Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời
Chương 16: Chương 16
Cuối cùng cũng được nghỉ hè.
Mỗi ngày, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua những tán lá xanh chiếu xuống mặt đường nhựa.
Cuộc sống của Lục Du vốn dĩ xoay quanh ba địa điểm: nhà, trung tâm quyền anh và trường học, bây giờ chỉ còn lại nhà và trung tâm quyền anh.
Ngày tháng trôi qua rất vô vị và vất vả.
Giống như lúc trước quản lý câu lạc bộ nói với Lục Du, nhiều người cảm thấy quyền anh rất khốc nên hứng thú muốn học, nhưng lúc bước vào tập luyện rồi mới thấy được nó nhàm chán và đau đớn đến cỡ nào.
Đau đớn, kiên nhẫn, thất bại… cùng với không thể trụ lại đến cuối cùng.
Yêu cầu của Giang Nhược Trần đối với nhóm B vô cùng nghiêm khắc, mỗi ngày phải chạy hơn mười vòng sân.
Bẵng một thời gian, mọi người lại phát hiện hình như Giang Nhược Trần vẫn chưa bắt đầu huấn luyện chuyên nghiệp cho nhóm B.
Chuyện này khiến cho tinh thần của mọi người suy sụp, vì vậy sau đó bọn họ đã đề cử Lục Du đi trình bày ý kiến với huấn luyện viên.
Lục Du biết chú Giang lâu như vậy rồi cho nên đã quá quen với kiểu tính tình cổ quái của anh.
Sinh vật vô nhân tính như Giang Nhược Trần đối với bất kỳ kiến nghị hay ý kiến của ai cũng đều chỉ trả lời hai chữ: Không được.
Ở nhà ăn của trung tâm, Hứa Lộ vừa ăn mì vừa bày cao kiến cho Lục Du: “Nếu không thì cậu thành khẩn hơn chút nữa đi?”
Lục Du nặn ra một nụ cười nịnh hót: “Hay là tớ nói như như này: Huấn luyện viên Giang thân mến, cháu có thể có một lời đề nghị nho nhỏ với chú không?” Cô còn giơ ngón út lên minh họa.
Hứa Lộ rùng mình, cau mày: “Buồn nôn.”
Lục Du đành phải cam chịu, tiếp tục gặm miếng gà trong chén: “Thôi đi, tớ bỏ cuộc.”
“Nếu không thì tớ nói dùm cậu?” Hứa Lộ vỗ bàn một cái: “Đúng lúc mấy ngày nữa là sinh nhật chú Giang, tớ có quà muốn tặng chú ấy.”
Hai người còn đang thương lượng làm sao để để nói với chú Giang thì một đám nam sinh Taekwondo cao to khoác vai nhau đi tới.
Chưa tới giờ cơm trưa nên nhà ăn căn bản không có mấy người.
Hứa Lộ và Lục Du ngồi ở vị trí trung tâm, Hứa Lộ lại xinh đẹp quyến rũ động lòng người, tất nhiên sẽ cực kỳ chói mắt.
Đám nam sinh kia chú ý tới liền đi đến gần.
Bọn họ biết Lục Du: “Du Du, ăn cơm à?”
“Ừ.” Trước giờ Lục Du không có thiện cảm với đám người này.
“Đây là?”
“Bạn.”
“Giới thiệu cho tôi đi.”
“Chu Triết, cậu không thấy nhàm chán à?” Lục Du ngẩng đầu, trong mắt tức giận bốc lên ngùn ngụt.
Hứa Lộ nhìn thấy, vội vàng giảng hòa: “Du Du, tớ ăn xong rồi tụi mình đi thôi.”
Lục Du cũng không muốn cùng đám người Chu Triết so đo, đứng dậy thu dọn chén đĩa.
Ai ngờ Chu Triết vẫn cố nói: “Du Du, tôi khuyên cậu nên về nhà mà đọc sách đi, dựa vào đống tài sản đó của ba cậu chắc là mua cả một trường đại học cũng không thành vấn đề.”
Giọng cậu ta tràn đầy châm chọc, mọi người xung quanh cười ồ lên.
Lục Du dừng chân xoay người lại.
Chu Triết đi tới, đứng bên cạnh Hứa Lộ, trắng trợn nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Các cậu ở nhóm B, đừng có nghĩ đến việc đưa ý kiến gì.” Hiển nhiên có ai đã nói với cậu ta: “Ba tôi nói, cấp trên đã quy định thế vận hội Olympic không có hạng mục nào dành cho nữ, nên chỉ có thể giữ lại một nhóm.”
“Cậu quản nhiều chuyện thật đấy.” Cô chắn trước mặt Hứa Lộ.
Chu Triết nhếch miệng, giọng ám muội: “Dù sao cũng là chuyện của cậu mà.”
Lục Du cảm thấy thật buồn cười, ngẩng cổ trừng Chu Triết: “Chuyện của tôi thì mắc mớ gì đến cậu?”
“Cậu.” Chu Triết giơ tay, Lục Du không động đậy, nghênh mặt tiếp đón.
Người xung quanh khuyên Chu Triết: “Thôi bỏ đi, đừng làm lớn chuyện.”
Chu Triết biết rõ gây chuyện trong đội sẽ phải chịu hậu quả như thế nào nên nhẫn nhịn thả tay xuống.
Sau đó cậu ta nhổ một bãi nước bọt rồi cùng đồng đội đi ăn cơm.
Hứa Lộ thấy cậu ta đi, vội vàng kéo Du Du ra khỏi nhà ăn: “Du Du, cậu ta ăn cái gì mà cao lớn như vậy?”
Lục Du ngồi trên bậc thang, trong đầu toàn là câu nói nhóm B phải giải tán của Chu Triết.
“Cậu đánh thắng được cậu ta không? Sau đó…” Hứa Lộ đẩy đẩy Lục Du.
“Đánh không lại.” Lục Du thẳng thắn.
Hứa Lộ không biết vì sao trong lòng chợt chua xót.
Lục Du mặc dù đánh không lại nhưng vẫn đứng ra bảo vệ cô.
Sắc mặt Lục Du không tốt, cau mày nghĩ đến chuyện gì đó.
Hứa Lộ không hiểu nên chỉ có thể ngồi ở bên cạnh cô.
Một lúc sau, có một người khác tới.
Cậu để một lon nước dừa lên đỉnh đầu của Du Du.
Cô hơi nghiêng đầu, lập tức lon nước dừa liền rơi xuống đất.
“Tiểu Miêu?”
Hoắc Mạc đội mũ lưỡi trai màu đen đứng trước mặt cô.
Ngay lập tức mọi phiền não của Lục Du đều tan biến.
Hoắc Mạc tới, những buồn rầu tích tụ trong lòng Lục Du cũng vơi đi một chút.
“Sao cậu lại đến đây?” Cô cong môi, ngước mắt lên hỏi Hoắc Mạc.
“À, tiện đường thôi.” Hoắc Mạc trả lời.
Hứa Lộ rất tinh ý, nói là muốn đi nhìn trộm Giang Nhược Trần, trong chớp mắt liền biến mất.
Lục Du gật đầu, khom người nhặt lon nước dừa rơi trên đất, sau đó cắn ống hút nhìn lên trời.
“Huấn luyện xong rồi sao?”
“Ừ.”
Cô vẫn ngồi đó, không yên lòng trả lời.
Hoắc Mạc ngồi xổm xuống, ôm đầu gối đối diện với cô.
Trong đầu cô vốn đang suy nghĩ đến chuyện bị loại, nhưng dần dần không nhịn được bắt đầu nhìn Hoắc Mạc.
Khóe mắt cậu rũ xuống, con ngươi đen lấp lánh.
Cô quên hẳn những chuyện kia, tựa vào đầu gối.
Hoắc Mạc lấy ngón tay gạt những sợi tóc mái lộn xộn trên trán cô.
Ngón tay lành lạnh thấm qua huyệt Thái Dương chậm rãi truyền đi khắp cơ thể.
Cô ngơ ngẩn, trong đầu trống rỗng.
“Du Du, cậu muốn ăn kem không?” Hoắc Mạc hỏi.
“Hả?”
Hoắc Mạc cười cười: “Ừ.” Cậu lại vén tóc mái của Lục Du.
Đối với một vận động viên quyền anh hạng mục từ 48 đến 51kg như Lục Du mà nói, ăn là chuyện gì đó rất xa xỉ, đặc biệt là kem.
Nhưng Hoắc Mạc đã tính toán kỹ càng: “Ăn xong cậu chạy năm vòng là được rồi.”
Lục Du đi theo: “Năm vòng…?!”
Nhưng đến lúc cầm hai que kem trong tay, Lục Du lại có suy nghĩ chạy năm vòng thì có là gì cho dù có chạy hai mươi vòng cũng đáng.
Hoắc Mạc mua hai vị kem màu sắc khác nhau, Lục Du cắn một miếng, mắt lại hướng đến que kem trên tay Hoắc Mạc.
Cậu nhìn Lục Du, nhịn cười đưa que kem của mình tới cho cô.
Lục Du cười hì hì, bước tới thử nếm một miếng nhỏ.
Hương bạc hà ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng.
Cô ngẩng đầu, cười rạng rỡ.
Đôi mắt dịu dàng ấm áp của Hoắc Mạc si mê nhìn cô.
Không khí ẩm ướt oi bức, cô mặc đồ thể thao rộng thùng thình, mái tóc lộn xộn nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân cô.
Lục Du vĩnh viễn là mặt trời nhỏ của cậu.
Hoắc Mạc nghĩ như vậy.
“Tiểu Miêu, cậu mua điện thoại di động rồi à?”
“Ừ.” Hoắc Mạc thu ánh mắt lại tiếp tục nhìn đường phía trước.
Lục Du cười cười, lấy chiếc điện thoại Nokia ra: “Sau này chúng ta có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào rồi.” Cô hỏi: “Nếu như cậu ra nước ngoài, tớ có thể gọi điện thoại cho cậu được không?”
Cậu lấy điện thoại ra, nhấn giữ phím 1, điện thoại của Du Du vang lên điệu nhạc “Ma Ya Hi” [1].
[1] “Ma Ya Hi” (Dragostea Din Tei) là đĩa đơn thành công nhất của nhóm nhạc pop Moldova O-Zone, hát bằng tiếng Rumani.
Du Du nghe điện thoại: “Alo, Hoắc Tiểu Miêu.” Cô nhìn Hoắc Mạc, đôi mắt cười híp lại.
Hoắc Mạc nghe điện thoại: ” Alo, Du Du.”
“Tín hiệu ở Nhật Bản tốt vậy sao?”
” Ừ.” Cậu mím môi cười.
Bọn họ đang ở trong hẻm vắng nên tín hiệu không tốt lắm, gọi một lúc Lục Du không nghe rõ tiếng Tiểu Miêu nói nữa.
Cô vỗ vỗ vai Hoắc Mạc, đứa điện thoại lên cao tìm tín hiệu: “Hoắc Mạc cậu có nghe thấy tớ nói không?”
Cô vẫn ngây ngô như vậy.
Vì vậy Hoắc Mạc cũng giả bộ ngây ngô theo cô: “Nghe được.” Cậu tiến lên phía trước kéo giãn khoảng cách với cô.
“Du Du.”
“Sao vậy?” Cô cười.
“Tớ nhớ cậu.” Cậu đứng nghiêm, bỏ điện thoại xuống nhìn cô.
Kết quả kỳ thi trung học phổ thông rất lâu sau mới công bố, thậm chí Du Du đã quên mất việc mình đã đi thi.
Mãi cho tới khi con trai của chú Vương hàng xóm chạy sang khoe thành tích đứng nhì thành phố, lúc đó Lục Du mới biết hóa ra đã có kết quả rồi.
Mẹ Lục thắp nén hương, nói là mong tổ tiên phù hộ Lục Du.
Sau đó bà chợt nhận ra, tổ tiên nhà Lục Du đều là thương nhân, thành tích thi cử còn kém đến mức không đỗ nổi tú tài [2] nên nhanh chóng thổi tắt nén hương.
[2] Tú tài là một bằng cấp tốt nghiệp trung học (thường là trung học phổ thông cấp 3.
Bằng tú tài được cấp cho người tốt nghiệp trung học thời Pháp thuộc và người tốt nghiệp kỳ thi cuối bậc trung học thời Việt Nam Cộng hòa.)
Cả nhà chỉ có ba Lục bình tĩnh nhất, run run rẩy rẩy cầm điện thoại lên gõ bàn phím nhìn điểm của Lục Du xong ông vẫn ngồi yên một chỗ.
“Sao rồi, có được 200 điểm không?” mẹ Lục hỏi ba Lục.
“Ba con được bao nhiêu điểm vậy?” Lục Du lại khều khều ba mình.
“Con gái, tổ tiên nhà chúng ta được nở mày nở mặt rồi.” ba Lục nói.
“Cái gì?”
“428 nha.” Ông ôm chặt Lục Du.
Cô ngây người, đột nhiên cô cảm thấy rất muốn khóc: “Con đậu thật sao?”
Ngay lập tức, cô liền hỏi tới Hoắc Mạc: “Ba, Hoắc Mạc được bao nhiêu điểm vậy?”
“Con đi hỏi một chút đi.” mẹ Lục đẩy Lục Du ra cửa.
Lục Du khoác áo, chạy ra cửa, đến ngã tư, cô gọi điện thoại cho Hoắc Mạc.
Rất nhanh Hoắc Mạc đã nhấc máy, giọng nam trầm thấp từ điện thoại vọng ra: “Du Du?”
“Tiểu Miêu, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“Không tốt lắm.” Cậu buột miệng, sau đó sửa lại: “Nhưng mà cũng tạm ổn.”
“Chúng ta có thể học cùng trường không?” Cô đang lo Hoắc Mạc không thể đậu vào cấp 3.
Dù sao điểm chuẩn thấp nhất của trường trung học thực nghiệm Giang Trung là 427, điểm của cô vừa vặn chỉ cao hơn điểm chuẩn đúng một điểm.
“Có thể.” Cậu nói vậy Lục Du liền yên tâm.
Đang định cúp máy thì bỗng nhiên Hoắc Mạc hỏi một câu: “Cậu đang ở bên ngoài à?”
Đúng rồi, có thể gọi điện ở nhà mà.
Lục Du vỗ đầu một cái, cô thật sự kích động quá rồi.
“Cậu chờ tớ một chút.”
“Một chút?” Cô không có khái niệm về thời gian.
Hoắc Mạc ngừng lại: “Cậu đếm 300 giây.”
Lục Du nhảy lên vỉa hè lát gạch, nhắm mắt giang hai cánh tay rồi men theo đó tiếp tục đi.
“300.”
“299.”
“…”
“10 “
“…”
“1.”
Lục Du đi ba trăm bước, đếm ba trăm lần.
“Du Du.”
Cô xoay người, cánh tay đang giang ra bị giữ lấy.
Cô trợn mắt, trước mặt cô là Hoắc Mạc! Cậu đỡ Du Du, cười nhẹ.
“Cậu tới rồi sao?” Cô nhảy xuống, Hoắc Mạc đỡ lấy cô.
Cô mặc chiếc áo mỏng, cơ thể liền cảm nhận được độ ấm của Hoắc Mạc.
“Cuối tuần này tớ sẽ đi Nhật Bản.” Cậu nghiêng người thì thầm nói với Du Du: “Chúng ta cùng đi nhé.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!