Trung Nguyên Ngũ Bách
Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 46: Tộc Hội Kết Thúc.
Ngay tại trận, Diệp Huyên móc ra một miếng hạ phẩm linh thạch, nỗ lực hồi phục chân khí tổn hao.
Chân khí theo đó dần dần hùng hậu viên mãn, Diệp Huyên hướng ánh mắt về phía Diệp Thần, thầm nghĩ: Bất luận bây giờ ngươi trở nên cường đại thế nào, ta cũng sẽ đánh bại ngươi, đệ tử Phỉ Thúy Cốc không thể thất bại, trước đây, bây giờ và cả sau này đều không thể.
Đ-a-n-g..g!
Tiếng chuông thông báo thời gian của trận chung kết đã đến, Tam trưởng lão hung hăng thở ra một hơi, cao giọng nói:
– Thời gian đã đến, trận đấu bắt đầu!
Diệp Huyên thu linh thạch, từng bước tiến vào võ đài, cùng Diệp Thần đứng cách nhau mười mét.
Diệp Thần quan sát Diệp Huyên, lên tiếng nói:
– Mấy tháng không gặp, không ngờ muội đã tiến thêm một bước, đạt tới Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong.
Lần trước gặp mặt, đối phương và Diệp Đường ngang nhau, chân khí vẫn chưa ổn định, mấy tháng trôi qua, tất cả đều đã thay đổi.
– Tốc độ tu luyện của ta ở Lưu Vân Tông có lẽ là hàng tuyệt đỉnh, nhưng ở Phỉ Thúy Cốc, không là gì, mọi người tiến bộ còn nhanh hơn ta nhiều.
Vừa lên, Diệp Huyên đã dùng ngữ khí đả kích sự tự tin của Diệp Thần.
Diệp Thần thản nhiên cười cười.
– Bắt đầu đi!
– Kiếm pháp của ngươi không tệ, không biết so với ta thì thế nào.
Lời vừa dứt, thân hình Diệp Huyên mở ra, như một luồng khói xanh xuất hiện cách Diệp Thần năm bước, trường kiếm trong tay tùy ý vung ra, rung lên mãnh liệt, mũi kiếm bạo phát ra từng đóa kiếm mang như pháo hoa sáng chói, thuận theo kiếm thế bao phủ phía trước.
– Tốt!
Diệp Huyên có kiếm pháp thập phần cao minh, nhưng lại kích thích được chiến ý của Diệp Thần, Tinh Cương Kiếm xuất vỏ, phản kích với tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đâm ra ba mươi sáu kiếm.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc…
Mũi kiếm và mũi kiếm chạm nhau, phát ra hỏa hoa chói mắt, che kín thân hình hai người, chỉ có thể nhìn thấy tinh hỏa văng khắp nơi.
Ba năm trước kiếm pháp của Diệp Huyên đã nổi tiếng Diệp gia, trong vòng ba năm bái nhập Phỉ Thúy Cốc, kiếm pháp càng thêm đột phi mãnh tiến, lúc này toàn lực triển khai, mắt thường không thể nắm bắt được quỹ đạo tích kiếm, như tia chớp trên trời, tinh quang trong đêm, lóe lên rồi biến mất.
Trước đây Diệp Thần không có thiên phú tốt như vậy, bị người ta gọi là phế vật, củi mục, từ sau khi cùng một Diệp Thần khác dung hợp linh hồn, lĩnh ngộ lực đại tăng, bất luận là võ kĩ gì đều đắc thủ, có thể trong một thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới cao nhất, có thể nói là một sự tồn tại yêu nghiệt.
Cầm kiếm trong tay, Diệp Thần ra sức thi triển Cô Phong Thập Tam Kiếm, kiếm pháp như thiên mã hành không không chút dấu vết, thu phóng tự tại, lại như linh dương leo núi, một kiếm có thể chặn đứng ba kiếm của đối phương, tung hoành ngang dọc.
Hai người đánh từ trung tâm võ đài đánh ra, lại từ bên ngoài võ đài đánh lên đài biểu diễn, kiếm kĩ kịch liệt khiến đám thanh niên Diệp gia không khỏi hoảng sợ, mắt không dám chớp, chăm chú đứng nhìn, chỉ sợ để lỡ một màn đặc sắc.
Trên ghế khách quý, tất cả các đại nhân vật đều hít ngược một hơi lãnh khí.
– Quả không thể tưởng tượng, chúng vẫn là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi sao? Thậm chí còn cao minh hơn những lão tiền bối bấy lâu nay chìm đắm trong kiếm pháp.
– Hổ phụ sinh hổ tử mà, tương lại quả nhiên là tuổi trẻ thiên hạ.
– Được xem trận đấu này, thật không uổng công.
Những lời nghị luận không hề ảnh hưởng đến hai người, chiến cục càng đánh càng kịch liệt.
– Đăng phong tạo cực!
Bằng sức mạnh cường đại, Diệp Thần không sợ đối phương chân khí trùng kích, một kiếm kinh tài kinh diễm đột nhiên đâm ra, như du sơn ngoạn thuyrm, quan sát sơn hà.
Diệp Huyên trợn mắt, trường kiếm trong tay nhuộm một màu xanh ngọc, một kiếm nghênh xuất, miệng quát khẽ:
– Vỡ cho ta!
Cót két!
Tinh Cương Kiếm trong tay Diệp Thần phát ra những tiếng rên rỉ, là dấu hiệu của sự nứt vỡ.
Nhưng cũng khó trách, Diệp Huyên trường kiếm là Lưu Ly Kiếm nổi tiếng của Phỉ Thúy Cốc, còn Diệp Thần chỉ là Tinh Cương Kiếm bình thường, hai bên căn bản không cùng một tầng cấp, đương nhiên không thể duy trì quá lâu.
Xiu xiu xiu xiu…
Tinh Cương Kiếm hóa thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vỡ, bay về phía Diệp Huyên như những con châu chấu.
– Thật xảo trá! Nhưng cũng vô hiệu với ta.
Bị Diệp Thần dùng một chiêu quỷ dị, trong lòng Diệp Huyên nảy sinh phẫn nộ, tay trái vẽ trước người một vòng tròn lớn, tạo thành một bức màn chân khí màu lưu ly, ngăn cản những mảnh vỡ.
– Ha ha ha! Tiếp ta một quyền!
Mất đi trường kiếm, Diệp Thần khí thế không giảm mà tăng, khí huyết trong người rầm rầm chảy, lao đi như tên bắn, một quyền đánh tới.
Binh!
Một thanh âm như tiếng chẻ tre vang lên, bức màn chân khí vỡ tan.
Diệp Huyên mượn thời cơ ngắn ngủi, thân thể bay ngược ra ngoài, kiếm giao tay trái, ngón trỏ tay phải giơ lên, nhanh chóng vuốt dọc thân kiếm.
– Là Điểm tinh kiếm quyết, lần này Diệp Thần nguy rồi.
– Chỉ có điều làm vậy, Diệp Huyên đã gián tiếp chứng minh kiếm pháp của nàng không bằng Diệp Thần.
– Vậy thì đã sao, võ kĩ quyết đấu chỉ xem kết quả, không xem quá trình.
– Nói cũng đúng.
Giữa những tiếng kinh hô, từng đường tinh quang như những lưỡi dao sắc bén bắn ra, phong tỏa toàn bộ phương vị tránh né của Diệp Thần, trừ phi ương ngạnh kháng cự, bằng không chẳng còn cách nào.
Diệp Thần thấy vậy không chút hoang mang, toàn thân sáng bóng như ngọc, quát lớn:
– Xem mâu của muội lợi hại hay thuẫn của ta mạnh hơn.
Ầm!
Đường tinh quang đầu tiên bị Diệp Thần một quyền đánh bay, ngay sau đó là đường thứ hai, thứ ba,…, càng về sau tốc độ vung quyền của Diệp Thần càng không theo kịp số lượng tinh quang, nửa trên người bị trúng mấy đòn, phát ra những âm thanh như tiếng kim loại va chạm.
Lúc sau nhìn lại, trên người Diệp Thần trừ mấy lỗ thủng quần áo, hầu như không tổn hại gì, lớp da cứng khít bên ngoài phủ một tầng ngọc quang, đây là hiện tượng đại thành của Tôi Ngọc Cường Thân Quyết quyết thứ ba, chỉ thiếu chút nữa là bước sang quyết thứ tư: Toái ngọc trùng sinh.
– Đây là công pháp phòng ngự gì, có thể chống lại Điểm tinh kiếm quyết công kích!
– Đáng sợ quá, người này rốt cục còn thủ đoạn gì chưa dùng nữa, mỗi lần đến lúc thời khắc mấu chốt hắn đều có thể xoay chuyển cục diện.
– Ta thấy Diệp Huyên cũng khổ, tên này quá đáng sợ, hết con át chủ bài này lại đến con át chủ bài khác, không ai có thể đoán được.
Nghe một số nhân vật lớn bên cạnh nghị luận, Diệp Thiên Hào cũng có cảm xúc tương tự, ngẫm lại, Diệp Thần đầu tiên một quyền đánh bại Diệp Phong, nhẹ nhàng giải quyết Diệp Tuấn, bất ngờ chiến thắng Diệp Đường, bây giờ lại cùng Diệp Huyên bất phân thắng bại, thật đúng là kinh hỉ trùng trùng, khiến ông có chút chết lặng.
Tâm hữu linh tê quay sang nhìn Trầm Ngọc Thanh.
Chết lặng còn có Diệp Phách Thiên, vốn tưởng sẽ được nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thần bị đánh bại ai ngờ đến cả Diệp Huyên cũng không làm gì được hắn, như vậy không phải nói, Đường Nhi căn bản không phải đối thủ của Diệp Thần sao?
– Lẽ nào lại như vậy, tiểu tử này đã quật khởi kiểu gì?
Nặng nhọc hô hấp mấy lần, Diệp Phách Thiên nhìn chằm chằm xuống dưới.
Trên võ đài, Diệp Huyên cắn môi, thầm hận:
– Để ta xem ngươi có thể chặn được mấy đòn.
Toàn thân chân khí hội tụ trên ngón tay, Diệp Huyên vuốt dọc thân kiếm, chân khí và Lư Ly Kiếm ma sát với nhau, nhất thời phát sinh biến hóa thần kì, giống như mài hợp làm một với nội khí sắc bén ẩn giấu trong thân kiếm, hình thành lưỡi dao tinh quang sắc bén vô địch.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt…
Một số lưỡi dao tinh quang mất đi tính chính xác, cắt mặt đất thành hàng trăm hàng ngàn lỗ sâu hoắm, thê thảm vô cùng, thậm chí có người đang đứng xem binh khí cũng bị chặt đứt, thất sắc nhảy vội ra ngoài.
– Khí kình đáng sợ quá, Diệp Thần kia sẽ chống đỡ thế nào.
Cho đến lúc này, mọi người mới biết được sự lợi hại của Tinh quang kiếm quyết, tuyệt đối không phải là thứ người thường có thể chống đỡ nổi.
Nửa trên y phục Diệp Thần nứt toác, lộ ra phần cơ bắp mềm mại nhưng cường hãn dị thường, lưỡi dao tinh quang sắc bén bắn tới, cách làn da chỉ vẻn vẹn một mm, ngọc quang trên bề mặt cơ bắp bạo phát sức mạnh kinh nhân, dễ dàng chấn vỡ ngoại vật.
Rống!
Diệp Thần tóc dài bay múa, mang theo áp lực như sơn bạo phóng tới chỗ Diệp Huyên, lăng không chém ra một quyền.
Diệp Huyên có chút tâm phiền ý loạn, sự cường đại của Diệp Thần đã dần dần làm vỡ niềm tin của nàng, nàng đang hoài nghi không biết mình có đỡ được một quyền này hay không, nếu không sao lại suy nghĩ lung tung.
– Để ta xem nắm đấm của ngươi cứng hay Lưu Ly Kiếm của ta sắc.
Nhanh chóng xây dựng lại niềm tin, Diệp Huyên quát lên một tiếng, đổi thanh trường kiếm sáng tay phải, mang theo sự kiêu ngạo vốn có, đâm ra một đường thẳng tắp, mục tiêu là nắm đấm của Diệp Trần.
Vụt!
Mũi kiếm và nắm đấm chạm nhau, hỏa hoa nhàn nhạt kích khởi, tựa như nắm đấm không phải tổ hợp từ máu thịt mà là dùng thứ kim loại cứng rắn nhất tạo thành.
Lưu Ly Kiếm bị sức mạnh cường đại uốn cong, nhưng rất nhanh bật lại hình dạng cũ, không hề có dấu hiệu hư tổn, nhưng uy lực bắn ngược lại từ thân kiếm khiến Diệp Huyên bị chấn động, bay ngược ra ngoài, miệng rỉ máu.
Diệp Thần khí thế càng thịnh, đuổi sát theo sau, lại một quyền nữa đánh ra.
Phốc!
Lần này, Diệp Huyên không thể chống đỡ nổi chân khí phản chấn, trường kiếm rời tay bay ra, sắc mặt tái nhợt, mắt mất đi hào quang vốn có.
Võ đài rơi vào yên lặng, sau đó một làn sóng âm thanh cực lớn bạo phát.
– Biến đổi bất ngờ, không ngờ cuối cùng lại là Diệp Thần giành vị trí thứ nhất. Lúc trước ai có thể nghĩ ra điều này.
– Sớm biết thế, ta đã đặt cược Diệp Thần thắng, như vậy năm lạng bạc sẽ được tăng lên mười lần.
– Hứ, ta đặt Diệp Đường mười lạng đây này? Tiền công một tháng đấy.
Trận đấu kết thúc, người lo lắng nhất không phải ai khác mà chính là hạ nhân Diệp gia, họ bí mật cá cược với nhau, chuẩn bị kiếm một khoản tiền lớn, nhưng kết quả trước mắt khiến tất cả không khỏi sững sờ, trong lòng hối hận thì đã muộn.
Chỉ có những kẻ đứng sau là mừng rỡ như điên, lần này thu nhập sẽ nhiều hơn bình thường năm lần thậm chí mười lần, đủ để họ tiêu diêu một khoảng thời gian dài.
Tam trưởng lão là người tỉnh táo nhất, hắng hắng giọng, lớn tiếng nói:
– Vị trí thứ nhất là Diệp Thần, bây giờ tiến hành thi đấu chọn ra vị trí thứ hai và thứ ba.
Nghe vậy, đám hạ nhân vừa để thua hết gia tài nhà cửa mới sực nhớ ra, bọn họ còn đặt cược cho vị trí thứ hai và vị trí thứ ba, nói không chừng vẫn kiếm lại được một chút vốn liếng.
Về phần có kiếm thêm được hay không thì không cần nói, ai bảo trình độ mình kém.
——
Trận đấu tiếp theo đương nhiên không cần nói nhiều, Diệp Hải dễ dàng đánh bại Diệp Đường vốn đã mất tự tin, giành vị trí thứ ba tộc hội, còn Diệp Huyên thuận theo tự nhiên xếp vị trí thứ hai, vị trí thứ nhất đương nhiên là Diệp Thần một đường quá quan trảm tướng, cường thế quật khởi, đồng thời, hắn cũng là nhân vật nổi bật nhất Diệp gia trong thời điểm hiện tại.
Lúc phát thưởng, Tam trưởng lão mỉm cười nói với Diệp Thần:
– Tiếp tục nỗ lực nhé, tuyệt đối không được kiêu ngạo tự mãn.
Diệp Thần nói:
– Con biết, Tam trưởng lão.
– Tốt, Diệp gia có những thiên tài như các ngươi, đám lão bối chúng ta cũng yên tâm.
Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm đến tay, Diệp Thần lập tức đeo nó lên tay, sau đó bỏ một trăm miếng hạ phẩm linh thạch và một vạn lạng vàng vào trong.
Thổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Thần quay đầu, phát hiện Diệp Huyên đang nhìn mình.
– Lần sau gặp lại, ta sẽ đánh bại ngươi.
Với thất bại tương phản, Diệp Huyên sớm đã điều chỉnh lại tâm thái, nàng khó có thể chấp nhận được là mình lại mất đi niềm tin vào đúng lúc quan trọng nhất, đây là điều nàng không sao chịu được.
Diệp Thần không thèm để ý nói:
– Vậy muội phải nhanh chân lên, ta đã bắt đầu phát lực rồi.
– Hừ!
Diệp Huyên hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm nữa.
– Ha ha, Diệp Thần, ngươi cũng là mục tiêu theo đuổi của ta, tuyệt đối đừng để ta thất vọng.
Trong số tuyển thủ tham gia, Diệp Hải người cũng như tên, lòng dạ rộng rãi như biển cả, đối với thất bại của mình, hắn cũng thể hiện là người thoải mái nhất, bước đến chào hỏi Diệp Thần.
Diệp Thần cũng khá ngưỡng mộ Diệp Hải:
– Tộc hội lần này kết thúc, huynh vẫn theo sư phụ lưu lạc giang hồ chứ?
Diệp Hải gật gật đầu,
– Đương nhiên, lưu lạc giang hồ là mơ ước của ta, vĩnh viễn không từ bỏ, lần này sư phụ nói muốn đưa ta đi đến nơi nguy hiểm nhất Hắc Long đế quốc, để ta mài luyện một phen, nâng cao kiến thức, e rằng sau hôm nay, phải đến ngày này năm sau chúng ta mới gặp lại, ta sẽ rất mong chờ đấy.
– Đệ cũng vậy, chúc huynh thực lực nâng lên một tầng cao mới.
– Đa tạ cát ngôn của đệ, đợi lát nữa ra ngoài uống một chén, chắc đệ vẫn chưa được uống rượu hả.
– Đệ uống qua một chút rồi, chắc là vẫn ứng phó được.
Lễ phát thưởng kết thúc, tinh thần Diệp Thiên Hào phấn khởi đứng dậy, chắp tay nói:
– Cảm tạ các vị đã đến tham sự Diệp gia tộc hội tổ chức mỗi năm một lần, tiếp theo sẽ có yên tiệc khoản đãi, hi vọng tất cả mọi người có thể tham gia.
– Được, của chùa tất nhiên phải ăn rồi, chỉ sợ Diệp gia chủ đau lòng thôi.
Có người trêu chọc.
Diệp Thiên Hào ha ha cười,
– Đâu có, mọi người cứ ăn thoải mái, hôm nay ta có hứng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!