Trúc Mã, Anh Rớt Ngựa Rồi
Chương 11: Muốn hẹn hò!?
Nghĩ nghĩ vẫn có chút lo lắng gọi điện thoại cho diệp Tử, quả nhiên lại trong trạng thái bận, Kiều Sâm nhún nhún vai cào cào tóc, lại gọi điện thoại cho Trình Từ Nam.
“A lô, Kiều Kiều.” Giọng nam trầm thấp truyền đến, âm cuối lên cao, có vẻ tâm tình tốt lắm.
“Nam ca, hôm nay anh về không? Có cần em đưa cơm lại phòng làm việc cho anh không?”
Đầu kia thấp giọng cười khẽ, lại thoáng mang chút ho khan”Khụ… Khụ, không cần, em nghỉ ngơi tốt đi, anh bên này làm xong rồi sẽ trở lại. Mấy ngày nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
Kiều Sâm nhíu nhíu mày: “Anh bị cảm? Có uống thuốc chưa? Nghiêm trọng không? Nếu nặng phải đi gặp bác sĩ. Nhất định là nghỉ ngơi quá ít. Công tác làm không xong, trước dưỡng hết bệnh rồi nói sau.”
Trình Tư Nam nghe câu hỏi liên tiếp như thế, trong mắt tràn đầy ý cười cùng ôn nhu: “Khụ… Khụ, được rồi, không cần lo lắng cho anh.” Dừng một chút lại dùng giọng nói có chút không xác định hỏi: “Kiều Kiều, em thứ tư có rãnh không? Anh… anh mang em ra ngoài chơi?”
“Hẳn là có rảnh đi. Được thôi.” Kiều Sâm bẻ bẻ ngón tay tính toán bài tập hẳn có thể làm xong nên quả quyết trả lời anh.”Nhất định phải nhớ rõ uống thuốc.” “Ừ, anh bên này còn có việc, chính em ở nhà phải nhớ ngoan ngoãn ăn cơm đó.”
Kiều Sâm nghe giọng nói khàn khàn của anh có chút đau lòng, không đành lòng tiếp tục nói chuyện với anh, nhanh chóng cúp điện thoại.
Trình Tư Nam nghe tiếng tút tút truyền ra từ trong di động, cong môi cười, tùy tay đem di động đặt lên bàn.
“Sao rồi? Cười vui vẻ như vậy? Kiều Kiều nhà cậu mới gợi tới?” Một cô gái ăn mặc hợp thời trêu chọc hỏi.
“Em ấy gọi Kiều Sâm.” Trình Tư Nam không phủ nhận lại nhắc lại một chút tên Kiều Sâm.”Chậc chậc, ngay cả nick name cũng không cho kêu, loại chiếm hữu dục này a.” Cô nàng có chút chịu không nổi nhún nhún vai. Lại hỏi: “Sao rồi? Đã nhiều năm như vậy, còn chưa thu phục.” Trình Tư Nam có chút bất đắc dĩ cười nói: “Luyến tiếc a, em ấy vẫn chưa thông suốt.” Cô gái có chút bất đắc dĩ: “Cậu đừng xem nhóc ấy như trẻ con, nói không chừng nhóc ta đều hiểu đâu?” “Hiểu cũng luyến tiếc, em không muốn em ấy về sau hối hận.” Cô nàng nói không lại anh đành buông tay: “Nghe nói Thiên Minh đã lừa được thụ nhà y trở lại, cậu hiệu suất quá thấp rồi.”
Trình Tư Nam ho khan hai tiếng cười khẽ: “Bọn họ không giống, bọn họ bốn năm trước nên cùng một chỗ, nếu không phải do chuyện của bọn họ, bốn năm trước em đã tỏ tình.” Trong thanh âm có chút buồn bã. Khi đó Kiều Sâm mỗi ngày dính lấy anh, mỗi ngày không phải cùng một cấp lại luôn chạy đến ban bọn anh, tất cả mọi người đều biết cái đuôi nhỏ này của Trình Tư Nam, nếu không phải Vệ Thiên Minh kiên trì xuất ngoại, rời bỏ Diệp Tịch lúc ấy vẫn luôn ám muội, lúc ấy Trình Tư Nam sẽ thật sự thổ lộ, chỉ vì lời nói Vệ Thiên Minh ở sân bay khiến anh kiềm chế đến nay.”Tư Nam, cậu khác tôi, cha mẹ cậu đều thực tiến bộ hơn nữa xem Kiều Sâm như một người con, chỉ là người nhà tôi sẽ không đồng ý, tôi tùy tiện cùng em ấy một chỗ sẽ chỉ khiến cha tôi càng thêm nhằm vào em ấy, ba tôi coi trọng mặt mũi, ông không thiếu người nối dõi tông đường, ông chỉ không thể nhận con ông là kẻ khác người.” Dừng một chút vừa cười khổ vừa nói: “Ảnh em ấy tôi cất dưới gối đầu bị quản gia lật ra, tôi còn cái gì cũng chưa nói, ba tôi liền nói anh cùng nó cùng một chỗ cũng được, chỉ cần anh có thể cam đoan nó không hận anh, tôi sẽ để cho mọi người đều biết chuyện của các anh, cho dù anh có thể tiếp tục thừa nhận? Anh xác định nó một học sinh trung học còn chưa thi vào cao đẳng có thể thừa nhận sao?” “Tôi hiểu ba tôi, chuyện tôi càng để ý ông càng muốn phá đi.” Nói xong Vệ Thiên Minh ra vẻ tiêu sái nhún vai. Trình Tư Nam chỉ có thể cho anh em của anh một cái ôm, vỗ vỗ vai y nghiêm nghị nói: “Vậy Diệp Tịch thì sao?” “Nếu… Nếu…… Chờ tôi có năng lực thoát khỏi gia đình tôi sẽ trở về. Nếu… em ấy còn chờ tôi mà nói.” Câu cuối cùng Vệ Thiên Minh nói cực không tự tin, thanh âm như trôi nổi trong không khí. Y ngửa đầu nhìn máy bay đang lên lên xuống xuống ngoài cửa sổ, cố gắng làm cho hốc mắt phiếm hồng thoạt nhìn chẳng phải đáng thương.
Trình Tư Nam lặng im hồi lâu nở nụ cười, dùng nắm tay đấm đấm ngực y: “Không có nếu, nếu cậu muốn giúp gì thì nói cho tôi biết.” Vệ Thiên Minh chạm nắm tay với anh, dùng hai mắt phiếm hồng chớp chớp bán manh một cái: “Anh em tốt, vậy cậu giúp tôi chiếu cố Diệp Tịch đi. Chính là giúp tôi cưỡng chế di dời ruồi bọ xung quanh em ấy đi.” Trình Tư Nam cười ra tiếng, nhướng nhướng mày: “Cậu không sợ tôi……” “Vợ anh em không thể đoạt, hơn nữa chính cậu thầm mến Tiểu Kiều mười năm như một tôi mới không tin cậu bỏ được nhóc ấy xuống.” “Hết thảy thuận lợi.” “Yên tâm.” Hai người đều không có chú ý tới chỗ rẽ bức tường bọn họ dựa vào kia một thiếu niên thanh tú đang ngồi xổm, tóc che ánh mắt thấy không rõ vẻ mặt, răng nanh cắn chặt môi, hai tay siết chặt ôm lấy đầu gối, trên mặt đất còn có một vòng nước mắt.
Cũng chính là khi đó, Trình Tư Nam một lần nữa lo lắng quan hệ giữa anh và Kiều Kiều, giống như lời của Vệ thiên Minh, anh phải lo lắng không phải là trong nhà phản đối, mà lo lắng Kiều Kiều về sau sẽ hối hận, Hơn nữa lúc ấy Kiều Kiều hỏi anh có nam nhân thổ lộ với anh thì thế nào? Anh nghĩ có nam sinh thổ lộ với Kiều Sâm kết quả lúc hỏi lại Kiều Sâm lại kích động các loại, Trình Tư Nam chỉ nhớ rõ Kiều Sâm nói một câu: “Không có nam sinh thổ với em, ai nha, cho dù có, em cũng sẽ không nhận, em…… em lại không thích nam sinh khác.” Lúc ấy trong lòng Kiều Sâm nghĩ cậu chỉ thích Trình Tư Nam, lại không nghĩ những lời này khiến Trình Tư Nam hiểu lầm bản thân thích nữ sinh.
Này một đợi là bốn năm, rốt cuộc đợi đến Kiều Kiều nhà anh đến tuổi nói chuyện yêu đương, anh có chút không biết phải nói thế nào để không dọa người chạy mất.
“Muốn thử đề nghị của chị không?” Cô nàng huýt sáo hỏi.”Chị là nói……?” Trình Tư Nam lâm vào tự hỏi.”Chu Sa một mực muốn chị trao quyền 《 Trúc mã 》.” “Bộ này vốn chính là viết cho hai đứa. Nếu cậu không đồng ý chị khẳng định sẽ không trao quyền, cho dù trao quyền cậu hẳn cũng không muốn người khác đến phối âm đi?” Cô thành khẩn đề nghị: “Nhưng mà, đem tiếng lòng của cậu thông qua kịch truyền thanh nói cho Kiều Sâm không phải cũng tốt lắm sao?”
Trình Tư Nam có chút do dự: “Tụ tỷ, chị để em nghĩ lại một chút, trước đừng trả lời cô ấy.” “Được, cậu nghĩ kỹ rồi nói cho chị.” Trần Tụ một bên vừa ý lật mở đồ án thiết kế của Trình Tư Nam một bên trả lời.
Kiều Sâm bên kia có chút hoang mang nghĩ: thứ tư? Thứ tư là ngày đặc biệt gì sao? Thứ tư? A!! Thứ tư là valentine trắng. Trình Tư Nam hẹn cậu lễ valentine trắng ra ngoài chơi?! A a a a a a a a a a! Kiều Sâm vui vẻ muốn xuống lầu chạy vài vòng. Tỉnh táo lại cẩn thận ngẫm nghĩ có thể là đúng dịp hay không? Mặc kệ mặc kệ, chocolate cho lễ tình nhân cậu làm là nhất định rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!