Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời - Chương 7: Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời


Chương 7: Chương 7


Mãi cho đến khi về đến nhà, Lục Du mới từ từ bình tĩnh lại.

Ba Lục đang thay giày ở hành lang, nhìn thấy Lục Du hớt hải chạy về, híp mắt hỏi: “Trường phát phiếu điểm rồi à?”
Lục Du cười hì hì: “Ba à tốt hơn là chúng ta không nên bàn về vấn đề này.” Vừa nói cô vừa nhét phiếu điểm trong tay vào cặp.
Ba Lục giựt phiếu điểm lại, cầm lấy nhìn một lúc lâu, sau đó mới gọi mẹ Lục đang trong phòng bếp một tiếng: “Mẹ Du Du à, ngày mai mua cho con bé một ít óc heo nhé.”
Lục Du bất mãn hừ một tiếng: “Con không thích ăn.”
Ba Lục gõ vào trán Lục Du một cái: “Con xem có con nhà ai thi môn toán mà không được mấy chục điểm không, con chú Vương bên cạnh, con xem đi lần nào thi cũng đứng hạng nhất.”
Lục Du lè lưỡi lắc đầu: “Con biết rồi, biết rồi.”
Sau khi nghỉ đông được vài ngày thì đến Tết, trong phòng khách Lục gia kê thêm một cái bàn để vừa chơi mạt chược, vừa xem tiết mục cuối năm.
Trên tivi, Triệu Bản Sơn và Phạm Vĩ đang biểu diễn vở hài bán nạng rất mắc cười.

Lục Du cắn hạt dưa, ngồi trên ghế sô pha cười hớn hở, vậy mà thằng em họ đang ngồi cùng cô hết lần này đến lần khác cứ một mực đòi chuyển kênh, xem cái phim gì đó.
Lục Du nắm bả vai đứa em họ nhỏ giọng uy hiếp nói: “Mày để cho chị mày xem xong cái này, nếu không thì lát nữa chị kêu lão sói xám ăn thịt mày.”
Lúc đầu thằng bé gật đầu đồng ý, sau đó đợi người lớn chơi xong ván bài thì bắt đầu gào khóc.

Mẹ Lục không nhịn được nhìn về phía phòng hét lên: “Lục Du, con nhường em một chút.”
Lục Du tức giận mà không dám nói gì, đưa cái remote [1] cho thằng em họ, không cam tâm tình nguyện nói: “Cho mày.”
[1] remote: cái đồ mốt tivi/ điều khiển từ xa
Thằng bé đắc ý nhận lấy cái remote bắt đầu chuyển kênh.

Hầu như toàn bộ kênh truyền hình đều đang phát tiết mục cuối năm, chỉ còn lại ít kênh đang phát tin thời sự.

Lục Du nhàm chán dựa vào sô pha, lâu lâu lại liếc về phía ti vi một cái.

Ngay khi đứa em họ ngừng chuyển kênh vài giây, Lục Du nhìn thấy trong cái ti vi màu nhà mình xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Hoắc Mạc?
Cậu và một nhóm thiếu niên mặc âu phục nhỏ đang nhận phỏng vấn của giới truyền, bên ngoài tuyết đang rơi như bông gòn rớt trên đầu Hoắc Mạc.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu tràn đầy khí chất thanh xuân, cứ như vậy đứng ở trong đám người.

Vì vậy, người dẫn chương trình cầm micro đưa tới trước mặt cậu.
“Xin hỏi trong phần thi đoàn thể tranh cúp Xuân Hoa [2] này các cậu có tự tin giành chiến thắng không?”
[2] Cúp Xuân Hoa: hay còn gọi là Chunhua cup là một cuộc hùng biện cấp trường do Đại học Bắc Trung Quốc khởi xướng
Ánh mắt Hoắc Mạc dịu dàng nhìn vào ống kính: “Chúng tôi đến đây là để giành giải nhất.”

Người dẫn chương trình ngẩn người, không biết nên tiếp lời cậu thiếu niên này như thế nào.

Chàng trai cao hơn một chút đứng bên cạnh Hoắc Mạc vỗ vỗ vai cậu, chen đến trước máy quay nghiêm túc đáp: “Mặc dù đối thủ rất mạnh, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Người dẫn chương trình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa theo bản thảo đã nghĩ sẵn trong đầu tiếp tục hỏi: “Nếu như các cậu thắng…” Micro của cô vẫn đặt ở trước mặt Hoắc Mạc, quên không chuyển cho thiếu niên cao lớn.
Hoắc Mạc liếc mắt nhìn ống kính máy quay miễn cưỡng trả lời: “Không có nếu như, chúng tôi nhất định sẽ thắng.”
Người dẫn chương trình hoàn toàn không tiếp lời được, trầm mặc một hồi mới nói: “Vì…!sao?”
Tất cả đều im lặng
“Bởi vì có tôi ở đây.”
Cậu đút tay vào túi, xoay người đi theo đám người đông đúc vào sân vận động.

Một lúc sau chàng trai cao lớn cúi người để hóa giải sự lúng túng của người dẫn chương trình: “Sư đệ của tôi còn nhỏ, mọi người nghe rồi thì quên đi đừng để ý.”
“Dì ơi, dì nhìn kìa Du Du giành tivi của con.” Em họ lại bùng nổ, không ngừng khóc lóc: “Phim hoạt hình sắp hết rồi.”
Du Du bịt tai lại, ném remote cho nó: “Quỷ hẹp hòi uống nước lạnh sẽ lấy vợ bốn chân.”
Đứa em họ sợ hãi càng khóc dữ dội hơn.

Cuối cùng mẹ Lục không nhịn được nữa mà đuổi Lục Du ra khỏi phòng, bắt cô ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn mọi người chơi mạt chược.
Thằng nhóc đứng ở khe cửa lè lưỡi với Lục Du, cầm remote quơ quơ tuyên bố thắng lợi.

Du Du lấy tay vạch một đường trên cổ mình tỏ vẻ lát nữa mày chết với tao.
Mẹ Lục kéo Lục Du qua một bên: “Đi vào nói ba cho mẹ mượn 10 tệ.”
Lục Du nghiêng đầu thần bí nói: “Mẹ, trên đời này có thể xuất hiện hai người giống nhau như đúc không?”
Mẹ Lục hờ hững đánh ra một con ba, hét to vào nhà bếp: “Lão Lục, bây giờ anh ra ngoài mua óc heo về liền cho em.”
Mẹ ruột mà vậy đấy!!!!
Trong kỳ nghỉ đông, ngoại trừ thời gian tập luyện hằng ngày ra thì thời gian còn lại Lục Du đều mốc meo ở nhà.

Hai mươi ngày nghỉ lễ cứ thế trôi qua nhanh chóng.

Cuộc sống ở sơ nhị cũng không khác gì lắm so với sơ nhất, vẫn là huấn luyện, lên lớp học, rồi về nhà.

Khác biệt duy nhất chính là không có Hoắc Mạc bên cạnh.
Khai giảng được hai tháng thì huấn luyện viên thông báo Lục Du đã qua vòng xét duyệt vào đội tuyển thành phố.

Ba mẹ Lục rất kích động, bày một bữa tiệc lớn để mời huấn luyện viên đến ăn cơm.

Huấn luyện viên ngồi vào bàn còn không quên chọc Lục Du: “Lục Du của chúng ta nhất định sẽ trở thành nhà vô địch Olympic.”
Có trời mới biết, đội tuyển điền kinh quốc gia mấy năm gần đây đều không có ai giành được huy chương vàng.
Ba Lục đứng dậy, cụng ly với huấn luyện viên: “Mượn lời cát tường của thầy.” Sau đó kêu Lục Du rót rượu mời huấn luyện viên.

Cái đùi gà Lục Du đang gặm rơi vào trong mâm: “Gì ạ?”
Ba Lục len lén hỏi huấn luyện viên: “Môn điền kinh này có thể chạy đến đầu óc hư luôn không thầy? “
Đây là ba ruột đấy!!!
Huấn luyện viên cười nịnh nọt: “Đầu óc Lục Du của chúng ta rất thông minh.”
Lục Du bẹt miệng tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi được chọn vào đội tuyển thành phố, các trận đấu giải cũng dần nhiều hơn.

Ngoài các trận thi đấu trong vòng tuyển chọn thành phố, các giải đấu tỉnh lại càng nhiều hơn.

Điều quan trọng nhất trong số này là giải đấu tỉnh sau một trăm ngày nữa.

Đối với Lục Du mà nói đây là bàn đạp đầu tiên để cô có thể trở thành nhà vô địch Olympic.
Mẹ Lục treo một tấm bảng đen nhỏ đếm ngược 100 ngày treo trên đầu giường Lục Du.

Mỗi ngày vừa mới mở mắt ra là cô liền nhìn lên đó, cảm nhận thời gian càng ngày càng rút ngắn lại.
Lục Du vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại nghĩ đến cậu thiếu niên cực kỳ giống Hoắc Mạc trên tivi ngày hôm đó.
Cậu khí phách, đứng trên bậc thềm tuyết trắng xóa trả lời phóng viên: “Chúng tôi đến đây để giành hạng nhất.”
Hoắc Mạc à, Lục Du trở mình, đột nhiên cảm thấy rất nhớ cậu ấy.
Khi Hứa Lộ trở lại trường, mái tóc của cô ấy đã nhuộm sang một màu khác điên cuồng hơn.

Trên tai xỏ một hàng khuyên tai, trông cô rất hoang dã và mãnh liệt giống như bông điên điển vào mùa thu.
Cô ấy yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

Khi Lục Du phải tập luyện, cô ấy ngồi trên thanh xà đơn trong sân vận động hút thuốc.

Khói thuốc lượn lờ trước mặt cô.

Mái tóc dài quấn quýt cùng làn khói tung bay trong gió.

Nam sinh nào đi ngang qua sân vận động cũng đều phải dừng lại huýt sáo với cô.
“Đang nhìn gì vậy?” Lục Du trừng mắt nhìn mấy nam sinh một cái.

Đôi mắt của bọn họ lại đổ dồn vào Lục Du.

Trên người cô đang mặc một bộ quần áo thể thao, chiếc quần ống rộng của cô ấy đung đưa trong gió.
Vẻ đẹp của cô không giống với Hứa Lộ.

Một người đẹp theo kiểu trần tục từng trải, trong khi người kia lại là mây cao không thể với tới.
Hứa Lộ rũ mắt xuống, đôi môi đỏ mọng nói: “Du Du.”
Lục Du đút tay vào túi, xoay người nhảy lên xà đơn: “Tớ có mượn bài tập về nhà của Từ Đông, buổi tối chúng ta cùng nhau chép bài.”
Hứa Lộ khịt mũi: “Được.”
Lục Du lấy ra một cuốn sổ nhỏ, gạch một nét trên đó.

Hứa Lộ thò đầu qua xem, Lục Du nhanh chóng gấp quyển sổ lại giấu sau lưng.
“Cậu ghi gì vậy?” Cô nhìn thấy một dòng chữ nhỏ nguệch ngoạc như vẽ bùa — 180 ngày.
Lục Du thẳng thắn: “Đếm ngày.”
“Thi đấu?”
“Không phải.” Cánh tay Lục Du nắm chặt xà đơn, đung đưa lên xuống.

Đến một góc độ nào đó, cô lộn ngược lên.

Hứa Lộ nhảy xuống khỏi xà đơn, đôi giày Martin giẫm lên sân cỏ: “Cậu tập luyện đi, tớ đi chép bài tập về nhà trước.”
Lục Du đu xà ngang, trong miệng lẩm bẩm đếm: “30 + 30 + 30…”
Cô không giỏi toán nên phép tính cộng vượt quá ba chữ số cô phải mất rất nhiều thời gian để tính.

Cô cứ lộn ngược lên như vậy, đầu óc bắt đầu thông suốt.
Vừa đúng 180 ngày.
Cô buồn ngủ mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, trán cô bị người nào đó vỗ nhẹ một cái.

Cô mở mắt ra lần nữa lại đụng phải một đôi mắt mệt mỏi.
Người nọ đang ngồi xổm trên sân cỏ, hai tay chống cằm.
“Du Du.” Cậu cười nhàn nhạt một tiếng như hoa nở rộ mùa xuân.
Lục Du không ngờ Hoắc Mạc lại đúng hẹn như vậy, nói 180 ngày là đúng 180 ngày, không hơn nửa ngày.

Cô nặng nề ngã trên sân cỏ, mái tóc dính đầy cỏ khô.

“Hoắc Tiểu Miêu, cậu đã về rồi.”
Hoắc Mạc đứng dậy cầm balo lên.
Lục Du đuổi theo sau: “Sao mà tan học mới về?” Đã lâu không gặp Hoắc Mạc, Lục Du có chút kích động, liên tục hỏi Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc kiên nhẫn trả lời:
“Bởi vì kẹt xe.”
“Cờ vây không phải là đi được năm quân liên tiếp thì thắng đâu.”
“Không có quà lưu niệm.”
“Bắc Kinh không có gấu túi.”
“…”
Lục Du dừng xe ở ngã tư đường, cô nghiêng đầu hỏi Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu, sao cậu có thể quay về nhanh vậy?”
Hoắc Mạc ngồi ở yên sau, mũi chân chạm đất.

Cậu nhìn chằm chằm vào gò má của Lục Du, không nói gì.

Kết thúc giải đấu, sư huynh kéo cậu, kêu cậu ở lại tham gia buổi lễ trao giải, kiêu ngạo nói với cậu rằng có thể được lên đài truyền hình trung ương.
Tuy nhiên, ở Giang Lý còn có một cô bé ngốc nghếch cả ngày chỉ biết đếm ngược 180 ngày chờ cậu.
Cậu chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối: “Sư huynh, em muốn về sớm một chút.”
Sư huynh đã quá quen với tính cách của Hoắc Mạc: “Được rồi, anh nói thầy đưa em đến bến xe.”
Cậu nghiêng đầu, tóc rũ xuống trán: “Được.”
“Tớ biết rồi.” Lục Du vỗ đầu một cái: “Thi đấu kết thúc sớm đúng không?”
Hoắc Mạc miễn cưỡng đáp: “Du Du thật thông minh.”
Xe lửa đi qua, đèn xanh sáng lên, Lục Du nhanh chóng đạp xe: “Hoắc Tiểu Miêu, hôm nay mẹ nấu đồ ăn ngon đấy.”
Cô bắt đầu giới thiệu bữa tối của nhà mình, cuối cùng lần đầu tiên Lục Du sử dụng từ ngữ cao cấp: “Để tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu.”
Hoắc Mạc vui vẻ, hai mắt cong lên: “Được.”
Mẹ Lục thấy Hoắc Mạc đến thì rất vui vẻ, dặn người giúp việc nấu thêm hai món.

Bà ân cần kéo Hoắc Mạc qua hỏi han: “Giờ đang là mùa đông sao con mặc ít vậy, lát dì mua cho con thêm hai bộ quần áo.”
“Dì à, con không lạnh.” Hoắc Mạc lễ phép trả lời: “Cám ơn dì.”
Rất nhanh trên bàn tròn đã đầy đủ người, đồ ăn cũng đã nấu xong.

Lục Du và Hoắc Mạc đang ăn cơm, mẹ Lục một bên nhắc nhở: “Lát nữa mẹ sẽ gọi điện nhờ huấn luyện viên đi tham gia thi đấu ở tỉnh với con.”
“Thầy ấy còn bận đi xem mắt, làm gì có thời gian mà trông con chứ.” Lục Du trả lời.
“Vậy không được, con gái như con đi một mình không an toàn.” Mẹ Lục đánh rớt đôi đũa đang gắp cánh gà của Lục Du: “Ăn ít đồ chiên thôi.” Quay đầu nói với Hoắc Mạc: “Tiểu Mạc, con ăn nhiều một chút.”
Lục Du: “…”
“Dì.” Hoắc Mạc đặt đũa xuống: “Mấy ngày nữa con cũng lên tỉnh để lấy giấy khen.”
“Con đi một mình à?” Mẹ Lục hơi giật mình.
“Ba con đưa con đi.” Hoắc Mạc nói: “Nhân tiện ba con có thể đưa Du Du đi cùng.”
Lục Du đang muốn mở miệng từ chối thì mẹ Lục đã nói trước: “Vậy thì làm phiền ba con rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN