Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở
Chương 9: Quá là vô liêm sỉ
Trước kia Tô Mộc Lạc cũng từng ngồi tưởng tượng tiểu hắc long lớn lên trông sẽ ra dạng nào, nhưng mà cậu lại chưa nghĩ nó sẽ to uỳnh chỉ trong một đêm như vậy, thậm chí còn chẳng có chút dấu hiệu nào.
À không, dấu hiệu thì vẫn có, dù gì mấy ngày nay tiểu hắc long chẳng thường xuyên… ngủ đấy còn gì. Chẳng lẽ Long tộc trưởng thành nhờ giấc ngủ? Hay là bởi rồng của cậu đã nằm trong trứng mấy nghìn năm, thế nên phương pháp phát triển hơi dị hợm so với những con rồng khác?
Tô Mộc Lạc nghĩ mãi không ra, cúi đầu nhìn con rồng quấn bên hông mình một cái, vảy trên người nó bóng loáng cứng cáp, nghe nói đó cũng là bộ giáp tuyệt đối mà bất kể một loại vũ khí nào cũng không thể xuyên thủng được, hoàn toàn khác biệt với lớp vảy mềm mại mới hôm qua tiểu hắc long còn khoác trên thân.
Cậu sờ sờ vảy, đoạn liếc mắt nhìn cái chóp đuôi bên gối—– cũng không biết tiểu hắc long ngủ kiểu gì, chỉ biết thế nào cũng phải quấn cậu cho bằng được, thế nên đầu đè lên vai cậu, đuôi thì vòng lên tận trên gối.
Do người bị đè không ngồi dậy được, Tô Mộc Lạc mới muốn túm đuôi rồng xách nó lên, ai ngờ vừa mới đụng vào, đuôi rồng đã vút một cái vung sang chỗ khác.
Tô Mộc Lạc: Chậc, đúng là keo kiệt.
Đoạn quay đầu, lập tức đối mặt với một đôi mắt rồng vàng sậm.
Mặc dù trước kia tiểu hắc long luôn là một con rồng nhỏ nhỏ xinh xinh, đáng yêu vô cùng, nhưng bây giờ nó đã biến lớn, lại bỗng sinh ra một loại khí chất hoàn toàn khác biệt—– ấy là bẩm sinh cao cao tại thượng, uy nghiêm bất khả xâm phạm, như quân vương nhìn xuống lãnh địa của mình, ngang ngược ngạo nghễ, không giận tự uy.
Ờm, còn rất đẹp trai nữa.
Tô Mộc Lạc nghĩ vậy, vỗ đầu rồng đen một cái: “Ngươi nặng chết, đè bẹp ta rồi.”
“…”
Con ngươi vàng sậm của hắc long xoẹt qua chút tâm tình không rõ, trông như là mất hứng vì đợi được khen mà chẳng thấy ai khen, có điều chỉ ngay giây kế tiếp, nó đã ngoan ngoãn biến trở lại thành tiểu hắc long mềm mềm nhũn nhũn, lọt thỏm trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc.
“Chíp.”
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng con chưa lớn bằng một bàn tay cậu này, lại nghĩ đến con rồng bự mới vừa rồi còn suýt thì chiếm trọn cả chiếc giường kia, không nhịn được ca thán: “Lớn ghê thật ấy.” Chỉ là cậu cũng hiểu dù bây giờ tiểu hắc long đã hóa lớn rồi, nhưng vẫn chưa phải hình dạng chân chính—– một con rồng chân chính phải dài chừng mấy chục trượng, giống như phượng hoàng cậu đây, bản thể cũng lớn mạnh vô cùng.
Đã vậy lại còn siêu đẹp, có bộ lông chim óng ả lung linh.
“Áu.”
Tiểu hắc long nghe Tô Mộc Lạc nói vậy, cảm thấy vẫn tính là được khen, tâm trạng tốt hơn thấy rõ, sung sướng vung vẩy cái đuôi.
Tô Mộc Lạc nhìn chằm chằm chóp đuôi nó mấy giây, vừa mới thò tay ra cái—–
Tiểu hắc long đã ôm chặt lấy cái đuôi của mình, cảnh giác nhìn cậu không chớp mắt.
“…”
Tô Mộc Lạc thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, ôm tiểu hắc long xuống giường rửa mặt.
Bữa sáng hôm nay có bánh mì và sữa, bởi tiểu hắc long không thích sữa, thế nên Tô Mộc Lạc đổi cho nó một cốc nước pha mật ong ngọt ngào, còn sữa bò để bản thân uống.
Vị sữa bò thơm nồng ấm áp, hợp với bánh mì giòn rụm nóng hổi, rất chi là mỹ vị. Tô Mộc Lạc ăn mà sung sướng, tâm trạng cũng rạng ngời hơn hẳn.
Tiểu hắc long gặm từng mẩu bánh mì nho nhỏ, con ngươi vàng sậm nhìn chằm chằm phượng hoàng của nó. Bất thình lình nó biến lớn, đuôi rồng cuốn lấy eo phượng hoàng, cái đầu cọ cọ bả vai của cậu đầy thân mật.
Tô Mộc Lạc: “?”
Cậu còn chưa kịp phản xạ gì, rồng đen đã biến phắt trở về con rồng con nho nhỏ.
Rồi lại gặm bánh mì.
Tô Mộc Lạc: “…”
Cậu cúi đầu, đối diện với cặp mắt ngoan ngoãn vô tội của tiểu hắc long, chợt nhận ra con rồng này vừa mới chiếm hời trên người cậu.
Lại còn là cố ý!
Tô Mộc Lạc tỉnh bơ, lấy mất nước mật ong của tiểu hắc long, đổi lại cho nó một cốc sữa ấm.
Tiểu hắc long: “…”
Mình được hời rồi thì mình phải chịu hậu quả thôi, thế là tiểu hắc long đành phải ấm ấm ức ức uống hết cốc sữa bò, dưới ánh nhìn ‘dịu dàng thắm thiết’ của phượng hoàng nhà nó.
Hôm nay Tống Nam vừa đến công ty, đã được chị Dương nhiệt tình lôi kéo.
“Tiểu Nam, nhờ em giới thiệu cho chị quán cà phê kia đấy.” Chị Dương cầm tay cô nàng, cười toét miệng, “Em nhìn tóc chị này, cả da dẻ chị này, có phải lên hương hơn hẳn so với hôm qua không?”
Tống Nam nhìn mái tóc dài dày, cùng với khuôn mặt hồng hào phơi phới, giảm bớt không biết bao nhiêu nếp nhăn của người đồng nghiệp, kinh ngạc nói: “Thật sự, hôm nay chị Dương xinh đẹp quá.”
Chị Dương hớn hở đáp: “Chuẩn không, sáng chồng chị còn khen chị trẻ lại mười tuổi cơ.”
“Thật luôn á, quán cà phê Tiểu Tống giới thiệu hữu dụng vậy sao.” Các đồng nghiệp khác nghe lời bọn họ nói, rối rít vây quanh, “Chữa khỏi rụng tóc được thật à?”
Chị Dương nói: “Không chỉ trị rụng tóc được đâu, nhìn da tớ này, sắc mặt này, tốt hơn bao nhiêu ấy! Nghe chủ quán ấy kể cà phê nhà họ có công thức bí truyền, tớ đoán ấy mà, có khi là vị thuốc danh y nào truyền lại qua bao đời ấy chứ!”
“Thế thì tớ phải đến thử một lần mới được! Ở đâu ấy nhỉ?”
“Trị được mất ngủ không? Dạo này tớ toàn không ngủ được…”
“Em nữa, gần đây em nhìn máy tính nhiều quá đau vai đau cổ, hay là bọn mình hẹn ngày cùng đi đi!”
“…”
Tô Mộc Lạc phát hiện dạo này khách hàng nhà mình bắt đầu có biểu hiện kỳ quái.
Theo lệ thường, tiệm cà phê nhà cậu sẽ thu hút nhiều khách hàng trẻ tuổi hơn, bọn họ vẫn còn có thời gian, có thể ngồi cả buổi chiều trong tiệm. Thế nhưng mấy ngày hôm nay, khách của cậu ngày một nhiều, nhưng không phải là lứa thanh thiếu niên, mà là nhóm người đi làm đã chớm bước trung niên.
Phần lớn trong số họ sở hữu một mái đầu lưa thưa tóc, hoặc là mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, ngoài ra cũng có vài người xoa bóp cổ không ngừng, xem chừng là xương cổ gặp rắc rối.
Chẳng qua những người này không một trường hợp ngoại lệ, ai cũng đều đến vì cà phê đặc biệt.
Tô Mộc Lạc vẫn không tưởng tượng nổi có một ngày cà phê nhà mình thu hút người ta không phải vì hương vị của nó, mà lại bởi nó có thể trị rụng tóc, mất ngủ, đau vai gáy, bỗng nhiên cảm giác không phải đang mở quán cà phê, mà là mở luôn y quán.
Biết thế cậu đã mở luôn y quán.
Nghĩ đến đây, ngoài cửa chợt bước vào một bóng người quen thuộc, người này vừa mới đến cửa đã hết hồn chim én, nói: “Cậu làm ăn thế nào mà tốt ghê vậy!”
Tô Mộc Lạc ngẩng đầu, thấy là Hoàng Cái Cái chủ tiệm ngày xưa, liền nói: “Mời ngồi, dùng chút cà phê chứ?”
“Không cần không cần, tớ ghé thăm thôi ấy mà.” Hoàng Cái Cái nói, “Hai ngày nữa tớ phải đi rồi, định đến tạm biệt cậu một câu… Sao cậu bán được đắt khách thế?”
Cậu ta nhìn ngó xung quanh vẻ không thể tin nổi, bây giờ là bốn giờ chiều, bên trong có mấy bàn đầy khách, mà hồi xưa lúc cậu ta mở quán, chưa bao giờ thấy quán náo nhiệt đến thế.
Chẳng lẽ là giá cà phê nơi này rẻ?
Hoàng Cái Cái lại nhìn thực đơn đồ uống, nhất thời bị giá tiền món cà phê đặc biệt dọa cho kinh hãi: “Đắt vãi! Có người gọi cái này thật à?”
Tô Mộc Lạc cười khẽ, lấy ra một tách cà phê, nói: “Tôi mời cậu một tách.”
Cậu để Hoàng Cái Cái tự chọn chỗ ngồi, lúc pha cà phê thấy Hoàng Cái Cái còn nhìn bốn phía, hình như đang tìm kiếm bóng hình nào đó.
Tô Mộc Lạc biết cậu ta đang tìm Thiên Tuế, chỉ là hiện giờ Thiên Tuế đang đi dạo bên ngoài—- là một con mèo yêu, nó còn là thủ lĩnh đám mèo khắp vùng lân cận, dưới trướng có một đàn mèo, ngày thường khá là bận rộn.
Tất nhiên, Tô Mộc Lạc không thể nói cho Hoàng Cái Cái nghe thực ra mèo nhà cậu là yêu quái đấy, giờ còn bận chỉ huy đám mèo lông nhông ngoài đường được, bèn nói: “Dạo này khách đông, Thiên Tuế sợ người lạ, tôi để nó ở nhà rồi.”
Hoàng Cái Cái “Ồ” một tiếng, có điều mất mát, nhưng không muốn bị người khác nhìn ra, gượng cười nói: “Đúng là nó sợ người lạ thật, lại còn nhát gan nữa, bình thường cơ bản không dám gần người.”
Tô Mộc Lạc nhủ thầm này thì chưa chắc, mấy bữa trước nó còn trách móc ta kia mà, đoạn bưng tách cà phê đến trước mặt Hoàng Cái Cái, nói: “Nếm thử chút đi, cà phê tôi tự tay pha.”
Hoàng Cái Cái hít mũi một cái, nói: “Thơm thật, đúng là cà phê ngon.”
Sau đó nhấp một hớp.
Giây kế tiếp, cậu ta trợn tròn hai mắt.
Đây, đây là gì vậy?
Đây là cà phê ư?
Ngon quá đáng rồi!!!
Hoàng Cái Cái là con nhà giàu, nhiều tiền, được nếm thử không biết bao nhiêu loại cà phê ngon, nhưng không loại nào so được với tách cà phê trong tay cậu ta lúc này, đây quả là tách cà phê ngon nhất cuộc đời hơn hai mươi năm ngắn ngủi của cậu ta.
Lại nói nếu so với hương vị này, giá cả định ra vẫn còn rẻ chán! Có khác nào rộng rãi hào phóng bán phá giá đâu cơ chứ.
Chẳng trách việc làm ăn nơi này rất có triển vọng. Nếu mà không thành công thì trên đời còn gì là công lý nữa!
Hoàng Cái Cái uống cà phê mà hai mắt ngấn lệ, phải nhìn Tô Mộc Lạc bằng con mắt khác, cứ như là nhìn thấy ánh sáng của chúa cứu thế.
Tô Mộc Lạc: “…”
Người này ổn không, sao trông cứ gàn gàn dở dở.
“Thật tốt quá.” Hoàng Cái Cái nắm chặt bàn tay Tô Mộc Lạc, “Giao quán cà phê cho cậu đúng là quyết định đúng đắn nhất tớ từng làm! Cậu nhất định có thể chắp cánh cho ước mơ của tớ bay cao, bay xa!”
Tô Mộc Lạc cảm thấy túi áo mình giật một cái, để tránh cho con rồng giấm con nào đó chuẩn bị nổ bom, cậu bình tĩnh rút tay về, nói: “Cảm ơn đã động viên.”
“Nói thật đấy! Từ bé tới lớn tớ chưa uống tách cà phê nào ngon như thế cả!” Hoàng Cái Cái phấn khích nói, “Cậu có định mở thêm nhiều chi nhánh không? Nhà tớ có thể đầu tư cho cậu, nâng quán cà phê này lên thành thương hiệu, vươn xa khỏi Trung Quốc, tiến vào trường quốc tế!”
Tô Mộc Lạc nói: “Cái này thì thôi, tôi không có chí hướng lớn như vậy, chỉ muốn kinh doanh tiệm nhỏ này cho thật tốt là được.”
Mở chuỗi cửa hàng là chuyện bất khả thi, lông vũ cậu rớt xuống tổng cộng mới được ba mươi chiếc, một chiếc chỉ cung cấp được khoảng một năm, hơn nữa cậu là phượng hoàng, sẽ không già đi, chắc chắn không thể ở một chỗ lâu dài—- chưa tới bảy tám năm sau, có lẽ cậu sẽ chuyển đến thành phố khác, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hoàng Cái Cái không biết suy nghĩ của cậu, nghe vậy còn cảm thấy đáng tiếc, chẳng qua mỗi người đều có lý tưởng riêng, cậu ta có thể hiểu được, nên không nói gì nhiều, mà chỉ thưởng thức kỹ càng tách cà phê trước mắt.
Cùng lúc ấy, bên ngoài lại tiến vào một vị khách. Nàng có mái tóc đen dài chấm eo, mặc chiếc đầm dài trắng như tuyết, mặt mày xinh đẹp mà sầu muộn—- chính là người đàn bà đã đến tiệm lần trước.
Tô Mộc Lạc nhìn nàng một cái, mặt không gợn sóng, ung dung nói: “Xin chào, quý khách vẫn dùng cà phê đặc biệt như lần trước chứ?”
Người đàn bà gật đầu, ánh mắt đặt trên người cậu, cũng lặng lẽ liếc qua Hoàng Cái Cái trước mặt cậu một cái.
Chính cái nhìn này khiến cho Hoàng Cái Cái bỗng nổi da gà toàn thân, run lên cầm cập. Cậu ta không hiểu lắm, nói: “Hình như vừa rồi hơi lạnh thì phải.”
Tô Mộc Lạc an ủi: “Có lẽ là để nhiệt độ điều hòa hơi thấp.”
Nói rồi đứng dậy, pha cho người đàn bà đằng kia một tách cà phê đặc biệt.
Lần này cà phê vẫn không thêm bột lông vũ, người đàn bà cũng không nói lời nào, yên lặng uống xong tách cà phê rồi rời đi. Mà Hoàng Cái Cái ngồi thêm nửa tiếng đồng hồ, sau đó cũng đứng dậy từ biệt Tô Mộc Lạc.
…
Buổi tối, Thiên Tuế về tiệm sớm hơn ngày thường. Tô Mộc Lạc đặt đồ ăn cho mèo trước mặt nó, nói: “Chủ ngươi đến đây, đến chào ngươi.”
Thiên Tuế hơi khựng lại, sau đó vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì.
Tô Mộc Lạc nhìn con mèo cam mấy giây, quyết định chưa báo cho nó Hoàng Cái Cái sắp đi vội, dù sao tự bản thân nó cũng hiểu rõ, nhắc tới trái lại còn gây buồn rầu. Thế nên chờ cho nó ăn xong, lại nói: “Nhớ rửa bát, tối nay đừng ra ngoài.”
Đoạn đứng dậy, mang tiểu hắc long rời khỏi quán cà phê.
Gió đêm lạnh lẽo, ban ngày vẫn ngoài hai chục độ, ban đêm nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Tô Mộc Lạc khoác áo, không bay thẳng về nhà như thường lệ, mà lại từ tốn đi bộ trên đường.
Tiểu hắc long chui ra khỏi túi áo cậu, cặp mắt rồng vàng sẫm hơi nheo lại, gầm gừ khe khẽ.
Tô Mộc Lạc đặt nó trong lòng bàn tay, nói: “Không sao.”
Nói đoạn lập tức xoay người, rời khỏi con đường trung tâm náo nhiệt người qua kẻ lại, rẽ vào một con phố ảm đạm đìu hiu.
Càng đi, hai bên đường càng vắng lặng, người xung quanh cũng ngày càng thưa thớt, cho đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình Tô Mộc Lạc.
Đường phố hiu hắt kéo dài mãi về xa, đèn đường hai bên u ám, chỉ có bóng đêm dày đặc đến mức gần như nuốt chửng con người.
Tiểu hắc long phe phẩy đuôi đầy biếng nhác, chỉ là cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm một chỗ sắc lẹm, thẳng đến khi Tô Mộc Lạc dừng bước, xoay người, trông như muốn trở lại đường cũ—-
Xoẹt!
Cũng chính tại lúc này, một bóng đen lóe lên giữa bóng tối, móng tay sắc nhọn phát ra ánh sáng lạnh, đâm thẳng về phía trái tim Tô Mộc Lạc—– một giây kế tiếp, nó va phải một luồng năng lượng lớn mạnh hơn quá nhiều, thân thể văng ra, “ầm” một tiếng nện xuyên mặt đất.
Tô Mộc Lạc: Éc.
Ban nãy cậu đã định ra tay, chẳng ngờ tiểu hắc long còn nhanh hơn nữa, cũng chẳng quan tâm thế nào là hạ thủ lưu tình, thế là cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt đất nứt toạc, sụp thành một cái hố to chừng mười mét.
Một chiếc hố to, chừng mười mét.
“…” Tô Mộc Lạc nhìn tiểu hắc long, yên lặng mấy giây, nói, “Ngươi phá hoại của công rồi.”
Tiểu hắc long nhìn lại cậu: “Áu?”
Tô Mộc Lạc nói: “Nếu bị tra ra, chúng ta sẽ phải đền tiền.”
Tiểu hắc long không áu nữa.
Tô Mộc Lạc: “Nếu ta không đủ tiền, thì ta chỉ còn nước bán ngươi trả nợ.”
Tiểu hắc long: “??!”
Tiểu hắc long cuộn tròn làm bộ đáng thương, ấm ức rơm rớm nước mắt ôm lấy ngón tay phượng hoàng, hai cái sừng con cọ loạn khắp nơi: “Hức.”
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng nhỏ giả vờ đáng thương trong tay, thở dài một tiếng như kiểu cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó đưa mắt nhìn con yêu quái sống dở chết dở đằng kia.
Yêu quái: “…”
Tự dưng nó có linh cảm bất thường.
Một giây sau, dưới ánh mắt hoảng sợ của con yêu quái, Tô Mộc Lạc đưa tay vào túi áo—–
Lấy di động, gọi điện.
“Alo, Cục dị nhân phải không?” Cậu nói, “Tôi muốn tố cáo, ở đây có yêu quái tấn công con người, còn phá hoại đường đi—– đúng vậy, cụ thể là làm mặt đường nứt thành cái hố rộng mười mét, hành vi bạo tàn, cực kỳ đáng sợ, đề nghị lập tức cho người đến bắt, nhất định không được để nó chạy thoát.”
Yêu quái: “…”
Từ từ đã, cái này rõ ràng là do các ngươi làm mà!
Quá là vô liêm sỉ luôn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!