Trung Nguyên Ngũ Bách
Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 47: Đột Phá Ngưng Chân Cảnh!
– Hải lão, tên này thực lực thế nào.
– Rất mạnh, nhưng vẫn chưa bằng thiên tài Hải gia ta, trừ phi hắn tấn cấp lên Ngưng Chân Cảnh.
Nghe vậy, người kia thở dài nói:
– Mấy năm nay Thiên Phong Quốc thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thật không biết trong tương lại chúng sẽ va chạm thế nào, hoặc là chúng có thể đi ra khỏi Thiên Phong Quốc, xông pha một phen sau đó nổi danh trên toàn Nam Trác Vực.
– Khó lắm! Thiên Phong Quốc chúng ta ở Nam Trác Vực thực lực chỉ xếp hạng cuối, thiên tài cũng không bằng được các quốc gia khác, nếu như có một nhân vật lĩnh quân thì còn có chút hi vọng.
Yến tiệc tiến hành đến gần tối mới kết thúc, phần lớn mọi người đều uống đến mặt mũi đỏ bừng, hai mắt lờ đờ mông lung.
Diệp Thần, Diệp Hải và mấy đệ tử Diệp gia cùng ngồi lại một bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, uống rượu, coi như chính thức kết giao bằng hữu.
– Thần Nhi, vị này là tổng tiêu đầu Thừa Phong tiêu cục Từ Thái Từ bá bá, còn vị này là con gái thứ hai của bá bá Từ Mai.
Diệp Thiên Hào kéo Diệp Thần, tươi cười giới thiệu.
– Chào Từ bá bá!
Diệp Thần liếc nhìn hai người, Từ Thái là một đại hán khôi ngô hơn bốn mươi tuổi, thân khoác y phục của tổng tiêu đầu, nhìn uy phong bát diện, con gái thứ hai Từ Mai tuổi chưa đến mười sáu, khoác một bộ trang phục màu đỏ, hình thể uyển chuyển, diện mạo nhu mì xinh đẹp, mắt lộ một luồng anh khí, thấy Diệp Trần nhìn mình, biểu tình có chút ngượng ngùng.
Từ Thái cũng quay sang quan sát Diệp Thần, sau đó ha ha cười nói:
– Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn nhỏ mà đã quyết đoán, không phải là vật sống trong ao tù.
Những lời này không phải ăn nói lung tung, Từ Thái bước chân vào giang hồ bao nhiêu năm, loại người nào cũng từng gặp, một số nhân vật tuyệt đỉnh ngay từ lúc thanh niên đã có thể nhìn ra, Diệp Thần mặc dù nhìn thanh tú tuấn dật, như một thư sinh công tử, nhưng hai đầu lông mày lại ẩn hiện tán phát khí tức nghiêm nghị, không thể coi thường.
Diệp Thần khiêm tốn nói:
– Từ bá bá quá khen.
Từ Thái lắc lắc đầu:
– Từ bá bá ta là người thô kệch, không biết cái gì khiêm tốn không khiếm tốn, đối với ta mà nói, khiêm tốn chính là dối trá, ta nhìn ngươi rất thuận mắt, con gái ta nhìn ngươi cũng thuận mắt, có muốn tranh thủ làm quen với nhau không.
Diệp Thiên Hào mặc dù biết tính cách Từ Thái thẳng thắn nhưng cũng không biết nói gì, bản thân ông cũng muốn xem Diệp Thần sẽ trả lời thế nào.
– Từ bá bá, bá bá đã thẳng thắn như vậy, vậy con cũng xin được nói, trước khi đạt đến thực lực gia phụ, Diệp Thần không muốn nghĩ đến chuyện nữ nhi tư tình.
Diệp Thần nghiêm mặt nói.
Sững ra một lúc, Từ Thái bất đắc dĩ nói:
– Xem ra là con gái ta không có phúc phận, cũng đúng, tương lai ngươi sẽ thành một con rồng, Mai Nhi không giữ được ngươi.
Trong lòng Diệp Thiên Hào rất hài lòng với chí khí của Diệp Thần, nhưng ngoài miệng vẫn trách:
– Nói bậy, nam nhân chân chính chưa bao giờ sợ hãi nữ nhi tư tình.
Sau đó lại quay sang bên Từ Thái, nói:
– Từ huynh, chuyện con trẻ cứ để cho chúng tự giải quyết, chúng ta muốn quản cũng quản không được, huynh nói đúng hay không.
Từ Thái gật gật đầu,
– Nếu đã như vậy thì ta xin phép cáo từ, sau này hi vọng sẽ có cơ hội gặp lại, Mai Nhi, chúng ta đi.
Diệp Thiên Hào làm bộ níu giữ:
– Từ huynh, đi vội vậy sao, trời còn sớm mà.
– Không được không được, bà xã ta đang hầm canh ở nhà chờ ta rồi.
Từ Thái lắc lắc tay, cất bước rời đi, Từ Mai theo sát sau lưng.
Đợi hai người họ đi xa rồi, Diệp Thiên Hào mới quay lại nhìn Diệp Thần, chăm chú đến nỗi Diệp Thần phải nổi da gà.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Hào nói:
– Hôm nay con thi đấu cũng mệt rồi, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi!
– Vâng, con ra chào bọn Diệp Hải đã.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Thần, Diệp Thiên Hào mỉm cười hạnh phúc, ông trời đúng là đã ban cho ông một niềm vui bất ngờ, hơn nữa còn trong tình huống ông không hề ôm hi vọng.
Trầm Ngọc Thanh bước đến nói:
– Thiên Hào, sao vậy?
Diệp Thiên Hào cười nói:
– Nàng nói, Thần Nhi tương lai sẽ đạt đến trình độ nào, Lạc Thành chúng ta một trăm năm nay chưa từng xuất hiện qua một Tinh Cấp Cảnh cường giả.
– Chàng cũng thật dám nghĩ, nhưng đúng là Thần Nhi của chúng ta đã khác trước kia, chàng có nhìn ra không.
– Tựa hồ nhìn ra một cái gì đó, nhưng lại tựa hồ cái gì cũng không nhìn thấy, mặc kệ nó! Chỉ cần là Thần Nhi của chúng ta là được.
…
Đêm khuya vắng vẻ.
Phòng Diệp Thần vẫn sáng đèn, ánh sáng làm cho tấm rèm cửa bằng lụa mỏng trở nên trong suốt.
Trên chiếc giường rộng rãi.
Diệp Thần xếp bằng ngồi giữa trung tâm, đỉnh đầu khói bốc cuồn cuộn.
Theo kế hoạch ban đầu, bảy ngày sau Diệp Thần mới có cơ hội bước vào Ngưng Chân Cảnh, ai ngờ sau mấy trận đấu hôm nay, nội khí trong người hắn đặc biệt ngưng luyện, có dấu hiệu dịch hóa thành chân khí.
Cơ hội kiểu này không nhiều, Diệp Thần cũng không muốn bỏ qua, cho nên vừa quay về phòng mình đã lập tức bài trừ tạp niệm, toàn lực trùng kích quan khẩu.
Nội khí không ngừng tuần hoàn áp súc, dịch thái chân khí trong đan điền Diệp Thần dần dần tăng lên, ban đầu là từng tia từng sợi, về sau là thành một dải, cùng nội khí phân biệt rõ ràng.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
…
Năm canh giờ!
Chân trời dần dần sáng rõ, hạ nhân Diệp gia lũ lượt thức dậy, chuẩn bị cho một ngày mới.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian.
Tấm rèm bằng lụa mỏng trong phòng Diệp Thần hơi run rẩy, phát ra những tiếng ba ba, giống như đang bị cuồng phong quét thổi, không thể kiềm chế.
Trong phòng, khí lưu vô hình lấy Diệp Thần làm trung tâm tạo thành hình một chiếc phễu ngược, tất cả những vật nhẹ đều bị nâng lên, trôi nổi giữa không trung.
Ong!
Chấn động kì dị khuếch tán từ trong đan điền Diệp Thần, những vật thể đang trôi nổi lập tức rơi xuống, tạo thành một chuỗi những âm thanh âm hỗn loạn.
– Rốt cục Ngưng Chân Cảnh.
Từ từ thổ ra một ngụm khí tức thâm trầm, Diệp Thần mở to hai mắt, tinh quang lóe lên như chớp giật, chạy loạn trong hư không.
Một lúc lâu sau, tinh quang nội liễm, Diệp Thần nở một nụ cười tự tin.
Kì thực cả đêm qua, hắn đối với việc có thể đột phá Ngưng Chân Cảnh hay không chỉ dám chắc năm phần, thậm chí là ba bốn phần, dù sao nội khí chuyển hóa thành chân khí cũng không phải là việc đơn giản, cần rất nhiều thời gian luyện hóa áp súc mới có thể làm được, nếu không cũng không có nhiều người bị kẹt lại Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong lâu như vậy, phải qua một năm mới đột phá, lúc trước đệ tử ngoại môn đệ nhất Ngô Tông Minh cũng mất nửa năm mới thành công tấn cấp, chính thức trở thành Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!