Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời - Chương 17: Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời


Chương 17: Chương 17


Nhật Bản?
Lục Du hơi ngẩn ra.
Hoắc Mạc cũng không nhắc lại, im lặng một lúc, cậu mới cười nhẹ: “Du Du, ngày mai gặp lại.”
Khoảng cách giữa Lục Du và cậu ngày càng xa, cô đưa mắt nhìn theo Hoắc Mạc biến mất nơi đầu hẻm.

Đến ngã rẽ, Hoắc Mạc xoay người lười biếng cười nhìn Lục Du.
Mùa hè năm nay thật sự rất nóng.
Vào ngày nghỉ Lục Du vẫn thường đi tìm Giang Nhược Trần.

Anh dựa vào gốc cây cổ thụ hút thuốc, tàn thuốc rơi xuống bãi cỏ bên dưới.
Anh biết Lục Du đến tìm anh là muốn nói cái gì cho nên Lục Du còn chưa mở miệng thì Giang Nhược Trần đã nói trước: “Đây chỉ là bề nổi, em là người có năng lực, chỉ cần em cố gắng ắt sẽ thành công.”
Anh dùng mấy câu danh ngôn qua loa an ủi cô như đang an ủi một đứa trẻ ngây thơ.

Tuy rằng thành tích Lục Du không tốt, nhưng cô cũng không phải là đồ ngốc.

Nhóm B ngay cả một cơ hội để thi đấu cũng không có thì làm sao các cô có thể tỏa sáng.
“Chú Giang, cuộc thi quyền anh nữ lần này của tỉnh, tại sao nhóm B của chúng ta lại không có tên người nào hết vậy?”
Anh trả lời: “Gọi là huấn luyện viên Giang.”
Lục Du sửa lại: “Huấn luyện viên Giang.” Cô đứng thẳng trước mặt Giang Nhược Trần, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn uất khó chịu.
Anh gẩy tàn thuốc, ngẩng đầu lên hỏi Lục Du: “Em cho rằng em là ai?” Thấy Lục Du không trả lời, anh lại hỏi tiếp: “Vậy em cho rằng tôi là ai?”
“Em nói với tôi thì có tác dụng gì sao?” Anh dập tắt nửa điếu thuốc, xách balo lên đi về phía trước.

Đi đến giữa đường, anh quay đầu gọi Lục Du: “Qua đây.”
Lục Du đứng im.
Anh đi mấy bước: “Lục Du, qua đây.”
Lục Du chần chừ vài giây, sau đó chạy về phía anh.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi lao nhanh tới vũng nước, nước bẩn bắn tung tóe lên người Lục Du đang ở gần đó.

Giang Nhược Trần theo bản năng ôm bả vai, kéo cô qua bên làn đường phía mình.
Lục Du chỉ cao tới vai Giang Nhược Trần, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chú Giang ôm vào trong lồng ngực.

Đầu cô vừa vặn chạm vào cơ bắp cuồn cuộn của Giang Nhược Trần.
Mẹ nó…!Đại não của bạn học Lục lập tức bị đình trệ.
Giang Nhược Trần bình tĩnh lại, anh buông Lục Du ra giải thích: “Xe.”
“À.” Lục Du lấy lại tinh thần, vừa sờ sờ cái trán bị đập vào lồng ngực rắn chắc của Giang Nhược Trần, vừa lảo đảo đi theo sau anh.
Đến trung tâm, Giang Nhược Trần mới nhẹ nhàng nói một câu: “Chuyện danh sách, tôi sẽ đi hỏi một chút.” Sau đó anh quay người lại thì đã không thấy Lục Du đâu nữa.
Môi anh giật giật một cái, đợi đến lúc có người đi qua thì lập tức nghiêm mặt quay ra sân tập hô to: “Tập hợp.”
Câu trả lời chính thức của đội tuyển dành cho Giang Nhược Trần là: danh sách có hạn cho nên ưu tiên cho nhóm A trước.

Giang Nhược Trần không nói cho Lục Du mà vừa lúc nhóm A đang thiếu người làm bạn tập cho nên anh hỏi mọi người: “Ai đi?”
Không ai muốn đi, bởi vì đây là chuyện rất hạ thấp thân phận.
Giang Nhược Trần hỏi lại một lần nữa: “Ai đi?”
Lục Du giơ tay lên, từ phía sau đi đến trước mặt Giang Nhược Trần: “Em đi.”
Lục Du nhận lấy găng tay Giang Nhược Trần ném cho rồi đi tới sân tập của nhóm A.

Từ chỗ này chỉ cần đi qua một dãy hành lang là tới.
Nếu như nói nhóm A thực sự luyện tập quyền anh thì nhóm B hoàn toàn chỉ là đang tham gia một khóa học thể dục.

Bên trong, các vận động viên được phân theo cấp bậc rõ ràng, mỗi người đều có một huấn luyện viên riêng trong khi nhóm B của bọn họ chỉ có một huấn luyện viên duy nhất.
Cô bắt đầu tin tưởng câu nói kia của Chu Triết.

Rõ ràng là bây giờ cấp trên đang dùng cách thức nước ấm luộc ếch[1] đối với nhóm B bọn họ.
[1] Cách thức luộc ếch ở đây còn nói đến hội chứng luộc ếch hay còn gọi là hội chứng ếch luộc là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ chết từ từ bị luộc trong nồi.

Khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ, không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.

Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hay biết.
“Lục Du đúng không?” Một người đeo thẻ nhân viên công tác đi tới.
Lục Du gật đầu.

Nhân viên công tác dẫn Lục Du đến trước mặt một cô bé tuổi cũng không lớn lắm.

Cô bé này là tuyển thủ hạng 57 – 60kg, từ trên xuống dưới không có miếng thịt thừa nào, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Lục Du còn chưa đeo găng tay xong, cô ta đã tung đòn đầu tiên ra đánh thật mạnh vào vai Lục Du.
Giây tiếp theo, cô ta lại tung thêm một cú đấm móc.

Lục Du cầm găng tay hất tay cô ấy ra, xoay người sang trái né đòn.
Cô ta không ngờ đến, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Lục Du nói với vị tuyển thủ này: “Tôi là bạn tập chứ không phải là bao cát của cậu.”
Toàn tỉnh tổ chức một trận thi đấu quyền anh nữ rất quy mô cho nên nhóm B của Lục Du được nghỉ hai tuần.

Hầu hết những người trong nhóm B đều cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, chỉ có Lục Du lại rất tỉnh táo, cái nồi nước của cấp trên sắp sôi lên rồi.
Trước kỳ nghỉ, Giang Nhược Trần bảo Lục Du luyện với anh một lát.

Mỗi ngày Lục Du đều tập luyện đủ kiểu với những tuyển thủ hạng cân 60kg.

Hầu như ngày nào trên mặt cô cũng có vết thương, mà tên đầu sỏ gây nên chính là Giang Nhược Trần còn bắt cô phải ở lại luyện tập với anh nữa sao?
Tất nhiên Giang Nhược Trần không dùng hết sức lực, phần lớn là dùng kỹ xảo.

Lục Du tránh một cú đấm thẳng, cuối cùng cũng mệt mỏi ngồi bệt trên sàn đấu.
Giang Nhược Trần đưa cho cô bình nước rồi thờ ơ nói: “Lục Du, động tác chân của em tiến bộ rất nhanh.”
Lục Du dựa vào dây đài, tay đang mở nắp bình nước bỗng dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Nhược Trần, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn mình.
Một lúc lâu sau, một cái khăn lông khô che đi tầm nhìn của cô.

Giang Nhược Trần cởi áo, nghiêng người chui qua dây đài đi ra ngoài.
Lục Du kéo khăn xuống, nhìn theo bóng lưng Giang Nhược Trần: “Chú Giang, cám ơn chú.”
Giang Nhược Trần giơ tay lên vẫy vẫy.
Thực ra anh đều cho mỗi người trong nhóm B cơ hội.
Lúc Lục Du thu dọn đồ để đi về nhà thì Hoắc Mạc đã lên máy bay.

Trước khi đi, cậu gửi cho Lục Du một tin MMS [2], là ảnh của cánh máy bay, phía sau là bầu trời trong xanh không một gợn mây.
[2] MMS tên tiếng anh là MMS, là từ viết tắt của Multimedia Messaging Service, nghĩa là dịch vụ thông tin đa phương tiện , thường được gọi tắt là MMS.

Tính năng lớn nhất của nó là nó hỗ trợ các chức năng đa phương tiện và có thể cung cấp nội dung và thông tin đầy đủ tính năng, bao gồm văn bản, hình ảnh, âm thanh, dữ liệu và các thông tin định dạng đa phương tiện khác.
Lục Du nằm trên giường, giơ điện thoại lên đầu ngơ ngác nhìn.

Mẹ Lục gõ cửa đi vào đưa sữa cho cô.

Lục Du để điện thoại xuống nói với mẹ Lục: “Mẹ, con muốn đi Nhật Bản.”

“Cái gì cơ?”
“Hoắc Mạc đi thi đấu rồi.” Cô nhoài người về phía trước, hai mắt tỏa sáng: “Cậu ấy đi có một mình thôi.”
Mẹ Lục đặt ly sữa xuống: “Được, vậy cả nhà chúng ta cùng đi cổ vũ cho Tiểu Mạc.”
Từ trước đến giờ Hoắc Mạc vẫn luôn một thân một mình ra nước ngoài thi đấu, ban tổ chức ở nơi đó sẽ cử một người phiên dịch và một người hướng dẫn viên du lịch cho Hoắc Mạc.

Vừa xuống máy bay, Hoắc Mạc đã nhìn thấy hai người đến đón mình cầm tấm bảng trong tay.

Trên mặt tấm bảng viết dòng chữ “Hoan nghênh Hoắc Mạc” bằng tiếng Trung.
“Hoắc tiên sinh, khách sạn đã được sắp xếp ổn thỏa, còn có trận đấu sắp tới…” Hướng dẫn viên du lịch nói bằng tiếng Nhật, phiên dịch viên ở bên cạnh đồng thời truyền đạt lại cho Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc kéo vali từ từ đi tới đại sảnh sân bay.

Ra bên ngoài, cậu tháo kính mát xuống, dùng tiếng Nhật nói cảm ơn với hướng dẫn viên du lịch.

Anh ta và phiên dịch viên sửng sốt, ánh mắt dò xét nhìn về phía Hoắc Mạc.
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Bên này đã chuẩn bị xe cho cậu rồi.” Hướng dẫn viên du lịch phải thừa nhận, mặc dù Hoắc Mạc còn rất trẻ nhưng trên người cậu lại có khí chất xuất chúng.

Khuôn mặt anh tuấn làm cho người khác khó có thể rời mắt.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy tướng mạo của Hoắc Mạc và thiên tài cờ vây Osaka đang nổi danh gần đây có chút gì đó rất giống nhau.
Cậu lễ phép bước vào trong xe, rồi yên tĩnh ngồi ở ghế sau.

Chỉ khi đến khách sạn rồi cậu mới nói với hướng dẫn viên du lịch chờ mình một chút, sau đó lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh bầu trời.
Mùa hè ở Tokyo thời tiết nóng bức, ánh mặt trời xuyên thẳng qua những tầng mây chiếu xuống mặt đất.

Hoắc Mạc cứ thế đứng một lúc lâu dưới ánh mặt trời.
“Hoắc tiên sinh, chúng ta đi vào thôi.” Hướng dẫn viên du lịch đã làm xong thủ tục đi ra ngoài gọi cậu.

Cậu nhìn thoáng qua điện thoại rồi lại nhìn đồng hồ trên tay.

Trên điện thoại là thời gian ở Tokyo, còn đồng hồ thì chậm hơn một tiếng.
“Được.” Cậu cúi người kéo vali đi vào khách sạn.
Ngày hôm sau, phóng viên tới.

Suy cho cùng thì giải đấu mà Hoắc Mạc tham gia chính là giải cờ vây quốc tế mở rộng Bách Tước cúp [3] rất có tiếng trong giới cờ vây.
[3] Giải cờ vây quốc tế mở rộng Bách Tước cúp: hay còn gọi là Giải cờ vây thế giới Bailing Cup, là giải cờ vây quốc tế mở rộng được tài trợ và đăng cai tổ chức bởi Bailing Group của Trung Quốc hai năm một lần.
Huấn luận viên của Hoắc Mạc ngồi bên cạnh thay cậu trả lời câu hỏi của phóng viên.

Hoắc Mạc kiệm lời chỉ yên lặng ngồi dựa vào ghế lắng nghe các câu hỏi.
Những câu hỏi mà phóng viên đưa ra đơn giản chỉ là: Có lòng tin với trận đấu không? Có suy nghĩ gì khi được đại diện quốc gia tham gia thi đấu?
Huấn luyện viên là một người từng trải, lưu loát dùng tiếng Anh trả lời: “Hoắc Mạc rất có lòng tin, chúng tôi cũng tin tưởng Hoắc Mạc.”
Phóng viên cũng từng xem qua đoạn phỏng vấn của Hoắc Mạc, trước ống kính cậu vẫn luôn rất lễ phép nói: “Quán quân, là tôi.”
“Lần này, nếu như Hoắc Mạc có thể tiến vào trận chung kết thì đối thủ của cậu rất có thể là thiên tài mới nổi lên gần đây trong giới cờ vây, Ooe Tamura.” Phóng viên trêu chọc: “Lại nói, hai người lớn lên trông rất giống nhau.”
Huấn luyện viên đang định tìm cách trả lời lấp liếm cho qua vấn đề thì Hoắc Mạc đã cúi xuống micro trả lời: “Tôi hy vọng là Tamura-kun có thể bước vào trận chung kết.” Cậu nhếch môi cười: “Tôi rất mong chờ được đánh cờ cùng anh ta.”
Nói xong cậu khôi phục lại tư thế cũ tiếp tục lười biếng khoanh tay dựa vào bàn.
Huấn luyện viên nhìn cậu, không nói gì nữa.

Từ lần đầu tiên ông dẫn dắt Hoắc Mạc đến giờ, lúc nào cậu cũng cực kỳ tự tin, hơn nữa lúc nào cũng nắm chắc hạng nhất.

Nhưng mà lần này, cậu rất lạ.
Buổi tối, Hoắc Mạc ở trong phòng đọc sách, quyển sách cờ vây cũ nát kia đã theo cậu từ lúc nhỏ đến giờ, tuy đã ố vàng nhưng những trang sách vẫn thẳng thớm.
Cậu đọc một hồi thì phân tâm, tâm trí bắt đầu bay đi mất.

Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên cậu mới lấy lại tinh thần.
Màn hình điện thoại hiện hai chữ: Du Du.

Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Du Du.”
“Hoắc Tiểu Miêu, cậu đoán xem mình đang ở đâu?” Giọng nói du dương của cô vang lên.
Cậu dựa người vào cửa sổ, lấy một điếu thuốc trong bao ra.

Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, lục tìm bật lửa trong túi áo.
“Ở đâu?”
“Cậu mở cửa đi.” Cô nói xong, trong một khoảnh khắc tim Hoắc Mạc bỗng đập điên cuồng.

Cậu đi ra mở cửa liền thấy một dáng người nhỏ nhắn đang cầm một quả dưa hấu che mặt.

Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cậu: “Surprise~”
Đây là một trong hai mươi từ đơn Tiếng Anh mà cậu đã dạy cho người nào đó.
Cậu giấu điếu thuốc đi, cầm lấy quả dưa hấu, phía sau quả dưa là gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
Lục Du mặc một chiếc váy yếm hoa, đầu đội mũ lưỡi trai.
Không hiểu sao cậu bỗng cảm thấy mệt mỏi, một nỗi khốn khổ bỗng chốc dâng lên trong lòng.

Cậu đặt trái dưa hấu bên cạnh chân, đôi mắt đáng thương như con cún nhìn Lục Du.
“Du Du.” Dường như cậu đã trút được gánh nặng, cúi đầu tựa lên vai cô.
“Cậu đến rồi.” Cậu nhắm mắt, dịu dàng thì thầm bên tai cô.

Hoắc Mạc cảm thấy thật thoải mái.

Nghĩ đến việc trong một đêm trời trở lạnh như vầy mà có Lục Du ở bên cạnh thì lập tức cả người cậu đều toát ra một vẻ ấm áp.
“Cậu đã đến rồi.” Cậu lặp lại lần nữa.
Lục Du không biết nên đặt tay ở đâu nên đành phải vòng sau lưng cậu.

Cô vốn không hề để ý đến hành động này của Hoắc Mạc, nhưng vào lúc này trái tim cô đang không thể kiềm chế được mà đập rất nhanh.
Cô vỗ vỗ lưng Hoắc Mạc: “Ba mẹ mình cũng đến.”
Hơi thở đều đặn của Hoắc Mạc phả vào cổ cô: “Ừm.”
Lần này, cậu cuối cùng cũng không phải đơn độc một mình nữa rồi.
Hơi thở của cậu mang theo hơi ấm, quanh quẩn bên tai Lục Du, xuyên thấu qua làn da truyền đến mạch máu, chậm rãi chảy trong người cô.
“Bọn họ sẽ đến sau…” Lục Du chỉ ra ngoài cửa: “Huấn luyện viên Nhiếp nói cho tớ biết là… cậu đang ở đây!”
Cô vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại căng thẳng đến nỗi lắp ba lắp bắp mãi mới nói hết một câu.
Hoắc Mạc cong môi: “Ừm.” Cậu đứng dậy, xách túi dưa hấu trên mặt đất lên.
Khách sạn không có dao, cả hai chỉ còn cách ngây ngốc ngồi nhìn quả dưa.

Lục Du ngẩng đầu hỏi: “Sao lại quên mua dao rồi?”
Hoắc Mạc ngồi cạnh Lục Du, nghiêng đầu yên lặng nhìn cô.

Đột nhiên bạn học Lục bỗng nghĩ ra cách, cô rửa sạch tay rồi chạy tới giơ tay đấm một phát lên quả dưa hấu.
Sự thật chứng minh, nắm đấm quyền anh không chỉ dùng trên võ đài.
Dưa rất giòn, “bịch” một tiếng liền tách làm đôi, nhìn rất ngon.

Lục Du lấy thìa múc dưa hấu nói với Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu, chúng ta ra ngoài ăn đi!”
Hoắc Mạc và Lục Du ngồi sóng vai trên cầu thang thoát hiểm múc dưa hấu ăn.

Quả dưa không lớn chỉ vừa bằng một bàn tay.
“Tiểu Miêu, ngày mai cậu thi trận đầu tiên à?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Ừ.”
“Tớ sẽ đến đó cổ vũ cho cậu.” Cô giơ cái thìa lên, một giọt nước dưa hấu bắn ra ngoài.

Hoắc Mạc dựa vào lan can cười khẽ: “Được thôi.”
Cửa sổ bên trên lối thoát hiểm được mở ra, thỉnh thoảng có cơn gió nóng thổi vào.

Hoắc Mạc sợ nóng, từng giọt mồ hôi chảy trên trán.

Du Du ăn được một lúc, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoắc Mạc đang cúi đầu ăn dưa.
“Hoắc Mạc.” Cô gọi.
“Ừ?” Hoắc Mạc ngẩng đầu, một bàn tay bé gầy vươn tới, trắng nõn như ngọc, nhưng khớp xương và lòng bàn tay lại đầy những vết chai.
Hai bàn tay nhẹ nhàng quạt quạt bên tai cậu tạo ra làn gió nhẹ: “Cậu nóng lắm sao?” Cô hỏi.
Hoắc Mạc im lặng nhìn Lục Du.

Lông mày cong cong, đôi mắt long lanh.
“Lục Du.” Một lúc sau, cậu lại gọi tên cô.
“?” Cô mím môi, tay để giữa không trung.

Đột nhiên đầu ngón tay chạm phải Hoắc Mạc.

Cô rụt tay về, ngực phập phồng.
“Ngày mai tớ sẽ cố gắng.” Cậu cười ấm áp.
Lục Du ngây như phỗng.

Hoắc Mạc cầm dưa hấu đứng dậy, vò đầu Lục Du.
“Huấn luyện viên.” Cậu gõ cửa phòng huấn luyện viên.

Ông mở cửa, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Trong ấn tượng của ông, Hoắc Mạc chưa từng chủ động tìm mình.
Hơn nữa, trên tay còn cầm… nửa quả dưa hấu đang ăn dở?
“Tiểu Mạc, có chuyện gì thế?” Huấn luyện viên mặc áo ba lỗ, trông có vẻ hơi nhếch nhác.
“Trận đấu ngày mai còn vé dành cho người nhà không ạ?” Hoắc Mạc hỏi.
Vé cho người nhà? Ông chưa bao giờ hỏi Hoắc Mạc có cần nó hay không, vé của cậu hầu như đều bị các tuyển thủ cờ vây khác lấy để chia cho nhau.

Ông cho rằng, Hoắc Mạc…
“Còn không ạ?”
Huấn luyện viên ngẩn người một lúc mới chợt nhớ ra vẫn còn mấy tấm.

Ông về phòng tiện tay cầm một xấp nhỏ đưa cho Hoắc Mạc.

Hoắc Mạc chỉ rút ba tấm vé: “Cảm ơn thầy.”
“Tiểu Mạc, người nhà của em đến à?” Ông hỏi thêm một câu.
Hoắc Mạc nhìn dưa hấu, nói: “Vâng, là người nhà ạ.”
Trận đấu thứ nhất, người đến xem không nhiều bởi kết quả đã quá rõ ràng.

Hoắc Mạc ăn mặc rất chỉn chu, một thân âu phục đen, tóc tai chải chuốt gọn gàng sạch sẽ.
Lục Du ngồi ở vị trí trung tâm gần cậu nhất.

Mấy cô gái người Nhật bên cạnh hình như đều là fan hâm mộ của Hoắc Mạc tụm lại một chỗ ríu rít nói chuyện.

Thỉnh thoảng Lục Du còn nghe được mấy câu tiếng Trung nhắc đến tên Hoắc Mạc.
Trên sân thi đấu, Hoắc Mạc không nhúc nhích chỉ yên lặng nhắm mắt ngồi ở đó.

Người đàn ông trẻ tuổi đối diện lại ngồi nghiêm chỉnh, tay đặt trên đầu gối, chăm chú nhìn bàn cờ.
Cứ thế cho đến một giây trước khi đồng hồ tính giờ bắt đầu đếm ngược, Lục Du mới đứng trước rào chắn hét lớn:
“Hoắc Mạc.”
“Hoắc Mạc cố lên!”
Hoắc Mạc mở to mắt, quay đầu nhìn cô.

Huấn luyện viên đã cùng tham gia với Hoắc Mạc nhiều trận đấu rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Hoắc Mạc trước lúc thi đấu có hành động như vậy.
Lục Du thấy Hoắc Mạc đang nhìn về phía mình thì vẫy vẫy tay với cậu.

Cậu mỉm cười nháy mắt với cô.

Lúc quay đầu lại đối mặt với đối thủ, lập tức trở lại khuôn mặt lạnh lùng.
Đối với Lục Du mà nói thì hơn hai tiếng đồng hồ thi đấu quả thực là một cực hình.

May mà ba mẹ Lục đều ở đây.

Trong suốt quá trình thi đấu, mẹ Lục đều cầm camera quay phim lại, khuôn mặt tràn đầy tự hào.

Ba Lục cũng biết được một hai môn cờ vây này nên rất chăm chú nhìn lên màn hình liên tục khen ngợi.
Trước giờ, bọn họ biết rất ít về Hoắc Mạc, nhưng hôm nay đến tận đây trực tiếp xem Hoắc Mạc thi đấu, thấy được thái độ của ban tổ chức đối với Hoắc Mạc, cũng thấy được kỹ xảo sát phạt thành thục của cậu trên bàn cờ, thậm chí là gặp được cả huấn luyện viên của Hoắc Mạc thì họ mới biết hóa ra Hoắc Mạc lại lợi hại như vậy.
Trận đấu kết thúc, Hoắc Mạc dễ dàng giành chiến thắng.

Cậu vẫn ngồi trên ghế, hứng thú thưởng thức biểu cảm suy sụp của đối thủ.
Đối thủ của cậu là người Hàn Quốc, anh ta tuôn một tràng tiếng Hàn, chán nản một lúc lâu mới đứng dậy bắt tay với Hoắc Mạc.
“Thank you.”
Hoắc Mạc không nói, chỉ nhìn anh ta.

Trong giây phút đó anh ta bỗng có cảm giác dường như Hoắc Mạc đang châm chọc mình, thậm chí còn không thèm để mình vào mắt.

Nhưng rõ ràng, Hoắc Mạc vẫn rất lịch sự.
Anh ta rút tay về, bước xuống bậc thang.

Huấn luyện viên đi đến hỏi Hoắc Mạc mấy câu.

Hoắc Mạc vừa đi vừa nghe nhưng lại không trả lời.
Ra khỏi hội trường, cậu dừng lại: “Huấn luyện viên, em ở đây đợi người.”
Ông nhất thời không kịp phản ứng: “Hửm, người nhà thật à?”
Cậu gật đầu nhìn về phía bên trong hội trường.

Một lát sau, có ba người đang cười cười nói nói trong hội trường đi ra.

Nhìn thấy huấn luyện viên đứng đó, mẹ Lục còn bắt tay với ông: “Chào huấn luyện viên Nhiếp.”
Huấn luyện viên cũng khách sáo trả lời: “Xin chào bà.”
Hoắc Mạc rất tự nhiên đi tới bên cạnh họ, Lục Du cho cậu xem video lúc cậu đang thi đấu.

Huấn luyện viên đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Hôm nay ông đã thấy một Hoắc Mạc hoàn toàn khác với Hoắc Mạc mà ông đã biết.
“Huấn luyện viên, em đi đây.” Cậu khách sáo chào tạm biệt huấn luyện viên.

Lục Du cũng vẫy tay chào ông: “Huấn luyện viên Nhiếp, tụi em đi đây.”
Cô nhảy lên ôm lấy vai Hoắc Mạc.

Hoắc Mạc hơi khuỵu gối xuống, tùy ý để Lục Du đu trên vai mình.

Huấn luyện viên đứng ở phía sau nhìn thấy hình ảnh này liền hiểu rõ tại sao Hoắc Mạc lại như vậy.

Có lẽ cô bé bên cạnh cậu kia thật sự rất giống Tokyo lúc vào hè, có gió ấm, có cả ánh dương rực rỡ.
Buổi tối, Hoắc Mạc được nghỉ.

Mẹ Lục nói bà muốn đi dạo đường phố Nhật Bản một vòng, thương lượng với ba Lục xong liền vui vẻ nói với Lục Du: “Ba mẹ đi mua sắm, con ở lại đây chơi với Tiểu Mạc nha.”
Hai vợ chồng dắt tay nhau đến Ginza mua sắm, để lại Lục Du vẫn còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ.
Ba mẹ ruột mà vậy đấy!
May mà Hoắc Mạc khá quen thuộc với đường xá Tokyo cho nên có thể dẫn Lục Du đi dạo một vòng.

Khác với không khí vội vã tiếp đón tiêu chuẩn ở Trung Quốc, đường phố Tokyo lại có cảm giác náo nhiệt mà thoải mái hơn nhiều.

Lục Du là một cô gái hay tò mò, điên cuồng thích thú chạy xung quanh xem hết thứ này đến thứ khác.
Trên phố có bán bóng bay, Lục Du mua một quả bóng nhỏ hình Doraemon rồi nhét vào tay Hoắc Mạc.

Dáng người Hoắc Mạc cao gầy nên lúc cậu cầm quả bong bóng trông rất buồn cười.
Cô cười thích thú, nói muốn chụp ảnh cho Hoắc Mạc.

Hoắc Mạc cũng tùy theo ý cô: “Chúng ta chụp chung đi.” Cậu cầm máy ảnh trên tay Lục Du rồi nhờ một người trên đường, người đó đồng ý, ngồi xổm xuống, dùng tiếng Nhật hỏi xem hai người đã chuẩn bị xong chưa.
Lục Du không hiểu, ngây ngốc nhìn xung quanh.

Lúc người nọ bắt đầu đếm, Hoắc Mạc vươn tay đặt trên đỉnh đầu Lục Du nhẹ giữ đầu cô lại, Lục Du “Ai ui!” một tiếng trước máy ảnh.
Người đó giơ ngón cái với Hoắc Mạc nói: “Bạn gái của em rất đáng yêu!”
Du Du kiễng chân xem bức ảnh vừa chụp, nghe thấy người nọ nói vậy liền vỗ nhẹ khuỷu tay Hoắc Mạc: “Chị ấy nói gì vậy?”
Hoắc Mạc nghiêm túc trả lời: “Chị ấy nói tớ rất đẹp trai.”
Lục Du phụt cười véo mũi Hoắc Mạc: “Vậy sao, để tớ xem một chút nào.” Cô xích lại gần tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc: “…” Đúng là ngốc mà!
Lục Du chơi mệt thì cảm thấy đói bụng.

Được nghỉ hai tuần, cân nặng của Lục Du đã tăng nhanh chóng.

Hoắc Mạc nói muốn cô thành thật khai báo mình nặng bao nhiêu rồi mới quyết định có dẫn cô đi ăn xả láng hay không.

Lục Du đấu tranh cả nửa ngày: “Được rồi, được rồi, không thể làm bộ như tớ không nặng sao?”
Cô đưa một ngón tay lên lắc qua lắc lại trước mặt Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc không nói gì, dẫn cô đến quán cà phê dưới lầu của khách sạn.

Lục Du thầm nghĩ, phải đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một cây kem mới được: “Tiểu Miêu, cậu chờ tớ một lát.” Cô đưa máy ảnh và balo cho Hoắc Mạc rồi chạy vào cửa hàng tiện lợi.
Trong quán cà phê mở điều hòa, nhiệt độ chênh lệch rất lớn so với bên ngoài, cửa kính sát đất trong quán phủ một tầng hơi nước mỏng.
Hoắc Mạc buồn chán tựa đầu lên ghế sô pha, lười biếng nhìn ra ngoài cửa kính.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, người đi đường vội vội vàng vàng bước đi trên đường phố phồn hoa và sầm uất.
Một lúc sau Lục Du mới trở lại, trên tay cầm hai que kem, cười hì hì vẫy tay với cậu qua cửa kính.

Cậu duỗi một ngón tay, viết một dòng chữ “バカ” (đồ ngốc) lên tấm kính đầy hơi nước, sau đó lại vẽ thêm một hình mũi tên chỉ vào Lục Du.
Lục Du mông lung nhìn dòng chữ tiếng Nhật.
Hoắc Mạc lười biếng nở nụ cười rạng rỡ.

Cậu đưa tay lau dòng chữ tiếng Nhật kia đi, viết thêm dòng khác: “かわいい” (đáng yêu).
Lục Du bước vào quán, nhét que kem vào tay Hoắc Mạc: “Cậu viết gì vậy?”
Hoắc Mạc nhàn nhạt trả lời: “Cậu rất đáng yêu.”
Cô cắn một miếng kem, lộ ra hai chiếc răng thỏ: “Thật không?”
Hoắc Mạc nhìn bóng của cô in trên cửa kính, trong mắt dậy sóng.
Trước mắt trận thi đấu đối với Hoắc Mạc mà nói không có gì khó khăn.

Mỗi ván cậu đều dễ dàng chiến thắng đối thủ Giữa trận đấu, ba Lục vô tình hỏi huấn luyện viên giải đấu này có tiền thưởng hay không.

Huấn luyện viên thuận miệng nói: “Một nghìn ba trăm vạn yên, cộng lại có lẽ sẽ được hơn tám mươi vạn nhân dân tệ.”
Ba Lục sặc nước miếng: “Cái gì?”
Huấn luyện viên nói: “Quán quân.”
Ba Lục cảm thấy điều này rất khó tin.

Tám mươi vạn vào lúc đó là một khoản tiền rất lớn.
Thấy bộ dạng giật mình của ba Lục, huấn luyện viên cũng ngạc nhiên: “Nhà ông có quan hệ tốt với Tiểu Mạc như vậy mà thằng bé không nói với mọi người sao?”
Ba Lục lắc đầu, ông vẫn cho rằng Hoắc Mạc chỉ là một cậu bé nhà bình thường mà thôi.
Một lúc sau, Hoắc Mạc lại lên sân đấu.

Thực lực của đối thủ ở vòng bán kết không thể khinh thường được nhưng Hoắc Mạc cũng không để ý như cũ, cậu vẫn nhắm mắt yên lặng chờ trận đấu bắt đầu.
Sau một hồi đấu cờ cam go, đối thủ vẫn từng bước ép sát, còn Hoắc Mạc lại chỉ lấy thủ phản công.

Huấn luyện viên biết chiến lược lật ngược tình thế của Hoắc Mạc, cậu sẽ từng bước từng bước đánh nát sự kiên nhẫn của đối thủ.
Mà một khi đối thủ càng sốt ruột thì sẽ càng lộ ra nhiều sơ hở.
Chính vì thế rất nhanh sau đó đối thủ đã để lộ sơ hở.

Vào lúc gần kết thúc trận đấu thì Hoắc Mạc dễ dàng nắm chắc được phần thắng trong tay.

Đây cũng không phải lần đầu tiên đối thủ đánh cờ với Hoắc Mặc cho nên anh ta không nói thêm gì, thậm chí còn không lộ ra một xíu cảm xúc nào cứ như vậy rời đi.
Kết thúc trận đấu này, đối thủ trong trận tiếp theo của cậu chính là Tamura.

Cho dù Hoắc Mạc không hiểu rõ tình hình trận đấu cũng có thể chắc chắn đối thủ trong trận chung kết của mình chính là anh ta.
Huấn luyện viên phân tích rất nhiều cách chơi của Tamura, còn cho Hoắc Mạc xem video thi đấu của anh ta.

Phong cách của anh và Tamura rất giống nhau, chiêu thức linh hoạt, lại vô cùng kiên nhẫn.
Tựa như cùng một thầy dạy ra vậy.
Trước trận đấu một ngày Tamura mới đến khách sạn, trùng hợp lúc đó Hoắc Mạc và Lục Du đứng dưới lầu khách sạn chờ xe của ba Lục.
Tamura từ trong một chiếc xe ô tô xám tro có rèm che bước ra, đứng bên cạnh một người phụ nữ thời thượng.

Lục Du thấy người phụ nữ đó rất quen thuộc, là người lúc đó cô đã gặp qua ở ngã tư đường vào khu nhà cô.
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, những ngón tay thon gầy nắm lấy cổ tay Tamura.

Khi đối mặt với bọn họ người phụ nữ đó có chút quẫn bách.
“Tiểu Mạc, con cũng ở đây à?”
Hoắc Mạc nhìn bà, đáy mắt lạnh lùng.
“Đây là anh của con…” Bà còn chưa nói xong.
Hoắc Mạc đã vươn tay, rất lễ phép: “Xin chào, Tamura-kun.” Tamura bắt tay Hoắc Mạc.

Anh ta rất giống Hoắc Mạc, giống từ ngũ quan sắc sảo đến cả ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu chính là Hoắc Mạc.” Tamura khẽ nhếch miệng cười.

Anh ta nói: “Trận đấu ngày mai, cố lên.”
Ngoài mặt trong bọn họ rất bình tĩnh cổ vũ nhau, nhưng bầu không khí giữa hai người lại giương cung bạt kiếm.
Tamura vốn đã đi vào, chẳng biết tại sao lại dừng chân.

Anh ta quay đầu, bình tĩnh nói một câu tiếng Trung theo kiểu Nhật: “Tôi đã xem video trận đấu mấy lần trước của cậu.”
Anh ta nhìn mẹ của mình: “Cũng không lợi hại như mẹ tôi đã nói.” Anh ta cười cười: “Tôi có hơi thất vọng đấy.”
Anh ta nhìn lướt qua Lục Du, vẫy tay chào cô.
Lục Du nổi nóng, nghiến chặt răng muốn lao đến đánh Tamura một trận.

Hoắc Mạc giữ tay Lục Du lại: “Du Du.” Anh khẽ gọi một tiếng.
Lục Du nhìn cậu, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót.

Ánh mắt của cậu rất bi thương, bàn tay đang chạm vào tay cô đang run nhè nhẹ.
Cô kéo nhẹ vạt áo Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu! Tiểu Miêu.” Cô kiễng chân, ôm lấy vai Tiểu Miêu: “Ngày mai tớ sẽ đến cổ vũ cho cậu.”
Cô nói xong, điện thoại trong túi vang lên.

Ba mẹ Lục bị lạc đường, lại không biết tiếng Nhật nên đành nhờ Lục Du hỏi khéo Tiểu Miêu làm thế nào để tìm cảnh sát, còn căn dặn Lục Du không được quấy rầy Hoắc Mạc, dù sao ngày mai rất quan trọng đối với cậu.
Hiển nhiên là Lục Du không biết hỏi khéo là như thế nào, mới nói một câu đã bị Hoắc Mạc nghe ra: “Chú Lục lạc đường sao?”
“À…ừm.” Lục Du ngập ngừng nói.
“Chúng ta đi đón chú đi.”
“Ngày mai cậu còn có trận đấu, hay là tớ…”
“Tớ muốn đi ra ngoài hít thở không khí.” Anh nói.
Thi đấu đã nhiều ngày nhưng mà Lục Du chưa từng thấy cậu có trạng thái như vậy.

Cậu đang khẩn trương, không hề nắm chắc được kết quả trận đấu ngày mai như mấy lần trước.
Suốt đoạn đường bọn họ đều im lặng không nói gì, cứ như vậy mà lên xe điện rồi lại xuống.

Đến trung tâm thành phố, Lục Du bắt kịp Hoắc Mạc, nắm cổ tay cậu.
“Tiểu Miêu.” Cô ngẩng cổ, mỉm cười.
Hoắc Mạc cúi đầu nhìn cô sau đó nắm lấy bàn tay cô.

Thì ra nụ cười cũng có thể truyền sang người khác được.
“Du Du, ngày mai cậu sẽ đến đúng không?” Cậu hỏi lại Lục Du.
“Đúng rồi.” Lục Du nhảy vào ô vuông phía trước: “Lúc cậu mở mắt ra nhất định sẽ thấy tớ ngồi phía dưới.”
“Ừm.” Cậu khẽ cười nhìn về phía trước.
Rất nhiều người chú ý đến trận chung kết này.

Đặc biệt là những phóng viên biết đến nhà Itou và mối quan hệ giữa Tamura và Hoắc Mạc, tất cả đều đã chen chúc bên trong hội trường.
Đây là lần đầu tiên Lục Du nhìn thấy hội trường chật cứng người như vậy, ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng, phóng viên cầm quyển sổ giơ cao microphone lên đặt câu hỏi.
Hoắc Mạc ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm vào Tamura.

Còn Tamura vẫn luôn giữ nụ cười trên mặt, thái độ ôn hòa.

Trước lúc trận đấu bắt đầu, Hoắc Mạc nhìn về phía khán đài.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là mẹ của mình.

Bà ngồi ở đó, tóc dài nhẹ bay trong gió, sóng mắt quyến rũ.

Đáng tiếc, trong mắt bà lại chỉ có Tamura.
Sau đó cậu nhìn thấy Lục Du.

Cô cố gắng chen chúc trong đám người để đi tới phía trước, vẫy cao tay để Hoắc Mạc có thể thấy mình.
“Hoắc Mạc.” Cô vẫy tay: “Hoắc Mạc.”
Hoắc Mạc cứ ngồi nhìn Lục Du như thế.

Nhìn cô chen qua đám người, nhìn những giọt mồ hôi trên trán cô, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
Cô rất chói mắt, tóc đuôi ngựa đong đưa trên không trung.
“Hoắc Mạc.” Lục Du nhỏ con nhảy lên vị trí ghế bên cạnh.
Cậu bật cười, có lẽ chính cậu cũng không biết điều này.
Tamura chú ý đến sự thay đổi của Hoắc Mạc, quay đầu nhìn cô bé đó.
Đến khi trận đấu bắt đầu, Tamura mới mở miệng: “Hoắc Mạc, các cậu thật thú vị.”
Hoắc Mạc hạ một quân cờ đen xuống, ngước mắt nhìn anh ta.

Anh ta hạ một quân cờ trắng ngay bên cạnh quân cờ đen của Hoắc Mạc rồi nhìn thẳng vào ánh mắt cậu.
Một lát sau anh ta nhếch môi cười khinh miệt .
Lục Du vẫn luôn quan sát màn hình, tuy xem không hiểu nhưng nhìn vẻ mặt Hoắc Mạc cô có thể hiểu được phần nào.
Tamura trầm ổn đi từng bước, nhưng Hoắc Mạc lại gấp gáp.

Huấn luyện viên bắt đầu nôn nóng đi tới đi lui.
Trạng thái của Hoắc Mạc rất bất thường.
Một giờ trôi qua, Hoắc Mạc bắt đầu xuất hiện sở hở, nhưng mà may mắn kịp thời sửa chữa nên không có gì đáng lo ngại.
Tamura cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn, thời gian suy nghĩ ngày càng kéo dài hơn.

Mẹ anh ta không nói quá chút nào, Hoắc Mạc quả thật là một kỳ thủ đáng kính trọng.
Nhưng bà ấy đã sai một chuyện, bà cho rằng Hoắc Mạc không quan tâm đến bà ấy.

Nhưng thật ra Hoắc Mạc rất để ý mẹ của mình cho nên hôm nay anh ta mới mời bà đến xem.
“Hoắc Mạc, cậu sai rồi.”
Hai mươi phút sau, Tamura tự tin hạ một quân cờ trắng xuống.

Hoắc Mạc không chút biểu cảm, chứng kiến bức tường thành của mình từng chút từng chút bị Tamura chiếm đoạt, cuối cùng là trên quốc kỳ của cậu.
Lần đầu tiên Hoắc Mạc cảm thấy nghẹt thở như thể đang có một cánh tay vô hình bóp chặt cổ cậu khiến cho cậu không có cách nào hô hấp được.

Hoắc Mạc chỉ còn biết ra sức hít thở lấy một chút không khí xung quanh.
Chữ “thua” này chưa từng xuất hiện trong từ điển của cậu.
Thời gian kết thúc.

Một tiếng “keng” đập vào trong đầu cậu.

Việc đầu tiên cậu làm chính là đưa mắt tìm Lục Du dưới khán đài.
Khóe mắt Lục Du vẫn mang ý cười, giơ nắm đấm nhỏ về phía Hoắc Mạc nói: “Không sao đâu.”
“Tiểu Miêu, cậu giỏi lắm.”
Thế nhưng bên tai cậu lại truyền đến một âm thanh khác, một giọng nói rất giống cậu.
“Mẹ tôi nói tôi khinh địch.” Ánh mắt của anh ta ngạo nghễ.
“Anh quả thật đã khinh địch.” Hoắc Mạc ngồi tại chỗ nhìn anh ta: “Anh phạm rất nhiều lỗi.”
Tamura có chút không hiểu: “Cái gì?”
Hoắc Mạc nói: “Mười giờ hai mươi phút, anh đặt sai nước cờ, nếu như tôi…” Cậu nhớ lại.
Tamura đứng bật dậy: “Cậu cố ý thua?”
“Là tôi thật sự đã thua, không phải cố tình.” Ánh mặt cậu nhìn chằm chằm Tamura, nói từng chữ từng chữ.
Cậu chỉ là đang nhớ lại ván cờ đáng lẽ ra phải chiến thắng này… còn có nhớ lại những sai lầm của mình và đối phương.

Trạng thái lúc đó của cậu không tốt, nhớ lại mới phát hiện ra bản thân đi nhầm nhiều bước như vậy.
Tamura luống cuống, vội vàng muốn hỏi đến cùng nhưng Hoắc Mạc không nói gì nữa.

Cậu đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi hội trường, lướt qua vai mẹ mình bên dưới đài.
“Du Du.” Cậu đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Lục Du đang đứng ngược gió, trong miệng còn đang lẩm bẩm mấy câu để an ủi mình.
Cô giơ ngón tay đếm: “Tiểu Miêu, không sao cả”, “Xoa xoa đầu Tiểu Miêu một cái này”, “Tiểu Miêu thi đấu すみません.” Cô còn đặc biệt học một câu tiếng Nhật cực kỳ không liên quan.
Nghe Hoắc Mạc gọi tên cô, cô khựng lại.
Hoắc Mạc khom lưng từ phía sau ôm chầm lấy cô.

Cậu cao hơn Lục Du rất nhiều, Lục Du nhỏ bé cứ như vậy bị cậu ôm trong ngực.
“Du Du.” Cậu nhắm mắt, toàn bộ sức nặng dựa vào người Lục Du.
“Không sao đâu Tiểu Miêu, Mura gì đó Ta gì đó.” Lục Du vỗ tay cậu: “Lần sau chúng ta sẽ chiến thắng cậu ta, ba tớ nói thắng bại là…”
Hoắc Mạc tin tưởng Lục Du.
“Ừm.”
Lục Du nói cái gì, cậu cũng sẽ trả lời như vậy.

Nhìn hai bàn tay đan vào nhau phía trước Lục Du, trên mặt Hoắc Mạc lộ ra vẻ ấm áp, nở nụ cười.
“Du Du, ngày mai có thể về nhà.”
“À, đúng rồi.” Giải đấu đã kết thúc hôm nay rồi.
Cậu ôm vai cô hỏi: “Cậu muốn ăn gì không?”
Lục Du liền quên mất chuyện Hoắc Mạc thua cuộc, bắt đầu liến thoắng kể ra lúc quay về muốn ăn gì.

Phần lớn đồ ăn Nhật Bản đều thanh đạm khiến cho Lục Du cảm thấy hai tuần nay trong bụng của cô không có tí chất béo nào cả.

Nhưng vẫn có thể dùng mắt thường nhìn rõ tốc độ phát triển bề ngang của bạn học Lục như thế nào.
Đếm một hồi, Lục Du mới phát hiện Tiểu Miêu vẫn đang ôm vai mình.

Cô quay đầu liền đụng phải cằm Hoắc Mạc.
Cô xoa đầu có chút đau.

Hoắc Mạc cọ cọ đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp đều đều phả ra.
Cả khuôn mặt cô nóng lên rồi nhanh chóng ửng hồng.
“Đi thôi.” Cậu buông Lục Du ra, như chưa có gì xảy ra bước xuống bậc thang.

Lục Du ngây ngốc một lúc mới lấy lại tinh thần đuổi theo: “Này, đợi tớ với.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN