Trùng Sinh Chi Cưu Triền
Chương 11
Tháng văn hóa nghệ thuật của trường
Hai người ôm nhau ngủ, nửa đêm Hứa Kiệt ở trong lòng tôi hơi động đậy.
Cậu vừa động tôi cũng liền tỉnh, nghe được hô hấp mỏng manh của cậu biến nặng nề rồi cuối cùng đều đặn lại như thường. Tôi đưa tay mở đèn bàn lên, khi đèn vừa sáng thì Hứa Kiệt đột nhiên lại mở mắt.
“Làm sao vậy?” Tôi ôm lấy bả vai trơn bóng của cậu thấp giọng hỏi, sắc mặt Hứa Kiệt đỏ lên, đưa mắt nhìn tôi một chút, nói: “Tôi… Em đánh thức anh sao?”
“Không.” Tôi làm sao có thể nói với cậu rằng từ khi sống lại tới giờ giấc ngủ của tôi rất kém, cho dù có mệt mỏi thế nào thì khi ngủ chỉ cần có một chút động tĩnh nhỏ hay một chút ánh sáng đều khiến tôi bừng tỉnh.
Hứa Kiệt nghe xong cười cười, rồi sau đó vùi đầu vào trong ngực tôi thấp giọng nói: “. . . . Thân mình có chút không thoải mái, em muốn đi tắm.”
Nghe xong lời của cậu, sắc mặt tôi nóng lên, giật mình nhớ lại vừa rồi do rất mệt mỏi, nên chưa kịp đi tắm sạch cả hai đã ôm nhau cùng ngủ. Nói thật thì tôi có chút khiết phích, kiếp trước cũng chưa từng phóng túng như vậy, cũng không ngờ sẽ có ngày bản thân ôm một người con trai ngủ chung.
Nghĩ vậy, lòng tôi có chút bối rối.
“Em đi tắm.” Hứa Kiệt từ trong lòng tôi đứng dậy, ngẩng đầu cười, cậu nhẹ nhàng nói nhưng vừa động thì lông mày liền nhíu lại rồi ngã xuống lồng ngực tôi, sắc mặt có chút khó coi.
Tôi vội ngồi dậy đem cậu ôm lấy, nói: “Để anh làm cho.”
Hứa Kiệt cong cong mi mắt.
Tiến vào trong phòng tắm, điều chỉnh nước ấm xong xuôi, đặt cậu vào trong nước, Hứa Kiệt xoa thắt lưng, khi thay cậu tẩy trừ thân thể, nhìn thấy trong cơ thể cậu chảy ra chất lỏng trắng đỏ, lúc ấy tôi không thể nói rõ trong lòng mình là tư vị gì, có chút cao hứng lại có chút đau lòng.
Ngón tay xâm nhập vào trong cơ thể cậu, cảm thụ cỗ nhiệt lượng kia, nhớ tới mấy giờ trước kiều diễm triền miên, không khỏi có điểm tâm viên ý mãn.
Hứa Kiệt trầm tháp phát ra tiếng rên rỉ đánh gãy trầm tư của tôi, lúc này mới phát hiện khi mình thất thần thì ngón tay tôi trong cơ thể cậu đang qua lại động đậy. Hứa Kiệt nhìn tôi, thân mình nổi lên một mạt hồng nhuận đẹp mắt.
“Có muốn không?” Cậu nói. Sắc mặt cậu rất mệt mỏi nhưng vẫn thật chăm chú nhìn sắc mặt của tôi, như là chỉ cần tôi mở miệng cậu liền thuận theo.
Tim như được một dòng nước ấm chảy qua, cậu biết dục vọng của tôi lại nổi lên, rõ ràng mệt muốn chết, thế nhưng còn hỏi tôi muốn không? Thật là khờ.
Áp chế X trong lòng, tiến tới hôn lên trán cậu, tôi nói: “Còn nhiều thời gian.”
Cậu nhìn tôi, cuối cùng ừ một tiếng. Cẩn thận thay cậu rửa sạch thân thể, lại trở về phòng đem ga giường đổi đi, mới ôm cậu đặt lên trên.
Sau khi tắm rửa thoạt nhìn cậu có thêm vài phần sinh lực, vì thế nhìn tôi nói: “Anh đi tắm đi, em chờ anh cùng ngủ.”
Tôi gật gật đầu.
Tắm rửa xong, đem ga giường cùng quần áo bỏ vào trong máy giặt, nhớ tới buổi chiều cậu còn chưa ăn cái gì liền bị tôi kéo lên giường, trong lòng nổi lên một trận áy náy, vội đi vào phòng bếp nhìn xem còn cái gì có thể ăn…
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, nhưng tôi không biết làm. Cuối cùng lấy vài quả trứng gà cùng bột mì, quyết định nấu cho cậu một bát mì. Thứ đơn giản này hẳn dễ làm, tôi nghĩ.
“Trước chiên sơ trứng gà.” Khi tôi đang cầm trứng gà do dự, phía sau truyền đến âm thanh mềm mại của Hứa Kiệt, tôi nhíu mày quay đầu nhìn cậu, nói: “Em ra đây làm gì? Trở về nằm đi.”
“Không có việc gì.” Hứa Kiệt tựa vào cánh cửa, cậy mạnh nói, sắc mặt rõ ràng rất kém còn cố chấp bảo không có việc gì.
Bất quá tôi cũng không ép cậu trở về giường, tôi nghĩ cậu không muốn ở một mình. Đem sofa kéo tới cửa phòng để cho cậu ngồi, tôi bắt đầu nấu cơm.
Dưới sự chỉ đạo của Hứa Kiệt, tôi cuối cùng làm ra một bát mì không tính thành công cũng không tính thất bại, khi đưa cho Hứa Kiệt, đôi mắt cậu đột nhiên đỏ lên. Tôi đứng ở đó: “Một chén mì liền cảm động, sau này anh sẽ học nhiều món khác để làm cho em ăn.”
Cậu nhìn tôi gật gật đầu, rồi sau đó vùi đầu vào trong bát.
“Anh muốn nếm thử một chút hay không? Mùi vị không tệ.” Giữa chừng, bỗng nhiên Hứa Kiệt hỏi vậy. Tôi lắc lắc đầu, tuy rằng trải qua một phen vận động, nhưng giờ phút này tôi vẫn chưa thấy đói, hoặc cũng là do thấy được bộ dáng thỏa mãn của cậu, tâm tình thật vui sướng, thật vừa lòng, cho nên không hề thấy đói.
Ăn cơm xong, cậu vốn định tự rửa chén, tôi vội đem cậu đặt lại lên sofa, mình thì tiến vào phòng bếp lăn qua lăn lại, làm mấy việc này tuy có chút vụng nhưng cũng là cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng đem chén bỏ vào tủ tiêu độc, xoa xoa tay, đi ra ngoài liền nhìn thấy Hứa Kiệt tựa vào sofa chợp mắt, khi tôi đến gần thì cậu đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, hai tay ôm cổ tôi thì thào: “Thật tốt.”
Tôi ừ một tiếng, ôm cậu về lại phòng.
Khi nằm trên giường, hôn hôn mắt cậu, cậu oai đầu chôn vào trong ngực tôi, tay nắm lấy quần áo tôi, nhỏ giọng hỏi: “Hàn Hiểu, anh có hối hận không?”
“Hối hận?” Tôi dùng tay nâng mặt cậu lên, cúi đầu hỏi: “Vì sao hỏi như vậy?”
“….Sợ anh sẽ hối hận.” Ánh mắt Hứa Kiệt trong suốt, cậu nói: “Trước kia anh thích Hứa Khả như thế… Mà em lại là một người con trai.”
Nghe xong, trong lòng tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nói: “Hứa Kiệt, nếu em không hối hận anh cũng sẽ không hối hận, anh đã đáp ứng em rồi, đời này trừ phi em mở miệng kêu anh rời đi, bằng không anh tuyệt không rời khỏi em.”
Hứa Kiệt nghe xong, mắt đột nhiên mở lớn, tròn mắt nhìn tôi, hồi lâu xả ra một mạt tươi cười, cậu nói: “Vâng.”
Tôi đem cậu ôm vào trong ngực, sau một hồi hô hấp cậu trở nên nhẹ nhàng ổn định. Tôi không biết cậu có nghe hiểu ý của tôi không, những lời này với tôi mà nói là hứa hẹn cả đời cùng cậu.
Hứa Kiệt, nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, tương lai không được để cho tôi có cơ hội rời đi, cho dù là vì tốt cho tôi hay vì tốt cho người khác.
Miên man suy nghĩ một hồi, tôi cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, thời điểm trời hơi hơi sáng lại bị độ ấm trên người Hứa Kiệt làm tỉnh giấc. Nâng tay vuốt qua trán cậu, phát hiện cậu phát sốt…
Tôi vội ngồi dậy mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đưa cậu đi bệnh viện.
“…Làm sao vậy.” Hứa Kiệt mở mắt nhìn tôi, cậu hỏi, chân mày thanh mảnh chau lại cùng một chỗ, nhìn qua yếu ớt không nói hết.
“Em phát sốt.” Tôi đem cậu ôm lên nói: “Anh mang em đi bệnh viện.”
“Uống thuốc đi, bây giờ còn sớm.” Hứa Kiệt xoa đầu nói, tôi lạnh lùng phản bác: “Không được, anh mang em đi bệnh viện.” Nhìn bộ dạng này của cậu, chẳng biết vì sao trong tâm lại hoang mang rối loạn, cùng Hứa Khả ở chung tựa hồ chưa từng có loại cảm giác này.
Đem người ôm xuống lầu, gọi xe chở tới một bệnh viện gần đây, may mà bây giờ là thế kỷ mới, không giống như thời cổ đại nếu đi xem bệnh vào đêm khuya thì thực phiền toái.
Khám cho Hứa Kiệt là một bác sĩ trẻ tuổi, lớn lên nhìn rất khá, chẳng qua là có vẻ rất nghiêm túc, lạnh như băng. Tôi đem Hứa Kiệt đặt trên giường bệnh, nắm chặt tay cậu, hiện tại số người bệnh ở đây cũng không tính là nhiều.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn nhìn Hứa Kiệt, sờ sờ đầu cậu, xoay người trừng mắt nhìn tôi một cái, hỏi thẳng: “Các cậu đã làm à.”
Trong lúc nhất thời độ ấm bàn tay Hứa Kiệt trong tay tôi nhanh chóng tăng lên, trên mặt tôi cũng có chút nóng.
“Trở về phải cẩn thận kiểm tra tắm rửa sạch sẽ, đừng chỉ quan tâm đến dục vọng của mình.” Âm thanh bác sĩ lạnh lùng, rồi sau đó kéo rèm lại để chích thuốc cho Hứa Kiệt.
Chỉ một lúc lâu sau lại đi ra trừng mắt nhìn tôi, bác sĩ nói: “Phía sau của cậu ấy nứt ra rồi, học cách nhẹ nhàng chút đi. Quả thực chính là cầm thú!”
Tôi gật gật đầu vội vàng nói: “Có… thuốc bôi linh tinh gì không… “
Tôi còn chưa nói xong hắn đã nổi giận đùng đùng ném hộp thuốc mỡ sang: “Miễn phí.”
Tôi vội cám ơn, trong lòng có chút bất ngờ, bác sĩ này ăn nhằm thuốc nổ? Hay là muốn tìm bất mãn.
Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, tôi đi ra sau rèm ôm lấy Hứa Kiệt, chỉ nghe bác sĩ không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đang giao ca, có thể lén chuồn đi đôi chút, anh chờ ở dưới lầu đi.”
Tôi cùng Hứa Kiệt rời đi, hướng hắn nói câu cám ơn, hắn hừ lạnh một tiếng phất tay nói: “Đi nhanh đi.” Ngữ khí không mấy tốt, lại không giống như khinh bỉ. Tuy là như thế, trên mặt Hứa Kiệt vẫn như cũ có chút xấu hổ.
Vì lúc này không dễ tìm xe, liền đứng chờ ở ven đường, khi ngồi trên xe taxi, nhìn thấy vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo khoác bó sát ngồi trên chiếc Audi màu đen kế bên cửa bệnh viện, trong xe là một người đàn ông mặc áo đen, người đàn ông kéo vị bác sĩ kia qua mà hôn lên, bác sĩ chống cự, lại bị giam lại trong kính thủy tinh… Người đàn ông trong xe nhìn có chút quen mắt…
“Làm sao vậy?” Hứa Kiệt tựa vào trong ngực tôi rầu rĩ nói, tôi thu hồi ánh mắt cười khẽ một tiếng, an ủi cậu: “Không có gì, em còn đang phát sốt, đừng lộn xộn.”
Hứa Kiệt ừ một tiếng.
Khi trở lại chỗ ở, ngày đã muốn sáng hẳn, chờ Hứa Kiệt nằm xuống tôi liền đi xuống lầu mua chút cháo, khi đi lên đã thấy cậu nặng nề ngủ vùi.
Tôi tiến vào phòng sách lên mạng, đem những tin tức liên quan tới đồng tính xem qua một lần, khi tắt máy thì trong lòng nổi lên một trận áy náy.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, tôi nhìn thử thì ra là hội sinh viên gọi, nhíu nhíu mày.
“Hàn Hiểu, ngày hôm qua cậu không đi họp à?” Học trưởng nghiêm túc hỏi, tôi cười cười đáp lời: “Học trưởng, em có chuyện gấp.”
“Ừ, hôm nay có tới không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Đây là tháng lễ hội văn hóa nghệ thuật của trường học, không đủ người thế mà thằng nhãi là cậu còn chuồn mất.”
“À.” Trong lòng tôi vòng vo một hồi mới nói: “Hôm nay không được, có một đồng hương bị bệnh, em phải chiếu cố người nọ.”
“Đồng hương? Đừng lừa tôi, bạn gái đi.” Học trưởng cười thoải mái trong điện thoại.
Tôi cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Được rồi, tận lực trở về sớm chút, nơi này còn rất nhiều chuyện cần chuẩn bị.” Hội trưởng nói, tôi ừ một tiếng cúp điện thoại, trở lại phòng thấy Hứa Kiệt còn đang ngủ.
Nghĩ nghĩ, tôi cũng nằm lên giường ôm lấy cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!