Trần Phong dọn sạch tuyết trên nóc nhà, sau khi húp vài hơi nước lạnh thấu xương xong thì đi tới sân đắp người tuyết ngay.
Hắn đã gầy đi nhiều, nhưng vẫn còn cường tráng, vai rộng eo thon cơ bắp trên lưng rất dày, đôi ủng màu đen ôm lên đôi chân thon dài, bắp đùi săn chắc mạnh mẽ.
Thân hình gợi cảm, thành thục, tràn đầy hormone nam tính mãnh liệt này là thành quả sau những năm tháng rèn luyện, có thể chống chọi được với thời gian.
Tựa như thanh sơn lục thủy, sự tĩnh lặng ấy mang đầy sức cuốn hút.
Người ngắm duy nhất đang ngồi dưới mái hiên ăn kẹo đậu phộng vuốt lông chó, hàng lông mi ủ dột rũ xuống, thi thoảng nhấc lên chút để xem tiến độ của người tuyết.
Cơ bắp hoàn mỹ của Alpha bậc nhất thế mà không thể gợi ra bất kỳ ý nghĩ sinh lý nào trong anh.
Anh dường như sống trong một không gian thanh tâm quả dục vậy, vô dục vô cầu.
—Được sinh ra với với thân xác tuyệt trần với làn da tươi sáng phong tình, thế mà trong lòng lại như tro tàn.
.
Người tuyết là một bé con.
Lương Bạch Ngọc khoác áo mưa cho nó, sau đó đội một chiếc nón lá rộng vành, quấn khăn choàng cũ kỹ lên cần cổ ngắn ngủn, tay cầm một chiếc nĩa, hoàn toàn ra dáng một nhóc con nhà nghèo khốn khổ đã phải gánh vác việc nhà từ rất sớm.
Nhưng một cái tay khác của nó đang cầm… một viên kẹo đậu phộng.
Cuộc sống mà, có khổ nhưng cũng có ngọt.
Lương Bạch Ngọc nhờ Trần Phong tìm một chiếc khăn có màu tươi tắn, anh cắt ra một góc làm khăn choàng cho Phát Tài, còn cột nơ con bướm cho nó.
Phát Tài trông rất thích, nó khập khiễng chạy tới chạy lui, khắp nơi toàn là dấu chân tuyết của nó.
Trần Phong rầy la mấy câu cũng vô dụng, ông kêu con trai tháo cái nơ màu đỏ trên cổ nó xuống.
“Đồ Tết mà.” Trần Phong đang chỉnh radio.
Biểu cảm của Trần Phú Quý chẳng có chút nào đồng tình: “Phát Tài là con trai!”
Trần Phong nói: “Con trai cũng có thể đeo nơ bướm.”
“Con trai thì làm sao đeo nơ bướm được?” Ánh mắt Trần Phú Quý chê bai nhìn Phát Tài.
Trần Phong đặt radio lên bàn: “Cha, quan niệm của cha cứng nhắc quá rồi.”
Trần Phú Quý phát cáu, còn có chút buồn tủi vì bị con trai chỉ trích, ông ấp úng: “Cha mày cũng biết chữ…”
Nói một nửa thì lười nói tiếp.
Mái tóc dài của Lương Bạch Ngọc không khác gì những cô con gái nhà người ta.
Trần Phú Quý không muốn gặp anh cũng không phải vì lý do đó, chuyện này cũng không cần phải giải thích.
Sau khi Trần Phong đi, Trần Phú Quý trợn mắt nhìn Phát Tài đang nằm trên giày vải.
Con trai không đứng bên phe ông, chó cũng vậy.
Cả hai đứa đều chẳng có lương tâm.
Trần Phú Quý ném một miếng khoai sấy tới trước mặt Phát Tài: “Thằng nhóc kia cả người toàn là mùi máu, lòng dạ thì đen tối, chẳng phải là người tốt gì, mày không sợ cậu ta làm thịt mày chắc.”
Phát Tài ngoắc cái đuôi gặm khoai, cắn răng cắn lợi mà gặm.
Trần Phú Quý tức giận nói: “Đồ ngu.”
“Một lũ ngu.”
.
Chạng vạng tối, một con thỏ đụng vào hàng rào tre, được Trần Phong bắt lấy, rũ sạch tuyết trên bộ lông của nó rồi ôm tới trước giường Lương Bạch Ngọc.
“Bạch Ngọc, muốn lấy thỏ không?”
Một bông tuyết nhỏ rơi lên chóp mũi Lương Bạch Ngọc, ý tưởng ngâm nước sôi bỗng dâng lên.
“Nhỏ quá.” Đầu ngón tay nóng hổi của Lương Bạch Ngọc âm thầm mò vào bên trong lớp lông trắng mềm mại của nó, khẽ bóp thân thể nhỏ nhắn của nó, “Ăn đi.”
Trần Phong: “…”
“Kho hay là nấu canh?” Hắn hỏi.
“Nghe giọng của chú là biết rõ ràng không muốn gϊếŧ thỏ rồi, sao còn hỏi ý tôi?” Lương Bạch Ngọc chống tay xuống giường ngồi dậy, những sợi tóc dài đen nhánh phủ lên vai anh, đuôi mắt đỏ ửng quyến rũ ẩm ướt nhìn hắn, “Chẳng lẽ tôi nói cái gì, chú cũng nghe theo ư?”
Vấn đề này rõ ràng rất ái muội, nhưng từ trong miệng của Lương Bạch Ngọc nói ra lại mang cảm giác mơ hồ khó hiểu.
Ngoại trừ chính bản thân anh thì ngoài ra chẳng ai biết câu trả lời anh muốn nghe là gì.
Lần trước anh hy vọng Trần Phong sẽ không yêu anh, anh đã tự mình nhắc nhở hắn.
Lần này thì không.
Trần Phong cảm giác được con thỏ nóng bỏng tay, cẩn thận giữ chặt nó.
Lương Bạch Ngọc nhìn hắn hồi lâu: “Nuôi đi.”
Trần Phong ngạc nhiên: “Không ăn sao?”
“Ừ.” Lương Bạch Ngọc nhún vai, “Nuôi khi nào béo rồi ăn, tôi có thời gian mà, không vội.”
Cổ họng Trần Phong căng thẳng, hắn nhìn chàng trai bằng ánh mắt tràn ngập đau thương.
Có thời gian…
Là bao lâu?
Lương Bạch Ngọc trêu chọc con thỏ, nút áo sơ mi hoa đã nới lỏng ra, để lộ hõm sâu ở xương quai xanh, một vẻ đẹp đầy bệnh tật.
Trần Phong choàng áo khoác lên người anh.
Chuyện xảy ra đêm 29 đó, câu “Xin lỗi” thầm lặng lặp đi lặp lại vô số lần nhưng không dám nói ra trước mặt, lời cảm ơn cũng chưa nói.
Nói ra, nhắc đến, là mở đầu cuộc trò chuyện về đêm đó.
Bọn họ cũng không ai muốn như vậy.
.
Trần Phong dùng cưa cắt một khúc gỗ có kích thước vừa đủ, đóng đinh tạo thành một cái lòng.
Thỏ cứ như thế được ở lại.
Lương Bạch Ngọc ngồi xổm trước cái lồng, hai tay chống má nhìn con thỏ đang chui rúc trong góc, nhẹ nhàng cười, “Mày bị giam mất rồi, thật đáng thương.”
Thỏ run lẩy bẩy.
Lương Bạch Ngọc lắc lắc cái lồng, càu nhàu: “Tao rút lời đây, mày chẳng đáng thương chút nào hết, chỗ lớn như vậy mà chỉ có mình mày ở, không cần phải chen chúc, rộng rãi quá chừng.”
Thỏ giậm chân lui về sau, đôi mắt bé xíu tròn vo đầy sợ hãi.
“Đồ nhát gan.” Lương Bạch Ngọc khịt mũi, cầm một lá bắp cải trắng đưa vào trong kẽ hở, “Ăn đi.”
Thỏ vẫn không nhúc nhích.
“Không ăn à.” Lương Bạch Ngọc hiểu ra, “Mới về nhà thường hay vậy, cảm thấy xa lạ, bỏ đói chừng một hai bữa, một hai ngày gì đó thì cái gì mày cũng sẽ ăn thôi…”
“Gì cũng ăn được hết…”
Lương Bạch Ngọc bỏ lá rau vào trong miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống, hai tay chắp sau lưng, ngâm ngư kinh kịch loạng choạng bỏ đi.
.
Ngọn đèn dầu đã được thắp trong gian nhà chính.
Lương Bạch Ngọc mệt rã rời, muốn nằm xuống ở đâu đó rồi ngủ luôn một giấc, nhưng lại theo bản năng cầm đèn dầu đi tìm Trần Phong.
Không biết mình muốn làm gì, bộ phận trong đầu cũng đang trì trệ.
Trần Phong muốn đốt lửa nhưng trong giỏ không có củi, hắn mở cái bao trong sân ra, ôm một cây củi khô đi vào trong bếp.
Lúc Lương Bạch Ngọc đi vào, Trần Phong đang đặt củi khô lên đầu gối, “bốp” một cái bẻ thành hai khúc.
“Cần tôi giúp gì không?” Lương Bạch Ngọc đặt cây đèn dầu trên tay bên cạnh ngọn đèn khác trên bếp.
Trần Phong ném củi vào trong giỏ, hắn cân nhắc, tìm chút chuyện cho người này làm để vực dậy tinh thần của anh.
Vì thế hắn lọc hết tất cả những chuyện có độ khó cao, cần kỹ xảo, rất nguy hiểm trong bếp ra: “Cậu rửa mấy lát khoai được không?”
“Được.” Lương Bạch Ngọc nhìn xung quanh, “Ở đâu vậy?”
Trần Phong chỉ cái túi đang treo trên tường: “Rửa xong để trong cái chén, lát nữa đem hấp với cơm.”
Lương Bạch Ngọc lấy ra năm lát khoai, bỏ nó vào trong thau rửa rất vụng về, khiến cho từ trên người tới dưới đất toàn là nước, nhưng anh vẫn không để ý, đã vậy rất hăng hái, rửa xong còn muốn chạy tới bếp lửa.
Kết quả là bị gai đâm vào trong ngón tay.
Lương Bạch Ngọc đưa tay vào giữa hai hàm răng ẩm nóng, mút mấy lần, rồi lấy ra nặn.
Gai chẳng nhưng không được lấy ra mà còn đâm sâu thêm vào trong.
Trần Phong cầm cây kim vá quần áo đến gần anh: “Đưa tay cho tôi.”
Lương Bạch Ngọc đưa tay ra.
Phía trên còn có vết nước bọt trong suốt.
Trần Phong căng thẳng xoa mặt, cúi đầu lấy gai cho anh: “Không đau đâu, chỉ một chút là ổn thôi.”