ tin nhắn này và mấy tin nhắn mình gửi nhưng không được hồi đáp.
Xoá xong lướt xuống dưới, cuộc trò chuyện của anh và Tuỳ Ý bắt đầu bằng ba từ “Có đó không”, tạo ảo tưởng quan hệ của hai người không tệ.
Anh nâng cổ tay ngửi ngửi, mùi thuốc Vân Nam đã nhạt đi không ít sau khi tắm, đang suy nghĩ có nên lấy trộm ra xịt thêm lần nữa thì điện thoại rung.
Tuỳ Ý lại gửi tin nhắn đến: Bình xịt ở ngăn kéo bên phải đầu tiên.
Cậu tự xịt đi, ít nhất ba lần một ngày.
Ninh Lan cầm điện thoại rất lâu, gõ mấy chữ lại xoá đi, dằn vặt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ đơn giản đáp lại một từ “Được.”
Đội trưởng không có ở đây.
Các thành viên khác của AOW nhàn rỗi ở nhà như sợi dây chun bị căng chặt được nới lỏng sau một thời gian dài, nhũn nhùn, mềm oặt không có sức làm bất kỳ điều gì.
Trương Phạn sợ bọn họ nhàn quá đâm ra phế, đưa lịch trình cho từng người.
Ninh Lan bị Vương Băng Dương lôi đi học vài buổi diễn xuất, get được thú vui biểu diễn, ít ra còn vui hơn ca hát, nhảy múa.
Phương Vũ cũng nhận một bộ, đóng vai người yêu cũ của nữ chính, cảnh ít, một tuần là xong, quay ở ngay bản địa.
Thời gian rỗi của Ninh Lan sau khi lên lớp sẽ đến thăm lớp của cậu ta.
Nữ chính còn không đẹp bằng Phương Vũ, trước khi quay còn thỉnh cầu nhiếp ảnh gia chú ý đến góc độ, đừng chụp mặt cô ta quá to.
“Bộ này nhìn là biết không logic.
Cái mặt này của cậu, nữ chính mù mới chia tay với cậu.” Ninh Lan nói xong, cắn một miếng kem lớn.
“Ấy, cậu đừng ăn vội, còn chưa chụp mà.” Phương Vũ rút lại que kem, tựa vào anh, bắt đầu tạo dáng các kiểu.
Ninh Lan đợi đến phát chán, cũng lôi điện thoại là tách bụp một tấm.
Phương Vũ chụp xong mười tấm, vừa chỉnh filter vừa nói: “Nữ chính có mù hay không thì tôi không biết nhưng mắt của nam chính chắc chắn không tốt.”
Nói đến nam chính, Ninh Lan hỏi cậu ta: “Lần trước không phải Lục Khiếu Xuyên nhất định phải giành vai nam chính này sao? Cuối cùng không được?”
Phương Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: “Được mới lạ.
Nam chính vừa mù vừa ngốc.
Bộ này chưa chiếu đã thấy lỗi thời rồi.”
Ninh Lan cười đến rung cả vai.
Điện thoại ting ting một tiếng, nhận được thông báo từ người quan tâm đặc biệt*.
Phương Vũ vừa đăng weibo hai cái tay đang cầm kem.
*Trên weibo có chỗ set 特别关注 hoặc special follow sẽ nhận được thông báo khi người đó đăng bài.
Đến buổi tối, bình luận vẫn đang rất náo nhiệt đoán xem bàn tay còn lại là ai.
Có người nói là nữ chính trong phim mới, so sánh thì không thấy tay to như vậy.
Có người nói là trợ lý, lại có em gái ngồi chầu bên ngoài đoàn phim bảo cảnh quay của Tiểu Hoa Hoa ít, không đưa trợ lý theo.
Càng nhiều người nói là đội trưởng, fans CP Cao Hoa mất não ngậm lấy viên đường này, chưa được bao lâu đã bị fans thâm niên dùng màu da vả mặt.
Mặc dù Tuỳ Ý không đen nhưng cũng không có chiếc ảnh nào trắng như thế.
Trải qua một trận đoán mò và loại trừ, cuối cùng fans đưa ra kết luận – Là tay của Lan Bong Bóng.
Buổi tối Ninh Lan chuyển tiếp bài đăng đó kèm theo một hình trái tim.
Một hòn đá làm xáo động mặt nước, không chỉ fans CP, đến fans đoàn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi – Lan Bong Bóng – người cố định được chọn là tiểu tam và bia đỡ đạn, vì sao đột nhiên lên cấp ôm lấy nhân vật chính “show ân ái”?
Fans CP Cao Hoa hoang mang chưa đầy nửa phút đã bắt đầu phát huy bản tính của fans CP, tự mình an ủi tẩy não – Hoa của chúng tôi tốt như thế, bị cướp vị trí nhảy đôi với đội trưởng cũng không tức giận, đăng kiểu này nhất định là do công ty sắp xếp.
Có một nhóm nhỏ đã trở thành fans của CP Ý Lan kể từ Showcase đã âm thầm tập hợp lại tạo một chủ đề tên “Tuỳ Ba Trục Lan”.
Bọn họ tự định nghĩa CP Tuỳ Lan là “Tà giáo”, líu lưỡi thì thầm với nhau – vậy mà chính cung và tân sủng lại có thể hoà hợp đến thế, đội trưởng thật tuyệt!
Sau khi Ninh Lan chuyển tiếp bài đăng cũng không đọc bình luận, tất nhiên không biết được các kiểu giải nghĩa quá trớn của fans.
Trước khi anh ngủ đăng ảnh kem lên vòng bạn bè, ngủ dậy thấy Tuỳ Ý nhấn like.
Anh theo like vào xem vòng bạn bè của Tuỳ Ý, thấy cập nhật mới nhất của cậu là vào hôm qua, cũng một bức ảnh, chụp mặt trời mọc từ phía xa.
Ảnh bị chụp nghiêng, như thể người chụp ảnh không đứng thẳng, phù hợp hai từ – buồn ngủ.
Ninh Lan ngắm nghía, cảm thấy đây mới đúng dáng vẻ của một thiếu niên 18 tuổi.
Có qua có lại like cho cậu một cái, quay về giao diện nhắn tin, ngón cái chơ vơ ở khung chat với Tuỳ Ý nhưng không ấn xuống.
Anh không biết nên nói gì nhưng lại không muốn thoát ra.
Lúc này, ông trời giúp anh lựa chọn.
Giao diện tin nhắn đột nhiên hiện lên cuộc gọi, điện thoại rung không ngừng.
Ninh Lan ấn nghe.
Tiếng em gái Ninh Huyên từ loa phát ra: “Anh, anh ơi, em muốn một chiếc Apple watch.”
Ninh Huyên tìm anh thì chín phần chín là đòi tiền.
Tuần trước Ninh Lan vừa mua cho cô một chiếc điện thoại mới và laptop.
Hiện giờ lại đòi Apple watch, yêu cầu vừa nhiều vừa vô lý khiến Ninh Lan cảm thấy cảm thấy chệch khỏi ý định ban đầu.
“Không phải điện thoại có thể xem giờ sao, cần đồng hồ làm gì?” Ninh Lan hỏi.
Ninh Huyên: “Là Apple watch, không giống với đồng hồ bình thường.
Có thể theo dõi nhịp tim, có thể nghe điện thoại.”
Ninh Lan làm ngơ sự khinh thường trong lời nói của cô, hỏi: “Thứ này có giúp ích cho học tập không?”
Ninh Lan không đáp, chỉ nói: “Lớp em bạn nào cũng có.”
Lớp nhắc đến là lớp TOEFL, kiểu lớp toàn đám trẻ chuẩn bị ra nước ngoài.
Điều kiện gia đình khá tốt.
Chỗ nào Ninh Huyên cũng muốn so đo với chúng nó, vốn dĩ rất miễn cưỡng.
Ninh Lan thu nhỏ giao diện gọi điện, mở tìm kiếm, nhẫn nại đáp: “Anh tra một tí, trả lời tin nhắn bằng giọng nói, bản đồ, nghe nhạc, theo dõi nhịp tim, còn có cái gì mà tính bước đi.
App điện thoại đều dùng được, không cần thiết phải có cái…”
Lời còn chưa dứt đã bị Ninh Huyên không khách khí cắt ngang: “Chỉ 3000 tệ thôi.
Còn không bằng số lẻ anh đưa cho mẹ anh, sao lại kẹt sỉ vậy!”
Trong đầu Ninh Lan ầm một cái: “Làm sao em biết…”
Ninh Huyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hôm qua mẹ anh còn đến nhà em khoe khoang, nói anh vừa gửi cho bà ba vạn tệ.
Bà ấy mua dây chuyền vàng, lắc tay vàng, hoa tai vàng, xì, quê chết đi được.”
* 3000 tệ ~ hơn 10 triệu đồng; ba vạn tệ ~ hơn 100 triệu đồng.
Ninh Lan nửa ngày không lên tiếng, sức lực trong cơ thể bị mài mòn sạch sẽ trong tức khắc.
Làm sao anh nghĩ được rằng bọn họ lấy tiền anh gửi đi so bì với nhau, ra vẻ vắt kiệt giọt máu cuối cùng trong người anh.
Ninh Lan tì ghế ngồi xuống, nhìn đôi chân vì tập nhảy mà bị thương còn đang dán cao.
Ninh Huyên ở đầu bên kia vẫn đang om sòm.
Anh không muốn nghe, dứt khoát cúp máy.
Mặt trời nhô khỏi đường chân trời, rọi ánh sáng vàng xán lạn vào phòng nhưng Ninh Lan cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không ấm lên nổi.
Mặt bàn Tuỳ Ý rất sạch sẽ.
Anh duỗi tay muốn lấy bình xịt thuốc anh đặt ở góc bàn.
Đột nhiên điện thoại rung một cái.
Anh do dự chốc lát rồi cầm điện thoại lên.
Một tin nhắn, Tuỳ Ý gửi đến: Vết thương trên cổ tay khỏi chưa?
Có lẽ ánh mắt trời quá chói khiến mắt Ninh Lan hơi xót.
Anh trả lời: Khỏi rồi.
Dường như Tuỳ Ý không tin: Thật không?
Tiếp ngay sau đó là một tin nhắn: Cho tôi xem nào.
Ninh Lan biết cậu đòi ảnh chụp.
Tấm ảnh đăng trên vòng bạn bè là tay trái, tay phải bị nắm không nhìn được.
Muốn xem thật à? Ninh Lan hỏi cậu.
Tuỳ Ý chỉ đáp một từ: Ừ.
Ninh Lan hít mũi, mở trang bán vé tàu.
Vé tàu cao tốc đến thành phố J hôm nay đã bán hết, chỉ còn vé đứng dãy K và T.
Anh lướt một hồi, mới thấy mình ngốc, thoát ra xem vé máy bay.
Vé khứ hồi không quá 1000 tệ, coi như mua nửa cái Apple watch đi.
Đệt mịe cái Apple watch này.
Bảy tiếng sau, Ninh Lan đứng ở góc cổng phim trường thành phố J gọi điện thoại cho Tuỳ Ý.
“Alo.” Lần đầu tiên Tuỳ Ý nhận điện thoại của Ninh Lan, không chắc chắn lên tiếng: “Ninh Lan?”
Mỗi lần nghe thấy cậu gọi tên mình, tim Ninh Lan đều đập rộn ràng, có thứ gì đó điên cuồng lớn lên trong đó, vô cùng sinh động.
“Đội trưởng.” Ninh Lan nói chậm rì rì: “Tôi đứng trước cổng phim trường thành phố J, vừa mới đến.”
Đầu bên kia trầm mặc, người xung quanh đi qua đi loại đủ mọi tiếng huyên náo nhưng trong điện thoại không hề vang lên giọng nói.
Đến lúc Ninh Lan cảm thấy xấu hổ không có chỗ dung thân, hoảng loạn định cúp máy thì Tuỳ Ý lên tiếng.
“Đứng yên ở đó.
Tôi đến đón cậu.”
Hết chương 24..