Ninh Lan cực chẳng đã kéo ông chủ Lưu ra một góc “ôn chuyện cũ”.
Suy cho cùng người ta đã cho anh vay tiền lúc khốn khó.
Mặc dù thủ đoạn đòi nợ sau đó cũng chẳng ra gì nhưng ít nhất cho anh sống toàn thân đến bây giờ, cũng coi như là ân nhân của anh.
Ông chủ Lưu như đánh giá sản phẩm săm soi một lượt từ đầu đến chân: “Bây giờ Tiểu Lan Lan giỏi lắm, bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi.”
Ninh Lan vô cùng câm nín với cách sử dụng từ ngữ của hắn, khách khí đáp: “Làm gì có, lăn lộn bừa thôi.
Tư cách so sánh với ông chủ Lưu ngài còn chẳng có.”
Ông chủ Lưu nghe lọt tai câu này, ôm bụng cười haha: “Mấy minh tinh nhỏ bọn mày, đúa nào đứa nấy đều biết ăn nói.”
“Làm gì có, làm gì có, kiếm ăn mà thôi.” Ninh Lan nói câu thật lòng.
Hai người hàn huyên mấy câu, tên to con đứng sau ông chủ Lưu nhìn thấy Ninh Lan là bực mình, cả mũi cả mặt hầm hừ thở phì phò.
Ông chủ Lưu trách móc trừng mắt nhìn hắn: “Thái độ gì đây hả? Tiểu Lan Lan bây giờ có núi to chống lưng rồi, về sau gặp mặt phải khách khí chút.”
Ninh Lan vội khiêm tốn: “Không có, không có.”
Cách đối phó tốt nhất với mấy bọn giàu có mới nổi yêu thể diện là tỏ ra yếu đuối, thoả mãn lòng hư vinh vô bờ của họ.
Ông chủ Lưu nghi hoặc đáp: “Thật sự không có?”
Ninh Lan nhanh chóng ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói đó, sợ rước phiền cho Tuỳ Ý, phủ nhận đáp: “Đương nhiên không có.
Nếu không tôi còn đứng ở đây ca hát làm gì?”
Hai con mắt nhỏ của ông chủ Lưu sáng lên: “Ai da.
Tao biết ngay mà.
Lan Lan của chúng ta có phẩm chất tốt như vậy, sao lại có thể…!haha.” Vừa nói vừa xoa tay: “Thật ra, lần đó mày không đến tìm tao, tao còn có chút thất vọng đấy.”
Ninh Lan e sợ biến sắc, sao anh có thể nghĩ được ông chủ Lưu vẫn còn ghim vụ đó.
“Dạo này có nuôi một cô, vô cùng chua ngoa.
Này.” Ông chủ Lưu chỉ bó hoa hồng trên tay to con ở phía sau: “Cứ bắt tao mang hoa đến khoe mẽ, tuỳ hứng, không làm người ta bớt lo chút nào.
Haiz, mày nói có phải không?”
Ninh Lan toát mồ hôi, hùa theo vâng dạ.
Ông chủ Lưu tiến lên trước một bước, hạ thấp giọng, có chút mờ ám nói: “Mày nói xem, sao lúc trước tao không phát hiện ra Tiểu Lan Lan lại khiến người khác thương xót đến thế?”
Ninh Lan lùi sau một bước, nụ cười trên mặt tiêu tan, ẩn trong đó là sự tức giận.
Hiện giờ ngoài Tuỳ Ý, anh không nợ nần ai, cũng không cần phải nhẫn nhịu chịu nhục.
Anh trầm giọng đáp: “Nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây.
Ông chủ Lưu bận việc của ngài đi.” Nói xong xoay người định đi.
Ông chủ Lưu vô cùng đểu giả kéo cánh tay anh lại: “Ôi ôi ôi, tao còn chưa nói hết mà, đừng đi chứ.”
Ninh Lan muốn giãy ra thì cánh tay kia bị một người khác kéo.
Một lực mạnh kéo anh thoát khỏi người ông chủ Lưu, đi kèm là giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Sắp lên sân khấu rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||
Là Tuỳ Ý.
Đầu Ninh Lan thực sự sắp nổ tung.
Anh cảm thấy ông trời nhất định đang trêu đùa anh, lần nào cũng để Tuỳ Ý thấy anh trong bộ dạng quẫn bách.
“Ô, đây không phải, đây không phải…” Vế sau bị ông chủ Lưu bỏ lửng, cũng không nhắc tên Tuỳ Ý.
Nhà họ Tuỳ là một trong những gia tộc danh giá nhất thủ đô, không cùng đẳng cấp với mấy bọn nhà giàu mới nổi.
Hắn cứ cảm thấy tên nhóc này quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó.
Ở bên này, Tuỳ Ý đã kéo Ninh Lan bỏ lại hắn phía sau, sau khi rẽ vài lần đến góc vắng mới buông cánh tay Ninh Lan.
Ninh Lan bị cậu không biết nặng nhẹ nắm đến phát đau, xoa cánh tay phồng má nhìn cậu: “Cậu dữ thế làm gì?”
Câu này của anh ý tứ nũng nịu, muốn Tuỳ Ý thương anh một chút, như lúc trước thơm thơm hay ôm ôm cũng được.
Từ cái ngày anh lỡ lời hỏi về đàn violin mấy hôm trước, Tuỳ Ý không để anh trong lòng.
Tối qua anh mạo hiểm một lần nữa trèo lên giường trên, Tuỳ Ý chỉ qua loa thơm anh một cái, lật người xuống giường đón anh rồi lại trèo lên ngủ.
Anh không biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ có thể vắt óc để lấy lòng, không dám tiến quá gần, sợ bị cậu ghét, cũng không dám rời quá xa, sợ cậu quên đi sự tồn tại của mình.
Ninh Lan cho rằng làm như vậy Tuỳ Ý sẽ nguôi giận.
Mặc dù cậu chưa bao giờ nói ra nhưng Ninh Lan biết cậu hay mềm lòng khi anh bị thương.
Ai ngờ được rằng biểu cảm của Tuỳ Ý không hoà hoãn lại, lạnh lùng hỏi anh: “Còn cần bao nhiêu tiền?”
Ninh Lan lặng người: “Gì cơ?”
Thực ra Ninh Lan đoán đúng rồi.
Mấy ngày hôm nay tâm tình của Tuỳ Ý rất kém nhưng nguyên nhân không phải do anh.
Dạo này, mỗi ngày Tuỳ Ý đều nhận được điện thoại của bố.
Anh ngắt máy, ông lại gọi lại, mở chế độ không làm phiền không nhận, ông lại gửi tin nhắn, nói thầy bệnh rồi, đang nằm ở bệnh viện XX.
Cho dù bố có gửi địa chỉ và số giường đến, cậu cũng không có ý định đi thăm.
Duyên thầy trò của hai người sớm đã đứt đoạn vào lúc thầy chen giữa mối quan hệ gia đình của ba người họ.
Đối phương phụ lòng sự tín nhiệm của cậu trước.
Để không còn dính líu đến bọn họ, cậu đã đập nồi dìm thuyền đi đến bước này, hiện tại căn bản không thể quay đầu.
Sự việc tồi tệ dường như đã hẹn trước cùng nhau ào đến, Kỷ Chi Nam cũng nằm viện.
Anh ấy nhát gan như vậy, hồi nhỏ thấy mình xuống nước bơi đều bịt mắt hô cứu mạng.
Bây giờ chịu đả kích lớn như vậy mà công ty đã sắp xếp cho anh đi làm lại?
Hai sự việc này, Tuỳ Ý đều bất lực nhưng lại cứ chiếm chỗ trong lòng làm phiền cậu bao lâu nay, muốn tránh nặng tìm nhẹ cũng không làm được.
Ninh Lan ở trước mắt lại khiến cậu không vui, không phải nói đã trả hết nợ rồi sao? Tại sao còn ở đây dây dưa không dứt với người rõ ràng có ý đồ xấu với anh?
“Tôi hỏi cậu, còn cần bao nhiêu tiền.” Tuỳ Ý nhấn mạnh từng chữ.
Ninh Lan vẫn ngây người, ấp úng đáp: “Tôi…!tôi không cần tiền mà.”
Tuỳ Ý nghe thấy lời này đột nhiên nhếch miệng cười nhạo.
Ninh Lan như bị dội gáo nước lạnh, chẳng khác gì bị công khai kết án.
Đúng vậy, cầm của con người ta bao nhiêu tiền như vậy mà nói mình không cần tiền, có khác gì đi~ đi3m đứng phố đâu?
Không cần tiền? Không cần tiền còn trèo lên giường cậu, dùng bản lĩnh toàn thân câu dẫn cậu?
Tuỳ Ý thấy mặt anh trắng bệch như tờ giấy, tự dưng cảm thấy ngứa mắt, vứt câu “Nửa tiếng sau tập hợp” rồi quay người bỏ đi.
Ninh Lan đứng ngây ra đó rất lâu, cuối cùng điện thoại trong túi vang lên đánh thức anh.
Vừa nghe máy đã thấy người mẹ Triệu Cẩn San hét lớn nói mình bị tông xe phải nằm viện, cần mấy vạn tệ, không gửi thì chết ngay ở đây.
Ninh Lan im lặng nghe, thấy bà không hét nổi nữa, mới lặng lẽ cúp máy.
Đây là lần thứ ba trong tháng bị tông xe nằm viện rồi.
Giao thông trị an ở quê hình như không tốt.
Anh vô tri vô giác đi về đường cũ, lúc đi qua phòng nghỉ riêng của Kỷ Chi Nam, mơ hồ dừng bước chân.
Hiện giờ bên trong đang có người, thợ quay phim đang dựng giá máy trước cửa.
Kỷ Chi Nam tươi cười tiếp nhận cuộc phỏng vấn.
Dạo gần đây, fans cứ nói anh và Kỷ Chi Nam ngoại hình giống nhau.
Anh không thích bị lôi ra so sánh với người khác, cũng không thích cách nói đấy, vì thế hơi chống đối tiếp xúc gần với người bên trong.
Nhưng Ninh Lan vẫn nhớ mục đích mình đến đây, muốn một tấm ảnh có chữ ký của Kỷ Chi Nam làm quà sinh nhật cho Tuỳ Ý.
Có lẽ từ trước đến giờ Tuỳ Ý chẳng mong đợi quà mình chuẩn bị tặng cậu nhỉ? Ninh Lan hoang mang nghĩ.
Rốt cuộc anh là gì đối với Tuỳ Ý? Tuỳ tiện là một thứ được bao nuôi? Có cần thiết phải tận tâm tận lực như vậy không?
Như Tuỳ Ý vừa nói, anh chỉ cần tiền mà thôi, vậy tại sao lại mang quá nhiều thứ đến trước mặt anh như thế?
Thói hư tật xấu của người khác anh đều có, hoàn cảnh nào cũng có thể thích nghi, lòng tham vô đáy, được voi đòi tiên, anh còn biết mong đợi, biết nằm mơ, sự vui sướng của anh đều lôi ra cho Tuỳ Ý xem.
Vì sao cậu không trốn không từ chối, ngược lại càng cho càng nhiều, nhiều đến mức vượt quá phạm vi và giới hạn thông thường?
“Vậy chúng ra đến câu hỏi tiếp theo nhé.” Phóng viên đọc kịch bản: “Câu hỏi này đến từ bạn Phi Thiên Tiểu Nữ Phiêu, cô ấy hỏi thầy Kỷ có biệt danh nào không?”
Tâm trạng của Kỷ Chi Nam dường như khá tốt, cười đáp: “Có chứ.
Bọn họ hay gọi tôi là Nam Nam, hoặc là Tiểu Nam.” Ngừng một lúc rồi nói: “Thật ra tôi còn có một cái tên khác mà mọi người không biết, gọi là Kỷ Tinh.”
“Mới*? Mới trong mới mẻ sao?”
“Không phải, là Tinh Tinh…”
Quay phim đứng ngoài đột nghiên chen miệng: “Tạm dừng một chút.
Phần này chưa quay được, đoạn vừa rồi nói lại một lần nữa đi.”
Phóng viên xua tay: “Không sao, tôi có ghi chép lại, quay tiếp đi.
Thời gian có hạn, sắp đến giờ rồi…!Vâng, chúng ta tiếp tục, câu hỏi tiếp theo là…”
Ninh Lan vẫn đứng trước cửa dường như không còn nghe thấy gì nữa, đầu óc anh vô cùng hỗn loạn, mờ mịt lúng túng giơ tay chạm vào cái khuyên ở dái tai.
Tinh, Tinh trong Tinh Tinh…!Khuyên tai hình ngôi sao.
Tinh Tinh.
* Giải thích nhỏ: “tinh” tiếng Trung là 星 (xīng), “mới” tiếng Trung là 新 (xīn), phát âm hơi giống nhau nên phóng viên nghe nhầm.
Tinh hay Tinh Tinh có nghĩa là ngôi sao.
Anh nhớ đến lúc Tuỳ Ý xem bộ phim đó hai lần, lần nào cũng xem hết đoạn của Kỷ Chi Nam là dừng.
Còn có phản ứng điên cuồng của Tuỳ Ý lúc Kỷ Chi Nam rơi xuống nước, đến cánh tay của bản thân bị chảy bao nhiêu máu cũng không hề biết.
Chiếc khuyên tai này căn bản không dành cho anh, chẳng trách lại giấu trong vali.
Có lẽ Tuỳ Ý không ngờ được anh lại lục nó lên.
Đột nhiên Ninh Lan cảm thấy có khi mình không chỉ trái tim mù, mà đôi mắt cũng quáng.
Tuỳ Ý làm gì có chỗ nào giống như người đang theo đuổi thần tượng.
Cậu trưởng thành trước tuổi, dũng cảm quả quyết, ở trường hợp nào cũng nói với bản thân không có thần tượng.
Cậu nói không có, thì thực sự là không có.
Cảm giác muốn đến gần nhưng không dám với tới, không ai rõ ràng hơn Ninh Lan, làm sao đây có thể là tình cảm của fan đối với thần tượng được?
Ninh Lan hít một hơi thật sâu.
Vết thương trên tai thường xuyên bị sưng viêm mưng mủ lại âm thầm phát tác.
Những mảnh vụn vỡ hợp lại trong tâm trí, xâu lại thành một chuỗi.
Đột nhiên anh nhớ đến tháng trước live quảng bá bài hát mới, Vương Băng Dương ngồi trong xe đọc bình luận cho mọi người nghe, có một fan bảo rằng: “Hình như trang phục hôm nay của Lan Bong Bóng giống với thầy Kỷ, mặt cũng giống, đặc biệt là đôi mắt.” Lúc đó anh không vui, nói “Tôi mới không giống”, sau đó nghiêng đầu hỏi Tuỳ Ý: “Đội trưởng cậu nói xem có giống không?”
Lúc đó Tuỳ Ý có phản ứng gì? Cậu nhìn khuôn mặt anh, mở miệng, cổ hơi động đậy.
Ánh sáng trong xe quá tối, Ninh Lan không nhìn rõ cậu gật hay lắc đầu, chỉ thấy sương mù dày đặc khó tả tràn ngập sâu trong con ngươi, một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại giấu đi như chưa từng xuất hiện.
Nhưng Ninh Lan nhớ ánh mắt đó, hơn nữa đặt trong lòng dằn vặt rất lâu, ý đồ coi nó là bằng chứng cho thấy Tuỳ Ý đối xử với anh khác biệt, thậm chí có thể thích anh.
Lớn từng này rồi nhưng lần đầu tiên Ninh Lan thấy trí nhớ tốt là một việc đáng ghét nhường nào.
….!Anh vẫn không tin.
Anh cầm điện thoại mở tìm kiếm, gõ vào khung ba chữ “Kỷ Chi Nam”, mấy con số ở cột sinh nhật hiện lên.
Hình như con dao treo trên đỉnh đầu anh, cuối cùng cũng rơi xuống.
Ngày 18 tháng 3, 0318, mật khẩu thẻ ngân hàng là 990318.
Năm sinh của Tuỳ Ý, ngày sinh của Kỷ Chi Nam.
Cách đây không lâu, Ninh Lan còn âm thầm đổi tất cả mật khẩu của mình thành 940109, lưu trong đó là tâm tư mê say không dám thổ lộ.
– — Năm sinh của tôi, sinh nhật của cậu, tôi khắc sâu cậu vào sinh mệnh mình.
Trong mối quan hệ này, anh hèn mọn, sợ hãi, lại khăng khăng cố chấp muốn tìm kiếm minh chứng, ở nơi người khác không nhìn thấy lưu lại dấu vết không thể xoá nhoà, ngây thơ cho rằng đây gọi là lãng mạn.
Nhưng lãng mạn nên là niềm ấm áp, sự ngọt ngào chứ không phải như hiện tại, máu lạnh kết thành băng, vụn băng không tan, hoá thành đao đâm vào tim, đâm khiến anh đau muốn chết.
Hết chương 35.
T___________T Xin phép mang Lan Lan về T___________T.