Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời - Chương 8: Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời


Chương 8: Chương 8


Lục Du sặc một tiếng gọi: “Mẹ.”
“Không sao đâu ạ.” Hoắc Mạc tiếp lời mẹ Lục, từ khe hở giữa hai chiếc đũa nhìn Lục Du.

Lục Du phồng má, cúi đầu chọt cánh gà trong đĩa.

Khóe môi cậu nhếch lên, trốn đằng sau chiếc đũa cười một tiếng.
Mẹ Lục thu dọn hành lý cho ba ngày thi đấu xong, sau đó còn dặn dò Lục Du đủ thứ.

Xe của nhà Hoắc Mạc đã dừng ở cửa, tiếng động cơ phát ra “brum…brum”.
Đây là lần đầu tiên Lục Du nhìn thấy ba của Hoắc Mạc, ông không được tự nhiên bước ra khỏi xe.
“Con là Lục Du à?”
Lục Du há hốc miệng hóa đá ở cửa.
Ba Hoắc cũng không hỏi nhiều, cầm lấy hành lý trong tay Lục Du bỏ vào trong cốp xe: “Lên xe đi.”
Lục Du ôm áo khoác chui vào trong xe, dựa vào băng ghế phía sau liên tục hít thở.
Hóa ra cảm giác khi gặp ba mẹ của bạn mình là như thế này.

Lục Du vốn tưởng rằng cô không sợ bất cứ cái gì, nhưng không ngờ lại bị vẻ mặt nghiêm túc của ba Hoắc Mạc dọa sợ.
Cô ôm ngực, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Hoắc Mạc cũng đang ngồi trong xe.

Hoắc Mạc rất yên tĩnh, không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tai còn nhét tai nghe như thể cách ly với thế giới.
Cô là một em bé tò mò liền thò đầu sang hỏi Hoắc Mạc đang nghe cái gì.

Nhưng đợi một lúc sau, Hoắc Mạc vẫn không có phản ứng.
Xe khởi động máy, hành trình dài đến tỉnh chính thức bắt đầu.

Bầu không khí trong xe lạnh lẽo như sắp đóng băng, Lục Du ngồi ở ghế sau mơ màng buồn ngủ.
Cửa sổ vốn đang mở ra một chút, không biết tại sao lại được đóng lại.

Trong xe rất ấm áp, Lục Du gật đầu một cái rồi ngã vào vai Tiểu Miêu.
Lúc tỉnh lại, bên tai trái của Lục Du có nhét một cái tai nghe, cô mở mắt ra liền phát hiện khuôn mặt Hoắc Mạc ở rất gần mình.
“The Beatles, Hey Jude.” Ánh trăng chiếu lên gò má của Hoắc Mạc.
“Cái gì?”
“Bài hát tớ đã nghe.” Cậu cũng đặt thêm một cái tai nghe khác vào tai cô.

Âm thanh bên ngoài có chút ồn ào, tai nghe lại không lớn nên Lục Du phải cố gắng lắng nghe.
“Ồn ào quá!” Cô lẩm bẩm một câu.
Bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Mạc vòng qua mái tóc rối bù của cô che đi hai tai.

Cuối cùng cô cũng có thể nghe rõ lời, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Giọng hát khàn khàn của Paul vẫn cứ thì thầm lặp đi lặp lại: “Hey, Jude…Hey, Jude…”

Cuối cùng, bài hát cũng kết thúc.

Hoắc Mạc vẫn không buông đôi tay đang che lỗ tai Lục Du, đôi môi mỏng ghé vào lỗ tai cô thì thầm: “Hey, Du Du.”
Mắt Lục Du chạm vào mắt cậu, trong lòng xuất hiện một trận mưa xuân.
Tỉnh bố trí các vận động viên tham gia ở trong một khách sạn, bạn cùng phòng của Lục Du là một cô gái miền Nam, vóc dáng cao ráo, ít nói.
Cô ấy mới tập chạy vượt rào chưa được lâu nên trước giải đấu tỉnh cô ấy rất hồi hộp.

Trái lại Lục Du lại không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cô ăn sớm, ngủ sớm rồi đến sân vận động tập luyện.
Bạn cùng phòng cũng đi theo Lục Du cùng nhau luyện tập, có lẽ là vì gánh nặng tâm lý quá lớn nên sau vài lần chạy thì thành tích cũng không được khả quan cho lắm.
“Du Du, tớ lo rằng mình sẽ không thể vào được trận chung kết.” Cô ấy dựa vào hàng rào sắt thở gấp, uống một hớp nước mà cũng phải nuốt mấy lần.
Lục Du nhảy lên bậc thềm: “Trận đấu này quan trọng ở chỗ là chính mình có tham gia nên cậu cứ phát huy hết sức là được.”
Cô ấy nhìn Lục Du từ đầu đến chân: “Tớ khác với cậu.” Cô ấy nói: “Trận đấu lần này là cơ hội cuối cùng vào đội tuyển tỉnh của tớ.”
“Cuối cùng?”
Cô bạn cùng phòng không nói thêm gì nữa, cô hoàn toàn khác với Lục Du, Cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó, muốn dựa vào con đường thể thao này để thay đổi vận mệnh của gia đình mình.
Bạn cùng phòng nhìn Lục Du đang đạp lên bàn đạp xuất phát trên đường băng, chỉ vài giây sau, cô như một mũi tên chạy đi.

Cô nhẹ nhàng một mạch hoàn thành đường đua chỉ trong mười giây ngắn ngủi.
Ánh nắng chiều dần dần núp sau những tầng mây.

Lục Du đứng ở phía mặt trời lặn vẫy tay về phía cô: “Trương Kỳ, cố gắng lên.”
Bạn cùng phòng đột nhiên được tiếp thêm niềm tin, mỉm cười chạy về phía Lục Du.

Chạy mấy vòng liên tục hai người quá mệt rồi nên ngồi gục xuống sân vận động uống nước.
Bạn cùng phòng hỏi Lục Du: “Du Du, nếu cậu không được vào đội tuyển tỉnh thì sao?”
Lục Du xoa xoa đầu gối: “Cả hai chúng ta sẽ đều được vào.”
Nói xong, cô cười rạng rỡ.
Ở đường băng bên cạnh, một thiếu niên đi tới, đeo balo đứng dưới ánh đèn đường.

Trương Kỳ phát hiện ra chàng trai đó trước, cậu ấy quá chói mắt, mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như một cô gái.
Cậu khom lưng, hai chân bắt chéo cứ lặng lẽ, không nhúc nhích nhìn về phía sân vận động.

Một lúc lâu sau, Trương Kỳ nhận ra thiếu niên đó đang nhìn Lục Du.
“Du Du có người đang nhìn cậu kìa.”
Lục Du đang gặm que cay, nghe thấy bạn cùng phòng nói vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Ai cơ?”
Lúc cô nhìn thấy Hoắc Mạc, đôi mắt của cô híp lại, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm: “Hoắc Tiểu Miêu.” Cô xách túi kéo bạn cùng phòng đi tới: “Sao cậu lại tới đây? Lấy được giấy khen rồi à?”
Hoắc Mạc ngoan ngoãn gật đầu, đưa giấy khen đưa cho Lục Du.

Cô mở ra, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn của mình đọc lên: “Hạng nhất phần thi đội Cúp Xuân Hoa.”
“Hạng nhất.” Lục Du bóp mặt Hoắc Mạc lắc qua lắc lại: “Oa, hạng nhất đấy.”
Trời sinh cô luôn có cảm tình với hai từ hạng nhất.

Hoắc Mạc mặc kệ bàn tay bẩn thỉu của ai đó xoa xoa vuốt vuốt trên mặt mình đáp: “Ừ.”
“Ba của cậu đâu? Cậu không về à?”
Cậu còn phải chịu đựng câu hỏi ném ra liên tục như súng của người nào đó.
“Ông ấy có chuyện phải làm.”
“Đây là bạn cùng phòng của tớ, Trương Kỳ.” Trương Kỳ đưa tay ra: “Xin chào.”
Hoắc Mạc lễ phép gật đầu, nhưng không bắt tay với Trương Kỳ.
Lục Du không để ý, nói muốn khao bản thân một bữa trước khi thi đấu.

Đối với Lục Du mà nói, chỉ cần một bữa ăn ngon cộng thêm đồ ăn vặt chính là đãi ngộ tốt nhất với bản thân.
Khi Lục Du tìm được một quán cơm nhỏ, chuẩn bị để ăn hải sản lót dạ, cô mới nhận ra rằng mình lại không mang theo tiền.

Bạn cùng phòng an ủi cô: “Du Du, tớ có mang theo một cái bánh mì nhỏ, chúng ta có thể ăn chung.”
Lục Du không đòi hỏi, gật đầu đồng ý.
Những năm gần đây trong tỉnh phát triển nhanh chóng, đường phố phồn hoa hơn nhiều so với Giang Lý.

Những tòa nhà cao ốc mọc lên, những ánh đèn neon đủ màu đan xen trên không trung.
Đến ngã tư, Hoắc Mạc dừng lại trước một quán ăn Nhật Bản.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu của tiệm.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Du nhìn dòng chữ giống như vẽ bùa trên đầu.
“Tớ mời hai cậu ăn cơm.” Cậu xoay người lại nói với Lục Du.
“Ăn cái gì?” Bạn cùng phòng kéo tay Lục Du hỏi.
“Đồ Nhật.”
“Hả?”
“Đồ ăn Nhật Bản.” Cậu giải thích.
Trước đây Lục Du nghĩ rằng mình hiểu rất rõ Hoắc Mạc, là cậu thiếu niên nhỏ gầy cần được cô che chở bảo vệ.

Nhưng ở bên Hoắc Mạc càng lâu, cô càng cảm thấy hiểu biết của mình về Hoắc Mạc chỉ là phần nổi của tảng băng.
Góc mà cô nhìn thấy cũng là do Hoắc Mạc tự nguyện hé lộ ra.
Cũng giống như bây giờ, cô rất ngạc nhiên khi Hoắc Mạc có thể ung dung ngồi trên chiếu tatami, lưu loát nói chuyện với phục vụ bằng tiếng Nhật.
Cậu khép thực đơn lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng là thế nhưng khi quay sang Lục Du lại lộ ra vẻ ấm áp.
“Đủ chưa?”
Lục Du chỉ từng xem trong phim hoạt hình “Shin – cậu bé bút chì” có nhân vật vào tiệm như thế này ăn cơm, nghĩ đến giá trên thực đơn, Lục Du phản ứng theo bản năng: “Cậu có đủ tiền trả không?”
Hoắc Mạc nói: “Đủ.”
Lục Du lúc này mới yên tâm, bắt đầu trò chuyện với Trương Kỳ về trận đấu ngày mai.

Hoắc Mạc cầm lấy cái khăn nhỏ lau đi lau lại cái bàn, đến khi Trương Kỳ nói đến việc mình cần phải vào được đội tuyển tỉnh mới ngẩng đầu lên.
Trương Kỳ nhanh chóng nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Mạc, đôi mắt như nai tơ của cậu chớp chớp hai cái, khóe miệng chợt cử động.

“Tớ chúc các cậu đạt được thành tích tốt.” Cậu nói.
“Wow, đây là sushi.” Lục Du trả lời.
Trong một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo đựng hai miếng sushi.

Lục Du gắp một miếng lên đưa vào miệng, còn chưa nuốt xuống đã đánh gia: “Ừm…!ăn rất ngon.”
Cô nhét đầy trong miệng.
Hoắc Mạc đặt chén trà vào trong tay Lục Du, cô tự nhiên cầm lấy chén trà uống một hớp.
“Trương Kỳ, Hoắc Mạc, hai cậu cũng ăn đi chứ.” Bạn học Lục Du mơ mơ màng màng ăn được một nửa mới phát hiện hai người còn lại đều đang nhìn mình.
Cô ngượng ngùng dừng lại, nhường mấy đĩa sushi còn lại cho bọn họ.
Trương Kỳ cẩn thận gắp một miếng lên nhai.

Tay cô gắp miếng sushi lên nghiêng đầu nhìn Lục Du và Hoắc Mạc.
Lục Du đang nói về bộ phim truyền hình mới nhất, Hoắc Mạc yên lặng vừa uống trà vừa nghe.

Trong một khoảnh khắc ngắn như vậy, cô chợt ý thức được giữa mình và Lục Du tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua được.
Trong lòng cô chua xót nhưng vẫn rất quý trọng ăn hết miếng sushi.
Lục Du nói đến một nửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi từ đỏ sang trắng.

Cô hỏi nhỏ Hoắc Mạc: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Hoắc Mạc đứng dậy một lần nữa dùng tiếng Nhật hỏi nhân viên phục vụ.

Phục vụ liền dẫn Lục Du vào nhà vệ sinh, một lát sau người đó lại chạy đến nói với Hoắc Mạc cái gì đó.
Hoắc Mạc bỏ khăn ăn xuống, ngay cả chào Trương Kỳ cũng không nói liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Ở bên ngoài nhà vệ sinh, cậu kêu một tiếng: “Du Du.”
Trong tiệm ít người, trong nhà vệ sinh lại càng không có ai.

Vì vậy Lục Du đánh bạo kêu lên: “Hoắc Mạc, cậu vào đi.”
Hoắc Mạc nhìn thoáng qua chữ nhà vệ sinh nữ, do dự mấy giây rồi đi vào.
“Hoắc Mạc, tớ cảm thấy tớ sắp chết rồi…” Giọng Lục Du có chút nức nở.
Hoắc Mạc vừa nghe cô nói vậy liền nóng nảy gõ cửa: “Cậu bị sao vậy? Để tớ đi gọi bác sĩ.”
Lục Du lấy lại tinh thần nói: “Tớ có một chỗ cứ không ngừng chảy máu.”
“Chỗ nào?”
“Chỗ đó đó.”
“Chỗ nào cơ?” Hoắc Mạc hỏi lại lần nữa.
Du Du: “Mông.”
Cũng may là bình thường lúc đi học cô có nghe một chút về thể văn ngôn.
Hoắc Mạc đứng im tại chỗ, đầu óc càng về sau thì càng lúng túng: “Du Du, cậu chờ đó…!Tớ đi gọi bác sĩ.” Ít khi nào thấy cậu luống cuống tay chân như vậy.
Lục Du đập một cái lên trên cửa: “Trước hết cậu ra bên ngoài gọi cho mẹ tớ, nói là con gái của bà có thể sẽ phải anh dũng hy sinh.”
Hoắc Mạc nghe lời Lục Du, đi đến đại sảnh mượn điện thoại.
Ở Giang Lý, mẹ Lục vừa đánh bài với hội chị em về thì nhận được điện thoại của Hoắc Mạc.

Mẹ Lục nín cười hỏi cậu: “Hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”
“Ngày 18 tháng 10.”
“Ồ, con gái nhà ta trưởng thành rồi.” Mẹ Lục dùng bút màu khoanh tròn vào ngày này trên lịch, thấp giọng hỏi: “Hoắc Mạc, các con đi ăn cơm với nhau có cô gái nào không?”
“Có ạ.”

Hôm nay, cả Hoắc Mạc và Lục Du đều được tăng thêm kiến thức.

Trương Kỳ đi mua băng vệ sinh cho Lục Du, sau đó đứng trong nhà vệ sinh chỉ cho bạn học Lục Du cách sử dụng.
Ra khỏi nhà vệ sinh, mặt Lục Du hơi đỏ.
“Lần đầu tiên tới tháng, không được uống nước lạnh.” Trương Kỳ nói với Lục Du: “Sau này phải uống nhiều nước ấm.” Cô nói những lời này cho Lục Du dường như cũng là nói với Hoắc Mạc.
Lục Du còn chưa gật đầu, Hoắc Mạc đã nói trước: “Như vậy sao?”
Trương Kỳ: “…”
Điều đầu tiên mà Lục Du lo lắng là: “Có thể vận động mạnh được không?” Ngày mai cô phải thi đấu, đúng lúc này dì cả lại đến, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Chỉ có hơn mười giây thôi.” Trương Kỳ an ủi Lục Du: “Không có chuyện gì đâu.”
Cuối cùng Lục Du cũng có thể bỏ tảng đá trong lòng xuống: “Vậy ngày mai khi nào cậu đi thì gọi tớ một tiếng.”
Trương Kỳ cam kết nói: “Được thôi.”
Hoắc Mạc liếc nhìn Trương Kỳ: “Vậy tớ về trước đây.”
Du Du gọi cậu lại: “Tiểu Miêu, ngày mai cậu sẽ đến xem tớ thi đấu chứ?”
Tay Hoắc Mạc nắm chặt balo, thành thật nói với Lục Du: “Ừm, không chắc.” Cậu không biết khi nào thì ba cậu mới gặp được người kia, cũng không biết sau khi gặp rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
Chuyện không làm được cậu sẽ không tùy tiện hứa hẹn.
Đôi mắt Lục Du sáng lên: “Được, tùy cậu.” Cô vẫy tay với Hoắc Mạc: “Đợi tớ lấy được phần thưởng nhất định sẽ nói cho cậu biết.”
Cứ như vậy bọn họ tạm biệt nhau, đi về hai hai phương khác biệt.

Hoắc Mạc lên xe buýt, chiếc xe bắt đầu khởi động, biến mất trong dòng xe cộ.

Lục Du bước đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về hướng chiếc xe vừa chạy.
Trương Kỳ hỏi Lục Du: “Các cậu quen nhau bao lâu rồi?”
Lục Du học toán không giỏi, đếm tới đếm lui nói: “Đã lâu lắm rồi.”
Để tránh dậy muộn, Lục Du định cài hai cái đồng hồ báo thức, còn liên tục nhờ Trương Kỳ đánh thức mình.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, nhưng Lục Du vẫn cứ ngủ say như không nghe thấy.

Ngược lại, Trương Kỳ đã dậy từ sớm, rửa mặt xong rồi đến bên cạnh giường Lục Du chuẩn bị đánh thức cô.
“Lục Du.” Cô lay người Lục Du, Lục Du trở mình rồi ngủ tiếp.

Sau đó cái đồng hồ báo thức lần hai vang lên bên tai cô.
Trương Kỳ đứng ở bên giường, nghĩ đến Lục Du tối hôm qua.
Cô ấy không thiếu gì cả, vị trí trong đội tuyển tỉnh này đối với cô ấy mà nói cũng chẳng là gì.

Nhưng mà cô thì lại khác, cô chỉ có một cơ hội duy nhất, cơ hội này thực sự có thể thay đổi vận mệnh của chính cô.
Lục Du, không còn nghi ngờ gì nữa chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, cũng là chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản cô vào đội tuyển tỉnh.
Một khi ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu thì nó sẽ nhanh chóng sinh sôi chiếm lấy toàn bộ đầu óc.
“Du Du.”
“Thật xin lỗi cậu.”
Cô đứng dậy, lấy đồng hồ báo thức của Lục Du đặt lại một tiếng sau.

Sau đó, cô đeo balo trên lưng, rón rén đóng cửa rời đi.
Làm xong mọi chuyện, bỗng nhiên Trương Kỳ cảm thấy rất dễ dàng.

Cô nhẹ nhàng bước lên chuyến xe buýt sáng sớm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN