Năm phút trước khi đến giờ, Ninh Lan mới trở về nơi tập trung của AOW ở sau cánh gà.
An Lâm hầm hầm giận dữ tiến lên trước: “Đi đâu thế hả? Điện thoại thì không nghe.
Ở nơi này mà cũng dám chạy loạn khắp nơi à?” Nói được một nửa phát hiện trạng thái của Ninh Lan không đúng, thu lại lời nói trách cứ chưa kịp nói ra, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế, không khoẻ à?”
Ninh Lan lắc đầu: “Xin lỗi ạ, vừa vào nhà vệ sinh.”
An Lâm kéo Ninh Lan sang bên, hạ thấp giọng hỏi: “Có phải lại gặp khó khăn gì rồi không?”
Đến trợ lý cũng biết anh không phải lần đầu tiên “gặp khó khăn”.
Ninh Lan tự cười nhạo bản thân, nhưng lại cười không nổi, rũ mắt nhìn mặt đất: “Không có, không phải lo đâu ạ.”
An Lâm thấy dáng vẻ đầy tâm sự nhưng không chia sẻ của anh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Trong bảy người AOW, Ninh Lan không phải xuất sắc nhất nhưng được coi là người khiến người khác bớt lo nhất.
Lúc mới vào nhóm, anh bị bài xích, An Lâm đều nhìn thấy, cũng ở sau lưng ngầm hoà giải.
Nghe nói điều kiện gia đình Ninh Lan không tốt.
Tiệc sinh nhật công ty có dự định mời người nhà đến, lật hồ sơ cá nhân thì khung điền thông tin bố mẹ để không, chỗ người liên hệ khẩn cấp cũng trống hươ trống hoác, chẳng trách lại hiểu chuyện sớm, khác xa với mấy tiểu thiếu gia suốt ngày sinh sự.
“Có chuyện gì thì có thể nói với tôi và chị Trương Phạn, đừng giấu trong lòng.” An Lâm khuyên.
Ninh Lan gật đầu vâng dạ, trong lòng nghĩ việc này chỉ có thể để mốc meo trong bụng, cả đời không thể nói ra.
“Ô đúng rồi, vừa nãy cậu không ở đây, có chuyện cần phải ghi nhớ.” Giọng An Lâm thấp lại càng thấp: “Trương Phạn nói, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì giải Nhóm nhạc mới xuất sắc nhất sẽ là chúng ta.
Chị ấy bảo mấy cậu lên sân khấu nhận thưởng đừng quá tỏ ra vui vẻ, ít nhất đừng để người khác nhìn ra sự đắc ý.
Có thể cảm động đến rơi nước mắt thì càng tốt, hình tượng chăm chỉ vất vả.”
Anh ngẩng đầu lộ vẻ nghi hoặc.
Anh là lính nhảy dù, không có gì gọi là sự đan xen của niềm vui và nỗi buồn, xúc động bùi ngùi khi đạt được giải thưởng sau nhiều năm khổ luyện cả.
“Lúc cậu ra mắt nhiều anti-fan quá.
Bây giờ cũng coi như được đa số fans công nhận rồi, nghĩ đến buổi ký tặng lần trước…!à.” An Lâm kịp thời phanh xe: “Đến lúc lên sân khấu, nhạc vang ánh sáng chiếu, nói chung cũng sẽ có cảm xúc thôi nhỉ?”
Ninh Lan cho rằng mình không khóc nổi.
Anh sống 23 năm trời, trải qua rất nhiều chuyện mà nhiều người không thể cảm nhận được.
Theo lẽ thường mà nói sớm đã bất khả chiến bại, không có chuyện gì có thể khiến anh rung động hoặc buồn bã.
Lúc dẫn chương trình trên sân khấu công bố Nhóm nhạc xuất sắc nhất AOW, trong lòng anh trống rỗng, thậm chí không cảm thấy vinh dự như người ngoài và người chứng kiến, như thể giọng nói đó không hề liên quan đến mình.
“Nè, lên sân khấu nhận giải thôi.” Phương Vũ đẩy anh đang ngây người.
Bảy người xếp thành hàng ngay ngắn đi lên sân khấu từ bên cạnh.
Ninh Lan đi cuối cùng, âm nhạc hùng hồn vang vọng bên tai, khắp nơi đều toát lên sự hư ảo không chân thực.
Từ trước khi bước lên sân khấu đến giờ, Ninh Lan không nhìn Tuỳ Ý dù chỉ một lần, hoặc nói đang trốn tránh cậu cũng hợp lý.
Anh không biết nên nói gì với Tuỳ Ý.
Sau khi trải qua cảm giác đau thấu tâm can, cả người anh dường như vẫn bị bỏ lại giữa trời rét căm căm, không có cách nào vùng vẫy thoát ra.
Tuỳ Ý là thuốc độc của anh, trước khi cai thuốc, anh không nên có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu.
“Tiếp theo, chúng ta mời khách mời Kỷ Chi Nam trao giải thưởng cho nhóm.”
Ninh Lan nghe thấy cái tên đó thì lặng người, sau đó ánh mắt mất tự chủ hướng về nơi phát ra âm thanh.
Anh tận mắt nhìn thấy Tuỳ Ý nhận cúp từ tay của Kỷ Chi Nam.
Hai người đứng người ánh đèn đối mắt trong chốc lát, khuôn mặt hiện lên nụ cười hoà hợp*.
* Chỗ này thành ngữ tiếng Trung gốc là 相得益彰 (Tương đắc ích chương) chỉ sự hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, bổ sung cho nhau thì càng tốt.
“Trước tiên cảm ơn đơn vị tổ chức Nhạc hội, còn cảm ơn công ty Giải trí Tinh Quang của chúng tôi, càng cần phải cảm ơn người hâm mộ, không có mọi người thì sẽ không có AOW ngày hôm nay…”
Giọng Tuỳ Ý rõ ràng ấm áp, đọc bài phát biểu nhận thưởng một cách trầm ổn, trịnh trọng.
Âm thanh đó rất gần anh, bình thường khắc sâu trong tim nhưng dường như lại xa vời vợi, liều mạng theo đuổi, cũng chỉ có thể bắt được một hạt bụi.
Ninh Lan nghe nữa nghe mãi, cổ họng nghẹn ngào, sau đó môi dưới giật nhẹ, chất lỏng nóng hổi tràn đầy viền mắt, thi nhau rơi xuống.
Không cai được, sự việc đến nước này, anh vẫn muốn vọng tưởng theo đuổi ánh sáng đó, gần cậu hơn một chút, gần thêm một chút nữa.
Sao có thể cai được đây?
AOW ngồi đợi dưới sân khấu cho đến khi lễ trao giải kết thúc.
Tiệc ăn mừng của công ty được sắp xếp vào trưa mai.
Ngồi lên xe bảo mẫu đã là hơn 11 giờ đêm.
Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên cũng các thành viên khác trở về ký túc xá.
Trong xe ríu ra ríu rít vô cùng sôi nổi.
Khi chuyền tay nhau chiếc cúp mới được nhận, Vương Băng Dương còn cắn một cái, đau đến mức kêu huhu.
Phương Vũ cười nắc nẻ: “Cậu nghĩ đây là tượng vàng Oscar chắc?” Giật lại cái cúp, nói: “Lan Lan còn chưa nhìn nữa.
Nè, sờ cúp tí đi, ngày mai sẽ có điều bất ngờ xảy ra.”
Ninh Lan cuộn người trong góc chầm chậm nghiêng đầu, ngây người một lúc, sau đó giơ tay chạm vào.
Lục Khiếu Xuyên vỗ đùi cười to: “Nếu không phải có điều bất ngờ xảy ra, Lan Lan còn chả vui vẻ sờ hahahaha.”
Vương Băng Dương nghểnh cổ nhìn Ninh Lan: “Anh Lan không sao chứ?”
Lúc nãy ở trên sân khấu, Ninh Lan khóc rất nhiều, không phải oà lên gào khóc mà là nghẹn ngào rơi đầy nước mắt.
Lúc bảy người ở trên sân khấu chụm lại ôm nhau, các thành viên khác mới phát hiện anh đang khóc.
Lúc xuống sân khấu còn bị Cao Minh chế giễu “Biết diễn thật đấy”.
“Không sao.” Ninh Lan hạ giọng đáp.
Tuỳ Ý ngồi ở hàng trước quay người nhận lấy cúp từ tay Phương Vũ, tiện liếc anh một cái.
Mũi Ninh Lan đỏ ửng, khoé môi hơi trùng xuống, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, trông có vẻ vừa hờ hững, vừa có sự đáng thương không thể nói ra.
Dáng vẻ này hơi giống Kỷ Chi Nam hồi nhỏ.
Hôm nay cậu gặp Kỷ Chi Nam.
Ánh mắt trong sáng như trước kia, tuy nhiên nụ cười trên môi không còn đơn thuần như xưa, mức độ khách sáo như đã luyện nhiều lần trước gương.
Hình như anh đang có tâm sự.
Đáng nhẽ Tuỳ Ý nên nghĩ vì sao Kỷ Chi Nam không vui hoặc nguyên nhân không chuyên tâm, nghĩ nữa nghĩ mãi lại vòng về người ngồi ở góc phía sau.
Không biết Ninh Lan đang diễn thật hay là nghĩ đến chuyện gì thương tâm.
Nếu là vế sau, nói không chừng có liên quan đến cậu.
Lúc thấy anh đang cùng người đàn ông ục ịch kia lôi lôi kéo kéo, buột miệng nói không suy nghĩ.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật có chút quá đáng.
Đến dưới tầng ký túc xá, mọi người chia nhau tìm đồ ăn.
Ba người Cố, Cao, Vương đi ăn đồ nướng ở trước cổng tiểu khu.
Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên không lái xe, xin Tuỳ Ý đưa bọn họ đi ăn lẩu.
Ninh Lan chuẩn bị một mình lên tầng thì cánh tay Phương Vũ kẹp chặt cổ anh: “Lan Lan đi cùng mình.
Lần trước nói rồi, cậu phải làm cho mình nước chấm công thức bí mật.”
Phương Vũ trông thì gầy nhưng sức lực có thể đem ra đấu bò, chẳng tốn sức kéo Ninh Lan đến trước xe Tuỳ Ý.
Thấy từ chối không thích hợp lắm nên Ninh Lan chỉ đành thoả hiệp.
Tuỳ Ý giúp anh mở cửa ghế phó lái, Ninh Lan lại lùi về sau một bước, ngồi hàng ghế sau với Phương Vũ.
Lục Khiếu Xuyên thấy anh em bọn họ tốt, chủ động đi lên ghế phó lái, hô to: “Xuất phát!”
Thực ra một chút khẩu vị Ninh Lan cũng không có, thậm chí còn hơi buồn nôn.
Lúc nhỏ, anh rất thích khóc.
Bởi vì lúc khóc hàng xóm sẽ nghe thấy, sẽ có người đến lo, khuyên bố đừng đánh anh nữa.
Vì bị ngăn cản nên bố sẽ nhẹ tay hoặc sớm kết thúc hơn.
Sau đó bố chê ồn, nhét khăn vào miệng anh.
Anh khóc không ra tiếng, sau khi cắn răng chịu đựng chỉ muốn nôn, dẫn đến về sau chỉ cần chảy nước mắt, phản xạ có điều kiện là buồn nôn.
Anh đi lấy nước chấm cho mọi người.
Lúc trở lại đã thấy bàn ngập đồ ăn, nước lẩu cũng sôi sùng sục.
“Ấy, sao Lan Lan không lấy nước chấm cho mình?” Phương Vũ cắn đũa nói.
Tuỳ Ý thấy phần trước mặt mình, đẩy đến trước mặt Ninh Lan: “Cậu dùng đi.
Tôi không ăn nước chấm.”
Ninh Lan rũ mắt nửa ngày, lại đẩy về: “Của cậu.”
Tuỳ Ý không hiểu.
“Không tỏi băm, không rau thơm và hành, hơi cay, của cậu.” Ninh Lan bổ sung.
Tuỳ Ý ngây người một lúc.
Trước nay cậu chưa từng nói với ai khẩu vị của bản thân.
Lúc ăn với nhóm cũng không nói mình kiêng ăn cái gì.
Đồ không ăn tránh đi là được.
Cậu không thích làm phiền người khác.
Không ngờ Ninh Lan lại nhớ rõ khẩu vị của mình đến vậy.
Phương Vũ thử phần của mình và Lục Khiếu Xuyên, bĩu môi nói: “Lan Lan cậu thiên vị nha, cho đội trưởng phần đặc biệt.”
Lục Khiếu Xuyên thêm dầu vào lửa: “Người ta là quan hệ cùng giường, giống cậu được chắc?”
Người nói vô tình người nghe hữu ý, trái tim Tuỳ Ý thắt lại, nhìn biểu cảm của Ninh Lan.
Ninh Lan vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như không nghe thấy gì.
Một bữa lẩu ăn đến tận 2 giờ sáng.
Phương Vũ uống chút rượu hoa quả, ngồi ghế sau hát từ “Dòng sông lớn chảy hướng đông” đến “Bóng đêm lạnh lẽo càng khiến nỗi nhớ nhung đong đầy dòng sông”, lại cảm thấy bài hát này xui xẻo, đổi thành bài “Vận may đến chúc bạn vận may đến”.
Lục Khiếu Xuyên chơi B-Box suốt cả quãng đường.
Tuỳ Ý nhìn Ninh Lan qua gương chiếu hậu mấy lần.
Anh đều vỗ tay đánh nhịp cho Phương Vũ.
* Note ba câu hát =))
Câu đầu gốc: “大河向东流” trong bài “Hảo hán ca” (好汉歌) nhạc phim Thuỷ hử, êu bất hủ luôn=))
Câu hai: “凉凉夜色为你思念成河” trong bài “Lạnh lẽo” (凉凉) nhạc phim Tam sinh tam thế thập lý đào hoa.
Câu ba: “好运来祝你好运来” trong bài “Vận may đến” (好运来) có trong phim gì không thì mình chịu:3
Sắp đến ký túc xá, sự ầm ĩ trong xe mới tém tém lại một chút.
Xuống hầm đỗ, Lục Khiếu Xuyên xuống xe đi về ghế sau bế Phương Vũ đang lẩm bẩm hát lên, vừa kêu “Thằng nhóc này nặng thế không biết” vừa đi về phía thang máy.
Tuỳ Ý xuống xe đợi một lúc, không thấy người ngồi sau xuống, đi đến mở cửa xe.
Ninh Lan đang nghiêng ngả tựa vào ghế sau bất động, hình như ngủ rồi.
“Ninh Lan?” Tuỳ Ý gọi tên anh.
Không ai đáp.
Một chân Tuỳ Ý bước lên xe, sáp lại gần vỗ mặt Ninh Lan: “Dậy nào, về rồi ngủ.”
Đột nhiên Ninh Lan giơ tay ôm chặt eo cậu, kéo người lại phía mình.
Tuỳ Ý không kịp phòng bị ngã lên người anh, một tay chống lưng ghế để ổn định cơ thể.
Sau khi hoàn hồn, hai người đã bốn mắt đối diện, rất sát, dường như đầu mũi cũng đang chạm nhau.
Ninh Lan nhìn chăm chăm đôi mắt cậu, muốn biết có phải cậu nhìn thấy người đó qua mình không.
Nhưng Tuỳ Ý thẳng thắn đối mắt, một vết nứt trong con ngươi cũng không có, tựa hồ chẳng lưu giữ khiến Ninh Lan không tìm thấy điều gì.
Anh thất vọng nhắm mắt, giơ tay đẩy Tuỳ Ý, vừa định mở miệng, cánh cửa chưa đóng chặt bỗng nhiên bị mở ra.
“Khăn của tôi rơi ở…” Một cơn gió lạnh cùng giọng nói của Phương Vũ lùa vào xe rồi đột ngột dừng lại.
Bởi vì Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên ngủ lại ký túc xá đêm nay nên Cố Thần Khải bất đắc dĩ phải trở về phòng cũ.
Dạ dày Ninh Lan khó chịu, lật qua lật lại không ngủ được.
Cố Thần Khải nằm ở giường đối diện bực mình gõ vào giường mấy cái.
Anh dứt khoát ngồi dậy, ôm chăn ra sô pha phòng khách ngủ.
Phương Vũ cũng không ngủ được, không ngừng gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh và đội trưởng có chuyện gì.
Vết răng lần trước có phải do đội trưởng cắn không.
Ninh Lan nói không có gì.
Mặc dù Phương Vũ không tin nhưng thấy anh không muốn nói, cuối cùng cũng không truy hỏi, còn chủ động đảm bảo không nói lung tung ra ngoài, đến Lục Khiếu Xuyên cũng không kể.
Ninh Lan đặt điện thoại xuống, dạ dày cuồn cuộn, đau như dao cứa, thực sự không chịu được nữa chạy vào phòng vệ sinh nôn hết đồ buổi tối vừa ăn ra, cho đến khi không có gì để nôn nhưng vẫn thấy khó chịu, gần như ôm toilet nôn sạch sẽ dịch dạ dày.
Khó khăn lắm mới dịu lại, định vịn bồn rửa mặt đứng lên, bên ngoài có người gõ cửa.
Chỉ có Tuỳ Ý mới có cách gõ không nhanh không chậm này.
Ninh Lan mở cửa, nhìn cũng không nhìn, quay người lấy khăn rửa mặt.
Anh vặn vòi nước đến cỡ to nhất, chụm tay đỡ nước hất lên mặt.
Đột nhiên Tuỳ Ý giữ cổ tay đang đeo dây đỏ của anh lại, tay kia vặn nước ấm, nói: “Cơ thể không thoải mái thì đừng rửa mặt bằng nước lạnh.”
Ninh Lan ngước mắt nhìn bộ dạng nhếch nhác của bản thân trong gương, không biết nên khóc hay nên cười.
Người này vô tình để lọt một chút ấm áp qua kẽ tay, khiến anh mê muội, khiến anh chìm đắm, khiến anh giẫm lên tầng mây mềm mại nhưng không nói với anh rằng sau khi quét sạch mây mù, bên dưới đều là dao nhọn tẩm thuốc độc cắm thẳng đứng.
Ninh Lan lấy khăn kì cọ mặt rất mạnh.
Da mặt sắp bị lau đến tê dại mới đóng vòi nước, vòng qua Tuỳ Ý đi ra ngoài.
Tuỳ Ý đứng chặn anh: “Cậu làm sao thế?”
“Nôn rồi, khó chịu.” Ninh Lan đáp.
Tuỳ Ý nhíu mày, không phải cậu không có mắt nhìn.
“Tôi hỏi cậu trên sân khấu làm sao, vì sao lại khóc?”
Ninh Lan đáp: “Nghĩ đến việc không vui thôi.”
Câu trả lời không chê vào đâu được.
Tuỳ Ý không cho rằng mình có tư cách hỏi “Có chuyện gì”, cậu cảm thấy kỳ lạ vì bản thân mình có ý định tiếp tục truy hỏi.
Ninh Lan thấy cậu không nói nữa, nghiêng người đi ra ngoài.
Tuỳ Ý không nói lời nào, lồng ngực ngột ngạt, dứt khoát vươn tay túm chặt cánh tay anh.
Ninh Lan yên lặng nhìn cậu.
Tuỳ Ý nhớ lúc bình thường Ninh Lan cùng cậu chơi đùa, lúc bị cậu khống chế luôn luôn thích giả vờ giãy giụa một hồi, hoặc là cù lại cậu.
Sau đó bản thân cười khúc khích, cười rạng rỡ đến mức đuôi mắt nhuộm đỏ.
Lúc đó mắt anh cũng đỏ nhưng hiển nhiên không phải vì vui vẻ.
Ninh Lan chợt nhếch môi cười: “Muốn à? Sớm nói chứ, hà tất phải vòng vo như vậy.” Nói xong anh trực tiếp ngồi xổm xuống, dùng tay kia cởi Tuỳ Ý.
“Cậu làm gì vậy?” Tuỳ Ý giật mình, buông tay đẩy anh ra.
Ninh Lan bị anh đẩy ngồi xuống sàn, chống tay vào bồn rửa mặt từ từ đứng dậy, duỗi tay mò bàn chải trong tủ: “Hôm nay dùng miệng được không? Chân mỏi, không đứng được…!Tôi đánh răng trước.”
Tuỳ Ý càng thêm khó chịu.
Hình như thằng nhóc này không chỉ phát hiện được khẩu vị của cậu, còn dò rõ ràng bãi mìn*, luôn luôn bắt thóp cậu.
“Không cần, tôi phải ngủ rồi.” Tuỳ Ý bỏ lại anh, đè nén sự tức giận nói.
Ninh Lan nghiêng ngả đứng lên, cánh môi hơi nhếch lên, chủ động vòng qua cổ cậu hôn một cái, sau đó ghé miệng vào sát bên tai, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
*bãi mìn: điều cấm kỵ.
Một tuần sau, Vương Băng Dương bị bệnh nên xin vắng mặt trong buổi ghi hình cuối năm của một đài truyền hình.
Tuỳ Ý từ miệng An Lâm mới biết, bộ phim “Phúc giang sơn” năm sau khai máy vốn dĩ chốt nhân vật cho Vương Băng Dương, sau buổi thử vai lại đổi thành Ninh Lan.
Anh gọi Ninh Lan vào thang bộ.
Ninh Lan ngơ ngác nửa thật nửa giả: “Gọi tôi vào đây làm gì? Có xoài để ăn à?”
Tuỳ Ý hỏi thẳng: “Vì sao cướp vai của Vương Băng Dương?”
Ninh Lan “xì” một tiếng, ôm cánh tay lười biếng dựa tường: “Đừng nói khó nghe thế chứ, cướp cái gì cơ? Trước khi có công bố cuối cùng thì đây là một cuộc cạnh tranh công bằng, dựa vào bản lĩnh của mình thôi.”
Tuỳ Ý nhìn không quen dáng vẻ hời hợt này của anh, trầm giọng nói: “Cậu biết rõ Vương Băng Dương kỳ vọng vai diễn này thế nào, còn ở trước mặt bao nhiêu người chúc mừng cậu ấy.
Vậy mà giờ lại công khai cướp vai diễn, cậu ấy về sau làm sao ngẩng đầu với các thành viên được.”
Ninh Lan chẳng chút quan tâm nhìn ra cửa sổ.
Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi.
Bầu trời giống như miệng của một con quái vật muốn nuốt chửng thế giới, âm u đến đáng sợ.
“Sao lại không ngẩng đầu được?” Anh hờ hững đáp: “Giờ ngành biểu diễn rất tốt.
Mỗi tháng đều có một đống phim mới khai máy.
Cậu ấy còn trẻ, cơ hội sau này còn nhiều.”
Tuỳ Ý không nói lại anh, quay người định bỏ đi.
Ninh Lan bỗng tiến lên hai bước, ôm cậu từ đằng sau, đổi thái độ lẩm bẩm nói: “Sắp đón Tết rồi.
Sau Tết tôi vào đoàn.
Cậu sẽ không gặp tôi trong một thời gian dài.
Không bằng thời gian có hạn chúng mình làm vài nháy? Hôm nay tôi có mang bôi trơn…”
Tuỳ Ý không đợi anh nói hết, hất cánh tay anh ra, đẩy cửa thang bộ, đầu không ngoảnh lại.
Ninh Lan không đuổi theo, lùi lại hai bước, dựa vào tường.
Anh đứng đó rất lâu, lâu đến mức trận tuyết đầu mùa rơi xối xả không ngừng.
Anh không biết Vương Băng Dương kỳ vọng vào vai diễn như thế nào, anh chỉ biết bản thân không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Ông trời không thích anh nên đối xử khắc nghiệt với anh bằng mọi giá.
Nếu không đi tranh giành thì chỉ có thể giương mắt nhìn một chút hi vọng cuối cùng biến mất.
Hết chương 36..