Trứng Gà Đường Đỏ - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Trứng Gà Đường Đỏ


Chương 47


Đã lâu lắm rồi Trần Phong vẫn chưa được ngủ ngon, có Lương Bạch Ngọc nằm kế bên nhưng vẫn không có cách nào an tâm.

Cả một đêm Trần Phong luôn nhìn chằm chằm vào Lương Bạch Ngọc, dém chăn cho anh, thỉnh thoảng còn chỉnh lại mái tóc dài cho anh, sợ anh đè lên.

Trần Phong vất vả lắm mới điều chỉnh lại nhịp tim để ngủ, ngờ đâu hắn vừa mới ngủ chưa được bao lâu thì đã liên tục thấy ác mộng, lúc tỉnh lại cảm thấy lồng ngực của mình bị bị đục một lỗ thật to, đau đến ngạt thở.

Cái loại cảm giác đau thương tan nát cõi lòng đó còn chưa tan đi thì Trần Phong đã bị hơi lạnh dưới lòng bàn tay đâm vào da đầu tê rần.

Bên cạnh không có người.

Trần Phong bật dậy một cái “xoạch”, động tác đó vừa mạnh mẽ vừa nhanh, nếu là trước đây thì hắn đã rất ung dung, còn hiện tại lại bị choáng váng.

Vóc dáng cường tráng cũng không gánh nổi sự đau khổ của tình cảm trong thế giới tinh thần.

Trần Phong thở gấp vén chăn bước xuống giường, mặt đầy hoảng hốt chạy ra bên ngoài.

Ngọn đèn dầu đã tắt, ánh trăng mờ mịt, trời còn chưa sáng.

Cửa gian nhà chính đang mở, chỉ mở khoảng hai tấc chứ không mở toang ra, có hơi lạnh len lỏi từ bên ngoài vào.

Trần Phong chạy trong ánh sáng tịch mịch, hắn mở cửa gỗ ra, thấy một người đang ngồi quay lưng lại dưới mái hiên.

Người ấy nghe được động tĩnh thì quay đầu lại, híp mắt, giọng nói mệt mỏi, tựa như vợ chồng đang nỉ non vào tai nhau: “Sao lại dậy sớm thế?”

Có giọt mồ hôi lạnh rơi trên cơ lưng rắn chắc của Trần Phong, cổ họng hắn lăn lốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ bờ môi mỏng.

Không có âm thanh nào phát ra, cổ họng hắn rất khô.

“Không mặc quần áo đàng hoàng, còn đi chân trần nữa.” Lương Bạch Ngọc mở mắt ra, “Mộng du hả, Bồ Tát?”

Trần Phong vịn cửa, dáng người cao lớn tựa vào, hơi thở nặng nề.

Ghế tre cũ vang lên một tiếng “két”.

Lương Bạch Ngọc bỏ chó mực con đang lim dim trong lòng xuống, anh đứng dậy, hai tay rúc vào trong tay áo, ngược hướng ánh sáng đi tới bên cạnh người đàn ông: “Không thoải mái sao?”

Lời còn chưa dứt, đã bị ôm lấy.

Lương Bạch Ngọc ngẩn người, anh khẽ cười rồi nâng tay lên, khoác lên trên bờ vai của người đàn ông, vỗ một cái: “Gặp ác mộng ư?”

Trần Phong vùi mặt vào trong hõm vai anh, không thấy rõ vẻ mặt, âm thanh hơi nghẹn: “Ừ.”

“Đừng sợ mà.” Trong giọng nói lười biếng của Lương Bạch Ngọc còn mang theo vẻ trêu chọc, “Khi nào quái vật tới anh sẽ đuổi nó đi cho nhóc nhé.”

Trần Phong kìm nén ôm lấy Lương Bạch Ngọc, trong hơi thở toàn là hơi nóng từ người anh, còn có mùi thơm nữa.

Rất thơm.

Mùi hương tựa như pheromone của Omega nhưng lại khác hoàn toàn này khiến trái tim Trần Phong đập rộn lên, trước đây hắn cũng từng ngửi thấy nhưng mức độ không thể so sánh với lúc này được.

Thậm chí là tối hôm qua còn không nồng như vậy.

Trần Phong hít sâu một cái, môi mím chặt: “Dậy lúc nào?”

“Vẫn chưa lâu.” Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm, “Giường của chú cứng quá, tôi ngủ không quen.”

“Tối nay tôi sẽ trải thêm tấm nệm thì sẽ êm thôi.” Trần Phong dụi chiếc cằm lúng búng râu lên mái tóc anh, rất thận trọng, cho rằng anh sẽ không phát hiện.

“Còn phải ngủ trong phòng chú nữa hả?” Lương Bạch Ngọc nói, “Lần trước tới đây chẳng phải tôi ngủ ở cách vách sao?”

Trần Phong nói xạo mặt không đổi sắc: “Cách vách đang ẩm lắm, không ngủ được.”

“Vậy à, vậy tối nay chỉ có thể tiếp tục ngủ trên giường chú rồi.” Lương Bạch Ngọc đẩy Trần Phong, “Đừng ôm nữa, đứng mỏi quá, tôi muốn ngồi.”

Trần Phong buông ra, khom người nhìn mi mắt mơ màng của anh: “Cậu đừng xuống núi, ở đây đợi tôi.” Dừng một chút, đè giọng xuống thật dịu dàng, tựa như đang cầu xin, “Được chứ?”

“Được.” Lương Bạch Ngọc không do dự, dường như hiện tại đối với anh mà nói, ở đâu thì cũng vậy thôi.

Chó mực nhỏ khập khiễng quấn lấy Lương Bạch Ngọc, thích mùi vị của anh, anh cúi đầu, đưa tay ôm chó vào trong lòng.

.

Bữa sáng là mì nấu trong nồi súp gà cũ, thả thêm mười mấy quả trứng.

Lương Bạch Ngọc nhờ Trần Phong múc cho mình mề gà mà chút nước súp, anh cắn một miếng mề gà, chậm rãi nhanh, bỗng nhiên lại lẩm bẩm: “Giỏ trứng kia tôi chưa ăn cái nào hết, bị chôn xuống đất hết rồi.”

Trần Phong vừa bưng chén cha hắn ăn xong đi ra gian nhà chính, đúng lúc nghe được câu này, bước chân khựng lại.

“Vậy nên mới nói á, mọi người vẫn phải tiếp tục sống.” Lương Bạch Ngọc trông có vẻ hối hận, “Không nên tiết kiệm, tới cuối cùng chẳng ăn được cái gì hết.”

Trần Phong hỏi anh: “Muốn ăn thêm không?”

Lương Bạch Ngọc nuốt mề gà xuống, suy nghĩ một chút, ngửa cần cổ dù đang bị băng bó nhưng vẫn rất gầy gò: “Một cánh gà nữa!”

Trần Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh, cúi đầu đi vào nhà bếp.

.

Mùng 1 Tết, không ai lên núi.

Chó nằm một mình trong ổ, không có nó quậy phá, mấy căn phòng cũng lạnh tanh.

Trần Phong không nói một lời ăn hết nửa chén mì nhỏ.

Lương Bạch Ngọc thấy hắn buông đũa, xoi mói: “Không ăn nữa?”

Trần Phong gật đầu.

“Dựa theo vóc dáng này của chú thì có vẻ như lượng cơm đã giảm gấp mấy lần rồi hả?” Lương Bạch Ngọc tựa người lên bàn rồi chòm lại gần, đưa tay về phía hắn, hai ngón tay khẽ nắm lấy chiếc cằm gầy nhọn của hắn, xoay mặt hắn về phía mình.

Trần Phong không tránh được, ánh mắt không điểm tựa chạm vào hư không.

“Gầy quá đi.” Hai khóe môi mèo mềm mại của Lương Bạch Ngọc giương lên, sâu xa nói: “Giảm cân ư.”

Trần Phong ngước mắt lên nhìn anh.

Khóe mắt của hai người một người bầm tím, một người có tia máu trong mắt rất kinh khủng.

Lương Bạch Ngọc sờ lên râu trên cằm của người đàn ông, không có vẻ khiêu khích quyến rũ, chỉ giống như đang trêu chọc một anh bạn nhỏ: “Tình trạng của chú bây giờ kém quá, chú mà không khôi phục nhanh lên thì đừng nói tới cái chuyện chăm sóc cho cha của chú, có khi Phát Tài mà lỡ đổ bệnh chú cũng không chịu đựng nổi đâu.”

Trần Phong yên lặng trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn cầm chén đũa đi vào trong bếp, đứng ở trước nồi ăn hai chén mì, sau đó đạp lên nền tuyết đi tới phòng có chó đang nằm.

Phát Tài có cảm ứng thò đầu ra.

Trần Phong mò nó ra, ước lượng: “Bế được.”

Phát Tài mơ màng ư ư.

Trần Phong bỏ nó lại vào trong ổ, thấp giọng nói: “Cậu ấy nói đúng.”

Không thể tuột dốc vậy được.

.

Theo tập tục là mùng 3 mới bắt đầu đi chúc Tết, mùng 1 ai ở nhà nấy, không cần ra ngoài.

Trần Phong không muốn rảnh rỗi rồi suy nghĩ bậy bạ, hắn bèn đi xúc tuyết, Lương Bạch Ngọc kêu hắn dọn trên nóc nhà thôi, đừng xúc trong sân.

Bảo là muốn đắp người tuyết.

Thế là Trần Phong không đụng tới tuyết trong sân, hắn xách xẻng leo lên nóc nhà, từng xẻng từng xẻng xúc tuyết xuống phía sau nhà.

Lương Bạch Ngọc nhấm nháp hạt dưa dưới mái hiên, anh không dùng miệng cắn mà chỉ dùng tay, chậm chạp khiến người khác sốt ruột.

Hôm nay không có mặt trời, mây đen dày đặc.

Lương Bạch Ngọc trùm chăn, trên người toàn là mồ hôi, người đàn ông trên nóc nhà mặt ủ dột đăm chiêu như một người cha già sợ con mình bị lạnh.

“Chậc”

Lương Bạch Ngọc thả mền ra chút, sắc mặt anh thay đổi trong phút chốc, một giây sau lại nắm lấy cổ tay trái.

Miếng thuốc dán đã bị anh cào cho trầy xước.

Lương Bạch Ngọc nắm một lúc, tay chạm tới một góc thuốc dán, từ từ kéo lên.

Kéo được một phần ba thì anh lại dán trở lại.

Tuyến thể rất ngứa, càng ngày càng ngứa.

Biểu cảm của Lương Bạch Ngọc chẳng có gì là hoảng hốt, suy sụp, anh rất bình tĩnh, thản nhiên.

Một tiếng động không lớn không nhỏ truyền ra từ trong nhà, Lương Bạch Ngọc đặt chăn lên ghế, anh đi theo âm thanh đó vào trong phòng của Trần Phú Quý.

Trần Phú Quý vốn định lấy bô đi tiểu dưới gầm giường, kết quả lại té phịch xuống đất.

Tiếng bước chân từ cửa phòng đến gần, Trần Phú Quý vừa nghe là đã biết không phải con trai ông, ông tiếp tục vịn vào mép giường bò dậy, không nhìn tới người đang đến.

“Chú, năm mới vui vẻ.” Lương Bạch Ngọc nói.

Trần Phú Quý không dám tin anh lại tỏ ra như không có chuyện gì mà lại chào hỏi ông: “Mẹ cậu là người tri thức có ăn có học, lễ nghĩa đàng hoàng, thế mà lại có đứa con mặt dày vô liêm sỉ không biết giữ lời như cậu…”

“Đừng trách mẹ cháu.” Lương Bạch Ngọc ngắt lời, “Hậu quả vi phạm cam kết cháu nhớ rõ mà, chú yên tâm.”

Lời này của anh có ý rằng, anh thừa nhận sự tồn tại của giấy cam kết, không hề chối bỏ.

Anh nguyện ý bị thiên lôi đánh, chết không tử tế.

Hơi thở của Trần Phú Quý không biết là tức giận hay oán trách mà tắc nghẹn trong cổ họng, dù sao cũng không thể phát tiết ra, ông nghiêm mặt bò lên giường.

Lương Bạch Ngọc lại đỡ Trần Phú Quý, bị cùi chỏ của ông đánh tới, sức lực rất lớn.

Trần Phú Quý nghe chàng thanh niên rêи ɾỉ đau đớn, ông cười nhạt: “Cậu đi tìm con trai tôi tố cáo nhanh lên!”

“Sao được ạ.” Lương Bạch Ngọc khom lưng lấy bô dưới gầm giường ra đưa lên trước mặt ông.

Trần Phú Quý đang muốn kêu anh cút thì bỗng dưng biểu cảm trở nên không đúng.

Lương Bạch Ngọc thấy Trần Phú Quý trợn mắt nhìn tấm ván mép giường, anh quét mắt tới, cau mày, trong mắt có mấy phần sững sờ.

Từng giọt từng giọt máu từ trong mũi anh nhỏ xuống, nện lên tấm ván.

Lương Bạch Ngọc một tay bịt kín mũi, anh hối lỗi: “Chú, cháu xin lỗi, cháu vô dụng quá.”

Trần Phú Quý lấy lại tinh thần, nhìn chàng thanh niên mặc quần áo con trai ông mà không khỏi xót xa: “Cậu lau sạch máu đi, đừng để con trai tôi thấy!”

Ý nói rằng, đừng hòng lợi dụng bệnh tình đổ thừa cho ông!

Máu từ trong kẽ tay Lương Bạch Ngọc rỉ ra, anh cong mắt cười: “Cháu cũng tính vậy ạ.”

.

Hơn nửa tiếng sau, Lương Bạch Ngọc quay lại dưới mái hiên, anh ngơ ngác nhìn ngọn núi phủ đầy tuyết ở ngoài sân, xung quanh thân thể tràn ngập lệ khí nồng mùi máu tanh.

Không giống như con người, mà tựa như một viên ngọc bích đẹp đẽ được lấy ra từ bên trong đống xác chết.

Dù đẹp đẽ tới đâu cũng không tránh khỏi mùi tử thi.

Tiếng chó sủa hoảng sợ vang lên cách đó vài bước, cho mực nhỏ dùng ánh mắt xa lạ bất an nhìn người đang ngồi trên ghế.

Không khí u ám trên người Lương Bạch Ngọc bỗng chốc biến mất, anh híp mắt: “Phát Tài, mày lại tìm tao à.”

Phát Tài lui về phía sau, bày ra tư thế chuẩn bị công kích khi tính mạng bị uy hiếp.

Lương Bạch Ngọc cười ra tiếng, ngoắc ngoắc tay, dịu dàng khẽ khàng nói: “Tới đây nào.”

Phát Tài chần chừ kêu mấy tiếng.

Lương Bạch Ngọc mở rộng vòng tay, lúc này Phát Tài mới chạy về phía anh.

“Chó ngốc.” Lương Bạch Ngọc lấy mền bọc Phát Tài lại, chỉ chừa lại cái đầu, anh vuốt lông nó, “Tao nhớ khi còn nhỏ mỗi lần Tết đến đều sẽ có múa lân, còn có quầy quà bánh, bắp rang bơ… Năm nay tuyết cứ rơi suốt, cái gì cũng không có.”

“Vận khí tao không tốt chút nào.” Lương Bạch Ngọc lấy đồng hồ từ trong túi quần ra, thổi vào mặt số, lau xung quanh, “Không tốt chút nào.”

Phát Tài nằm trên đùi anh, nghe anh than phiền.

“Cái này của một người câm.” Lương Bạch Ngọc sờ chiếc đồng hồ, “Tao nay đây mai đó, cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh, dáng vẻ nhỏ nhắn như hạt đậu vậy, tụi tao lớn lên với nhau… Từ trước tới giờ cậu ấy không bao giờ khóc, chỉ biết cười, ngốc lắm, thế mà còn muốn làm Bồ Tát sống phổ độ chúng sinh… Kết quả ư, chết rồi…”

Lương Bạch Ngọc siết chặt đồng hồ, khóe miệng giương lên tựa như đang giễu cợt, nhưng trong mắt ánh lên vết nước mờ mịt.

“Không nói này nữa, kể cho mày nghe một câu chuyện nhỏ nhé.”

Lương Bạch Ngọc sờ đầu Phát Tài, “Ngày xưa có một người bạn nhỏ, tên là Tiểu Hắc…”

Tiếng xào xạc trên nóc nhà vẫn chưa dứt, Trần Phong còn đang xúc tuyết.

Trong miệng Lương Bạch Ngọc tỏa ra một làn khói trắng, giọng nói rất nhẹ, “Tiểu Hắc lên núi chơi trốn tìm với một đám bạn nhỏ, để đề phòng ăn gian, ai cũng phải dùng một tấm vải che mắt lại, tới lượt của nó, nó bị một đôi tay nắm chân kéo vào trong bụi cỏ, tấm vải buộc thành nút chết nên nó không cởi xuống được.”

“Nó khóc lóc kêu la, gọi tên của người bạn nhỏ, cầu cứu bọn họ, nhưng không một ai tới cứu nó…”

“”Lúc được tìm thấy, nó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong hố bùn, trên người rất hôi rất dơ, cũng có nhiều vết thương, người nhà sợ chuyện này truyền đi, nó phải chịu đựng sự suy đoán chỉ trích, thế là bèn giấu đi, chỉ nói nó bị hù dọa.”

“Lúc đó nó còn quá nhỏ, rất sợ, không nhớ rõ chi tiết chuyện xảy ra, cả đêm thường bị giật mình hoảng sợ tỉnh giấc, còn không dám bước ra khỏi nhà, cho tới khi một tháng sau khi sự kiện đó xảy ra, nó vô tình biết được những kẻ đã bắt nạt nó chính là hai người bạn nhỏ tốt nhất của nó, nó nghe lén bọn họ nói chuyện.”

“Nguyên nhân cũng rất buồn cười.” Lương Bạch Ngọc nói đến đây thì thực sự cười lên, “Cha Tiểu Hắc bôi cho nó một loại thảo dược để nó đen đi, có thể hòa đồng với bạn bè, nhưng nó lại thích một người bạn nhỏ trong số đó, không nghe lời khuyên của cha mẹ mà đến nhà người bạn nhỏ đó ngủ, kết quả là bí mật bị phát hiện.

“Cậu nhóc đó ghen tị Tiểu Hắc có cha mẹ thương yêu, mẹ của cậu ta cũng hay nói xấu mẹ của Tiểu Hắc, vì thế cậu ta chán ghét cả nhà của Tiểu Hắc, tin rằng mẹ của Tiểu Hắc là nguyên nhân khiến quan hệ giữa cha và mẹ cậu ta xấu đi… Mà người bạn nhỏ còn lại thì chả có lý do thù hận gì, bọn chúng bắt nạt nó, còn nói là nó đáng đời.”

Tiểu Hắc ngu ngốc quá chừng.”

Lương Bạch Ngọc giễu cợt, “Nó không dám nói chân tướng cho cha mẹ, một chữ cũng không nói, nó sợ lỡ chuyện lớn thì người trong thôn này không những không bệnh vực nhà nó mà còn bêu xấu nó, dù sao cả nhà bọn họ cũng là người ngoài.”

“Đây là một chuyện hối hận nhất mà nó từng làm.”

Lương Bạch Ngọc chợt nhắm mắt, thế giới mục nát không còn chút ánh sáng, “Nếu nó mà nói ra thì cha mẹ nó sẽ dẫn nó đi, bọn họ rời khỏi cái thôn này, chuyện về sau cũng sẽ không xảy ra.”

“Đi thì tốt biết bao.” Lông mi Lương Bạch Ngọc khẽ run, miệng đầy mùi tanh, “Đi là tốt rồi.”

Anh lặp lại mấy chục lần một cách máy móc.

Chó mực nhỏ lộn mèo trong lòng anh, vẫn không khiến anh tỏa ra phân nửa nhân khí.

Gió thổi tung chăn dưới chân Lương Bạch Ngọc cùng với mái tóc dài của anh, trên khuôn mặt vô hồn lộ ra nụ cười, “Nếu còn kiếp sau…”

“Không tới đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN