Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 127
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 127


Chương 127

“Hựu Hàm ca ca, đám cưới của chúng mình sẽ được tổ chức trên Đảo Phục Sinh. Anh có biết Đảo Phục Sinh không? Nó nằm ở Chile. À, em nghĩ là anh cũng biết nó đó. Thời tiết ở đó rất thất thường, thường xuyên bất chợt mưa to,nhưng khi nắng lên thì nó chính là nơi đẹp nhất trên thế giới, cảnh hoàng hôn và bình minh ở nơi đó là đẹp nhất. Chúng mình rất may mắn đó, mấy ngày mà mình ở trên đảo đều là ngày nắng đẹp.Chỉ có ngày cuối cùng khi chúng mình rời đi thì một cơn mưa đột nhiên ập đến, nhưng cũng thật may mắn, chỉ mưa chừng 30 giây liền tạnh.Cả hai đứa mình đều dính mưa, anh đã hôn em trong cơn mưa đó. Khi chúng mình đi, trên trời bỗng xuất hiện 2 cầu vồng — anh đã từng nhìn thấy cầu vồng đôi bao giờ chưa?”

·

Khi đến nghĩa trang để thăm Ninh Xu một lần nữa, từ tiếng vỗ cánh của đàn chim bồ câu trắng, Diệp Khai  nhớ đến ánh mặt trời khi cậu đến đây lần đầu tiên, và còn cả cơn buồn ngủ lúc ngồi trên xe điện lần đó. Khi ấy Trần Hựu Hàm hỏi cậu muốn tổ chức hôn lễ ở đâu, câu trả lời rằng, muốn tổ chức ở nơi ánh mặt trời đẹp nhất.

Thật ra thì địa điểm yêu thích trong lòng cậu vốn là miền nam nước Ý hoặc miền nam nước Pháp, ở nơi đó, các biệt thự xung quanh hồ Como đều giống như như bước ra từ một câu chuyện cổ tích nào đó, thậm chí bọn họ còn ủy quyền cho các công ty tổ chức đám cưới để hỏi về lịch trình và thời tiết ở những nơi đó.

Nhưng suy nghĩ của cậu đã thay đổi ngay trong khoảnh khắc kỳ diệu khi được Đỗ Đường trao cho bản dịch mới nhất của anh “Những bài thơ Mỹ Latinh” tại một quán rượu kiểu Nhật, Diệp Khai lật mở trang tiêu đề, nhà thơ đứng ở vị trí thứ nhất với tư tưởng việc đáng làm thì phải làm — dĩ nhiên chính là Neruda.

“Tôi vẫn còn nhớ lúc gặp cậu ở Thiên Dực, khi ấy cậu đang học lớp 11, câu thơ mà cậu thích nhất là [ Em là giấc mộng mỗi ngày của tôi ]” Đỗ Đường hồi tưởng lại trong thoáng chốc, “Đây là bản tuyển chọn được xuất bản một lần nữa của tôi, có lẽ cậu sẽ thích nó.”

Diệp Khai nhận sách, Đỗ Đường lại quay sang nói chuyện với Trần Hựu Hàm: “Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?”

Trần Hựu Hàm nhấp một ngụm rượu sake: “Ừ, dự định sẽ tổ chức ở Ý, nhưng vẫn còn đang chọn chỗ.”

Đỗ Đường kinh ngạc nhướng mày: “Tôi còn tưởng hai người sẽ tổ chức ở Nam Mỹ chứ.”

“Em ấy muốn tổ chức ở nơi có ánh sáng đẹp nhất.”

Đỗ Đường mặt không chút cảm xúc, hỏi lại một cách đương nhiên: “Còn có nơi nào có ánh mặt trời đẹp hơn Nam Mỹ sao?”

Diệp Khai lật sách, hỏi bâng quơ: “Tại sao lại là Nam Mỹ –” Giọng cậu đột nhiên im bặt, trong áng văn của Neruda: “Em là đoá hồng cuối cùng trên mảnh đất của tôi” được in riêng ở chương mở đầu.

Đỗ Đường mỉm cười: “Thập niên 60 của thế kỳ trước, Neruda và Mathilde của ông du ngoạn trên đảo Phục Sinh 10 ngày, mười nấmu đó, ôg đã dùng tình yêu ngập tràn đó và ánh nắng trên đảo Phục Sinh để viết ra 25 bài thơ. Chile rạo rực chất thơ,không chỉ  riêng ánh nắng, mà đúng như bài phát biểu được giải Nobel trao cho ông ấy đã viết, Neruda đã làm sống lại vận mệnh và giấc mơ của một lục địa.”

Diệp Khai yên lặng nhìn anh chăm chú, bàn tay đang cầm gáy sách tê dại hết đợt này đến đợt khác.

Sau đó, cậu đã viết cho Đỗ Đường một bức thư cảm ơn:

“Gửi thầy Đỗ Đường:

Kể từ lần nghe thấy thầy nhắc đến Neruda ở phòng rượu, tâm trạng của em liền bồn chồn mãi không thôi.Trong giấc mơ lặp đi lặp lại mỗi ngày, em đã thuộc làu làu ánh mặt trời, cơn mưa và những khu rừng tậm của Chile hết lần này đến lần khác, nhớ tới “Anh muốn được thiên trường địa cửu, được hạnh phúc trên mảnh đất trời này”. Thầy và tác phẩm của thầy không chỉ mang em đi đến châu Nam Mỹ nóng bóng mà còn cuốn em vào giấc mơ trên bãi biển nơi Neruda từng dạo chơi. Hựu Hàm ca ca đã huỷ bỏ kế hoạch tổ chức hôn lễ tại Ý, anh ấy nói đùa rằng phải để thầy thanh toán phí vi phạm hợp đồng. Nhưng dù là thế nào, thầy nhất định phải cho chúng em một cơ hội để có thể cảm ơn thầy trực tiếp trên đảo Phục Sinh.”
Đó là một thiệp mời bằng nhung được thiếp vàng, bên trên in tên Diệp Khai và Trần Hựu Hàm.

·

Đảo Phục Sinh là một hòn đảo biệt lập đúng nghĩa. Nếu xuất phát từ nơi này thì phải đi thêm 3.500 km về phía đông mới có thể đi đến Chile, 7.500 km về phía tây để đến được Úc, 5.000 km về phía bắc là miền nam Hoa Kỳ và 4.500 km về phía nam thì sẽ có thể đến được lục địa Nam Cực càng bí ẩn hơn, mà nơi này cách hòn đảo có người ở gần nhất cũng phải đến 3000 km. Điều này có nghĩa là, trong vòng 3000km, Đảo Phục Sinh hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới, và nó bị bao trùm trong sự cô đơn hoàn toàn.

Để có thể đến được Đảo Phục sinh, người ta chỉ có thể đi bằng chuyến bay kéo dài 5 tiếng rưỡi từ Santiago của Chilean Airlines hoặc là xuất phát từ Tahiti, cách đó 4.000 km. Càng tệ hơn nữa chính là, trên hòn đảo biệt lập có diện tích vỏn vẹn 167 km vuông chỉ có khu du lịch nghỉ dưỡng năm sao hạng A, nói là 5 sao, nhưng cũng chỉ là 5 sao trên danh nghĩa mà thôi.
Để giải quyết vấn đề đi lại và ăn ở của khách mời, Trần Hựu Hàm đã trực tiếp bao trọn một chiếc tàu du lịch để chở khách.

Sau khi Cố Tụ hạch toán xong, cả người anh đều bàng hoàng đến chết lặng. Đúng vậy, anh biết rằng mùa hè hàng năm đều sẽ có tàu du lịch khởi hành từ Tahiti đi du lịch vòng quanh quần đảo, dĩ nhiên anh cũng biết những vị khách quý này dĩ nhiên phải ở khách sạn 5 sao, và mẹ kiếp, anh dĩ nhiên cũng biết một chuyến thuê máy bay cũng rất tốn thời gian và công sức . . . Nhưng anh thật sự không ngờ rằng Trần Hựu Hàm sẽ trực tiếp bao hết tàu du lịch để chở khách.

Chi phí trực tiếp tăng lên đến tận 8 con số.

“Chờ chút đã, chiếc thuyền này có hơn một nghìn phòng cho khách.” Cố Tụ do dự nói.

“Tôi biết.”

“Nhưng anh chỉ có không quá 200 khách mời.”

Trần Hựu Hàm đưa tay lên nhìn đồng hồ, vội vàng bước đi: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở — đội dự án đã tới chưa?”
“Tới ngay đây — ngày hôm nay hãng tàu đã gửi email lại cho tôi, nếu anh chắc chắn thì — ”

Cố Tụ không nói nên lời, tam quan bị cọ rửa một trận thật lâu trong đống đổ vỡ, mãi đến khi cuộc họp bắt đầu mới định thần lại được.

Diệp Khai cũng cảm thấy hoang đường sau khi nghe xong kế hoạch. Đảo Phục Sinh đúng thật là lựa chọn yêu thích hàng đầu của cậu, nhưng ý tưởng của cậu cũng chỉ là bao trọn một chuyến bay, khách mời có thể bay đến Los Angeles hoặc Atlanta, từ đó chuyển đến San Diego, sau đó sẽ đi chuyên cơ để đến đảo. Còn về phần chỗ ở, với 200 khách mời thì khu nghỉ dưỡng năm sao trên đảo hoàn toàn có thể đáp ứng được, tuy rằng không bằng những khách sạn hạng sang thực sự nhưng thực ra thì cũng không kém hơn là bao.

Cho phí do một tay Trần Hựu Hàm bỏ tiền mà hắn còn không thèm chớp mắt, trước khi đi ngủ, Diệp Khai nằm trong lòng níu lấy vạt áo hắn, nhỏ giọng nói: “Lãng phí quá.”
“Không đâu.” Trong giới thượng lưu của bọn họ có rất nhiều người tiêu tốn tiền triệu chỉ để bắn pháo hoa sau khi kết hôn, hắn chỉ là thêm một con số không để bao trọn một chiếc du thuyền mà thôi, nói đúng ra thì còn góp phần loại bỏ khói mù để bảo vệ môi trường. Trần Hựu Hàm để cậu gối đầu lên cánh tay mình, sau khi im lặng một hồi, hắn mới nói thật lòng: “Bảo Bảo, cả đời này chúng ta chỉ có một lần tổ chức hôn lễ này thôi.”

Diệp Khai ngẩng mặt lên, ánh đèn lộng lẫy của Ninh Thị phản chiếu nơi đáy mắt cậu, khiến đoi mắt của cậu cũng trở nên sáng long lanh trong đêm tối.

Trần Hựu Hàm cúi đầu, hôn lên khoé môi cậu một cái: “Đừng để lại bất cứ điều gì để tiếc nuối, cả đời này em không cần phải đưa ra lựa chọn.”

·

Chuyên cơ xuyên qua những đám mây trên không trung Nam Thái Bình Dương.
Từ trên trời nhìn xuống, đảo Phục Sinh nhìn giống như một hình tam giác, tiếp viên hàng không mở cửa sổ cho họ, giới thiệu: “Đảo Phục Sinh được hình thành sau sự phun trào của ba ngọn núi lửa, nếu như có thời gian lúc ở trên đảo, mọi người có thể đi thăm quan ba miệng núi lửa ở các góc.” Cô thậm chí còn nói đùa: “Hình tam giác là hình dạng ổn định nhất trong hình học, có nghĩa là Phục Sinh sẽ không bao giờ bị huỷ diệt.”

Neruda là một bậc thầy lãng mạn nổi tiếng ở Chile, tiếp viên hàng không nói với giọng tự hào: “Trên đảo chỉ có duy nhất một bãi biển cát trắng, những cây cọ ở đó được đặc biệt vận chuyển đến đây bởi hải quân Chile. Nhà thơ vĩ đại Neruda đã từng để lại dấu chân ở nơi đó. “

Tiếp viên hàng không chú ý đến cử chỉ thân thiết từ đầu đến cuối của bọn họ, cô để lại rượu Champagne và hoa hồng với một nụ cười nhẹ: “Chúc hai vị tiên sinh có một kỳ trăng mật vui vẻ.”
Nhắc đến tuần trăng mật, trong đầu liền nghĩ ngay đến biển và ánh trăng ở đảo Fiji, chiếc giường lớn rải đầy cánh hoa và những lời chúc phúc ưu nhã từ vị quản gia người Anh và thuyền trưởng người Đức năm nào. Cậu nhếch khoé môi lên: “Hựu Hàm ca ca, tuần trăng mật của chúng mình đã hưởng qua từ lâu mất rồi.”

Có lẽ cả Trần Hựu Hàm cũng đang nghĩ đến điều tương tự ngay vào giây phút này, vậy nên hắn mới có thể phản ứng lại ngay lập tức, hắn nói bằng giọng điệu cưng chiều mang theo trêu tức: “Điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán?”

Diệp Khai “Ừ” một tiếng, nói như thể đương nhiên: “Mình điểm đến là dừng so với hai kiếp, ba kiếp, mười kiếp cơ mà, chờ đến khi mình cùng nhau chết đi, dĩ nhiên đó cũng chính là hảo tụ hảo tán.”

Lần trước khi Diệp Khai đọc được một phóng sự liên quan đến một cặp vợ chồng già, một người đi trước, người còn lại dường như có dự cảm,sau khi bình tĩnh xử lý hậu sự xong cũng ra đi mà không hề báo trước, cứ thế không đau không ốm mà ra đi. Không biết là chấp niệm ngây thơ từ đầu đến mà Diệp Khai  cũng cố chấp cho rằng sau này mình cũng sẽ ra đi bằng cách thức như vậy. Lúc đó Trần Hựu Hàm đã ôm lấy cậu, dỗ dành: “Sao có thể vậy được? Chờ khi anh và mọi người đều ra đi, em chính là người lớn lợi hại nhất, trường thọ nhất của nhà họ Trần và nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều yêu em, kính trọng em, em nói một không ai dám nói hai, tất cả mọi người đều sẽ nghe lời em.”
Diệp Khai không khỏi bật cười, cảm thấy cuộc sống khi về già như thế cũng rất là thú vị. Nhưng trong lòng cậu lại trống rỗng mất một góc, cậu không nói ra miệng, nhưng lại rất muốn hỏi, Hựu Hàm ca ca, nếu như khi ấy em quay đầu lại muốn tìm anh, lại phát hiện ra anh đã không còn ở đây nữa thì sao? Em tìm kiếm anh hết phòng này đến phòng khác, nếu anh mà nhìn thấy sẽ rất đau lòng đấy. Nếu đã đau lòng như vậy rồi, không bằng mang em đi cùng luôn thì tốt biết bao. Giống như khi em còn bé, giống như từ trước đến nay chúng mình vẫn như thế.

Hai người họ là người đặt chân lên hòn đảo đầu tiên, sau đó là đoàn đội tổ chức hôn lễ. Ecuador là một quốc gia Nam Mỹ nằm trên đường xích đạo, ở đây có ánh sáng mặt trời dồi dào lên đến 12 giờ một ngày, nơi này có nhiều hoa hồng đẹp nhất thế giới, tất cả các loài hoa dùng cho hôn lễ đều được vận chuyển bằng máy bay ra đảo.
Đảo Phục Sinh rất nhỏ, lái xe chừng 2 giờ là đã có thể đi hết một vòng, sau khi hạ cánh Diệp Khai liền kéo Trần Hựu Hàm đi thuê xe. Trên đảo không có nhiều cửa hàng cho thuê xe, ở đây không giống như Saipan ở Cuba, khắp nơi đều là những chiếc xe cổ với màu sắc rực rỡ, hầu hết những chiếc xe ở nơi này đều đã cũ kỹ đến độ sắp nghỉ hưu đến nơi.

Diệp Khai chọn lấy một chiếc xe màu trắng, chủ đại lý xe hơi nói: “Đây là chiếc xe có tuổi đời lâu nhất ở đây đó.”

Trần Hựu Hàm cắn điếu thuốc, lười biếng chế nhạo: “Đẹp ghê cơ, em biết chọn xe quá.”

Diệp Khai mạnh miệng đáp trả: “Anh chẳng hiểu gì hết, em chính là muốn chọn chiếc lâu đời nhất mới có ý nghĩa đấy.”

Trần Hựu Hàm lười biếng vỗ tay khen ngợi cậu: “Ừ, thật là có ý nghĩa, em lái đi.”

. . . Kết quả xe này là xe số.
Diệp Khai không lái nổi, lúc cậu thi bằng lái cũng là thi bằng xe có hộp số tự động, sau khi ngồi trước vô lăng chừng ba giây, cậu lẳng lặng xuống xe rồi bước về phía ghế phụ: “Hựu Hàm ca ca thân yêu ơi, xin mời anh cầm lái.”

Trần Hựu Hàm chống một tay lên cửa xe,khom người nhìn cậu: “Gọi ông xã anh nghe.”

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh, trên tay kẹp điếu thuốc, thân cao chân dài, cả người đều toát ra vẻ quyến rũ phóng khoáng, trong ánh mặt trời chói chang làm người ta xấu xí ở Nam bán cầu cũng khiến cho người khác mê mẩn.

Gọi thì gọi, dù sao ở đây cũng không có người Trung Quốc nào.

Diệp Khai: “Ông xã.”

Không có chút cảm xúc nào, cứ như là học sinh dốt khi chào hỏi thầy cô giáo.

Trần Hựu Hàm đáp lại cậu một câu “Ngoan lắm” rồi ngồi vào ghế lái. Quả nhiên chiếc xe này đã cũ kỹ lắm rồi, ngay cả mùi cũng không thơm tho cho lắm, phần vỏ da trên hộp số cũng tróc hết cả ra. Hắn cắm chìa khoá vào để khởi động, hỏi: “Em có mua bảo hiểm không?”
Câu hỏi này rõ là hỏi vớ vẩn, nào có ai không mua bảo hiểm. Nào ngờ Diệp Khai lại nói một cách đàng hoàng: “Không mua, ông chủ nói ở đây không bán mấy loại bảo hiểm này, bởi vì tình huống nguy hiểm nhất trên hòn đảo này chính là đột nhiên có một con ngựa phi ra giữa đường, nhưng mà xác xuất của chuyện đó gần như là tương tự với xác xuất sao chổi va phải trái đất.”

Trần Hựu Hàm: “. . .”

Thôi được rồi, bỏ đi, xe hỏng thì còn có thể bồi thường được, chứ người mà hỏng. . . Mẹ kiếp, thôi không nói nữa.

Tiếng động cơ khi giẫm vào chân ga xe hộp số này cũng rất chi là xúc động, cực kỳ giống cảm giác một bệnh nhân lao phổi lâu năm, ho muốn bay cả phổi đến nơi rồi mà vẫn còn muốn quay lại làm việc, trông có vẻ cực kỳ kính nghiệp. Gió lùa vào từ ô cửa sổ đang hé mở, Diệp Khai  ngoan ngoãn nhắc nhở: “Hựu Hàm ca ca,ông chủ nói không được vượt quá 50 dặm/giờ, nếu không xe có thể rã ra từng mảnh.”
Trần Hựu Hàm: “. . .”

Rốt cuộc thì hắn đến đây là để kết hôn hay là để trải nghiệm cuộc sống?

Mẹ nó, đến thuốc lá cũng rơi mất vì bị hù doạ.

Xe dừng lại giữa đường, Trần Hựu Hàm tháo đai an toàn ra: “Em qua đây.”

Diệp Khai không hiểu hắn định làm gì: “Để?”

Diệp Khai không hề động đậy, Trần Hựu Hàm đành phải chủ động nghiêng người qua, nâng mặt cậu mà hôn lên.

Hôn một hồi mới chịu rời môi đi, nghe thấy hắn nói nửa thật nửa giả: “Ai biết liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Hôn trước cái đã thì lỡ có chết cũng không thiệt.”

Nói thì nói như thế, thế nhưng nói xong thì năng lực cà lơ phất phơ hoàn khố của hắn cũng tăng lên, sơ ý một cái liền tăng tốc lên hẳn 70 dặm/giờ. Những cơn gió lướt qua mặt, mang theo hơi ấm của đại dương, Diệp Khai vươn tay ra khỏi cửa sổ xe, gió thổi qua năm ngón tay cậu, có cảm giác như là năm ngón tay xuyên qua dòng nước.
“Hựu Hàm ca ca, đây là nơi cô đơn nhất trên thế giới, nhưng sự cô đơn ở nơi đây thật lãng mạn biết bao.”

Trần Hựu Hàm vịn vô lăng, hờ hững đáp lại một tiếng, nói: “Anh vẫn còn sống đây mà.”

Diệp Khai cười một tiếng, khờ dại nói: “Đúng nhỉ, em chỉ có lãng mạn thôi, không có cô đơn đâu.”

Con đường thẳng tặp bị kẹp chặt bởi thảo nguyên núi lửa vô tận, Trần Hựu Hàm yên lòng rời mắt khỏi con đường phía trước, quay sang nhìn Diệp Khai một chút. Khuôn mặt cậu tràn ngập nụ cười, khoé miệng đong đầy ngọt ngào giương lên, ánh nắng chiếu trên làn da trắng nõn của cậu, khuôn mặt trẻ trung của cậu đón lấy ánh nắng, không hề có chút bóng râm nào.

Là sự tươi đẹp trọn vẹn, rực rỡ.

Trần Hựu Hàm xác nhận mối tình lãng mạn tuyệt vời của hắn vào giờ phút này, và đồng thời cũng xác nhận toàn bộ ý nghĩa của tình yêu hắn dành cho Diệp Khai.
·

Chỉ có một thị trấn nhỏ tên hangaroa trên Đảo Phục Sinh. Họ lái xe dọc theo con đường nhựa đi về phía tây bắc là đến nghĩa trang duy nhất trên đảo — có lẽ cũng là nghĩa trang xa xôi và cô đơn nhất trên thế giới.

Giữa vùng biển xanh thẳm và đồng cỏ xanh tươi trải dài ngút ngàn, bên trên những vách đá sát biển, nơi này có được một màu sắc duy nhất trong diện tích 167km vuông, đó là màu cam Champagne, một màu sắc sặc sỡ mà lộng lẫy.

Trần Hựu Hàm tưởng đó là một biển hoa, hoặc là vườn hoa của ai đó, sau khi xuống xe mới biết đó là nghĩa trang.

Hoa tươi nở rộ, cây cỏ um tùm, những hàng bia mộ và thánh giá làm bằng đá được điêu khắc một cách phong cách nằm rải rác.

Trong nghĩa trang có cả đám người đang tụ tập.

Người dân ở những tỉnh phía Đông đều khá là mê tín, hoặc nói đúng ra thì là để ý đến phong thuỷ và các loại điềm tốt, nhưng chuyện kiêng kỵ. Trước ngày cưới mà gặp phải đám ma, nếu là người lớn tuổi thì kiểu gì cũng sẽ nói là xui xẻo.
Diệp Khai yên lặng đứng đó, cảm thấy Trần Hựu Hàm nắm chặt tay mình, cậu quay đầu nhìn lại, nhếch môi: “Không sao đâu anh.”

Những người dân đảo trong trang phục đi biển và áo phông tay cầm guitar với đàn ukuleles, đàn accordion nhỏ bé cất tiếng hát du dương như tiếng gió — thì ra đây đúng là một đám tang. Nhưng sự vui vẻ, hát ca, khiêu cũ, uống bia này chẳng khác gì một bữa tiệc trong chuyến du xuân.

Tiếng nhạc dừng lại, người đàn ông mới vừa rồi còn đang đánh đàn chậm rãi đi về phía bia mộ — người nọ khe khẽ hôn thật sâu, ôm thật chặt.

Tiếng sóng biển che khuất hết thảy những tiếng khóc tỉ tê, trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng dế mèn kêu dài kêu ngắn trong bụi cỏ.

·

Diệp Khai vẫn nhớ rằng mình đến đây là để ngắm hoàng hôn.

Trên đảo Phục sinh vẫn còn tồn tại hàng trăm bức tượng đá Moai, mà Ahu Tahai lại là bức tượng Moai gần trung tâm thị trấn nhất, nơi đây dã được công nhận là nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới. Thực ra là đi bộ cũng được, nhưng hai người lái xe dạo quanh hóng mát một vòng, mãi đến khi mặt trời gần lặn xuống mới quay về đây. Xe thì tuỳ ý đậu bên lề đường, hoàn toàn không phải lo lăng việc cản đường hay đậu xe trái phép gì hết, có một loại cảm giác tự do lan man.
Các tượng Moai đều được đặt trên trảng cỏ, từ ven đường đi đến thảm cỏ ven bờ biển có thể nhìn thấy những chú bò được dân bản xứ chăn nuôi đang cúi đầu gặm cỏ, cuối cùng thì Diệp Khai cũng báo được thù của mình trên con Đường mòn MacLehose ở Hồng Kông năm nào:

“Ơ này, Trần Hựu Hàm, đừng có ăn nữa, anh nhìn anh xem — “

Còn chưa kịp nói dứt lời thì Trần Hựu Hàm đã ung dung nói: “Trâu già gặm cỏ non là chuyện đương nhiên thôi mà.”

Diệp Khai: “. . . ?”

Rốt cuộc là dựa vào cái gì chứ? Bao năm qua đi rồi mà vẫn không nói lại hắn!

Diệp Khai tức giận muốn trả thù, Trần Hựu Hàm cúi người, hái một bông hoa màu hồng nhạt từ cánh động tràn ngập sức sống dịu dàng —

“Thầy giáo Tiểu Hoa, đừng giận nữa, em nhìn này, hôm nay em xinh đẹp biết bao.”

Diệp Khai nhìn hắn chằm chằm, cho dù có bị dỗ dành cả ngàn lần đi chăng nữa thì nhịp tim của cậu vẫn cứ luôn tăng nhanh, khoé miệng không khỏi nhếch lên từng chút một. Trần Hựu Hàm cảm thấy dù có thế nào cậu vẫn rất đáng yêu, dù có kiêu căng tuỳ hứng, đã biết mà vẫn còn làm sai cũng rất là đáng yêu, tính cách dễ dỗ dành như vậy cũng đáng yêu. Bàn tay to rộng của hắn nắm tay của Diệp Khai, Diệp Khai cầm những bông hoa nhỏ màu hồng, cả hai cùng đi về phía sâu trong của đồng cỏ.
Cuối cùng thì Diệp Khai vẫn giấu trong lòng ý định trả thù, khi nhìn thấy một con ngựa đực hí lên một tiếng rồi cưỡi lên trên người con ngựa cái, Diệp Khai làm ra vẻ kinh ngạc mà thốt lên: “Trời đất, Trần Hựu Hàm, anh — ”

Cậu nói không nổi nữa, trái lại còn tự mình cười trước, bị Trần Hựu Hàm ôm vào lòng mà trêu chọc, hắn vừa yêu vừa hận hỏi: “Anh sao nào?”

Diệp Khai cười đến nỗi thở không ra hơi: “Cứu với! Em sai rồi, em sai rồi — ”

Khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới ngồi trên đất chờ ngắm hoàng hôn, trên tay cầm chai rượu, tất cả bọn họ đều buồn cười mà nhìn hai người. Diệp Khai cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, không biết có phải bị nắng chiều chiếu không mà đỏ bừng.

Có một quán rượu giản dị cách tượng Moai không xa, người thổ dân đội mũ rơm đang cúi đầu mày mò chiếc đàn accordion nhỏ của mình. Trần Hựu Hàm mua hai chai bia thủ công và ngồi xuống với Diệp Khai trên bãi cỏ. Sự nhiệt tình của người Nam Mỹ đậm đà không khác gì màu da của họ, trong lúc ngồi chờ hoàng hôn liền lấy đàn ghita ra hát ca. Bài hát nọ là tiếng Tây Ban Nha, hai người nghe không hiểu, chỉ cảm thấy giai điệu của nó sáng sủa cuốn hút đến nỗi như trôi dạt vào trong giấc mơ. Vào ban đêm ở nam Thái Bình Dương, Diệp Khai thường mơ đến giai điệu này, và ngay cả giấc mơ cũng giống hệt thời khắc này, chúng đều được bao phủ bởi ánh sáng vàng kim.
Từ những năm 400 đến 600 sau Công nguyên, người Polynesia đã vượt sóng cưỡi gió đi từ quần đảo Marquesas để đến với hòn đảo màu mỡ này, sau đó bắt đầu xây dựng những bức tượng Moai khổng lồ nọ. Sau khi vượt qua hàng trăm ngàn năm, mặt trời mọc, mặt trăng lặn, mặt trăng lên, mặt trời lặn xuống, ánh nắng chiếu lên những bức tượng đá này khi ấy, có lẽ cũng chẳng hề có sự khác biệt nào ở ngay thời khắc này.

Diệp Khai gối lên bả vai Trần Hựu Hàm, nhận ra đã rất lâu rồi mình và Trần Hựu Hàm không cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Cả 2 đều rất bận, bận rộn với công việc, bận rộn chuyện học hành, bận rộn việc xã giao, rồi lại bận rộn với những bữa tiệc.

“Hựu Hàm ca ca.”

“Sao em.”

“Hoàng hôn đẹp quá.” Cổ chai bia cụng vào nhau phát ra tiếng giòn giã, Diệp Khai  nhấp một ngụm, vị đắng dần chuyển thành ngọt ngào, “Sau này khi chúng mình già đi thì sẽ thế nào nhỉ?”
·

Hoàng hôn thật hùng vĩ và yên ả, thảo nguyên trên hòn đảo biệt lập đang đung đưa theo cơn gió, dường như có tiếng hát trong gió, ở đây không có cái cây nào cao quá ba mét, từ ba miệng núi lửa cho đến các vách đá bên bờ biển chỉ có thảm cỏ xanh mềm mại trải dài.

“Thầy Đỗ Đường cũng tới rồi, thầy ấy đã lên thuyền rồi sao?” Việc tiếp đãi khách mời là do người lớn hai bên và Trần Hựu Hàm lo liệu, hắn chỉ mới một số bạn bè thực sự thân thiết với mình.

“Đang trên thuyền.”

Diệp Khai thoáng thả lỏng trong lòng, nhưng chỉ một giây sau trong lòng cậu lại đột nhiên nảy lên: “Tiêu rồi. . . Thi Dịch cũng đang ở trên thuyền.”

Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ nhìn cậu: “Giờ em mới nhận ra sao?”

Trên mặt Diệp Khai không hề có biểu cảm gì: “. . . Giờ em mới nhận ra thật.”

“Tuỳ duyên đi.” Trần Hựu Hàm nói nhẹ như không, “Không cần phải lo cho Đỗ Đường.”
Hai du khách đeo ba lô lướt qua họ, tiếng Anh văng vẳng vang bên tai..

“Nghe nói sẽ có một đám cưới được tổ chức trên đảo.”

“Ở đâu cơ?”

“Tôi đoán là ở trên bãi biển. Cậu có nhìn thấy những bông hoa hồng kia không?”

Bọn họ dùng từ [ fabulous ] để miêu tả hoa hồng và trận hôn lễ nọ. Diệp Khai lẳng lặng nghe bọn họ thảo luận về hôn lễ của mình, như một người qua đường, trong lòng trào lên cảm giác kỳ diệu. Hai người Anh này nhất định không biết rằng, nhân vật chính của cái sự [ fabulous ] kia đang nắm tay đi ngang qua bọn họ.

·

Đêm đó,ở trong khu nghỉ mát duy nhất trên đảo, Diệp Khai  dạy Trần Hựu Hàm tên ban đầu của Đảo Phục Sinh.

“rapanui.”

Phát âm rất khó, Trần Hựu Hàm mặc kệ cậu, đọc lại bằng tên dịch sang tiếng Trung một cách chuẩn mực: “Lạp bá nỗ y.”

“Anh giỏi quá đi thôi.” Diệp Khai nổi lơ lửng, hai tay chống cằm ghé vào bể bơi. Dưới ánh trăng,mái tóc đen của cậu ướt sũng.
“Đỗ Đường dạy anh đấy.”

Diệp Khai ghen tuông nói: “Vậy thầy ấy có tiện thể dạy anh rằng bản dịch theo nghĩa đen của lạp bá nỗ y rất kỳ quái, nó là –navel of the world, có nghĩa là [Cái rốn của trái đất] không?”

Trần Hựu Hàm ngồi ghế nghỉ trên bãi cát, trong điện thoại vẫn còn đang xử lý công việc, sau khi nghe xong cũng không nhịn được mà bật cười: “Thầy giáo Tiểu Hoa đúng là hiểu biết quá đi.”

“Từ góc độ không gian nhìn xuống, quả thực Đảo Phục Sinh ở Thái Bình Dương nhìn rất giống một cái rốn nhỏ.” Rồi cậu lại nói thêm: “Đó là lời của phi hành gia NASA.” Cậu chống thành bể xuôi xuống, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi mặt nước, “Hựu Hàm ca ca, chúng ta sẽ kết hôn ở cái rốn của trái đất.”

Nói xong lại tự cười, cảm thấy có một sự đáng yêu lạ lùng.

Diệp Khai cảm thấy Đảo Phục Sinh rất đáng yêu, còn Trần Hựu Hàm  thì cảm thấy Diệp Khai rất đáng yêu.
Đáng yêu đến mức nguy hiểm.

Sóng biển Thái Bình Dương vỗ vào vách đá những cụm đá ngầm, có thể nghe thấy tiếng cú kêu líu ríu ngay trong đêm, người nào đó rất đáng yêu chưa kịp chuẩn bị thì đã bị Trần Hựu Hàm ôm ngang lên, nghe thấy hắn thấp giọng hỏi một câu quá đỗi hạ lưu bên tai: “Cái rốn của trái đất dùng để mình kết hôn,thế còn em thì sao? Hửm? Vậy cái rốn của Thầy giáo Tiểu Hoa thì để làm gì nào?”

Con cú chuyển đôi mắt đang mở tròn xoe của mình ra chỗ khác.

Vào khoảnh khắc bắn ra vô cùng ướŧ áŧ, Diệp Khai tựa như đột nhiên ngẫm ra đáp án.

. . . Đáng yêu thật sự là quá nguy hiểm.

·

Chiếc xe cổ cũ nát gần như hỏng tan tành đến nơi, cân nhắc đến việc bọn họ còn dự định sẽ đi ngắm bình minh thì cuối cùng vẫn phải đổi sang một chiếc xe mới hơn, nói là mới hơn, thế nhưng cũng không tốt hơn là bao, cộng với việc không phải chỗ nào trên đảo cũng có đường, nơi này còn rất nhiều đường đá và đường đêm, Diệp Khai  ngồi đến mức đau ê ẩm cả lưng, nhìn Trần Hựu Hàm với ánh mắt đầy vẻ đáng thương và tức giận.
Trần Hựu Hàm  cầm điếu thuốc trên tay, thân mật xoa đầu cậu: “Em nhìn anh làm gì, trách cái xe này ấy.”

Diệp Khai: “. . .”

Cái người này quá đáng hết sức!

Sau khi ngắm bình minh, họ đi đến làng Orongo, Diệp Khai chỉ tay về phía hòn đảo hình nón đằng xa: “Tháng 8 và tháng 9 hàng năm là mùa sinh sản của nhạn biển ở đây, tất cả các bộ tộc sẽ tập trung ở đây để tổ chức cuộc thi người chim.”

Chen Youhan: “. . . Người ‘chim’?”

Diệp Khai bật cười: “Đó là một danh hiệu anh hùng. Mỗi bộ lạc chỉ có một thợ săn được tham gia, người đó phải leo từ vách đá xuống biển rồi bơi đến hòn đảo đằng kia để tìm những quả trứng. Ai tìm thấy trước sẽ buộc trứng lên trán, rồi lại bơi về đảo, leo lên vách đá và quay lại nơi chúng ta đang đứng. Nếu thành công anh ta sẽ là ‘người chim’ của năm đó.”
Đây là một vách đá dựng đứng cao hơn 300 mét, không những thế còn là một vùng biển nguy hiểm, nơi thường xuyên có cá mập bơi qua, vậy nên đây là một trận thi đấu cực kỳ chấn động lòng người.

Trần Hựu Hàm tâng bốc hỏi: “Vậy xin hỏi Thầy giáo Tiểu Hoa, lợi ích sau khi trở thành ‘người chim’ là gì vậy?”

Cái giọng này không khác gì giọng điệu dỗ dành trẻ con, khi nói đến từ ‘người chim’ lại không nhịn được mà bật cười.

Diệp Khai hừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên là có rồi, người đó sẽ được mọi người dần trên đảo tôn thờ như một vị thần, sẽ được hưởng quyền lực tối cao, muốn làm gì thì làm.”

“Muốn làm gì thì làm thật sao?” Trần Hựu Hàm lặp lại.

Diệp Khai gật gật đầu, Trần Hựu Hàm thản nhiên nói: “Vậy thì tốt, anh muốn cưới cô con gái xinh đẹp nhất của tù trưởng trong bộ lạc.”
Nói là con gái, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Diệp Khai.

Hắn không cần phải leo núi đá hay là lặn xuống biển sâu, một du thuyền khổng lồ sẽ băng qua đại dương với tình yêu của hắn.

Tầng mây hướng ra mặt biển, đôi mắt Diệp Khai bị ánh nắng ban trưa và sóng ánh sáng trên mặt biển làm cho choáng váng, tầm mắt cậu tràn ngập những chấm sáng, vào lúc cậu không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, trong nháy mắt Diệp Khai còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy một ảo cảnh.

Một con tàu khổng lồ màu trắng, ống khói màu đỏ mang tính biểu tượng đứng sừng sững chính giữa.

Trần Hựu Hàm đứng dậy, nhẹ như mây gió huýt sáo: “Thuyền đến rồi.”

Khi con thuyền cập cảng, nó khiến cho du khách đổ xô đến chụp ảnh. Con thuyền cao gần bằng toà nhà, Diệp Khai nghe thấy tiếng tiếng một cô bé reo hò trên tàu, mẹ cô cúi người xuống, nhìn ra xa theo đầu ngón tay nho nhỏ của cô bé, dịu dàng nói bằng tiếng Nhật: “Tuyệt vời quá con nhỉ!”
Cuộc hôn nhân đồng giới giữa 2 nhà Trần Diệp cũng không thích hợp để công khai rầm rộ, những người được mời tới đều là những người thân và bạn bè thân thiết đáng tin cậy, không hẳn chỉ có những người trong giới haof môn, thế nhưng Cù Gia va Diệp Cẩn đã sắp xếp hết thảy mọi chuyện, để cho mỗi người đến đây đều thoải mái như ở nhà, sẽ không cảm thấy câu nệ hay lo lắng. Tất cả cơ sở vật chất trên tàu vẫn hoạt động bình thường, đi biển bốn hoặc năm ngày, tín hiệu khi tốt khi kém, cả đám người rảnh rỗi không có việc gì làm, thiếu chút nữa đã quét sạch các cửa hàng trên tàu. Sòng bạc sáng đèn 24 giờ mỗi ngày, người chia bài và máy chơi mạt chược hoạt động không ngừng, các vở kịch trong nhà hát cũng diễn ra bình thường, ngay cả các bạn nhỏ cũng đều rất thích. Còn những cuộc gặp gỡ được dàn dựng hay là bất ngờ gặp lại thì càng không ai biết được rồi.
Đến ngay cả chó cũng được gặp mặt nhau.

Hai con Alaska, một con được cưng chiều từ nhỏ ở Vancouver, con còn lại sống an nhàn suиɠ sướиɠ ở Ninh Thị, vừa gặp mặt đã đánh nhau túi bụi, sau khi làm vỡ hai tủ rượu mới bắt đầu hoà giải, kể từ đó bắt đầu thân thiết chơi chung, đến đi bơi cũng phải đi cùng nhau. Giai Giai là một thiếu nữ trẻ đẹp, Liệp Liệp mặc dù đã lớn tuổi nhưng lại càng có vẻ anh tuấn bá đạo, Trần Phi Nhất không nhịn được hỏi Lan Mạn, rằng Giai Giai   đã triệt sản chưa?

. . . Kết quả là cả 2 đều đã triệt sản.

Hai gia đình cùng cười to,khiến cho cả hai chú chó đều nghiêng đầu bối rối.

Những bữa tiệc được tổ chức không ngừng, từ brunch đến tiệc trà chiều rồi lại đến tiệc tối, vũ hội theo thông lệ của thuyền trưởng cũng còn sống động hơn cả trong dĩ vãng. . . Kết quả là 2 nhân vật chính của hôn lễ lại là người yên tĩnh nhất, những người khác đều coi như là đang đi nghỉ phép, chờ đến khi tàu đến cảng mới miễn cưỡng dành ra thời gian để nhớ rằng mình đến đây là để tham dự hôn lễ.
Khi hoàng hôn buông xuống, nơi này rực rỡ hẳn lên. Sảnh tiệc được bố trí đồng bộ với hiện trường hôn lễ, bắt đầu khâu chuẩn bị ngay vào ngày đầu tiên con tàu ra khơi, lộng lẫy hơn so với sinh nhật 18 tuổi năm đó của Diệp Khai không biết bao nhiêu lần. Ráng chiều kéo theo cái đuôi dài khúc khuỷu của nó, ánh nắng dần ảm đạm, những ngôi sao dâng lên từng chút một, nhiệt độ của gió biển dần lạnh đi, đèn đóm trên du thuyền dần thắp sáng, vạn vật như nhuốm lên một phép thuật diệu kỳ. Sự giao thoa giữa ngày và đêm ở nơi này chậm lại vô giới hạn.

Sau 9 giờ tối, buổi khiêu vũ mới chính thức bắt đầu, tất cả đều mặc lễ phục để tham dự dạ tiệc. Các thuyền viên cấp cao cũng được mời, tất cả đều mặc đồng phục màu trắng, nhìn cứ như hạc giữa bầy gà trong đám đông mặc lễ phục màu đen. Thuyền trưởng đến từ Thụy Điển, đến hôm nay ông mới chính thức được gặp mặt vị khách bao trọn chiếc du thuyền này, cảm nhận được phong độ lịch lãm như một quý ông của Trần Hựu Hàm, nơi đây có biết bao ngọn đèn pha lê lộng lẫy, ấy vậy mà không có ngọn đèn nào có thể át đi ánh hào quang của hắn, tư thế cầm ly Champagne của hắn lỗi lạc mà thong dong đến vậy, cứ như thể hắn sinh ra để đứng ở trung tâm của sự chú ý.
Lộ trình của du thuyền này thuộc vào hàng xa xỉ hiếm thấy trên toàn thế giới, từ khi đi vào hoạt động được năm năm đến nay, nó đã nghênh đón không biết bao nhiêu cặp đôi đi hưởng tuần trăng mật,thế nhưng đây là lần đầu tiên nó được dùng để tổ chức hôn lễ.

Những điệu khiêu vũ hết lần này này đến lần khác, Diệp Khai  nắm tay Trần Hựu Hàm, vòng eo của cậu được một bàn tay to lớn mà lịch lãm ôm trọn.

Trong ánh đèn dịu dàng mập mờ, Diệp Khai chợt nghĩ đến chuyện gì đó hay ho lắm, cậu cúi đầu nhếch môi nở nụ cười.

Vào năm 16 tuổi, ở khách sạn Marriott đường Tây Lâm của Ninh Thị, cậu làm bộ không biết nhảy, dẫm lên chân Trần Hựu Hàm đủ 11 phát. Vào ngày đó, hương thơm của Juliet tràn ngập trong biển đèn mênh mông của Ninh Thị, không khác gì đêm nay.
Trần Hựu Hàm biết cậu cười cái gì, thế là âm thầm nhéo eo cậu một cái: “Nhóc lừa đảo.”

“Hựu Hàm ca ca, đêm hôm đó tim anh đập nhanh lắm.” Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng, đó là chút tỉnh táo duy nhất còn sót lại trong sự mê hoặc bởi vì mùi nước hoa của hắn — tại sao nhịp tim của Trần Hựu Hàm lại đập nhanh như vậy?

Trần Hựu Hàm thì thầm bên tai cậu: “Nhanh cỡ nào cơ.”

“Nhanh giống như bây giờ.”

Vẻ mặt của hai người trông có vẻ cực kỳ tự nhiên,không ai biết rằng dưới lớp mặt đàng hoàng trịnh trọng kia lại đang nói toàn những lời ngọt ngào nhưng chẳng kém phần hạ lưu.

Nhà họ Diệp là gia đình truyền thống, vẫn theo lệ cũ không cho 2 người sắp kết hôn được gặp mặt và ở chung hai ngày trước hôn lễ, thế nên đã tách Trần Hựu Hàm và Diệp Khai ra 2 phòng khác nhau. Có lẽ là còn sợ hai người sẽ mập mờ lén lút vào ban đêm, vậy nên còn cố tình xếp phòng cho một người ở đầu thuyền, một người ở đuôi thuyền, muốn gặp nhau thì phải đi bộ vài trăm mét.
Diệp Khai tắm xong liền cầm theo ly rượu vang đi ra sân thượng. Gió biển khô mát vào ban ngày đã bị độ ẩm cuốn đi hoàn toàn, những cơn gió lúc này mang theo hơi nước Thái Bình Dương, khiến cho cả quần áo lẫn hô hấp đều trở nên ẩm ướt nặng nề. Cậu lấy ra một điếu thuốc, dưới bầu trời đầy sao, sự căng thẳng của đêm trước ngày công chứng lại kéo đến, thậm chí còn — căng thẳng hơn khi đó.

Cậu nhớ lại buổi sáng khi vội vã chạy đến quán cà phê, giữa dòng người hỗn loạn, những con đường ngập tràn ánh nắng, những cây hoa giấy xanh tươi,bầu không khí ngập đầy hương hoa chỉ có ở Ninh Thị. Lúc đổi sang đèn xanh, cậu thiéu niên băng qua một vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, bước chân cậu nhẹ nhàng, vừa mắng mỏ Trần Hựu Hàm là một tên quỷ phiền phức, vừa bất lực trước nhịp tim không thể kiểm soát được của mình.
Càng đến gần quán cà phê, trái tim cậu càng mất không chế mà đập nhanh hơn nữa.

Mãi cho đến khi đẩy ra cánh cửa, nhìn thấy hắn đang ngồi trên sô pha, trong lòng cậu bỗng yên ổn lại một cách không thể giải thích được, sau đó cậu mới bình tĩnh giơ tay lên chào hỏi.

“Hựu Hàm ca ca.”

Tin nhắn trong wechat được gửi đi, rất nhanh đã nhận được câu trả lời, “Sao rồi?”

“Anh có hồi hộp không?”

Trần Hựu Hàm nhắn lại: “Có một xíu.”

Sau khi nhắn xong, cậu đẩy cửa ban công ra, dùng cùi chỏ dựa vào lan can, ép gió biển xua tan đi sự bồn chồn không yên trong lòng mình.

Những lời kiều diễm khoong nói lên lời đều hoá thành dịu dàng hư không, bồng bềnh trôi trong tim giữa màn đêm tuyệt đẹp này. Diệp Khai  nhếch khoé môi, “Thật là không có tiền đồ xíu nào cả.”

Diệp Khai  biến mất vào ngày hôm sau,không ai biết cậu đi đâu, chỉ có một mình Diệp Cẩn giữ kín bí mật.
Cậu nhờ Diệp Cẩn mang theo thiết bị lặn, sau đó tìm một hướng dẫn viên lặn địa phương có thể nói thông thạo tiếng Anh trong thị trấn, lặn xuống 30 mét dưới nước.

Kể từ khi lên cấp 3, cậu đã bắt đầu lặn khắp thế giới, Semporna, Philippines, đảo Fiji năm đó, Palau mà Trần Hựu Hàm phụ trách, biển Caribe ở Cancun, lặn trong hang động ở Yucatan, thậm chí còn lặn ở hồ Baikal có nhiệt độ âm 40 độ vào mùa đông.

Hướng dẫn viên lặn đã hỏi thăm về kinh nghiệm lặn sâu của cậu, sau khi nghe xong liền nói một cách thành thật: “Thế giới dưới nước của đảo Phục Sinh cũng không xuất sắc cho lắm đâu, thứ đáng ngạc nhiên nhất chính là bức tượng đá bị chìm, ngoài ra thì chính là bức tường đá, thế nhưng tường đá ở đây cũng không thể so sánh với bức tường ở Semporna được.”
Diệp Khai kéo khóa quần áo lặn, đeo kính lặn lên, “Không sao.”

Cậu nhảy xuống biển trước.

Đảo Phục Sinh là một hòn đảo vách đá, ngoại trừ ba bãi biển ra thì các bờ biển khác đều có vách đá bao bọc, chỗ cao nhất thậm chí còn cách mặt biển hơn 300 mét. Hướng dẫn viên lặn nói rất đúng, đáy biển ở đây còn cằn cỗi hơn cả trên đảo, không chỉ có sinh vật biển thưa thớt mà ngay cả những cụm sạn hô cũng có vẻ ảm đạm. Hướng dẫn viên lặn đưa cậu đến phần bức tường nhô ra, giảm tốc độ lại, chuyển thành đi sau lưng cậu. Từ khoảng cách xa chừng 2 mét, vách đá khổng lồ không có điểm cuối cùng, sắc xanh lam vô tận như muốn nuốt chửng cậu, nhưng tư thế của cậu vẫn tinh tế mà ung dung, có sự duyên dáng khó mà miêu tả được.

Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của đáy biển, Diệp Khai chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình và tiếng bọt khí thoát ra. Trong bọt khí màu trắng cùng với sắc xanh đậm mênh mông vô tận kia, cậu hoàn toàn bị hút hồn, thế nhưng hình ảnh của Trần Hựu Hàm vẫn luôn ở trong tâm trí cậu, nó cuws tự nhiên mà tồn tại như vậy — là sự tồn tại của bản năng.
Việc lặn sâu không phải là không có nguy hiểm, có một lần khi ở Sipadan, cậu suýt nữa thì đã chết trong cơn bão Jackfish bởi vì thiếu dưỡng khí, may nhờ người hướng dẫn lặn đã kịp thời tìm ra và phát hiện ra sự bất thường của cậu. Khi ấy cậu gần như đã hôn mê, có thể đã không phát ra tiếng động nào mà tử vong trong yên tĩnh, nhưng hình ảnh hỗn loạn hiện ra như là đèn kéo quần, chỉ là khi ấy dù cậu có cố gắng thế nào — tại sao, tại sao lại không hề có khuôn mặt của Trần Hựu Hàm.

Hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi kèm theo tiếng bước chân và tiếng la hét của những người Đông Nam Á khác nhau, Diệp Khai tỉnh lại,máu mũi nóng hổi cứ thế trào ra mãi, cậu ôm chặt mũi rồi tìm điện thoại như một kẻ điên, videocall được kết nối, cậu lau sạch máu mũi rồi gọi hắn một tiếng Hựu Hàm ca ca.
Trần Hựu Hàm không nhìn ra sự khác thường của cậu, bởi vì cậu vẫn đang cười, giọng nói cũng rất bình tĩnh, chỉ có đôi môi là tái nhợt, mái mũi đột nhiên dính ở nửa dưới khuôn mặt.

Một dòng chảy ra, rất nhanh lại bị lau đi mất.

Đôi mắt Diệp Khai  rất sáng, nhìn chăm chú vào màn hình, cậu nhẹ nhàng gọi “Hựu Hàm ca ca” hết lần này đến lần khác.

Hắn nhíu mày: “Sao lại chảy máu cam thế kia?”

Cậu lại tiếp tục lau sạch đi bằng bộ đồ lặn của mình: “Em bị nóng trong người.” Rồi cậu vẫn làm như không có việc gì, vô ưu vô lự gọi hắn, “Hựu Hàm ca ca”.

Diệp Khai cười đến là trong sáng mà ngây thơ.

·

Mãi đến khi lặn xuống dưới nước 35 mét, Diệp Khai mới nhìn thấy tượng Moai. Nó đang nằm ngửa, thân và mặt phủ đầy san hô, cá hề và hải mạn thỉnh thoảng lại bơi ra bơi vào,trở thành sắc sáng duy nhất trong màu xanh lam lạnh lẽo nơi này.
Cậu kéo khoá bao tay ra, lấy ra một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn vàng bạch kim với thiết kế trơn hoàn toàn, chỉ có một dòng chữ được khắc bên trong vòng.

“27 °s109 ° w, yklovescyh”

Cậu nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn rồi đặt nó trong bụi san hô trên thân bức tượng.

Kim loại cũng là vật thuộc về tự nhiên, hướng dẫn viên lặn nhìn thấy hết thảy hành động của cậu, thế nhưng cũng không hề ngăn cản.

·

Vào khoảnh khắc nổi lên, Diệp Khai tháo kính lặn và mặt nạ hô hấp ra, vịn cầu thang để leo lên du thuyền. Diệp Cẩn đang tránh nắng trong cabin, cô đeo kính râm và đội mũ rơm kín mít, thoa từng lớp kem chống nắng lên người. Nhìn thấy Diệp Khai trở về, đại tiểu thư mới chậm rãi tháo kính râm: “Em trai ơi, em đúng là bất bình thường quá đấy.”

Diệp Khai lạnh muốn chết, cậu dùng sức lột bộ đồ lặn ra, chỉ khi ánh mặt trời chiếu vào người mới cảm thấy mình được sống lại, sau đó cậu liếc Diệp Cẩn một cái, cười mà như không nói: “Chị đừng gato chứ.”
Diệp Cẩn hừ một tiếng, ném chiếc khăn tắm đã bị phơi nóng lên cho cậu: “Trần Hựu Hàm có biết em thích làm mấy chuyện có cảm giác nghi thức như vậy không?”

“Anh ấy không cần biết.”

Diệp Cẩn lại vắt chéo chân ngồi xuống, giũ quyển tạp chí thời trang thành tiếng, cô lạnh lùng nói: “Cái tên khốn kia đúng thật là có phúc.”

Diệp Khai cười ra tiếng, nghĩ thầm, dĩ nhiên rồi, tự cậu cũng cảm thấy Trần Hựu Hàm rất có phúc nữa là.

·

Tuy đã đặt bao trọn, thế nhưng du thuyền vẫn sẽ cung cấp báo cáo ra khơi mới nhất hằng ngày, liệt kê chi tiết lịch trình hàng ngày của thuyền, sau đó quản gia sẽ gửi cho từng phòng khi dọn giường mỗi tối trước khi đi ngủ.

Đêm nay, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên lịch trình của du thuyền viết —

The wedding day

Đây là lần đầu tiên chưa từng có xưa nay.
·

Hai người khách du lịch kia đã đoán sai, hôn lễ không được tổ chức trên bãi cát trắng, mà là ở Ahu Akiwi.

Đây là nhóm tượng Moai nổi tiếng nhất trên đảo, bao gồm 7 bức tượng, xếp hàng theo chiều dài 33 mét, trong truyền thuyết, nó tượng trưng cho 7 nhà thám hiểm lần đầu tiên vượt biển đặt chân đến nơi đây. Tất cả các bức tượng Moai khác trên đảo đều nằm trên con đường ven biển nhưng lại quay lưng về phía biển cả, chỉ có Akiwi là tất cả đều hướng mặt ra biển.

Ngày cưới là ngày xuân phân năm nay, ngày 19 tháng 3, năm ngày sau sinh nhật của Diệp Khai. Thành tựu thiên văn của thổ dân chính là được thể hiện ở điểm này, vào ngày này, Akiwi sẽ chính xác quay mặt về đúng hướng mặt trời lặn.

Hùng vĩ và đẹp đẽ.

Khi Trần Hựu Hàm bước chân ra khỏi boong dưới của tàu du lịch, trên bãi cỏ đều là tiếng vỗ tay và huýt sáo. Trái lại thì hắn rất thành thạo thoải mái, chỉ cười một tiếng rồi cảnh cáo: “Đêm nay đừng có chuốc say tôi.”
Kiều Sở hét lớn nhất: “Biết rồi mà, cậu có việc lớn phải làm có đúng không.”

Trần Phi Nhất chống gậy đứng một bên, dáng người ông thẳng tắp từ vai đến thắt lưng, dáng vẻ khi đi bộ không khiến người khác nhìn ra được sự bất tiện của chân phải do bệnh thấp khớp ăn mòn, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng ông vẫn khí phách hiên ngang, thậm chí còn không để thư ký Triệu Tùng Hải đỡ mình.

Trần Hựu Hàm nắm lấy tay ông, đi cùng ông lên xe.

Dưới lớp áo sơ mi, nơi gần trái tim nhất, một chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng bảo vệ bức tượng nhỏ của Ninh Xu. Kim loại ấm lên bởi nhiệt độ cở thể, Trần Phi Nhất chưa từng tháo nó ra trừ những khi tắm rửa. Ninh Xu trong ảnh chụp đang mỉm cười, bà nghe thấy lời Trần Phi Nhất, nghe được một câu “Hựu Hàm đang sống rất tốt” kia.
Khác với bộ vest mặc khi đi công chứng, bộ lễ phục này do chính tay Lan Mạn làm, từ số đo, thiết kế cho đến cắt may đều là do một tay bà làm, bàn tay gầy gò kia vẫn phác họa cắt may rất tốt. Diệp Khai mặc đồ vest lên, nhìn chính mình trong gương. Đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ vest trắng, nghĩ đến bình thường trong hôn lễ đều là cô dâu mặc đồ trắng liền không được tự nhiên mà rũ mắt xuống.

Ngày còn bé không hiểu chuyện, cứ luôn miệng nói mai này sẽ làm cô dâu của Hựu Hàm ca ca.

Thì ra đó là một câu thần chú tốt đẹp, nó đã dịu dàng quấn lấy số phận của Diệp Khai từ lâu.

“Bộ của Hựu Hàm ca ca cũng là màu trắng ạ?” Cậu hỏi Lan Mạn.

Lan Mạn thắt cà vạt giúp cậu, cười híp mắt nói: “Bí mật.”

Diệp Khai  và Trần Hựu Hàm không gặp nhau đã 2 ngày. Thật sự rất kỳ lạ,trước kia yêu xa có khi cả tháng trời không gặp nhau cũng thấy bình thường, vậy mà mới ở đây có hai ngày thôi, lại lâu như là 2 năm vậy.
Như là khi chạy về đoạn cuối trong một cuộc đua đường dài, càng gần vạch đích thì lại càng háo hức.

Stylist Maggie cũng có mặt ở đây, cô đã nghe đến danh tiếng của Lan Mạn từ lâu, lúc trang điểm cho Diệp Khai cũng có chút câu nệ, chỉ sợ mình làm hoang phí tác phẩm của bà. Diệp Khai hỏi Maggie: “Bộ vest của Hựu Hàm ca ca là kiểu gì thế chị?”

Maggie nhìn Lan Mạn một chút, rất hiểu chuyện mà đáp lời: “Chị không nói được đâu.”

Những có thế nào thì cũng có điều gì đó có thể nói.

“Nói chung thì. . . rất đẹp trai.”

Diệp Khai cười khẽ, điều này thì cậu biết tỏng rồi.

Khi Cù Gia bước vào, Lan Mạn đang chỉnh lại bả vai cho cậu lần cuối. Điều đầu tiên mà Cù Gia nhìn thấy là bờ vai gầy mà rộng của Diệp Khai, đây chính là dáng vẻ của một người trưởng thành. Khi cậu quay mặt sang đùa giỡn với Lan Mạn đã lộ ra đường cong gò má tinh xảo, từ xương lông mày đến chóp mũi, từ chóp mũi đến cằm đều hoàn mỹ không chút khuyết điểm, cứ như thể trong gene đã có một cây thước còn chuẩn xác hơn cả chiếc thước kẻ cắt may của Lan Mạn. Khi Diệp Khai  nói chuyện, thanh âm phát ra từ hầu kết trầm tĩnh mà ung dung, mang theo chút ý cười.
Cù Gia đeo kính, trong thoáng chốc, bà giống như không thể tìm thấy đứa trẻ năm nào.

Mới chớp mắt một cái, Diệp Khai nghiêng người ôm lấy Lan Mạn, bàn tay thon dài — nhưng hiện rõ là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành vỗ về trấn an bả vai bà ngoại: “Con cảm ơn bà ngoại.”

Cù Gia tháo kính xuống, đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt, chạm đến một mảnh trơn ướt.

Lan Mạn dịu dàng nói: “Con xem, mẹ con khóc rồi kìa.”

Bấy giờ Diệp Khai mới nhìn thấy Cù Gia: “Mommy.” Cậu gọi bà một tiếng, nắmlaays đôi vai gầy của bà bằng cả 2 tay.

“Đừng khóc, đừng khóc mà.” Lan Mạn nắm lấy tay đôi tay lạnh như băng của Cù Gia, trêu chọc Cù Gia bằng giọng cưng chiều: “Gia Gia, không khóc chứ — ôi chao, lại đây nào,” Trong tay bà nắm chặt hai chiếc khăn tay, nước mặt êm ái thấm vào, rất nhanh đã khiến chiếc khăn ẩm mất, bà bất đắc dĩ ôm Cù Gia vào lòng, vỗ nhẹ lên vai, giống như dỗ con gái mình đi ngủ nhiều năm trước: “Đứa ngốc này, con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nữa. Được rồi, đã đến lúc Diệp Khai phải đi rồi.”
Mái tóc xoăn của bà vẫn mềm mại như vậy, mặc dù nó đã chuyển từ màu đen snag màu bạc, nhưng vẫn mang mùi thơm mà Cù Gia quen thuộc.

Ra khỏi phòng chứa đồ, có rất nhiều đang đứng trên hành lang dài màu vàng kim. Ông nội chống gậy đứng ở phía trước nhất, Diệp Khai nắm tay ông thật chặt, nghĩ,thì ra ông nội sống an nhàn suиɠ sướиɠ cả một đơi,f thế nhưng trong lòng bàn tay vẫn có vết chai mỏng. Ông ngoại Cù Trọng Lễ đứng ở một bên khác, ông vẫn là một quý ông lịch lãm, bàn tay khi vỗ bả vai Diệp Khai có chút run rẩy.

Diệp Cẩn mặc một chiếc váy cao cấp màu vàng Champagne, trên chân là đôi giày cao gót lộ ra một nửa, tinh xảo đến nỗi ngay cả xương quay xanh cũng như đang phát sáng. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Khai, thấy ánh mắt cậu lướt qua liền nhẹ nhàng gật đầu, phảng phất như muốn nói: Đi thôi.
Diệp Chinh đứng ở cuối hành lang, dáng vẻ nho nhã, đợi khi Diệp Khai đến gần. Ông sẽ nắm tay Diệp Khai từ nơi này, cùng cậu đi xuống cầu thang, lên xe hoa, sau đó cầm tay cậu giao cho Trần Hựu Hàm trong cơn gió màu vàng kim.

Đám người chen chúc đi ra khỏi hành lang, trong phòng chứa đồ đột nhiên truyền đến tiếng khóc, tiếp theo là tiếng ai đó nói “Mommy đây.”

Chiếc xe thể thao gần như phát sáng trong ánh hoàng hôn, chú Lục chờ ở một bên mở cửa xe cho tiểu thiếu gia nhà họ Diệp bọn họ. Trên cánh đồng cỏ cách biển, những cơn gió thổi qua mang theo sự khô ráo và ấm áp. Từ phía xa, bảy bức tượng Moai xuất hiện ở cuối đường chân trời, chúng như thể đang quan sát sự xuất hiện của những vị khách phương xa.

Vị khách phương xa này được bao bọc trong những tia nắng mặt trời, nhận được lời chúc phúc với hết thảy quyền năng của các vị thánh thần trên hòn đảo.
Một bức tường hoa hồng cao sừng sững ở một bên, hương hoa hồng Ecuador dịu dàng mà bá đạo thấm vào trong gió biển. Dưới bức tường hoa, tiếng nhạc thuận theo đó mà bay đi xa mãi.

Diệp Khai thấy mà giật mình, sao lại có nhiều người như vậy?

Thì ra là những du khách và cư dân trên hòn đảo không ngừng tới chung vui. Dưới ánh hoàng hôn, những chiếc váy nhiệt tình của châu Nam Mĩ bay lên, những du khách mặc áo sơ mi đi biển, đeo vòng hoa màu cam cũng vừa múa hát vừa nhảy.

Khi xe dừng lại, cậu khom người bước xuống xem, khi cậu vừa ngước mắt lên đã nghe thấy tiếng chúc phúc, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay, gần như làm lu mờ ban nhạc sống. Thậm chí Diệp Khai còn thấy được ông chủ của công ty cho thuê xe, ông ta đang cầm chiếc đàn accordion nhỏ rỉ sét của mình và nháy mắt với cậu.
Trần Hựu Hàm đang đứng dưới bức tường hoa, trên tay cầm một bó hoa do chính tay Lan Mạn bó.

Thì ra hắn cũng mặc một bộ vest màu trắng. Trần Hựu Hàm không hay mặc đồ trắng. Diệp Khai trầm trồ thốt lên một tiếng tự đáy lòng, rồi cậu nhìn thẳng hắn từ khoảng cách 15 mét. Anh tuấn, cao lớn, như hạc giữa bầy gà. Trong lòng chợt dâng lên một nỗi kiêu ngạo khôn tả — Chà, tốt lắm, từ nay về sau, cuối cùng thì cậu cũng có thể nói với cả thế giới rằng: người đàn ông này thuộc mình.

Diệp Chinh nâng cánh tay lên, Diệp Khai khoác lên đó, đi từng bước về phía Trần Hựu Hàm.

Hoàng hôn đang ở vào thời điểm đẹp đẽ nhất, ánh hoàng hôn kim sắc phủ lên hết thảy ánh sáng, ấn xuống nút chụp, khung cảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Một hành trình ngắn, một thời gian thật dài.
Cậu đi về phía hắn, đó là lần tập tễnh học đi là lần đầu tiên của cậu, đó còn là khi cầm một quả bóng bay, chạy lảo đảo trong công viên Disneyland, đó là ước mơ nhẹ nhàng của thời niên thiếu, là sự ung dung bước đến sau khi trưởng thành.

Tất cả các khách mời đều đứng dậy, tiếng vỗ tay mãnh liệt vang lên. Từ dư quang trong khoé mắt, cậu nhìn thấy Kiều Sở, nhìn thấy Thi Dịch, nhìn thấy thầy Đỗ Đường, nhìn thấy Cố Tụ, nhìn thấy rất nhiều những gương mặt quen thuộc,tất cả đều vô cùng dịu dàng nhìn theo từng bước chân kiên cố của cậu.

Khi đi đến trước mắt hắn, cậu nhìn thấy Trần Hựu Hàm gần như không thể quan sát được mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn nhận lấy bàn tay đang đưa ra của Diệp Khai.

Tay cả hai đều lạnh buốt.

Cũng không biết là ai mà không có tiền đồ như thế, đầu ngón tay không thể ngừng run rẩy.
Diệp Chinh đặt tay họ lên nhau, trân trọng nắm chặt: “Hựu Hàm.”

Ông nghẹn ngào, tất cả những lời không thể nói ra đều nằm trong một tiếng “Hựu Hàm” này. Trần Hựu Hàm trầm giọng đáp, thanh âm cùng chấn động với nhịp tim: “Con hiểu rồi ạ.”

Quay người lại, vị linh mục đeo vòng hoa cầm một cuốn Kinh thánh trong tay: “Trần Hựu Hàm tiên sinh, anh có đồng ý ở bên vị tiên sinh trước mặt mình không, bất luận giàu sang hay nghèo khổ, bệnh tật hay khoẻ mạnh, vui vẻ hay ưu buồn, anh cũng sẽ vĩnh viễn yêu người ấy, trân trọng người ấy, một đời một kiếp, mãi cho đến vĩnh viễn hay không.”

Trần Hựu Hàm nhìn Diệ

__________

Post đúng ngày đám cưới của Diệp Khai và Trần Hựu Hàm nào. Ngâm dấm mãi cuối cùng cũng xong 🤣

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN