Trung Nguyên Ngũ Bách
Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 53: Đệ Tử Tham Gia Khảo Hạch Nội Môn. (1)
Diệp Thần trừ mỗi đêm tích lũy chân khí ra, thời gian còn lại toàn bộ dùng để tu luyện Bá Quyền.
Môn quyền pháp này không hổ là võ kĩ địa cấp sơ giai, đối với thân thể và chân khí yêu cầu rất cao, thân thể không cường tráng, cánh tay rất dễ bị kình đạo Bá Quyền tổn hại, chân khí không đủ tinh thuần, uy lực không những không giảm bớt, mà còn tổn hại kinh mạch nhiều hơn, tích lũy trong một thời gian dài có khả năng sản sinh tắc nghẽn, khí huyết bại hoại.
Bất kể thế nào, Diệp Thần đã sơ bộ bước qua cánh cửa, lĩnh ngộ Bá Quyền ngày một sâu.
Lần này trở về, hắn có thể trở thành đệ tử nội môn, có tư cách tu luyện võ kĩ nhân cấp đỉnh giai, hơn nữa có nửa năm thời gian tự do tu luyện, sau nửa năm, có thể nhận lấy nhiệm vụ tông môn, hành tẩu giang hồ, nghe nói, nếu như thực lực đủ mạnh, thậm chí tông môn phái đi làm nhiệm vụ ở quốc gia khác, chỉ là bao nhiêu năm nay những kiểu nhiệm vụ như vậy rất ít, dù sao Thiên Phong Quốc đã đủ lớn, nhiệm vụ cực nhiều, đâu còn đủ tinh lực chạy sang quốc gia khác.
Huống hồ cách Lưu Vân Tông càng xa, nguy hiểm càng tăng lên gấp bội, đến lúc đó rất dễ xảy ra tình huống sống không thấy người chết không thấy xác, đối với cao tầng Lưu Vân Tông mà nói, đó là chuyện họ không muốn thấy.
– Phụ thân, phụ mẫu, hai người yên tâm, con sẽ tự biết chăm sóc mình.
Trên con đường lớn Lạc Thành, Diệp Thần tay dắt ngựa, quay đầu nói với Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh.
Trầm Ngọc Thanh gật gật đầu:
– Bạc nếu như không đủ dùng, có thể gửi thư về nhà, mẫu thân sẽ phái người mang đến cho con.
– Đủ dùng, cộng thêm hoàn thành xong nhiệm vụ tông môn cũng sẽ có rất nhiều tiền thưởng.
Diệp Thần không có ý định xin tiền của nhà, như vậy bản thân hắn cũng không thoải mái.
Diệp Thiên Hào bất đắc dĩ cười nói:
– Ngọc Thanh, Thần Nhi lớn rồi, nó biết tự kiếm tiền bằng chính khả năng của mình, những người làm cha làm mẹ như chúng ta không cần lo lắng quá, Thần Nhi, đi đường cẩn thận.
– Vâng!
Diệp Thần gật gật đầu,
– Vậy con đi trước, hai người nhớ giữ gìn sức khỏe!
Nói xong, Diệp Thần nhảy lên lưng ngựa, vẫy tay với hai người xong, hai chân thúc vào bụng ngựa, cưỡi ngựa phi như bay.
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh nhìn theo cho đến khi Diệp Thần đi khuất.
Lúc gần đến cổng thành, sau lưng có người cưỡi ngựa đuổi theo.
– Diệp Thần!
Diệp Thần quay đầu nhìn thì ra là Diệp hải.
– Sư phụ huynh đâu?
– Sư phụ ở tiểu miếu Vô Danh cách Bắc thành môn mười dặm chờ ta.
Vừa nói chuyện, hai người vừa cưỡi ngựa trực tiếp phi ra khỏi Bắc thành môn, binh sĩ thủ thành không dám ngăn cản.
Tiểu miếu Vô Danh nằm ở hướng Đông Bắc, còn Lưu Vân Tông nằm ở hướng Tây Bắc, hai người không đi cùng một đường.
– Một chút quà nhỏ, tặng đệ.
Từ Linh Giới Trữ Vật lấy ra một quả thủy tinh cầu lam sắc, Diệp Hải vung tay ném cho Diệp Thần.
Giơ tay tiếp nhận quả cầu thủy tinh cầu lam sắc, Diệp Thần hỏi:
– Đây là cái gì?
Diệp Hải đã cưỡi ngựa chạy xa mấy chục thước, đầu cũng không quay, cao giọng nói:
– Ta cũng không biết, thấy nó khá đẹp, ta nghĩ đệ cũng sẽ thích.
– Cảm ơn!
Diệp Thần lắc lắc đầu, giơ quả thủy tinh cầu ra trước mắt, cẩn thận quan sát.
Quả thủy tinh cầu lớn chừng một trái long nhãn, toàn thân trong suốt, bên trong ẩn hàm một vầng sáng màu xanh da trời, nhìn qua còn tưởng quả thủy tinh cầu này màu xanh, ngoài ra, thủy tinh cầu khá nặng, còn nặng hơn cả một khối vàng có cùng thể tích, tựa hồ không phải dùng thủy tinh chế tạo.
Nhìn không ra điều gì, Diệp Thần cũng mặc kệ, bỏ nó vào trong Linh Giới Trữ Vật.
Tìm đúng phương hướng, Diệp Thần nhẹ nhàng kéo dây cương, cưỡi ngựa thẳng tiến. chấm cơm.
Khác với Thanh Tông Mã cưỡi lúc quay về, lần này Diệp Thần cưỡi Hắc Tông Mã hàng thật giá thật, một ngày có thể đi hai ngàn dặm, thiên sinh thần lực, bốn bề yên tĩnh, giá trên sáu vạn lạng bạc, cả Diệp gia chỉ có hai mươi con.
Lúc này Hắc Tông Mã đang chạy với tốc độ cao nhất, nhanh như một trận cuồng phong, phong cảnh hai bên đường thoáng cái đã ở tít sau lưng.
…
Sáu ngày sau, Diệp Thần xuất hiện dưới chân núi Thanh Phong Sơn.
Đưa Thanh Tông Mã vào tràng ngựa, thuận tiện nộp lệ phí năm nay, Diệp Thần trực tiếp đi thẳng lên nơi đệ tử tham gia khảo hạch nội môn trên sườn núi, hôm nay là ngày đệ tử tham gia khảo hạch nội môn, nếu để lỡ, phải đợi thêm một tuần nữa.
Lối vào nơi khảo hạch, hai nội môn trực ban canh giữ hai bên, từ xa thấy Diệp Thần đi đến, đệ tử bên trái không kìm được nói:
– Hôm nay đã là người thứ mười ba, xem ra đám đệ tử ngoại môn này về nhà một chuyến, thu hoạch không ít.
– Hừ, người phía trước chân khí phù phiếm, rõ ràng không phải tu luyện mà ra, có lẽ đã nuốt miếng ngưng chân đan.
– Ngưng chân đan có thể trợ giúp võ giả nhanh chóng dịch hóa chân khí, đáng tiếc tác dụng phụ quá lớn, trong vòng một năm không có khả năng nâng cao.
Đi tới cửa, Diệp Thần nói:
– Ta đến tham gia đệ tử tham gia khảo hạch nội môn.
– Vào đi, hi vọng ngươi có thể thuận lợi qua vòng kiểm tra.
Một đệ tử nội môn lười biếng nói.
Diệp Thần không để tâm, cất bước đi vào.
Đại sảnh khảo hạch thập phần rộng rãi, hai bên có chín cột thạch trụ lớn như chín cái lu nước sừng sững, bên trên chạm khắc long phụng tường vân, trông rất sống động, khoảng không gian trống trải phía trước bắc sẵn một cái giá gỗ vững chắc, bên dưới treo một cái chuông đồng, chuông đồng cao ba mét, màu xanh đen, nhìn có vẻ rất nặng.
Nếu như Diệp Thần đoán không sai, đây chính là khảo hạch thứ nhất tấn thăng đệ tử nội môn hạng.
Bất kể là Lưu Vân Tông hay tông môn khác, muốn trở thành đệ tử nội môn đều phải tiến hành khảo hạch, không phải nói tấn cấp lên Ngưng Chân Cảnh là có thể, dù sao tu luyện đến Ngưng Chân Cảnh và dùng đan dược tăng lên tới Ngưng Chân Cảnh khác nhau rất lớn, lực chiến đấu không thể đánh đồng, để đề phòng tình huống phát sinh, cũng để bảo chứng đám đệ tử nội môn tinh anh hóa, tông môn không thể không thiết trí các kiểu khảo hạch, để đảm bảo không có hiện tượng thật giả lẫn lộn.
Mà hạng đệ tử tham gia khảo hạch nội môn Lưu Vân Tông đầu tiên được tiến hành trong đại sảnh, theo như Ngô Tông Minh nói, nhất định phải cách mười bước, một quyền đánh cho chuông kêu, nếu như đánh không kêu, thì không có tư cách trở thành đệ tử nội môn, ngược lại, có thể bước vào hạng khảo hạch thứ hai.
Về phần Trương Hạo Nhiên và Ngô Tông Minh đều là tự mình tu luyện đến Ngưng Chân Cảnh, cho nên mới có thể dễ dàng trở thành đệ tử nội môn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!