Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 10: Tiểu phượng hoàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 10: Tiểu phượng hoàng


Gọi điện thoại tố cáo xong, Tô Mộc Lạc nhìn con yêu quái đang cố trườn ra, nói: “Ngươi định đi đâu?”
“…”
Yêu quái lập tức hóa đá.
Tô Mộc Lạc bước lại gần, về lý thuyết, yêu quái bình thường chịu đòn vừa rồi của tiểu hắc long sẽ mất mạng tại chỗ, nhưng con yêu quái này không chỉ còn sống, mà còn không có thương tích nặng nề.
Nhưng gã không hề mạnh, bởi Tô Mộc Lạc chỉ liếc mắt cũng nhận ra thân phận thật sự của gã—- một con khuyển yêu.
Tô Mộc Lạc đứng trước mặt khuyển yêu, con ngươi màu mực phản chiếu bóng người của gã: “Ngươi tên là gì?”
Khuyển yêu: “Dư… Dư Hạo Chí.”
Tô Mộc Lạc: “Mục đích là gì?”
Dư Hạo Chí lập tức cảm nhận áp lực cuồn cuộn trùm lên người gã, ép cho gã không ngóc nổi đầu, cũng không thẳng được lưng, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo quần, gã run rẩy nói: “Ta… Ta đến tìm bạn gái ta!”
Tô Mộc Lạc nhướng mày, nhưng không mở miệng, Dư Hạo Chí chỉ có thể tiếp tục nói: “Mấy ngày trước bạn gái ta mất tích nơi này, ngươi lại xuất hiện quanh đây trong khoảng thời gian ấy, còn mở một quán cà phê bắt mắt… Thế nên ta mới theo dõi ngươi, định tìm hiểu ngươi có liên quan gì đến việc bạn gái ta mất tích hay không—-“
Tô Mộc Lạc “ồ” một tiếng, thản nhiên nói: “Nhưng ban nãy trông ngươi giống như muốn lấy mạng ta hơn.”
“Không! Không phải vậy!” Dư Hạo Chí căng thẳng, “Đấy là bởi ta thấy ngươi phát hiện ra ta, tưởng ngươi sẽ ra tay với ta. Ngươi mạnh như vậy, chắc chắn ta không thể trốn thoát, chỉ có thể cắn răng mà tiên hạ thủ vi cường.”
Lý lẽ của gã có vẻ cũng hợp tình hợp lý. Tô Mộc Lạc đứng trên cao nhìn xuống gã, dường như thật sự tin lời giải thích của gã, nói: “Nếu bạn gái ngươi mất tích, thì tại sao không liên hệ với Cục dị nhân?”
Mọi sự vụ liên quan đến yêu đều do Cục dị nhân quản lý, xảy ra vấn đề gì đi tìm Cục dị nhân là lẽ thường tình. Dư Hạo Chí nghe đến đây có điều ủ rũ, cúi đầu: “Bạn gái ta là con người, không thuộc quản chế của Cục dị nhân. Ta cũng từng báo cảnh sát, nhưng đến nay vẫn không có tiến triển gì, mà ta lại nóng ruột, nên mới không nhịn được… không nhịn được…”
Ba chữ cuối cùng dùng dằng bên miệng, gã đột ngột ngẩng đầu, gân xanh nổi lên, vọt đến trước mặt Tô Mộc Lạc chỉ trong chớp mắt—-
Tô Mộc Lạc không nhúc nhích, thờ ơ nhìn gã.
Giây kế tiếp, một tiếng rồng ngâm vang dội, dạt dào yêu lực ập lên người Dư Hạo Chí, gã tái mét mặt mày, tru lên một tiếng kêu thảm thiết không giống con người… Thế nhưng, sau giây phút ấy, cơ thể gã vốn đã bị giết chết tại chỗ bất chợt trương phình, rồi lập tức xẹp xuống, cuối cùng trở thành một tấm da người nhăn nhúm, nằm trơ trên mặt đất.
Cảnh vật xung quanh lại trở nên tĩnh lặng, Tô Mộc Lạc nhìn tấm da người trên mặt đất, xoa xoa tiểu hắc long: “Chẳng trách ngươi không giết được nó.”
Thứ họ vừa gặp không phải khuyển yêu gì cả, mà chỉ là một tấm da người biến hóa thành cơ thể sống. Hoặc nói nó vốn chính là da của khuyển yêu, còn mang hơi thở và mạng sống của khuyển yêu, thế nên mới có thể lừa gạt kẻ khác.
Dĩ nhiên có kẻ đang điều khiển tấm da này.
Tô Mộc Lạc không rời đi vội, mà nán lại một hồi, đợi người của Cục dị nhân chạy tới.
“Ngài Tô,” Người tới là một nữ tu sĩ, Tô Mộc Lạc từng thấy nàng bên người Trịnh Hạc Xuân, là một trong những người của Cục dị nhân đến tìm cậu khi tiểu hắc long vừa phá vỏ, “Tôi là Liễu Hạc của Cục dị nhân, xin hỏi có phải ngài gặp phiền phức gì không?”
“Phiền phức thì không hẳn,” Tô Mộc Lạc chỉ tấm da người trên đất, nói, “Chỉ là có kẻ tấn công tôi.”
Cậu kể tóm tắt sự việc vừa rồi, nói xong còn bồi thêm một câu: “Phải rồi, mặt đường này cũng là do gã phá hỏng.”
“Được, đã rõ, hư hại mặt đường sẽ do Cục dị nhân phụ trách,” Liễu Hạc cười một tiếng, nụ cười ẩn chứa ý tứ ‘Được rồi ngài nói cái gì thì là cái đấy’, lại hỏi, “Nghĩa là, ngài bị nhằm vào phải không?”
Tô Mộc Lạc quăng nồi thành công, gật đầu rất chi là nhẹ nhõm, đáp, “Đúng vậy, chẳng qua chắc hẳn người tấn công tôi không biết thân phận của tôi.”
Giống như lời Dư Hạo Chí, cậu đột nhiên xuất hiện trong khoảng thời gian này, cũng lại mở ra một quán cà phê đặc biệt, ít nhiều sẽ gây chú ý. Mà sở dĩ cậu chắc chắn kẻ đứng sau tấm da Dư Hạo Chí không biết thân phận của mình, một là bởi Cục dị nhân không thể tiết lộ tin tức quan trọng như vậy ra ngoài bừa bãi, hai là bất kể một yêu quái nào biết trong tay cậu có chân long cũng tuyệt đối không thể, cũng tuyệt đối không dám xúc phạm cậu.
Đừng nói là xúc phạm, ngay cả đến gần cũng không dám, bởi chẳng khác nào dùng trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
Liễu Hạc gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý, nói: “Chắc hẳn ngài bị một con yêu quái ngu dốt nhìn trúng, coi thành mục tiêu… Đúng rồi, ngài vừa nói khuyển yêu đó tên là gì?”
Tô Mộc Lạc: “Dư Hạo Chí.”
Liễu Hạc ngẫm nghĩ một lát, chân mày nhíu lại, nói: “Thì ra là vậy.” Nàng thấy Tô Mộc Lạc tỏ vẻ nghi hoặc, liền giải thích: “Trước đây không lâu có tên khuyển yêu bị sát hại tại Lâm thành, là bị một con yêu quái mạnh hơn lột da. Cậu ta còn có bạn gái là nhân loại, cô gái này chứng kiến toàn bộ sự việc, tinh thần chịu tổn thương, hiện tại vẫn đang phải điều trị trong bệnh viện—- tên của khuyển yêu nọ, chính là Dư Hạo Chí.”
Tô Mộc Lạc có chút bất ngờ, bởi đấy tình cờ chính là câu chuyện cậu bắt gặp trên diễn đàn mấy ngày trước.
Chẳng trách Cục dị nhân không công bố chi tiết, lột da một con yêu quái đang sống sờ sờ, dù đối với yêu cũng là thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn đẫm máu.
“Vậy là chưa tìm được kẻ sát hại cậu ta?”
Liễu Hạc lắc lắc đầu: “Con yêu quái kia rất giỏi che giấu hơi thở, như ngài vừa chứng kiến, nó có còn thể điều khiển cái xác của yêu quái bị mình hại chết, trước giờ chưa từng để lộ tung tích, rất khó truy tìm.” Nàng hơi ngừng lại, đoạn cười nói với Tô Mộc Lạc: “Cũng may nhờ có ngài, chúng tôi mới có được tấm da này, có lẽ có thể tra được nguồn gốc yêu lực trên đó.”
Nàng chỉ đạo người bên cạnh thu tấm da người, Tô Mộc Lạc không có ý kiến gì thêm, nói: “Vậy thì, ta trở về được rồi phải không?”
“Dĩ nhiên là được,” Liễu Hạc đáp, “Tối nay đã làm phiền ngài Tô rồi, nếu sau này gặp kẻ nào khả nghi, thì xin hãy lập tức liên hệ với chúng tôi.”
“Được.”
Hiện trường bị phá hủy sẽ do Cục dị nhân giải quyết, Tô Mộc Lạc không ở lại thêm, dẫn tiểu hắc long trở về.
Cậu cũng không mấy quan tâm con yêu quái đã tấn công mình, dù rằng đối phương có thể sẽ lại ra tay lần nữa vì không nhận ra chân long trong tay cậu, nhưng nhìn chung không tạo thành rắc rối, đến lần nào xử lần đấy là được.
Tiểu hắc long thì lại rầm rầm rì rì, hiển nhiên là không được hài lòng vì không thể trực tiếp bắt được kẻ sau màn ban nãy, Tô Mộc Lạc bóp bóp chân nó an ủi, nói: “Không sao, có ngươi ở đây, gã không thể làm hại được ta.”
Tiểu hắc long thầm nhủ cũng đúng, liền lấy đầu cọ phượng hoàng của nó một cái, không hừ hừ nữa, mà ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cậu.
Gió đêm lạnh lẽo, tiểu hắc long trong tay lại ấm áp vô cùng, Tô Mộc Lạc mỉm cười, ôm nó về nhà, nhìn đồng hồ một cái, chuẩn bị tắm rửa rồi lại xem ti vi.
Cậu đặt tiểu hắc long lên giường, cho nó lăn lộn thỏa thích, sau đó lấy quần áo ngủ ra từ trong tủ—- nửa đường lại không tìm thấy điện thoại nên ra ngoài một chuyến, cầm điện thoại bỏ ngoài cửa vào.
Chờ đến khi cậu trở về phòng, đã không thấy tiểu hắc long đâu nữa, chắc là đã chui vào trong chăn. Tô Mộc Lạc ôm quần áo ngủ định vào phòng tắm, chợt cảm thấy có cái gì trà trộn vô đây, cúi đầu—
Nhìn thấy một mẩu đuôi rồng thòi ra ngoài quần áo ngủ.
Tô Mộc Lạc: “…”
Có lẽ tiểu hắc long đã nhận ra mình bị phát hiện, nó liền thầm lặng thu đuôi rồng vào. Nhưng đã quá muộn, chỉ một giây sau, nó lại bị túm cổ xách ra.
Tô Mộc Lạc cực kỳ vô tình mà lắc lắc tiểu hắc long, sau đó ném nó lên giường.
“Lần sau mà còn nhìn lén là sẽ không còn mật ong nữa,” Tô Mộc Lạc nói, “Ngày nào cũng bắt ngươi uống sữa.”
Tiểu hắc long: “…”
Tiểu hắc long ấm ấm ức ức cuộn tròn thành một nhúm.
Tô Mộc Lạc biết nó lại giả vờ đáng thương, có mà thèm để ý nó, dứt khoát xoay người vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy. Tiểu hắc long nằm nhoài trên giường cực kỳ buồn chán, dùng chân gảy chăn chơi.
Tính ra nó cũng không phải thật sự muốn nhìn phượng hoàng tắm, chỉ là nó thích dính lấy phượng hoàng, thích ngửi ngửi mùi hương phượng hoàng, dù tách ra một giây thôi nó cũng không chịu nổi.
Rõ ràng ngày xưa khi còn chưa phá vỏ, phượng hoàng toàn dẫn nó cùng ngâm suối nước nóng.
Tiểu hắc long nghĩ tới đây lại buồn thối ruột, quyết định sau này biến thành người sẽ ôm cứng phượng hoàng nhà nó mọi lúc mọi nơi, không thả tay ra bao giờ.
Tô Mộc Lạc cũng không biết tiểu hắc long suy tính điều gì, nhưng mà lúc ra khỏi phòng tắm nhìn thấy con rồng con đang uốn éo tới uốn éo lui trên giường, nụ cười xoẹt qua đáy mắt, lại gần chọc chọc nó một cái.
Bởi vừa tắm xong, nên da còn ấm áp, thoang thoảng mùi thơm sữa tắm. Tiểu hắc long lập tức ôm lấy ngón tay cậu, cứ thấy thinh thích, không nỡ buông ra.
Tô Mộc Lạc để mặc nó ôm, cười nói: “Ta tắm cho ngươi.”
Tiểu hắc long “Áu” một tiếng, quẫy đuôi một cái.
Chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con rồng đen chiếm hết cả cái giường.
Tô Mộc Lạc nín bặt một giây, nghĩ đến chiếc bồn con con trong phòng tắm, nói: “Đừng lớn như vậy, nhỏ đi một chút, không thì không vừa bồn tắm.”
Tiểu hắc long lại vẫy vẫy đuôi, không biến trở về hình dạng nho nhỏ ban đầu, mà bé đi mấy lần, dù vẫn còn lớn nhưng đã có thể nhét vừa bồn tắm.
Tô Mộc Lạc cảm thấy thế này cũng được, bèn ôm tiểu hắc long vào bồn tắm, kỳ cọ cho nó, rửa sạch chân cho nó.
Tiểu hắc long vẫn là rất ưa sạch, lúc tắm cũng rất ngoan, cặp mắt rồng vàng sẫm nhìn chằm chằm Tô Mộc Lạc không chớp mắt, làm cho cậu vô cớ nghĩ tới người đàn ông áo đen trong giấc mộng của mình.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc xoa bọt lên đầu tiểu hắc long, dùng sức cọ cọ cọ.
Tắm xong, Tô Mộc Lạc ôm tiểu hắc long đã biến nhỏ lại lần nữa ra ngoài, dùng khăn tắm lau khô người nó, cảm thấy toàn bộ mình rồng đã thơm tho sạch sẽ, đáng yêu vô cùng.
Nhưng mà rõ ràng là tiểu hắc long không thích mùi này lắm, nó cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay phượng hoàng, hòng chiếm lại hương thơm phượng hoàng.
Tô Mộc Lạc bị hành động của nó chọc cười, nhìn đồng hồ, thấy đã qua tám giờ, show giải trí cậu thích đã bắt đầu rồi, thế là vội ôm tiểu hắc long ra ngồi trên ghế sofa, lấy cả đồ ăn vặt đã chuẩn bị chu đáo.
Tiểu hắc long chẳng có hứng thú gì với show giải trí, thấy phượng hoàng nhà mình chỉ nhìn mỗi ti vi, người thì ấm áp, còn lưu lại mùi thơm nhẹ nhàng sau khi tắm, nó mới ngoẹo đầu một cái.
—- một giây sau, Tô Mộc Lạc đã bị một con rồng đen tự dưng biến lớn, choán hơn nửa cái phòng khách đè bên dưới.
“…”
Cậu nhất thời không phản ứng kịp, cúi đầu nhìn hắc long, hắc long cũng nhìn cậu.
Sau đó nó dùng mình rồng quấn lấy eo cậu, chậm rãi cọ lên người cậu.
Tô Mộc Lạc: Lại bắt đầu rồi đấy!
Thế là ẩn ẩn hắc long một cái, nói: “Không được đè ta.”
Hắc long im lặng quấn thêm vòng nữa, toàn rồng đều dán lên người cậu.
Tô Mộc Lạc: “Không được giở trò lưu manh với ta!”
Hắc long vùi đầu vào vai phượng hoàng, ngửi ngửi mùi hương nó thích, giả điếc.
Tô Mộc Lạc: “…”
Thật là quá đáng!
Hắc long còn đang sung sướng quấn phượng hoàng của nó, bỗng nhiên dưới người nhẹ tênh—-
Một con chim nhỏ trắng như tuyết, lông đuôi điểm xuyết ánh vàng kim ngồi chễm chệ trên ghế sofa, cặp mắt long lanh trong suốt như hồng ngọc liếc rồng một cái vẻ cao lãnh vô cùng.
Thế rồi bay đi mất.
Hắc long: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN