Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 128: 128: Chương 119
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 128: 128: Chương 119


Chương 119
Vì có quy định về độ cao kiến trúc nên ở Lạc Châu hiếm có ngôi nhà nào cao hơn chục mét, các quán bar, quán cà phê và quán xá ven sông hầu hết chỉ cao chừng hai ba tầng, trái lại lại khiến cho người ta có cảm giác thư thái nhẹ nhõm hơn những tòa nhà cao tầng chọc trời bên ngoài kia.
Trên bãi bồi dài và hẹp giữa sông này, quán bar Hoàng Thiên nằm ở khu trong cùng, tòa nhà với phong cách kiến trúc hiện đại màu trắng thuần nhìn như viên trân châu đẹp nhất trên đuôi con phượng hoàng trắng, xung quanh nó được bao bọc một cách dịu dàng bởi rừng cây nhỏ, vườn hoa cùng hàng loạt những chiếc lều vải lộ thiên liên miên.

11 giờ, chính là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.
Chủ quán Kiều Sở mang theo rượu tinh chế, lười nhác bước lên tầng hai.

Chỗ này có quá nhiều các con ma men, hắn bắt đầu suy nghĩ về thất sách lúc trước của mình, vậy mà lại không cho người lắp đặt một thang máy trong quán.

Trên dưới Hoàng Thiên rộng hơn 1000 mét vuông, tầng một là vũ trường, ánh đèn lộng lẫy xa hoa, lại còn lắm tiểu yêu tinh đang múa may quay cuồng.

Cũng nhờ vào nó mà công việc kinh doanh của khách sạn Sheraton gần đấy vẫn luôn nhộn nhịp không đâu sánh bằng.

Trước kia phòng tổng thống của Sheraton có người đặt trước suốt một khoảng thời gian dài, sau đó nó đột nhiên mất khách.

Nhoáng một cái 2 năm qua đi, trang chủ của người quản lý khách sạn vẫn luôn treo biển “available” cho nó, mãi cho đến gần đây nó mới chào đón người chủ cũ kia một lần nữa.
Kiều Sở đẩy cánh cửa cách âm dẫn lên tầng hai, nhìn thấy Trần Hựu Hàm vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.
Tầng thứ hai của Hoàng Thiên không giống với tầng 1.

Trên này có ban nhạc rock người Anh thường xuyên biểu diễn, nơi đây có ánh đèn mập mờ cao cấp, trong phòng ngát hương hoa thơm, sân thượng ngoài trời thì theo phong cách lười biếng tùy tiện.

Nói một cách đơn giản thì tầng một thích hợp để hẹn cɦịƈɦ, còn tầng hai ấy mà, ước chừng là thích hợp với việc yêu đương hơn.
Một bức tường bằng kính chạy dọc từ Bắc đến Nam, chia không gian thành bốn hoặc sáu, trong ánh đèn phản chiếu, bóng người rộn ràng, người ta đi lên đi xuống không ngơi nghỉ, chỉ có vị trí của Trần Hựu Hàm là từ đầu đến cuối không hề xê dịch.

Tay hắn khoác lên thành ghế, dùng ngón tay nhấc miệng ly Whisky lên, thuốc lá trên tay hắn đã sắp cháy gần hết.

Hắn không hút thuốc, cũng chẳng uống rượu, ánh mắt không biết đang nhìn đi đâu.

Có lẽ do điếu thuốc cháy gần hết đã làm bỏng tay hắn, tận khi ấy hắn mới hoàn hồn lại.
Kiều Sở nghiêm túc nhìn một lát, anh hít một hơi thật sâu rồi đổi sang vẻ mặt tươi cười.
“Người anh em.” Anh khoác vai Trần Hựu Hàm rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, chai bia cụng ly với ly rượu trước mặt.

Trên chiếc bàn trước mặt nằm lăn lóc những chai rượu vang, rượu whisky, rượu thủ công, Brandy, có chai đã cạn sạch, cũng có chai chỉ còn lại một nửa.

Thùng đá đã cạn tận đáy, Kiều Sở ra hiệu cho nhân viên mang thêm đá đến, lại lắm miệng dặn dò một câu: “Đừng uống trộn thế, dễ say lắm.”
“Tôi không say.” Trần Hựu Hàm đáp lời.
Kiều Sở bình tĩnh quan sát hắn.

Tửu lượng của hắn rất tốt, muốn uống say cũng khó, phải trút vào người nhiều chất cồn hơn người bình thường mới có thể say được.

Kiều Sở hiếm khi cười khổ, cứng nhắc nói đùa: “Hay là tôi gọi người lên uống cùng cậu nhé?”
Trong giới này mỗi ngày đều có thêm càng nhiều kẻ có tiền chạy đến tìm vui, Trần Hựu Hàm đã lâu không đến đây, tất cả mọi người đều đoán rằng hắn muốn kết hôn rồi, mãi cho đến tận khi những người đó gần như đã quên mất hắn đến nơi thì đột nhiên hắn lại đến nơi này mỗi ngày, người trong giới lập tức liền nóng lòng náo loạn lên, kéo theo đó là những câu chuyện ngợp trong vàng son những ngày trước cũng bị lôi lên bàn tán trở lại.

Cái giới này đến rồi lại đi, kẻ già rút lui, người trẻ gia nhập, dã tâm lặng lẽ rục rịch ngóc đầu dậy, ai nấy đều kích động muốn chinh phục hắn.
Trần Hựu Hàm xoa xoa mi tâm bởi vì liên tục thức đêm mà đau nhức ê ẩm, cười nhạt: “Đừng đùa nữa.”
Kiều Sở cũng hút thuốc theo hắn, nói: “Không đùa, cứ tiếp tục thế này thì anh đây thực sự không nhìn nổi nữa.

Đến đây, cậu nhìn thử xem, chỉ tính trên tầng này thôi,” Kiều Sở chỉ vào lối đi rộng rãi dát ánh sáng: “Chỉ cần cậu vẫy tay một cái, trong vòng một phút thôi là chật ních người chen lên ngay.”
Nhân viên phục vụ nghiêng người dọn bàn, nói đùa theo: “Đúng đấy ạ.”
Kiều Sở liếc người kia, vỗ lên mông người đó một cái, xua người đi rồi mới nói tiếp: “Cũ không đi thì mới không tới, yêu đương một trận thôi mà cũng mất nửa cái mạng — thứ cho tôi nói thẳng, không có lời chút nào.”
Trần Hựu Hàm phủi rơi tàn thuốc, bên trong dáng vẻ sa sút vẫn giữ nguyên phong độ nhẹ nhàng, hắn gật đầu nói: “Nói cũng có lý.”
Kiều Sở biết mình lại tự đến chuốc nhục một lần nữa, anh nhấp một ngụm rượu hỏi: “Không phải người trong giới sao?”
“Không phải.”
Trần Hựu Hàm chỉ trả lời đơn giản như vậy, không hề có dấu hiệu muốn đi sâu.

Kiều Sở tự giễu cười một tiếng: “Cậu bảo vệ chặt thế này lúc còn yêu thì thôi đi, giờ chia tay rồi mà vẫn muốn giấu sao? Chẳng lẽ không thể để tôi xem xem rốt cuộc là thần tiên phương nào mới có thể khiến cậu tổn thương đến mức này à?”
Trần Hựu Hàm không nói lời nào.
Kiều Sở kích hắn: “Là do tôi không xứng?”
Trần Hựu Hàm không mắc bẫy.
Kiều Sở cười lau mặt.

Đúng lúc này một nhân viên phục vụ khác mang thùng đá đến đây, anh ném một viên vào miệng, vừa trầm tư vừa nhai đá răng rắc, bất ngờ hỏi — dùng kiểu câu trần thuật: “.

.

.

Là người trong giới kia của cậu.”
Ánh mắt Trần Hựu Hàm động đậy, nhưng cuối cùng hắn cũng không phủ nhận.
“Thiếu gia trong giới thượng lưu của Ninh Thị, khó trách cậu lại giấu kín đến thế.” Kiều Sở cười ha ha, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không hề có ý cười, mà tiếng cười cũng hết sức ảm đảm.

Cười một hồi liền im bặt.
Dàn nhạc khẽ cất tiếng hát, tiếng nhạc như lơ lửng trên ánh trăng.
Mãi lâu sau Kiều Sở mới thở dài một hơi, “Trần Hựu Hàm, cậu ấy mà.

.

.”
Điện thoại được đưa ra trước mắt.
Màn hình sáng lên, là một bức ảnh.

Không biết là ở bữa tiệc nào, chính giữa tấm ảnh là một đôi nam nữ đang nhảy điệu waltz, quả đúng là trai tài gái sắc, vô cùng đẹp mắt.

Kiều Sở nhận điện thoại, nhìn kỹ càng cậu trai kia, bởi vì khoảng cách hơi xa nên anh không đoán được tuổi tác, chỉ cảm thấy dáng người được bọc trong bộ âu phục cao cấp kia thật ưu việt, hơn thế còn mang theo khí chất vô cùng xuất chúng, góc nghiêng gò má đẹp như tượng điêu khắc, đường cong từ chóp mũi đến cằm nhìn lại càng tinh xảo.
“Lúc uống rượu trên quán bar cao cấp nhất của Marriott đường Tây Lâm, em ấy mời tôi khiêu vũ, lừa tôi rằng em ấy không biết nhảy, cả quá trình giẫm lên chân tôi 17, 18 cái, chờ đến khi nhìn thấy em ấy khiêu vũ ở tiệc sinh nhật mới biết tất cả đều là giả vờ.”
Vào bữa tiệc sinh nhật năm 18 tuổi, đội ngũ xếp hàng đợi được khiêu vũ với Diệp Khai có cả tá người, bao nhiêu thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý đều tiến lên khiêu vũ.

Chiếc đèn chùm pha lê nguy nga lộng lẫy như là lấp lánh những vì sao, tất cả mọi người đều dõi mắt theo cậu.

Khi đó Cù Gia ngồi dưới sân khấu chống cằm, trong mắt đều là ước ao, tự hỏi rằng tương lai cô gái nào sẽ ở bên Diệp Khai đây? Bà không nghĩ ra được, nhưng tóm lại kiểu gì cũng sẽ là người tốt nhất.
Kiều Sở nghe, vô thức cười theo hắn.
“Từ nhỏ em ấy đã gọi tôi là Hựu Hàm ca ca rồi, đã gọi bao nhiêu năm như vậy, em ấy thì gọi đến là thuận miệng, nhưng tôi thì càng nghe càng tim đập chân run.

Lúc trước tôi nói với anh là tôi yêu thầm em ấy, sau này mới biết là không phải,” Trần Hựu Hàm rũ mắt cười cười, “Thật ra thì em ấy cũng đã thích tôi từ lâu rồi.”
Trong nụ cười kia còn có sự rung động đã qua.
Trực giác Kiều Sở cảm thấy có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi: “Người kia nhỏ tuổi hơn cậu rất nhiều sao?”
“Mười mấy tuổi.
Hút thuốc xong, Trần Hựu Hàm lại cúi đầu châm thuốc.

Hắn cắn điếu thuốc trên miệng, ánh lửa nhỏ từ chiếc bật lửa chiếu sáng khuôn mặt của hắn ngay lập tức.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, hai đầu lông màu đều là vẻ lạnh nhạt, đến mức Kiều Sở còn cảm thấy việc mình nhìn thấy đau khổ trong mắt hắn — chẳng qua chỉ là một ảo giác.

Anh không thể nào miêu tả lại nỗi đau kia, nó cứ như là một vũng bùn đen, nó lẳng lặng yên tĩnh tuyệt đối mà nằm sâu trong đôi mắt Trần Hựu Hàm, thậm chí còn không hề có du͙ƈ vọиɠ giãy dụa, đấu tranh.
Ngọn lửa vụt tắt, tàn thuốc sáng lên, khuôn mặt của Trần Hựu Hàm lại chìm vào tăm tối
“Tôi đã sống mà chưa từng hối hận với những năm phong lưu trong quá khứ, mãi cho đến khi chia tay em ấy, cuối cùng tôi cũng không khỏi suy nghĩ rằng nếu như từ ban đầu –” Hắn dừng lại một chút, bình tĩnh bộc bạch: “Nếu như tôi là người tốt, có lẽ người nhà của em ấy cũng sẽ không phản đối quyết liệt như vậy “.
Vào khoảnh khắc khi Trần Hựu Hàm  nói ra hai chữ “Người tốt”, trong lòng Kiều Sở thoáng cái liền chùng xuống, mắt anh kinh ngạc đến trợn tròn.

Anh không nhịn được mà nắm chặt tay hắn: “Trần Hựu Hàm — con mẹ nó cậu đang nói thứ chó má gì vậy?!”
Tay Trần Hựu Hàm rất lạnh.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc hai người chia tay cả, rõ ràng trong lòng cậu còn hiểu rõ hơn tôi.

Gia thế của người kia thế nào, mà gia thế nhà cậu lại ra sao? Đến hôm nay –” Kiều Sở khó chịu thở hổn hển một trận, “CMN cho dù Trần Hựu Hàm nhà cậu là xử nam trong sạch 25 tuổi đi chăng nữa thì chuyện giữa 2 người cũng vẫn là không có tương lai!”
Trần Hựu Hàm bật cười: “Anh biết an ủi người thật đấy.”
Kiều Sở đã quen với việc lăn lộn trong chốn phong nguyệt, từ lâu đã luyện được cho mình một đôi mắt lạnh lùng, nhưng lúc này cũng không nhịn được đau buồn trong lòng: “Trước kia chính cậu nói rằng mình tuyệt đối sẽ không qua lại với người trong giới, sao tự dưng lại tự chuốc khổ vào người như vậy?”
Trần Hựu Hàm “Ừ” một tiếng, bình tĩnh nói: “Đều là lỗi của tôi.”
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, lại có tin nhắn đến, Trần Hựu Hàm nhấn mở, đó là bản tóm tắt tài chính tháng trước được gửi đến từ Thẩm Nhu của phòng tài chính.
Hắn gọi cho Cố Tụ: “Thông báo cho phòng marketing và phòng tài vụ, nửa tiếng nữa vào họp.” Cúp điện thoại xong, hắn đứng dậy, uống nhiều rượu như vậy rồi nhưng dáng vẻ của hắn vẫn không có gì là bất ổn, hoặc cũng có thể đã bị hắn dùng loại ý chí nào đó khó có thể mô tả đè nén xuống.
Văn phòng chủ tịch GC trên tầng 65 sáng đèn cho đến tận nửa đêm.
Khi hắn xuất hiện ở Hoàng Thiên lần nữa thì đã là 2 giờ sáng.

Lần này lực ý chí khi làm việc đã không còn hiệu quả nữa, dường như Trần Hựu Hàm đã trút xuống tất cả gánh nặng, hắn vừa uống đã say.

Khi say đến mức độ đó rồi thì thứ còn lại chỉ là ảo giác và đau khổ.

Kiều Sở đóng cửa, lúc đến gần chỉ nghe thấy hắn lặp đi lặp lại hai chữ “Bảo Bảo”.

Nhân viên tạp vụ đứng một bên không biết phải làm gì, Kiều Sở ngậm điếu thuốc, dìu Trần Hựu Hàm lên cùng với cậu nhân viên kia.
Lúc xuống lầu, Kiều Sở lại bắt đầu hối hận vì không lắp thang máy trong quán.

Anh bước từng bước một, nghiến răng nói: ” Trần Hựu Hàm ơi là Trần Hựu Hàm, cậu tốt nhất là đi đứng đàng hoàng lên cho tôi, mẹ kiếp, đừng có mà vấp ngã.”
Cậu nhân viên cảm thấy trong lời anh có hàm ý khác, nhưng cũng không dám nhiều lời
Xe đã đợi sẵn ở cửa, tài xế vịn vô lăng ngáp dài, lúc nhìn lối ra qua cửa sổ Kiều Sở cũng không để ý bên cạnh có một bóng người khác đang đợi.
“Trần thiếu đến Sheraton hay là về nhà ạ?” Cậu nhân viên hỏi.
Kiều Sở còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Trần Hựu Hàm rũ đầu lẩm bẩm gì đó.

Kiều Sở ghé tai nghe hắn nói: “Ừ ừ.

.

.

Đi, được.

.

.” Giọng điệu như là đang dỗ trẻ con, anh đáp một tràng: “Ừ, rồi, tôi biết là người kia đang chờ cậu trong nhà, không thể đến khách sạn.

.

.

Tôi hiểu rồi, tuân lệnh, tổ tông của tôi.”
Vừa mới dứt lời thì khi ngẩng đầu đã nhìn thấy có người đang đứng chờ ngoài cửa.
Đã lâu không gặp, mỗi ngày Kiều Sở đều gặp qua hàng nghìn khuôn mặt, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Nhưng bước chân anh vẫn chậm lại, mãi lâu sau mới do dự hỏi: “.

.

.

Tiểu Cửu?”
Người trước mặt đã trưởng thành hơn so với mấy năm trước, ánh mắt vẫn giữ được vẻ ngây thơ trong sáng nhưng khuôn mặt cậu lại có vẻ như rất mệt mỏi.
“Em nghe nói dạo này anh ấy hay đến đây.”
Tin tức trong giới này còn lưu thông nhanh hơn cả đồng nhân dân tệ, Kiều Sở thản nhiên gật đầu, nhắc nhở cậu: “Nhờ cậu nhường đường một chút.”
Ngũ Tư Cửu nghiêng người sang một bên, nhìn Kiều Sở đỡ Trần Hựu Hàm lên xe.

Trong nháy mắt khi đi ngang qua cậu, Trần Hựu Hàm – người đã say đến bất tỉnh nhân sự chợt ngẩng đầu lên, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là choáng váng, rồi cuối cùng như là nhận được một niềm vui to lớn nào đó nên dù cho hắn đã say đến mức không thể biểu hiện ra biểu cảm gì thì ánh mắt vẫn nhanh chóng sáng lên.
Ngũ Tư Cửu đối diện với ánh mắt vì cậu mà sáng lên kia, trái tim cậu đập mạnh dữ dội, bất giác tiến lên một bước.

Chỉ là chưa đợi cậu đáp lại thì tia sáng kia đã tắt ngúm.
Kiều Sở nghe thấy tiếng cười tự giễu của Trần Hựu Hàm.
“Sao em ấy có thể ở đây được chứ,” Trần Hựu Hàm thấp giọng nói: “.

.

.

Em ấy sẽ không ở nơi này.”
Giọng hắn không được tính là mơ hồ, Kiều Sở nghe thấy, cậu nhân viên nghe thấy, và Ngũ Tư Cửu cũng nghe thấy.

Khuôn mặt cậu lập tức trở nên trắng bệch, còn trắng hơn cả bức tường trắng được chiếu sáng bởi đèn chân không, nó nặng nề trắng bệch như sơn trắng, lướt qua khắp người cậu trong tích tắc.
Kiều Sở lấy thuốc lá từ trên miệng xuống: “Tên này thất tình, cậu đừng động vào hắn.”
“Thất.

.

.

tình?” Ngũ Tư Cửu thì thào hỏi, ánh mắt chuyển qua người Trần Hựu Hàm.
Hắn chưa từng thất thố, hắn cũng sẽ không yêu bất cứ người nào.

Dù cho có yêu — dù cho hắn thật sự yêu Diệp Khai, Diệp Khai cũng chỉ là người mà mới nghe một câu kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ người khác đã đau khổ đến đổ bệnh.

Một mối quan hệ yêu đương vốn luôn có kết cấu quyền lực.

Diệp Khai nhìn lên Trần Hựu Hàm, chắc chắn chính là như vậy, chính là thế.

Dù cho Trần Hựu Hàm có yêu Diệp Khai thật đi chăng nữa thì người phải lo được lo mất, người sẽ bị tổn thương, người mà phải tranh giành tình nhân tối ngày không được yên ổn cũng phải là Diệp Khai mới đúng.

.

.

Người đó không thể nào là Trần Hựu Hàm.
Kiều Sở nhét người vào trong xe, hút thêm hai điếu thuốc rồi ném xuống dưới chân dẫm tắt, “Cậu đặc biệt tới đây là vì hắn ta sao?”

Ánh mắt Ngũ Tư Cửu vẫn đang dừng lại trên người Trần Hựu Hàm, cho dù hắn đã ngồi vào trong xe nhưng cậu vẫn dõi theo hắn qua ô cửa kính tối đen.
Kiều Sở cười cười: “Đừng si tình mãi thế chứ.

Lên đại học thấy sao rồi?”
“Cũng bình thường.” Sinh viên học nghệ thuật rất tốn tiền, mẹ cậu thì lại bệnh nặng hơn, lúc nào cũng phải thuê người chăm sóc, tiền chảy ra ngoài cứ như là nước, cũng may đại học mỹ thuật G có thanh danh vang dội, thế nên cậu cũng nhận được thêm vài công việc bên ngoài.
“Khi hai người chia tay Trần Hựu Hàm đã nhắc tới cậu với tôi, kêu tôi đừng dẫn cậu vào cái giới này nữa.”
Ngũ Tư Cửu chật vật cúi đầu: “Thật vậy ư.”
Kiều Sở nhìn vẻ mặt cậu, tùy ý trò chuyện: “Thích hắn ta đến vậy thật sao, đến giờ rồi mà vẫn còn nhớ mãi không quên?”
“Không có.

.

.” Ngũ Tư Cửu nói năng lộn xộn, hiển nhiên rằng lời này còn không có tự tin rằng có thể thuyết phục chính mình, thế là cậu chỉ có thể gật gật đầu nói: “Dạ.”
“Đừng thích nữa.” Kiều Sở đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu thở dài, “Duyên phận giữa người với người đều đã được định trước.

Cậu không hiểu rõ hắn, dáng vẻ khi hắn thích người khác không giống khi thích cậu.

Hắn hẹn hò với người kia được một năm, trong suốt một năm ấy chưa từng đến chỗ này của tôi lần nào nữa, cậu hiểu không?”
Ngũ Tư Cửu ảm đạm nở nụ cười: “Trước kia anh ấy từng thuê gia sư cho em, từng tặng quà, cùng em đi hẹn hò dạo phố, đi phòng vẽ tranh, đón em tan học, em tưởng rằng dù thế nào cũng có chút gì đó gọi là thích.”
“Thuê gia sư chỉ cần để trợ lý giải quyết, Trần Hựu Hàm có tới 5 trợ lý, chuyện này thậm chí còn không cần dùng đến trợ lý chính của hắn.

Tặng quà, dạo phố, đưa đón đều rất dễ dàng.

Hắn đối xử với ai đều như thế.

Hắn sẵn sàng chi ra một chút tâm tư vô thưởng vô phạt, hoàn toàn chỉ là muốn khiến trò chơi tình ái này trở nên đẹp mắt một chút, nhưng trò chơi có đẹp thế nào cũng chỉ là trò chơi.

Cậu có biết tại sao mỗi lần hẹn hò của hắn đều không kéo dài quá 3 tháng không? Bởi vì đi qua mốc thời gian này rồi, nếu như đối phương mà có bất kỳ suy nghĩ ngây thơ nào đó liền sẽ không dễ dàng kết thúc.”
Kiều Sở nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, giờ đã là 4 giờ 25 phút sáng.

Ngũ Tư Cửu này là do hắn dẫn đến trước mặt Trần Hựu Hàm, hắn không có hứng thú làm người tốt đẹp gì nhưng ít nhiều vẫn là người có chút trách nhiệm.
Thật đúng là đáng chết mà.

Dù sao cũng suốt đêm rồi, có thế nào cũng khiến người ta có chút xúc động và cảm tính.
Kiều Sở cảm khái trong lòng, hắn lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, vừa châm thuốc vừa nói: “Thân thể và trái tim của Trần Hựu Hàm vẫn luôn rất tách biệt, mẹ kiếp, không khác gì vĩ tuyến 38 đâu, điểm này tự cậu cũng hiểu rõ.

Nói thật thì không phải hắn chưa từng thích ai trước đó, nhưng mà không giống với lần này,” Kiều Sở phun khói thuốc, nheo mắt nói: “Từ khi mới bắt đầu theo đuổi hắn đã cắt đứt sạch sẽ với những mối quan hệ bên ngoài, về cơ bản là không hề lui tới Hoàng Thiên nữa, nếu không phải vẫn còn liên hệ với nhau thì tôi còn tưởng hắn ta muốn tuyệt giao với tôi nữa kìa.”
Trong lòng Ngũ Tư Cửu chùng xuống, khóe miệng đang nhếch cũng xụp xuống theo.
Khi đó cậu từng nói với Diệp Khai  rằng không có mình thì Trần Hựu Hàm sẽ còn cả tá tầng tầng lớp lớp tình nhân lẫn bạn cɦịƈɦ khác.
Thì ra là cậu đã tự cho mình là đúng.
Thời gian đã sắp hết, “Loại chuyện như thừa dịp tấn công không thể nào xảy ra với hắn được, vậy nên cậu vẫn là nên tiếp tục tiến về phía trước đi.” Cuối cùng Kiều Sở nói.
“Là Diệp Khai sao.”
“Sao cơ?”
“Người mà anh ấy thích, người đã chia tay với anh ấy, khiến cho anh ấy biến thành người thế này, là Diệp Khai đúng không?”
Ánh mắt Kiều Sở chuyển từ sững sờ sang kinh ngạc, Ngũ Tư Cửu mỉm cười: “Thì ra ngay cả anh mà anh ấy cũng không nói ra chuyện này.”
Giới thượng lưu của Ninh Thị chỉ có một nhà họ Diệp.
Nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi.
Người thừa kế duy nhất của gia đình hào môn đứng hàng đầu thành phố.
Thế giao.
Kiều Sở lau mặt, sự thật này quá chấn động, ngay cả ngón tay của anh cũng đang run lên.
“Tôi cũng biết là hắn ta tự chuốc khổ vào người, nhưng CMN tôi thật sự không ngờ.

.

.

” Nghẹn lời hồi lâu, mãi sau hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây sao gọi là tự chuốc khổ vào người được, CMN đây là muốn chết mới đúng.”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ngũ Tư Cửu: “Tốt hơn hết là cậu nên thông minh một chút.”
Ngũ Tư Cửu vô cảm nhếch môi: “Tôi sẽ không nói lung tung.

Anh nói đúng, duyên phận giữa người với người đều đã được định sẵn, tôi không chiếm được hắn, Diệp Khai cũng không chiếm được.” Cậu lùi về một bước, lại nhìn về phía Trần Hựu Hàm đã chìm vào giấc ngủ trong xe, thì thào nói nhỏ: “.

.

.

Thế giới này rất công bằng.”
·
Trần Hựu Hàm không nhớ nổi mình đã đụng mặt Diệp Cẩn bao nhiêu lần khi đến đường Tư Nguyên.
Có đôi khi vô lăng trong tay hoàn toàn làm theo động tác bản năng.

Đầu tiên là đi thẳng đến ngã tư phía trước, rồi rẽ phải sau đèn tín hiệu giao thông.

.

.

Đi lên đường cao tốc, chú ý đừng đi phía bên phải làn xe.

.

.

Đi thẳng về phía trước, vòng quanh bùng binh.

.

.

Lái xe lên dốc, chú ý đi bên trái chứ không được rẽ trái, rồi cuối cùng là tiến vào đườngTư Nguyên.
Điều hướng bằng giọng nói lẳng lặng vang lên ở trong lòng.
Hắn không dám trực tiếp lái xe đến cửa nhà họ Diệp, sợ bị bảo vệ nhận ra, sợ bị người nhà họ Diệp bắt gặp, sợ mình vi phạm giao ước mà đến gặp em ấy.
Hắn dừng lại trên đoạn đường dốc, gần như là vị trí của của nhà họ Trần khi trước.

Từ xa có thể nhìn thấy cây đa hàng trăm năm tuổi to lớn, tán cây sum suê.

Hắn cứ vậy mà ngồi trong xe, nhìn gốc cây rồi lặng lẽ châm điếu thuốc, sau đó đảo vô lăng để quay trở về GC lần nữa.
Công việc của GC bận rộn đến mức khiến cho hắn không có thời gian để phân tâm, mỗi ngày của hắn trôi qua với hơn 18 tiếng dành cho công việc, sau đó là đến Hoàng Thiên uống rượu, sau khi tự trút cho mình say đến bất tỉnh lại chào đón một ngày mới ảm đạm không ánh sáng liên miên bất tận từ trong bóng đêm.
Hắn đã quen với việc làm bạn với cô đơn và áp lực, trong suốt những năm qua, những người bạn giường kia chỉ có nhiệm vụ xua tan sự nhàm chán trên cơ thể hắn, còn sự cô độc trong nội tâm hắn vẫn không hề lay chuyển được chút nào.

Những thứ như là áp lực càng thêm gắn liền với hắn như bóng với hình sau khi hắn tốt nghiệp cấp 3.

Hai thứ này chính là dã thú mà hắn nuôi chốt, hắn tưởng rằng mình đã thuần hóa chúng đến mức phục tùng rồi, không ngờ có ngày chúng lại cùng nhau tìm đến hắn.
Mỗi khi hắn không thở nổi nữa liền sẽ lái xe đến đường Tư Nguyên.
Khi điếu thuốc sắp cháy hết, Diệp Cẩn chạy xuống từ trên sườn đồi.

Cô đang mặc một bộ đồ thể thao, trên cổ quàng khăn mặt.

Nhìn thấy xe của Trần Hựu Hàm, cô giảm dần tốc độ chạy rồi từ từ dừng lại, tháo tai nghe Bluetooth ra.

Giờ là hơn 4 giờ chiều, cô định là sẽ đi dự tiệc sau khi chạy bộ xong.
“Sao lại ở đây?”
Trần Hựu Hàm mở cửa xe với điếu thuốc, hắn bước xuống xe.
Nếu là Trần Hựu Hàm ngày trước, chắc chắn hắn sẽ thờ ơ chế giễu mà nói “Vì nhớ cậu đó.” Nhưng hắn của hiện tại chỉ dựa vào khung cửa, cúi đầu cười vô cảm: “Không biết nữa, chưa nghĩ xong đã thấy mình đến đây rồi.”
“Em ấy đang ở Vancouver.”
Ánh mắt Trần Hựu Hàm dừng lại, sau khi bất ngờ lại cảm thấy hợp lý: “Thế sao.” Hắn lại hỏi, “Ông nội vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe, ăn cũng ngon miệng, tối hôm qua còn chơi cầu lông với tôi.” Diệp Cẩn duỗi dài cánh tay làm động tác kéo duỗi: “Ông không nghi ngờ gì cả, cậu không phải lo lắng.”
Trần Hựu Hàm cong môi dưới, như thể hắn cũng rất vui vì tin tức này, sau một lát hắn mới hỏi: “Còn em ấy?”
Động tác của Diệp Cẩn cứng đờ lại: “Không tốt lắm, những cũng không quá tệ.”
Nếu như cô nói rằng rất tốt thì nhất định Trần Hựu Hàm sẽ không tin.

Mà nói sự thật thì có lẽ hắn sẽ phát điên mất.

Diệp Cẩn chọn phương pháp điều hòa, một bộ phận của sự thật cũng là sự thật, nói dối dần dần cũng sẽ thành thật.

Cuối cùng rồi Diệp Khai cũng sẽ tốt lên thôi.
Trần Hựu Hàm không nói lời nào mà chỉ nhìn cô.

Như thể.

.

.

đang đợi cô nói thêm vài lời.
Diệp Cẩn không khỏi thở ra một hơi nặng nề trước ánh mắt đó của hắn, “Ban đầu ngày nào cũng khóc, nhưng bây giờ thì thôi rồi, cũng có gầy hơn một chút, nhưng không cần cậu phải bận tâm, nhà tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.

Cậu cũng biết điểm thi đại học của Diệp Khai rồi đấy, ít nhiều cũng coi như một chuyện vui.

Nếu như Diệp Khai đã trả lại đồ cho cậu rồi, vậy thì cũng đã đủ để nói rõ ràng quyết tâm của em ấy.”
Trần Hựu Hàm gật gật đầu, hắn không nói nên lời, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu “Ừ”.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Diệp Cẩn siết hai đầu khăn mặt, dùng sức nắm chặt lấy nó, nhưng sắc mặt cô nhìn vẫn như thường, “Em ấy mới chỉ 19 tuổi, không có chuyện gì là không vượt qua được, cũng không có ai là không thể quên đi.

Có lẽ hiện giờ em ấy vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng sau một quãng thời gian liền sẽ cảm thấy không có gì to tát cả.

Vào đại học có cuộc sống mới, chờ khi cậu gặp lại em ấy lần sau, có khi em ấy đã có người khác rồi.”
Trần Hựu Hàm nở nụ cười, ngón tay cầm điếu thuốc hơi cuộn tròn lại.
Diệp Cẩn đeo tai nghe lên một lần nữa, trước khi rời đi, cô như chợt nhớ ra và nói với hắn: “Chúc mừng sinh nhật cậu.”
Bàn tay đang nắm chặt cửa xe đột nhiên siết chặt, Trần Hựu Hàm đứng yên một lúc, đợi cơn đau đột ngột lướt qua toàn thân chậm chạp tan biến rồi mới ngồi vào xe lại.
Cố Tụ gọi điện thoại đến:  “Đoàn đội từ Trung tâm Sinh sản Biển Quốc tế S.

I.

A đã đến, bộ phận quản lý và người bên Thủy cung đều đã có mặt đầy đủ.”
Trần Hựu Hàm đeo Airpods lên, một hơi còn chưa kịp thở ra đã điềm tĩnh nói: “Mọi người bắt đầu trước đi, giúp tôi truy cập giọng nói vào.”
·
Cố Tụ không biết Trần Hựu Hàm đã xóa nick Wechat của Diệp Khai, mãi cho đến ngày hôm đó, Bách Trọng chuyện phiếm với anh trong pantry: “Cậu có biết khu nghỉ dưỡng trượt tuyết của Diệp Khai ở Pháp tên là gì không? Nhìn có vẻ rất tuyệt.”
Nhậm Giai đứng bên cạnh tiếp lời: “Anh cũng biết trượt tuyết sao?”
Thế là Bách Trọng ngượng ngùng cười: “Tôi bị Diệp Khai tẩy não rồi, vừa đến mùa đông một cái là trên trang chủ của cậu ấy toàn là hình trượt tuyết.”
Mary cầm ly cà phê mơ tưởng: “Như vậy suy ra nếu học được trượt tuyết thì cơ hội tìm được phú nhị đại hẳn là sẽ tăng lên rất nhiều nhỉ?”
Cố Tụ còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Trần Hựu Hàm đẩy cửa kính bước vào.

Hiện trường trốn việc bị sếp bắt tận tay, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Trần Hựu Hàm cười cười: “Căng thẳng vậy làm gì? Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.” Vừa nói hắn vừa ấn nút của máy pha cà phê.
Mary ho khan một tiếng.

“Tiểu Khai đã bắt đầu trượt tuyết từ khi em ấy mới lên 5, lên 6, nếu cậu muốn đạt đến trình độ như em ấy thì có chút khó đấy.” Trần Hựu Hàm khoanh tay dựa vào bệ rửa, ý cười rất nhạt, dáng vẻ cứ như không cười.
Cố Tụ lo lắng nhìn hắn.
Bách Trọng sửng sốt: “5, 6 tuổi đã học rồi sao, cừ thật đấy.”
“Con nít không sợ đau mà, lại còn học rất nhanh.

Có điều lúc ngã vẫn thấy tủi thân chứ, nhưng gia giáo nhà Tiểu Khai rất nghiêm, không dễ khóc, chỉ có thể mím môi oan ức mà giận dỗi, nước mắt cứ thế rơi ào ào, nhưng không dám phát ra một tí âm thanh nào.”
Nhậm Giai líu lưỡi không nói nên lời: “Thế thì cũng quá nghiêm khắc rồi.”
Trần Hựu Hàm “Ừ” một tiếng, rũ mắt xuống: “Từ khi sinh ra em ấy đã được  kỳ vọng rất cao.”
“Chịu được đau khổ mới là người có thể đứng trên người khác, em xem video mà cậu ấy đăng trên tường đi, vừa nhìn đã biết là không dễ mà có thể luyện ra được, đúng không Trần tổng?”
Sau khi Mary hỏi xong, vốn là cô nàng nghĩ sẽ gãi đúng chỗ ngứa mà khen Diệp Khai, nhưng lại thấy Trần Hựu Hàm sững sờ một thoáng.

Sau 2 giây hắn mới chẳng ừ hử gì cả mà cười cười: “Ừ.”
Bầu không khí lại nóng lên một lần nữa.
Bách Trọng lại nói đùa: “Thật ra thì người quay phim mới là đại thần thật sự.”
“Em tưởng video đó là do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp quay đấy chứ?” Mary ngạc nhiên hỏi: “Cả ảnh lẫn video đều được chụp rất đẹp, em cứ đinh ninh là mấy người có tiền toàn dẫn theo đoàn đội chụp ảnh riêng mỗi khi đi chơi.”
“Đúng đó, tôi rất thích bức ảnh mà cậu ấy chạm vào trước tấm ván trên không, nhìn siêu ngầu.”
“Em thì thích bức ảnh đẩy dốc ấy, thuật ngữ chuyên nghiệp gọi sao nhỉ? Đẩy dốc đúng không?”
Cà phê vẫn chưa pha xong, Trần Hựu Hàm xoay người sang chỗ khác để chờ, hai tay hắn chống lên bồn rửa, có hơi dùng sức.
Cố Tụ vỗ vỗ tay: “Rồi rồi, chuyện trò xong hết rồi chứ, còn chuyện nữa thì tối này không về nhà được đâu.”
Được Trần tổng tài dung túng, mọi người khoa trương mà thở dài thườn thượt: “Cứu mạnggg!”
Sau khi mọi người đi hết, Trần Hựu Hàm mới xoay người lại.

Cố Tụ vừa định bước ra ngoài thì bị hắn gọi lại.
“Sao vậy?”
Hầu kết lăn lăn, Trần Hựu Hàm không hiểu sao lại mỉm cười, hỏi: “Cậu có kết bạn với em ấy không?”
Vào khoảnh khắc đó, Cố Tụ không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình, anh như là đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc, rơi thẳng xuống đáy bằng tốc độ nhanh nhất.

Anh đã chạy đến Hoàng Thiên nhặt người này về không biết bao nhiêu lần, nhìn thấy biết bao nhiêu là ảo giác lừa mình dối người trong đêm khuya của hắn, nhưng chưa một lần nào anh đối diện với một Trần Hựu Hàm thảm hại và hèn mọn như lúc này.
“Có.” Anh sững sờ đưa ra câu trả lời, sau đó mới kịp phản ứng lại mà vội vàng lấy điện thoại mở WeChat ra rồi đưa cho hắn.
Trần Hựu Hàm nhập 2 chữ “Diệp Khai” vào ô tìm kiếm, ngay sau đó tài khoản của Diệp Khai hiện lên.
Ảnh đại diện đã được thay đổi.
Trần Hựu Hàm do dự một chút mới ấn vào hình đại diện.

Đó là một bức ảnh cận cảnh, khóe môi cậu giương lên rất cao, có lẽ là do chụp nhanh quá nên bức ảnh chụp trong buổi chạng vạng thậm chí còn có chút nhòe mờ.

Sau lưng cậu là những ánh đèn rải rác trên thung lũng, ngọn núi tuyết trắng xóa đằng xa.

Từ xưa đến nay Diệp Khai chưa bao giờ biết chụp ảnh đẹp, giống như những khi cậu gọi video cũng vậy, chẳng thể nào mà có thể để cho mình xuất hiện trước camera một cách bình thường.
Trần Hựu Hàm nhìn màn hình mà nhếch khóe môi lên, ánh mắt thấm đẫm sự dịu dàng bao trùm lên đớn đau mà ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy.

Cố Tụ không đành lòng nhìn hắn như vậy, anh dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trần Hựu Hàm lại vào xem trang chủ của Diệp Khai, Diệp Khai không đăng ảnh thường uyên lắm, hơn nửa năm rồi mà cũng chỉ có thêm 3, 4 post.

Post mới nhất chính là cái mà bọn họ vừa thảo luận, đó là một đoạn video, với thêm 1 post bao gồm 4 tấm ảnh trượt tuyết.

Người phụ trách chụp ảnh có kỹ thuật rất tốt, cho dù là kỹ thuật trượt tuyết hay kỹ thuật chụp ảnh.
Trong bức ảnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy sự yêu mến tràn ngập với Diệp Khai.
Người đó bắt được khoảnh khắc vui vẻ của Diệp Khai sống động đến thế, đáy lòng Trần Hựu Hàm rất chậm, rất chậm mà hiện lên một trận đau đớn.
Hắn không dám nghĩ sâu, chỉ coi đó là Cù Trọng Lễ.
Lướt xuống dưới nữa là một bức ảnh chụp một góc phố đầy hoa ở Vancouver, không có caption.

Tựa như cậu chỉ là tình cờ đi ngang qua nơi đó, thấy được cảnh hoàng hôn và những bông hoa nở rất đẹp, hoặc có lẽ ngay vào chính lúc đó, cậu đã quyết định sẽ buông xuống thứ gì đó, hoặc là nghĩ thông suốt mấu chốt của sự đau đớn nào, liền cứ vậy mà chụp lại khoảnh khắc bình thường của nhân gian nhưng với cậu nó lại khắc sâu sự cô độc tột cùng kia.

Trần Hựu Hàm lướt xuống từng post một, cuối cùng dừng lại ở một cái cuối cùng.
Trang chủ của Diệp Khai chỉ có thể hiển thị những bài viết trong vòng nửa năm, cái cuối cùng kia sắp biến mất đến nơi, nhưng lại vẫn bị hắn nhìn thấy trước khi nó biến mất.
Ngày mùng 7 tháng 8.
  『 Sinh nhật vui vẻ 』.
Cố Tụ nhìn thấy Trần Hựu Hàm lật điện thoại lại, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn là gì vì hắn đang cúi đầu rất thấp, và cũng bởi vì ánh sáng không chiếu đến nên lại khiến cho người ta phải hoài nghi liệu có phải trong mắt hắn cũng chỉ còn lại sự tăm tối hay không.
·
Đêm trước khi Tập đoàn Kinh doanh GC chào đón tổng tài mới có diễn ra một bữa tiệc chia tay.
Trần Hựu Hàm đứng trên sân khấu, tay giơ ly rượu.

Một ly đầu tiên là kính những vị nhân viên lâu năm từng bất đắc dĩ phải rời đi nhưng nay đã được mời về, ly thứ hai, kính những người nhân viên còn ở lại đã liều mạng tăng ca không biết ngày đêm, ly thứ ba, kính những vị giám đốc điều hành đã sẵn lòng tự giảm tiền lương để ở lại tập đoàn.
Sau khi cạn sạch 3 ly, Bách Trọng lặng lẽ nói với Cố Tụ: “Đủ rồi, dạ dày của hắn không thể uống thêm nữa.”
Cố Tụ gật gật đầu, chuẩn bị xông lên điều đình ngay khi có gì bất thường.
Trần Hựu Hàm nhận chai rượu từ tay cô nhân viên, rót đầy ly, hắn dừng lại một chút, nhìn một vòng xung quanh rồi nói: “Tôi còn muốn kính chính mình một ly.”
Mọi người phía dưới đều đang vỗ tay, nhóm giám đốc điều hành ồn ào, tiếng vỗ tay vang vọng ra tận ngoài cửa cửa phòng tiệc.
Cố Tụ sững người nhìn Trần Hựu Hàm, không biết vì sao mà vành mắt lại đỏ lên.
Trần Hựu Hàm đợi một hồi rồi mới khẽ nâng tay lên ra hiệu cho mọi người yên lặng lại, cười cười: “Nhà tư bản thật sự không dễ làm chút nào.

Tôi biết chứ,  đừng nhìn hiện tại mọi người vừa khóc vừa cười nhìn như là rất không nỡ chia tay tôi, nhưng kỳ thực sau lưng vẫn mắng tôi không thiếu câu nào đâu.”
Người phía dưới điên cuồng cười lớn, Trần Hựu Hàm cầm ly rượu, khẽ nói: “Năm vừa qua là năm quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, đồng thời cũng là năm khó khăn nhất.

Khi tôi còn trẻ chẳng có gì phải phiền não cả, trời có sập xuống thì cũng chỉ là vì điểm Vật Lý không đạt tiêu chuẩn bị chủ tịch nhà mấy người đuổi theo sau lưng mà đánh thôi.”
Lại một tràng cười nữa vang lên.
Trần Hựu Hàm cũng cong môi cười theo: “Sau bao nhiêu năm ở GC, từ ngây ngô đến trưởng thành, tôi từng mắng mọi người, cũng từng bị mọi người mắng, cùng tăng ca thâu đêm, liều mạng bên bàn rượu, nhìn thấy rất nhiều người trong các bạn kết hôn lập gia đình, cũng từng tiễn rất nhiều người nghỉ việc về hưu.

Qua mấy cơn sóng gió, tôi rất vinh hạnh vì được làm bạn với mọi người từ đầu đến cuối.

Khó khăn của GC cũng đã qua, một năm nay, tôi biết rõ có những người vì công ty này mà ngay cả tiệc đầy tháng của con mình cũng không có mặt, có người thì bị bạn trai chia tay, có người thì sinh ra bệnh này bệnh kia — “
Người phía dưới lại nói thêm: “Còn có người ói ra máu!”
Trần Hựu Hàm không khỏi nở nụ cười, biết lắng nghe mà bổ sung: “Đúng vậy, còn có cả người ói ra máu nữa.” Lời này giống như là nói đùa, nhưng phía dưới lại không có ai cười cả, tất cả đều nghiêm túc lại mà nghe những lời cuối cùng của hắn trên cương vị này: “GC, nhà họ Trần và tôi không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa.

Khoảng thời gian mà tất cả chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực vừa qua tôi đều ghi tạc ở trong lòng.” Hắn dừng lại một chút, “Những ngày tháng khó khăn nhất đã qua, tương lai sau này chính là núi cao sông dài, là cẩm tú đại lộ, chúc cho mọi người — tiền đồ tựa như biển.”
Hắn mặt không đổi sắc uống cạn ly rượu này, lông mày vừa thoáng cau lại liền biến mất.
Sau khi tiệc tàn, những người muốn ôm hắn xếp thành một hàng dài hết đợt này đến đợt khác, không biết ai là người khơi mào mà rất nhiều bắt đầu mượn cơ hội nửa thật nửa giả tỏ tình.

Trong trường hợp nhiều người thế này, lại còn là dịp chia tay hắn, thật cũng thành giả, mà đã là giả thì tất cả liền cùng nhào lên tham gia cuộc vui.

Trần Hựu Hàm vừa cười vừa mắng: “Trước ngày mai tôi vẫn còn là tổng tài đấy nhé, tối nay về tôi sẽ trừ lương hết luôn.”
Lúc này không còn ai bị hắn dọa nữa.
Thẩm Nhu nói: “Dù sao ngài cũng FA mà, nhỡ đâu đấy.”
Trần Hựu Hàm xách áo vest lên, thản nhiên cười cười: “Muộn rồi, không có nhỡ đâu.”
Đó là Trần tổng tài khiến người ta cảm thấy quen thuộc.
Anh tuấn, ga lăng, phong độ, thành thạo, dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, trên người hắn là vẻ phong lưu quý ông không sao kể xiết.
·
Xe buýt liên quận dừng lại ở một thị trấn nhỏ ở rìa tỉnh Vân Nam – Quý Châu, bầu trời rất âm u, những đám mây hạ rất thấp, như thể bị thấm đẫm nước xám.

Nước mưa rơi xuống từ những đám mây đó cũng là màu xám xịt, mặt sông rộng lớn chảy về phía đông với tốc độ rất nhanh.
Một đôi ủng màu đen bước xuống xe.
Động cơ đột ngột vang lên, lưu lại một vệt khói xám xịt.

Trong đám khói thải đó, Trần Hựu Hàm bước chân về phía một chiếc xe thương mại Santana cũ đang nháy đèn pha ra hiệu.
Từ trên xe có hai người đàn ông trung niên bước xuống chào đón, hai người nọ mặc áo khoác, bước tới với nụ cười trên môi, chưa đến trước mặt hắn đã đưa hai tay ra làm thành tư thế muốn bắt tay một cách thân thiện, nhưng ánh mắt họ vẫn không khỏi nhìn hắn mà đánh giá một cách bảo thủ.
Hắn là sếp lớn đã đứng ra quyên góp để xây dựng trường học.

Ở nơi này có rất nhiều ngôi làng miền núi nghèo khó, vậy mà hắn còn chẳng thèm chớp mắt đã nhận bao trọn.
Nhưng hắn lại từ chối tất cả các cuộc tiếp đón long trọng cùng những cuộc gặp mặt với các lãnh đạo.
Hơn nữa còn tự mình đến đây bằng xe buýt.
Trần Hựu Hàm nhận lấy điếu thuốc mà họ đưa tới, hắn cúi đầu nhấp một ngụm thật sâu bằng chiếc bật lửa của đối phương.
Thuốc lá là thuốc xịn, chỉ có điều hơi nồng, hắn hoàn toàn không hút quen loại này, vậy nên bỏ dở hơn nửa già điếu thuốc.
Thị trưởng đưa hắn đi thị sát ngôi làng.

Thôn này nằm dọc theo con sông Ngô Giang, ở đây vẫn còn có năm sáu ngôi làng chưa thoát nghèo.

Nói thì nói là bách lý họa lang*, thật ra thì dưới bầu trời âm u thì vẻ nghèo khó còn khiến người ta nhìn mà kinh ngạc hơn cả phong cảnh.

(*Baili Landscape Gallery Scenic Spot: đại khái là một khu rất đẹp, mời mn gg để biết thêm chi tiết chứ t cũng không biết tả sao.)
Có những ngôi nhà làm bằng bùn đất đã bị sụp một nửa, một nửa còn lại thì cả người lẫn đàn lừa chia nhau mà ở chung.
Có những btường gạch xanh bị bỏ hoang phủ đầy dây leo, bởi vì đang là mùa xuân nên nở đầy những chùm hoa bé nhỏ.
Có nhiều gia đình nông dân nuôi gà, vịt, trên con đường hẹp dài quanh co  hằn sâu dấu chân người, vết chân gà vịt, mùi bùn lầy với mùi phân động vật trộn vào nhau thành một mùi vị hôi thối bốc lên trong không khí dưới cơn mưa phùn.

Để di chuyển từ làng này sang làng khác có khi phải mất cả tiếng đồng hồ đi bộ đường núi, có khi lại phải đi thuyền.
Xuôi theo cây sào, con thuyền khoan thai trôi ra giữa lòng sông, ghềnh đá hai bên bị rìu bổ đục, vì đến vào tháng năm nên có thể nhìn thấy hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi đồi.
Khả năng chiến lược và sự quyết đoán khi làm địa sản khi đến nơi này quả thật là gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu, theo con thuyền trôi dần, phong cảnh khẽ lướt qua tầm mắt, bản đồ dần thành hình trong lòng hắn.

Ngoài lãnh đạo trong thôn ra thì còn mấy vị chủ nhiệm đi cùng nữa, họ vừa dùng thứ tiếng phổ thông nặng giọng địa phương để giới thiệu vừa ngửa đầu nhìn hắn.

Thấy hắn đút tay phải trong túi quần, tay trái cầm điếu thuốc, khong nói lời nào mà chỉ ngẩng đầu nhìn sông nhìn núi, trong vẻ hờ hững còn mang theo cả sự ung dung.
Tình hình giao thông giữa mấy ngôi làng, ưu khuyết điểm của địa hình, kỳ hạn công trình cùng với khó khăn về chia phí đều được hắn nắm chắc trong lòng một cách yên lặng.
Trước khi bữa tối bắt đầu, một nồi khoai tây đã được dọn lên bàn trước..
Củ khoai rất to, không phải loại khoai tây nho nhỏ trên núi, sau khi luộc chín thì sẽ chấm muối rồi ăn.
Hắn học theo người ta mà bẻ củ khoai thành hai nửa, bóc đi lớp vỏ mỏng, chấm thêm tí muối, khẽ cắn một miếng, tất cả mọi người đều đang nhìn nét mặt của hắn, thấy hắn cười cười liền có người hỏi ngay lập tức: “Thơm lắm phải không? Có phải rất thơm không?”
Trần Hựu Hàm cười cười gật đầu, ăn sạch một củ khoai.
Khi hắn bước ra khỏi nhà của bí thư chi bộ thì trời đã nhá nhem tối, gió thổi vi vu, trời rất lạnh, hắn không thể không kéo khóa áo khác lên.

Cả ngọn núi đều chìm trong bóng tối.

Đó là một loại yên tĩnh thuần túy cùng tăm tối tuyệt đối.

Nếu nhất định phải tìm kiếm ánh sáng thì phải nhìn men theo đến tận cùng mặt sông mới có thể nhìn thấy một ngọn đèn nào đó ở một ngôi làng khác.
Con chó vàng lang thang trong thôn sủa ư ử, vì hơi thở kỳ lạ mà cả trăm năm qua cũng không thấy xuất hiện trong làng lấy một lần trên người hắn.
Bí thư chi bộ thôn đi đằng trước dẫn đường, muốn dẫn hắn tới ngôi nhà được sắp xếp cho hắn.

Con đường mấp mô, hắn đi từng bước chậm rãi, ánh đèn pin cũng lập lòe lên xuống theo nhịp chân, chỉ có thể soi sáng được dăm tấc cỏ dại quanh người.
“Người nhà Trần tiên sinh có yên tâm để ngài đi công tác thế này không? Một mình ngài đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này, chắc là họ sẽ lo lắng lắm?” Người kia ân cần bắt chuyện.
“Có chứ.” Trần Hựu Hàm đáp.
“Trần tiên sinh đã lập gia đình rồi chứ? Đã có con hay chưa?”
“Tôi kết hôn rồi, con thì vẫn chưa có.”
Bí thư thôn xoa mạnh hai tay, ôm lấy cổ mình cho đỡ lạnh.

Bởi vì ánh sao mờ mịt như vậy, mà không khí thì lạnh như muốn cắt da cắt thịt, anh chỉ đành phải ra sức mà trò chuyện để phân tán sự chú ý.

Anh nói: “Ngài và phu nhân đều là người tốt.”
Trần Hựu Hàm nói: “Em ấy còn tốt bụng hơn tôi nhiều.”
“Phu nhân của Trần tiên sinh hẳn là rất đẹp.”
“Em ấy quả thực rất đẹp.”
“Đợi khi trường học hoàn thành, liệu phu nhân có tới đây không?”
Trần Hựu Hàm trầm mặc một hồi, “Tôi nghĩ là sẽ đến.”
_____________________
Các bạn không nhìn nhầm đâu, đây chính xác là chương 119 đó, vì từ 109 đến 118 là 1 pn liên kết với nhau, nên mình dành lại post sau, đọc pn ngắn lẻ trc nha.

Ở chương này có chi tiết THH đến đường Tư Nguyên xong gặp DC rồi đc DC chúc mừng sinh nhật ấy, ta nói là chẳng phải DC nhớ sn THH đâu, mà là do nhìn thấy trên trang chủ của DK nên mới tiện thể chúc thôi.

Đọc lại vẫn thấy thương THH :(((( chiếc tra công pha kè của tui.

Tiện thì dạo này tui u mê bộ Sau khi toàn cầu tiến hóa tôi đứng đầu chuỗi thức ăn ghê.

Rồng gâu gâu đáng iu xỉu, đọc đi các pác ưi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN