Trúc Mã, Anh Rớt Ngựa Rồi
Chương 3: Tình địch khắp nơi thiệt là phiền mà
Chờ lúc Kiều Sâm tỉnh lại, mặt trời đã muốn xuống núi, trên ghế bên cạnh vẫn còn ấm áp, Kiều Sâm có chút mờ mịt, Trình Tư Nam ngồi cạnh giường mình lâu như vậy? Có phiền não? Có tâm sự?
Mới vừa mở di động ra, chim cách cụt bắt đầu tích tích vang lên, nhấp mở thì thấy khung chat trong nhóm đã xoát mấy trăm cái, phát hiện là Chu Sa share 《 Giang hồ 》 cho mọi người, một đám trong nhóm đang hoa si ——
Chu Sa: 《 Giang hồ 》 rốt cục lấp xong hố, hậu kì đại nhân rất cố gắng, thứ sáu có thể đúng giờ phát kịch! Tung hoa! ( ̄▽ ̄)o∠※PAN! =.: *: ’☆.: *: ’★’: *
Hoa Thanh: lăn đi nghe ~(~o ̄▽ ̄)~o
Tây Mễ Lộ: lăn đi nghe ~(~o ̄▽ ̄)~o
Tử Đường: lăn đi nghe ~(~o ̄▽ ̄)~o
……
Đỉnh hoa đái trứ đại hoàng qua (trên hoa cắm một trái dưa chuột lớn): lăn đi nghe ~(~o ̄▽ ̄)~o
Bạch ngọc đậu hủ não: gào khóc! thanh âm Huyền Ngư đại thần rất từ tính!! Hoa lệ đến mặt tôi đầy máu!!!!
Tử Đường: dễ nghe đến cry!!!!!!!
……
Lê Hoa Bạch: nhanh như vậy ^_^ còn tưởng rằng phải kéo kịch chứ
Kiều Sâm bĩu môi, nếu không phải hắn kéo âm, cậu phải gấp như vậy sao? ╭(╯^╰)╮ đúng, Kiều Sâm chính là nhìn Lê Hoa Bạch không vừa mắt, chuẩn xác mà nói là cậu nhìn mấy kẻ ghép CP cùng Huyền Ngư đều không thuận mắt. Kiều Sâm tiếp tục lướt màn hình ——
Thiên nhiên tiểu sồ cúc: chỉ có tôi bị ngược sao?!!! Thanh âm cầu mà không được của đại thần thật quá ngược người ta mà!!!!
Tây Mễ Lộ: quá ngược +1
Hà Hoa Tô: quá ngược +2
……
Kiều Sâm vô cùng đồng ý, cậu lúc trước nghe âm thô đã bị ngược rồi, Trình Tư Nam có phải là nghĩ đến tâm trạng lúc bị vứt bỏ hay không, mà nhớ tới “tình địch” muốn về nước, tâm tình càng thêm không tốt.
Cho đến khi cậu thấy tin nhắn của Huyền Ngư —— Huyền Ngư: nghe rất được, tất cả mọi người vất vả, hậu kỳ rất tuyệt.
A a a a a a a a! Huyền Ngư khen mình kìa, Kiều Sâm ôm chăn ở trên giường lăn một vòng lại một vòng ~(~o ̄▽ ̄)~o…… o~(_△_o~)~…, Lúc Trình Tư Nam đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Tằm bảo bảo luống cuống tay chân suýt nữa lăn luôn xuống giường…… Trình Tư Nam buông sữa mới vừa hâm nóng trong tay xuống, vội vàng ôm lại người đang cắm đầu xuống đất, dở khóc dở cười đỡ cậu dậy.”Vừa thức dậy đã ầm ĩ, uống sữa.” Nói xong nhét sữa vào tay cậu. Kiều Sâm đặt di động xuống, cười tủm tỉm cấm lấy sữa uống, Trình Tư Nam nhìn chằm chằm vệt trắng trên ly thủy tinh, cùng vành sữa nhem nhuốc trên môi Kiều Sâm, hô hấp ngừng lại, vội dời tầm mắt, thầm than lực khống chế của bản thân càng ngày càng kém. Che dấu mà xoa xoa mái tóc mềm mại của Kiều Sâm, thanh âm có chút trầm khàn: “Đứng lên sửa soạn đi, buổi tối Vệ Thiên Minh đến nhà ăn cơm.”
Kiều Sâm phồng má làm ổ trong chăn ai oán, sao nơi nơi đều là tình địch ——
Hoa Thanh: thanh âm Lê Hoa sỏa mụ thật cao lãnh thật dễ nghe, phối hợp cùng minh chủ quá tốt gào khóc gào khóc!!!
Lê Hoa Bạch: thật vậy sao? Tôi sẽ tưởng thật đó.
Đỉnh hoa đái trứ đại hoàng qua: gào khóc gào khóc, Lê Hoa sỏa mụ tương phản manh!!!!
Hà Hoa Tô: Huyền Bạch mới là vương đạo!!!!
……
Vân Đóa: Huyền Bạch vương đạo +1
Tiểu Vũ: Huyền Bạch vương đạo +2
…… Huyền Bạch vương đạo +10086……
Kiều Sâm thở dài, ra là trong xã đoàn nhiều fan CP như vậy, thế nhưng cái lầu này rồi sẽ sụp, dù sao mọi người không chịu nổi một chủ nhân trong đó không chủ động bán hủ a.
Cuối cùng vẫn là một câu của Chu Sa: em gái lầu trên chạy sai chỗ rồi, nơi này không phải diễn đàn CP nha ( ̄▽ ̄)o∠ tóm lại Huyền Bạch xếp hàng, phía sau còn có các CV khác trong xã đoàn chúc mừng khen ngợi cùng chỉ bảo góp ý. Kiều Sâm đã lười nhìn, cào cào tóc quyết định thay một bộ quần áo thật đẹp phải vứt Vệ Thiên Minh xa mười dặm phố!
Vệ Thiên Minh xoa cái bụng no căng bất đắc dĩ nói với Trình Tư Nam: “Thái độ của nhóc con nhà cậu đối với tôi sao mà…… quỷ dị.” Kỳ thật y muốn nói chính là như lâm đại địch, thế nhưng nhìn bạn tốt còn chưa được đền bù như nguyện, cũng không kích thích anh. Trình Tư Nam nhíu mày: “Có sao?” “Tất nhiên có a! Cậu muốn phá sản hả? Đêm nay tôi ăn nhiều thêm một khối sườn chua ngọt, cậu nhóc như muốn ăn sống tôi luôn vậy.” Kiều Sâm nếu nghe thấy nhất định sẽ phản bác y, đó là Trình Tư Nam nhà cậu làm cho cậu ăn! Một khối cuối cùng dựa vào cái gì mà cho y! ╭(╯^╰)╮Đối đãi tình địch chính là cần phải vô tình như vậy! Chỉ có thể nói là Vệ Thiên Minh nằm cũng trúng đạn. Trình Tư Nam nghĩ đến vẻ mặt hộ thực của Kiều Sâm, khóe miệng nhếch lên, khẳng định nói với bạn tốt nhà mình: “Nhất định là ảo giác của cậu, Kiều Kiều luôn luôn hiếu khách.” Vệ Thiên Minh bĩu môi, thầm nghĩ, sợ là không xem y như khách, là tình địch thì đúng hơn. Ý? Nói như vậy, bạn tốt có hi vọng thoát kiếp độc thân rồi. Nhưng y nhìn nhìn Trình Tư Nam đang trợn mắt nói dối kiên định giữ gìn nhóc con nhà mình, giận không chỗ xả, quyết định vẫn không nói cho anh, dù sao bản thân cũng còn chưa lừa gạt được người tới tay, không bằng cứ để anh không ra anh, em không ra em vậy đi. Vệ Thiên Minh không chút cảm giác tội lỗi nuốt câu “Cậu mù hả? Nhóc ấy xem tôi như tình địch, ánh mắt đều sắp trừng rớt luôn kìa.” xuống. Lại bất giác ngắm Trình Tư Nam thân cao 185 cùng dáng người thoạt nhìn không vạm vỡ nhưng không thiếu cơ bắp, theo bản năng sợ run người. Tâm đây là rộng đến cỡ nào mới có thể ghép bọn họ với nhau đây. Hai tên công làm sao có hạnh phúc chứ? ヾ(○□`○)ノ
Khi Trình Tư Nam tiễn bước Vệ Thiên Minh về nhà, Kiều Sâm đã dọn dẹp xong bát đũa ngậm một trái táo mở máy tính, Trình Tư Nam kéo trái táo trên miệng cậu xuống, không đồng ý nói: “Mới vừa cơm nước xong không nên ăn hoa quả.” Kiều Sâm một bên giả ngoan ngoãn một bên than vãn, thật là vì xoát cảm giác tồn tại, nhiều chuyện ngu ngốc đi nữa đều có thể làm ra. Bị kéo đi tiêu thực, Kiều Sâm ngoài miệng oán giận Trình Tư Nam rất dong dài đồng thời cười cong cong mắt nhìn bóng dáng Trình Tư Nam phát ngốc trong chốc lát, sau khi được đến phê chuẩn có thể đùa máy tính, nhấp mở của sổ đang không ngừng nhảy lên ——
Diệp Tử: Tiểu Kiều, onl không?
Diệp Tử: Kiều thụ, đi ra đi ra ~
Diệp Tử: giang hồ cứu cấp!!!
Diệp Tử: QAQ
Diệp Tử: TAT
Nam Hữu Kiều Mộc: làm sao vậy? QAQ
Diệp Tử: cậu rốt cục chịu đi ra!! ╰_╯
Nam Hữu Kiều Mộc: ăn no quá, vừa mới bị thân ái nhà tui cưỡng chế kéo đi tản bộ ~
Diệp Tử: thiết (#‵′)凸 còn không phải thầm mến ~ có bản lĩnh làm trò ngay trước mặt trúc mã đại nhân nhà cậu coi!!!
Nam Hữu Kiều Mộc: TAT có chuyện gì, ngài nói ~~~
Diệp Tử: y đã trở lại……
Nam Hữu Kiều Mộc: đờ mờ!!!!
Diệp Tử: mới nãy y trở về tìm tôi……
Diệp Tử: cậu nói tôi nên làm gì bây giờ……
Nam Hữu Kiều Mộc: vậy cậu làm gì?!
Diệp Tử: tôi mời y ăn một bữa cơm QAQ
Nam Hữu Kiều Mộc: thật sự là ngốc muốn chết!!!
Diệp Tử: không có cách nào, đối mặt với y tôi rất khẩn trương QAQ
Nam Hữu Kiều Mộc: có chí khí chút coi!! Lúc trước không phải đã nói kiên quyết quán triệt cao lãnh sao! Cao Lãnh! Lại cao lại lãnh! Là nói suông sao!!!
Diệp Tử:…… lúc cậu đối diện với trúc mã đại nhân nhà cậu……
Nam Hữu Kiều Mộc: cầu không vạch trần, chúng ta vẫn là bạn tốt QAQ
Kiều Sâm cùng Diệp Tử quen biết là một chuyện thực trùng hợp, Diệp Tử là CV, thụ âm trong trẻo mà lạnh lùng, cùng với tính cách hoan thoát lúc bình thường, loại tương phản manh này ngoài ý muốn hút người, vào giới hai năm trước, cũng là một tiểu phấn hồng trong giới võng phối. Hai người đều có lịch sử khổ bức thầm mến cầu mà không được, thường xuyên qua lại hai người thành bạn gay, thường thường giao lưu một chút tình hình thầm mến của nhau, Kiều Sâm cảm thấy bản thân so với cậu ta tốt hơn một chút, lúc Diệp Tử ái muội với học trưởng, lúc sắp thẳng thắn thì bất ngờ học trưởng phải ra nước ngoài, học trưởng xuất ngoại chỉ để lại một câu”Chờ anh trở lại.” rồi vừa đi đi hết bốn năm, lý trí Kiều Sâm cảm thấy Diệp Tử không nên treo cổ trên một cái cây, nhất là vì bằng hữu của cậu, càng nên khuyên cậu ta sớm buông tha một chút, chỉ là nhìn lại bản thân đều treo trên cái cây Trình Tư Nam chỉnh chỉnh bốn năm, liền cảm thấy không có lập trường gì, huống chi, cho dù học trưởng kia thoạt nhìn thật tra, lại nhìn tình cảnh Diệp Tử bốn năm đều không quên mất người kia, Kiều Sâm cảm thấy có một số thứ người ngoài không thể xen vào được.
Suy nghĩ một chút vẫn đánh ra một câu ——
Nam Hữu Kiều Mộc: nếu cậu còn chưa quên được y, phải tìm hiểu mấy chuyện lúc trước cho rõ ràng, dù sao mặc kệ cậu quyết định như thế nào, tôi đều hai trăm phần trăm duy trì cậu ( ̄▽ ̄)o xuân dược dây thừng roi da còng tay cái gì cần có đều có ~~~~=皿 =
Diệp Tử: tôi nghĩ…… Kiều thụ tuy rằng cậu không có tiết tháo ~~~~ nhưng là! Không bằng chúng ta cùng một chỗ đi!!!
Nam Hữu Kiều Mộc: lăn đi bò cưng ~ tui đi xem trúc mã đại nhân nhà tui, ヾ( ̄— ̄)ノ cúi chào
Diệp Tử: vẫy ~ cậu cố lên ~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!