Trung Nguyên Ngũ Bách - Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 52: Trước Giờ Hồi Tông!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Trung Nguyên Ngũ Bách


Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 52: Trước Giờ Hồi Tông!


Hỏa tinh kịch liệt xoay tròn văng tung tóe, không khí triệt để sôi lên, tạo ra những vòng gợn sóng trong suốt, đánh bật hai người.

– Phong hồi lộ chuyển!

Giữa không trung, thân hình Diệp Thần vụt chuyển, làm ngược lại với lẽ thường một lần nữa lao về phía Thôi Thế Minh, một kiếm đâm trúng vai hắn, mũi kiếm xuyên lưng.

Nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Xùy!

Kiếm rút ra, Diệp Thần đáp xuống cách đó vài mét, thu kiếm vào vỏ.

– Tài nghệ không bằng người, ta tin ngươi cũng không còn gì để nói, nói ngược lại, nếu như ta bại dưới tay ngươi, tu vi nhất định bị phế, bây giờ ta không giết ngươi, cũng không phế ngươi, sau này sẽ lại dây dưa, đừng trách ta ra tay độc ác, hơn nữa ta tin, Phỉ Thúy Cốc không vì một nội môn nhỏ bé như ngươi mà khai chiến với Lưu Vân Tông, ngươi vẫn chưa có tư cách đó.

– Diệp Hải, chúng ta đi.

Thức ăn đều đã đổ hết, may mà trước đó hai người cũng ăn được một chút.

Diệp Hải sững sờ nhìn theo bóng dáng Diệp Thần, biết rõ đối phương rất mạnh nhưng vẫn không khỏi cảm thấy chấn động, chỉ dùng mấy chục chiêu mà đánh bại một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, cái này là bậc kĩ nghệ gì, so với hắn, mình đi Nam về Bắc học được chỉ là huyết khí, những cái khác không đủ để nói.

Đầu cầu thang, Diệp Huyên nhìn hai người rời đi, nội tâm cuộn sóng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Có lẽ, hắn thực sự có thể xưng bá đệ nhất thanh niên Thiên Phong Quốc, làm được việc mà ngay cả đại sư huynh cũng không thể làm được, dù sao hắn chỉ mới vào Ngưng Chân Cảnh, vậy mà một đòn đánh bại Thôi Thế Minh có tu vi Ngưng Chân Cảnh trung kì, đợi hắn trở thành Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, há không phải có thể khiêu chiến Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, xa hơn sau này…

– Đáng ghét, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

Thôi Thế Minh gào thét, sắc mặt dữ tợn âm độc.

Diệp Huyên nhíu mày liếc nhìn Thôi Thế Minh, mặc dù nàng vẫn giận Diệp Thần, nhưng so với Thôi Thế Minh ai hơn ai kém là quá rõ ràng, chí ít đối phương thắng một cách quang minh chính đại.

– Thôi sư huynh, huynh không sao chứ!

Vô hình trung, ngữ khí Diệp Huyên trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.

Thôi Thế Minh phẩy phẩy tay:

– Lần này là ta sơ ý, lần sau gặp lại, không giết hắn không đủ cho ta hả giận, các ngươi nghe cho rõ, chuyện lần này ai tiết lộ ra ngoài, đừng trách ta trở mặt vô tình.

– Thôi sư huynh yên tâm, bọn đệ sẽ không nhiều chuyện.

– Đúng, tên tiểu tử đó chắc chắn sớm đã biết bí mật Phân Ảnh Trảm, nếu không Thôi sư huynh sao lại thua hắn.

Tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, Thôi Thế Minh quay sang nhìn Diệp Huyên,

– Diệp sư muội, muội là người của Diệp gia, nhưng tên Diệp Thần này ta nhất định phải giết, hi vọng muội đừng ngăn cản.

Diệp Huyên lạnh nhạt nói:

– Sinh tử tất cả đều theo thiên mệnh, cái này là số mệnh võ giả.

– Tốt!

Sau khi quay trở lại Diệp gia, Diệp Thần và Diệp Hải tách ra.

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thần không ra ngoài, mà dành thời gian cho việc tu luyện.

Mặc dù chân khí của hắn ổn định hơn người mới bước vào Ngưng Chân Cảnh, nhưng muốn đạt đến Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong, không phải là việc đơn giản, trước tiên phải tích lũy và chiết xuất chân khí, từng bước củng cổ nền móng, tiếp sau đó là nâng cao cảnh giới.

Đêm tối, ánh trăng như nước.

Trên ngọn giả sơn trong sân, Diệp Thần khoanh chân mà ngồi, hai tay nắm chặt một miếng hạ phẩm linh thạch, đặt lên đầu gối, hô hấp trầm ổn có lực, dần dần rút nguyên khí từ trong linh thạch.

Nguyên khí linh thạch tinh thuần hơn nguyên khí trời đất, bởi vì bị phong bế một thời gian dài trong linh thạch, bên trong ẩn hàm linh khí, đây là một loại còn kì diệu hơn nguyên khí, tiếp xúc thời gian dài, người sẽ từ từ trở nên thông minh, tinh thần sảng khoái, đối với thân thể cũng có lợi ích rất lớn.

Nguyên khí linh thạch thuận theo kinh mạch trên tay truyền nhập vào trong thân thể, vòng xoáy chân khí trong đan điền Diệp Thần cũng vận chuyển nhanh hơn, tựa như một cỗ máy xay thịt, nghiền nát bất cứ thứ gì đi vào, chân khí mới chỉnh hợp theo những chân khí khác làm một vòng tuần hoàn lớn, luyện hóa tạp chất bên trong.

Một vòng!

Hai vòng!

Ba vòng!

Bảy mươi hai vòng!

Một trăm linh tám vòng!

Hai trăm bốn mươi vòng!

Cho đến khi kinh mạch ngâm ngẩm đau, cơ thể cứng ngắc tê liệt, Diệp Thần mới ngừng hấp thu nguyên khí, nội tâm thở dài, nếu như có thể không ngừng hấp thụ luyện hóa nguyên khí, đêm nay đạt đến Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Kì thực là Diệp Thần quá tham lam, nếu như để các võ giả đồng cảnh giới biết được suy nghĩ của Diệp Trần, trong lòng khẳng định thập phần ghen tị và ngưỡng mộ.

Phải biết Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, có thể có thể một ngày tuần hoàn một trăm linh tám vòng trong cơ thể đã là việc rất khó, tiến thêm một bước nữa, một trăm năm mươi vòng gần như rất ít người làm được, đừng nói chi hai trăm bốn mươi vòng là không thể tưởng tượng.

Tất cả đều là nhờ thân thể và linh hồn lực cường hãn của Diệp Thần, thân thể có thể chịu tải thêm nhiều nguyên khí, còn linh hồn thì có thể khống chế tốt hơn, cả hai thứ đều không thể thiếu, những người có thiên phú dị bẩm sở dĩ tu luyện nhanh hơn người thường là vì thân thể cường đại hơn họ, tinh thần viên mãn vô khuyết, lĩnh ngộ lực cường nhân, phương diện tĩnh thần vĩnh viễn vượt trội người thường, thân thể tố thì kém hơn một chút.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Võ giả Ngưng Chân Cảnh tu vi cảnh giới thấp, sau khi tới Bão Nguyên Cảnh, thường thường bế quan là phải vài tháng, Tinh Cực Cảnh võ giả thỉnh thoảng xuất hiện hiện tượng bế quan vài năm, vừa ra ngoài là kinh động thiên hạ, càn quét cao thủ khắp nơi.

Đáng tiếc, tu vi cảnh giới càng cao, độ khó nâng cấp càng lớn, bế quan là lắng đọng tinh hoa, loại trừ tạp chất, khả năng nâng cao tu vi là rất nhỏ, nếu tích lũy không đủ, dù có bế quan cả đời cũng vô dụng, rất nhiều cao thủ trước đây phong vân một cõi, nhưng lại chết trong lúc bế quan, không ai hay biết, theo thời gian dần dần ngươi ta quên luôn cả tên của họ.

Thu lại miếng linh thạch vẫn chưa dùng hết nguyên khí, Diệp Thần từ từ đứng dậy, chỉ nhoáng một cái, đã thấy hắn đứng trên hồ nước trong sân.

Bàn chân đạp sóng, thân thể Diệp Thần chỉ hơi nhấp nhô chứ không chìm xuống, đây là cảnh giới khinh công luyện đến cực cao minh mới có thể làm được.

– Bây giờ chân khí đã hoàn toàn củng cố, trong thời gian ngắn muốn tăng lên cũng không quá xa vời, từ ngày mai bắt đầu, có thể chính thức tu luyện Bá Quyền.

Ngắm sắc nguyệt một hồi, Diệp Thần mất đi hứng thú, thân thể như thỏ bước chim bay, chớp mắt đã không còn dấu vết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN