Trùng Sinh Chi Cưu Triền - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Trùng Sinh Chi Cưu Triền


Chương 12


Tháng văn hóa nghệ thuật của trường (2)

Nguyên bản thân thể Hứa Kiệt đã không được tốt, trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa đêm qua chính tôi làm quá, thế cho nên cậu ở trên giường sốt cao liên tiếp hai ngày liền.

May mà đơn thuốc bác sĩ kia cho vô cùng hữu hiệu, uống xong thì cơn sốt cũng dần lui, nhưng khuôn mặt câu vẫn còn xanh xao.

Cậu như vậy khiến tôi không muốn trở về trường.

Tuy rằng đại học không có nghiêm ngặt như cao trung, cũng không có ai thường xuyên kiểm tra người trong phòng có đủ hay không, bất quá tôi không muốn để bạn cùng phòng nghĩ mình kiêu căng, vì vậy gọi điện thoại qua, bọn họ nghe xong cười cười dặn vài tiếng, tôi cũng ừ ừ đáp ứng.

Vốn định giúp Hứa Kiệt xin nghỉ, nhưng lại bị cậu ngăn trở, cậu nói: “Hiện tại sinh viên nhiều như vậy, chẳng có giáo sư nào chú ý đâu, trốn tiết cũng rất bình thường, không nên gọi điện về làm gì.” Cậu mặc dù nói như vậy, ánh mắt lại nhìn qua chỗ khác, tôi hơi rũ mắt xuống cười cười, cậu là sợ chúng tôi song song xin nghỉ sẽ bị người ta đồn đại không hay đi.

Trong lúc chiếu cố cậu, học trưởng gọi mấy cuộc điện thoại kêu tôi trở lại, tôi đều đùn đẩy, học trưởng ở bên kia cười mắng tôi gặp sắc quên bạn, tôi nghe xong chỉ cười không nói.

Mới vừa cúp điện thoại trở về phòng liền thấy Hứa Kiệt đã tỉnh, ngồi ở một bên cầm điện thoại di động nghe nhạc, thấy tôi cậu cười cười, tôi tiến lên áp tay trên trán cậu rồi hỏi: “Cảm giác thế nào? Còn khó chịu không?”

“Ngày hôm qua cũng đã tốt rồi.” Cậu để điện thoại xuống, ôm thắt lưng của tôi thấp giọng trả lời, tôi ừ một tiếng: “Muốn ăn cái gì, anh xuống phía dưới mua cho.”

“Em tắm xong rồi cùng nhau xuống lầu ăn đi.” Cậu cúi đầu rồi nói, tôi nhíu nhíu mày khẽ trách: “Bệnh vừa khỏi mà đã muốn ra ngoài rồi sao?”

“Cứ ở mãi trong phòng cũng không tốt.” Hứa Kiệt miễn cưỡng nói: “Vừa lúc tiễn anh quay về trường mà.”

Tôi nghe xong dừng một chút mới hỏi : “Em… không muốn anh trở về?” Vừa nói xong, tôi nhíu nhíu mày, thầm hận bản thân sao lại hỏi như thế, con người khi rơi vào luyến ái đương nhiên mong muốn người yêu lúc nào cũng ở bên cạnh mình.

Lúc đầu khi cùng Hứa Khả yêu cuồng nhiệt, tôi hầu như mỗi ngày đều bồi ở bên người cô ta, rất sợ cô ta bất an, hiện tại tôi lại mở miệng hỏi một câu ngu ngốc đến thế.

Nói như vậy, có phải hay không tôi còn chưa đủ thích Hứa Kiệt, cho nên không thèm để ý? Cái này thình lình xảy ra khiến tôi có chút không vui, muốn đi tìm dấu vết của cái không vui kia trong lòng lại tìm không thấy nó ở đâu.

“Hàn Hiểu…” Hứa Kiệt thấp giọng gọi tên của tôi, nói: “Em đương nhiên mong muốn anh mỗi ngày đều bên em chứ, nhưng nói đi thì phải nói lại, em không phải một đứa con gái, mỗi ngày cũng không nhất thiết cứ phải xoắn xuýt lấy nhau, huống chi em cũng cần quay về trường tham gia lễ hội văn hóa, bên trường cũng gọi mấy cuộc điện thoại tới rồi.”

Sau khi cậu nói như vậy, trong lòng tôi hơi buông lỏng, tôi tiến lên xoa xoa đầu cậu rồi cúi xuống hôn môi cậu, trong mắt Hứa Kiệt vẫn luôn hàm chứa ý cười.

Sau khi cậu tắm rửa xong, chúng tôi cùng đi ăn cơm. Sau đó tôi quay về trường học, cậu không đi cùng tôi, nói là ngày mai sẽ tự mình trở lại. Trước khi lên xe tôi ôm cậu một cái, mi mắt cậu cong cong, lộ ra một nụ cười thật đẹp.

Về trường, tôi bắt đầu những ngày người ngã ngựa đổ, việc linh tinh từ hội sinh viên cứ thi nhau ập tới. Bận rộn đến mức không có thời gian gọi điện thoại cho Hứa Kiệt.

Tháng văn hóa nghệ thuật của trường kéo dài hết tháng mười một, vườn trường chính là thế giới riêng của sinh viên, công tác chuẩn bị lại chỉ có một tuần, hội sinh viên phụ trách tiến hành các loại hoạt động như thi đấu bóng rổ, bóng đá, so tài ca múa hát và vân vân, còn có một dạ tiệc siêu lớn.

Mỗi ngày ở hội sinh viên thảo luận việc tổ chức dạ tiệc, có khi còn phải bàn bạc suốt đêm.

Học trưởng đỏ mắt chỉ huy, đây là kế hoạch cuối cùng trong đời sinh viên của anh, đương nhiên là muốn làm tới hoàn mỹ, cũng vì bức họa của đời sinh viên hoa mộng mà đặt một dấu chấm tròn.

Học trưởng là người tốt, tính tình cũng đủ hiền lành, cho nên tôi ở một bên tận lực giúp đỡ, bất quá thi thoảng cũng có mấy thành viên mới rất ngạo mạn, không muốn nghe theo ý kiến của người khác, những người này là con em gia đình có tiền, đôi khi còn có cả quyền.

Một buổi tối phải thức đêm, tôi đi pha mấy ly cafe, lúc trở về liền thấy có một thành viên mới có vẻ định kiến với trận đấu bóng đá, nói thẳng nên hủy bỏ trận đấu bóng đá, không có gì đáng xem, hẳn nên dành thời gian cho bóng rổ. Tôi một bên nghe hắn ta khoa tay múa chân nói bóng đá của Trung Quốc làm sao làm sao mà nhịn không được lộ ra nụ cười. Sinh viên này tôi cũng biết sơ, là học bên Luật, đến trường làm bộ làm tịch hết sức, có người nói cha hắn là quan lớn.

Từ lúc có Trác Nhiên làm tiên phong, tôi đối loại người này là siêu không thích.

Học trưởng nhẫn nại nghe xong lời của hắn, cuối cùng đứng lên nói: “Nếu bóng đá Trung Quốc kém cỏi như thế thì bóng rổ Trung Quốc cũng không sánh được NBA của Mỹ, cậu tốt nhất cũng từ bỏ thi đấu bóng rổ đi, tự mình tới Mỹ, mỗi ngày xem NBA là tốt rồi.”

Thành viên mới tới nghe xong sắc mặt đỏ lên, cuối cùng đứng lên quát: “Ông đây không thèm tham gia cái loại hội sinh viên rách nát này.”

“Đóng cửa, rẽ trái, không tiễn.” Học trưởng cười lạnh một tiếng đáp trả.

Tân sinh viên sắc mặt xanh trắng thay thế nhau, đóng sập cửa mà đi, hắn đi rồi, có mấy người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn học trưởng một chút, cuối cùng do dự rồi cũng đứng lên rời đi.

Mười mấy người lưu lại cũng có mấy người là tân sinh viên, họ ngồi một bên rất an tĩnh, biểu tình cũng rất trầm ổn.

Tôi đem cafe bưng lên cho mọi người: “Đều đang thức đêm, uống chút cafe nâng cao tinh thần đi.”

Học trưởng lấy qua uống mấy ngụm rồi tiếp tục bàn bạc công việc, tôi ngồi một bên lẳng lặng lắng nghe.

Thảo luận đến hừng đông ba giờ mới xác định rõ được các hạng mục công việc, mọi người đứng dậy rời đi, tôi cùng học trưởng đi sau cùng.

“Hiện tại sinh viên đều kiêu căng như thế sao?” Học trưởng đưa điếu thuốc cho tôi, tôi cầm lấy rồi châm thuốc cười cười: “Vấn đề giáo dục.”

Học trưởng phì cười một tiếng vỗ vỗ vai tôi, nói: “Hàn Hiểu, lợi hại, anh xem trọng cậu đấy.”

Tôi cười cười nói: “Đừng, học trưởng à.”

“Thực sự.” Học trưởng bỏ điếu thuốc khỏi miệng, chăm cú nhìn tôi, anh nói: “Anh rồi cũng phải rời đi, vị trí chủ tịch hội sinh viên này anh muốn lưu lại cho cậu.”

“Học trưởng tương lai muốn làm cái gì?” Tôi vòng vo một chút, chuyển trọng tâm câu chuyện.

“Tương lai ư, về nhà tiếp quản bang phái của ông già.” Học trưởng hừ lạnh một tiếng, anh nói: “Về sau, lúc ông già nhà anh truy sát anh, Hàn Hiểu cậu đừng quên giúp anh đấy nhé.”

Tôi cười không trả lời.

Cuối cùng học trưởng vỗ vỗ vai tôi rồi xoay người rời đi, chờ anh đi rồi, tôi bước một mình trong vườn trường vắng lặng, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, đã là ba giờ rưỡi sáng rồi.

Ngừng tay hồi lâu ở trên nắm cửa, tôi mới đẩy cửa đi vào.

Khi trở lại, Bọn Tạ Minh vẫn đang chơi đấu địa chủ, thấy tôi trở về nhu nhu mắt thì đều bò lại trên giường, nói cũng không nói một tiếng, trong lòng tôi bỗng nhiên ấm áp, là bạn học, là anh em, đại để như vậy đi.

Nằm trên giường không nghĩ gì nữa, không bao lâu liền ngủ say.

Sau khi dạ tiệc của tháng văn hóa nghệ thuật khai mạc, mọi người đều nhẹ nhõm hẳn, sau đó đều tự phân công nhiệm vụ, tôi phụ trách giữ trật tự trong cuộc thi ca múa nhạc.

Khi gọi điện thoại cho Hứa Kiệt, nghe được thanh âm ôn hòa của cậu, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ hẳn đi.

Bên cạnh cậu có tiếng nhao nhao ồn ào như là đang cãi nhau, cậu cùng tôi nói chuyện đều không rõ ràng lắm, cuối cùng nghe được có người đang gọi cậu, tôi liền cúp máy.

Thi đua ca múa nhạc thì đám sinh viên năm nhất tích cực hơn cả, tôi cũng chỉ cần lắc lư ở xung quanh hai vòng, nhìn có cái gì đặt sai không, sau đó tự tìm một chỗ ngồi, nhìn người khác lên đài.

Sau đó tôi nhìn thấy Hứa Kiệt, bị một cô gái ở trong đám người đùn đùn đẩy đẩy, nữ sinh kia tóc ngắn, thấp bé nhưng xốc vác.

Tôi hí mắt nhíu nhíu mày, từ xa nhìn lại thấy nữ sinh kia đang dương nanh múa vuốt nói cái gì đó, nói chung sắc mặt không được dễ nhìn.

Hứa Kiệt nhíu mày lắc đầu, trên mặt biểu tình hết sức khó xử, trong lòng tôi hơi có chút hờn giận, đang chuẩn bị tiến lên đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tiết mục trên đài đã biểu diễn xong, người chủ trì đổi tiết mục khác, còn chưa chờ người chủ trì mở miệng nói xong, Hứa Kiệt liền bị nữ sinh kia đẩy lên trên sân khấu, cô đoạt lấy mic của người chủ trì, mau mắn nói: “Khoa chúng tôi đổi tiết mục, ca múa đổi thành đơn ca.” Cô nói xong toàn trường yên tĩnh, Hứa Kiệt đứng ở trên đài có vẻ bối rối.

Tôi mở ra tờ giấy ghi tiết mục, nhìn nhìn, khoa của cậu biểu diễn ca múa, có vẻ đã xảy ra sự cố mới đem Hứa Kiệt lôi tới…

Không có âm nhạc, ngay cả đàn guitar cũng chẳng có, có thể thấy được có bao nhiêu hoang mang rối loạn.

“Hứa Kiệt, cậu nỗ lực lên nha.” Nữ sinh kia ở trước mắt bao người hướng Hứa Kiệt cổ vũ, sau đó trấn định tiêu sái xuống đài, hai tai nắm chặt vào nhau cho thấy cô cũng không mấy trấn định giống như trên mặt biểu hiện.

Tôi sửng sốt hồi lâu, lắc đầu bật cười, nghĩ nữ sinh kia thật là khó hiểu, nhưng cũng làm cho tôi bội phục.

Hứa Kiệt ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đỏ bừng, tôi hướng cậu vẫy vẫy tay, may mà mọi người đều ngồi ở chỗ khác, chỉ có tôi đứng đây một mình, cậu liếc mắt nhìn qua, sắc mặt sáng lên.

Tôi dựa vào thân cây, đứng ở nơi đó cười cười, đột nhiên rất muốn nhìn sức quyến rũ trên sân khấu của cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN