Trùng Sinh Cổ Ma - Ám Hại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Trùng Sinh Cổ Ma


Ám Hại


” Nhị hoàng tử… Ta không cố ý, vừa nãy, có hơi quá chén mới đụng vào nữ nhân của ngài, Dương phàm ta xin tạ tội.”
Dương phàm hai má đỏ bừng khắp người tản ra hơi men, chẳng qua lúc này sắc mặt từ từ chuyển sang vẻ tái nhợt, hoảng sợ cực độ.

” Tạ tội? Haha. Dương phàm không ngờ ngươi là loại người này, nể mặt ngươi là người dương gia mới mời ngươi đến “Hoàng Cực Lâu” này, cùng các vị thiếu niên anh hào thưởng rượu ngắm mỹ nhân. Không ngờ ngươi, dục vọng tái phát lại dám đụng vào nữ nhân của ta. Các vị nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?.”
Trước mặt Dương Phàm, một thiếu niên thân mang kim bào sáng chói, đang chắp tay đứng, hắn có gương mặt nghiêm nghị, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm, sắc mặt âm trầm nói.

” Nhị hoàng tử, tên dâm tặc này, ta sớm đã nhìn không vừa mắt. Nay lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, kính xin điện hạ lôi dương phàm ra ngoài chém đầu.”

” Đúng vậy, nhị hoàng tử tặc tử dương phàm ở thành dương châu nổi danh đại nghịch bất đạo, giết hắn cũng xem như trừ hại cho dân.”

Nghe vậy, gương mặt Dương phàm càng thêm trắng bệch không còn nửa điểm huyết sắc, vội vàng lên tiếng phản bác:
” Nhị điện hạ, ta thực sự không biết, đoàn ngọc nhi là nữ nhân của ngài. Nếu không cho thêm mười lá gan ta cũng không dám”

” Dương phàm công tử, ngươi là khách nhân đặc biệt do nhị hoàng tử mời đến, vì vậy ta mới đến mời rượu không ngờ… Không ngờ.. điện hạ thiếp không muốn sống nữa”.
Bên cạnh nam tử kim bào, nữ tử ăn vận hở hang lộ ra thân hình quyến rủ, dụng mạo xinh đẹp có vài phần mị hoặc, nhìn dương phàm vừa khóc vừa nói.

” Điện hạ cho phép ta thay ngọc nhi cô nương, diệt trừ tên tiểu nhân bỉ ổi này.
Bên trong đám người, một thiếu niên tay cầm trường kiếm, không đợi thiếu niên áo vàng trả lời, hướng Dương phàm đâm tới. Trên mặt hắn còn mang ý cười nồng đậm.

Dương phàm nhìn ra được, không riêng gì người này, mà tất cả người ở đây đều trưng ra bộ mặt đắc ý, kể cả nam tử áo vàng hay nữ nhân tên gọi đoàn ngọc nhi. Rốt cuộc hắn cũng hiểu, tất cả những người ở đây thông đồng tạo nên cái bẫy này, duy nhất ý đồ muốn hắn chết.

Dương phàm thê lương cười một tiếng, đem bộ mặt những người ở đây, toàn bộ ghi tạc trong lòng: ” có chết cũng phải nhớ những bộ mặt khốn kiếp này, sau này còn đợi dưới âm tào địa phủ”

Không hiểu tại sao, lúc này dương phàm nhìn thấy được gương mặt, mẫu thân xinh đẹp, hiền từ, đức độ. Nhìn thấy được, gương mặt phụ thân uy nghiêm mà lại hết mực thương yêu một nhi tử bất hiếu như hắn. Nghĩ đến đây gò má gầy yếu dương phàm ngưng dài hai hàng lệ, đây không phải giọt nước mắt tham sống sợ chết, mà là nước mắt của sự hối hận,tiếc nuối.

Nói ra thực hổ thẹn, Từ lúc sinh ra đến nay, trong mắt dương phàm ít khi nghĩ đến hai từ: cha, mẹ. Chỉ có ba thứ mà hắn lưu tâm đó là: rượu, cờ bạc và nữ nhân.
Nếu cho hắn thêm một cơ hội, nguyện trọn đời báo hiếu.

Đáng tiếc cơ hội chỉ có một lần.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên ‘ phốc’ một tiếng thanh kiếm đâm xuyên qua tim. Nhưng cũng thật kỳ lạ dương phàm hình như không cảm nhận được đau đớn, vẫn đang chìm trong suy nghĩ: nếu mẫu thân, biết tin hắn chết chắc sẽ khóc đến khi thừa sống bán chết, phụ thân vì hắn mà phải đối đầu với hoàng thất. Thật sự nỗi đau hiện giờ, so với hai người chẳng thấm vào đâu.

Dương phàm, tay gắt gao gì chặt lấy lưỡi kiếm ánh mắt chứa đầy tử vong chi ý. Nhìn thiếu niên cầm kiếm thanh ầm khàn khàn:” các ngươi… Địa ngục…ta chờ”.
Thiếu niên cầm kiếm nhìn ánh mắt chết chóc cộng với giọng nói băng lãnh của dương phàm, trong lòng bất chợt nổi lên một trận ớn lạnh, nhưng rất nhanh hắn đã định thần lại, một kẻ sắp chết thì làm gì được hắn.

Kiếm trong tay xoáy một vòng, vết thương ngay tim mở rộng, máu tươi ồ ạt trào ra
” Vậy, ngươi chết sớm một chút” Nói xong hắn rút kiếm ra, nhưng điều đáng sợ là hắn không cách nào rút ra được, mặc dù chết tay của dương phàm vẫn cầm chặt thanh kiếm của hắn.

” Tên khốn, chết đi, chết đi” trong cơn hoảng sợ thiếu niên cầm kiếm, đưa chân liên tiếp đạp mạnh vào đầu dương phàm. Khung cảnh hết sức tàn nhẫn.

” Cổ tử, đủ rồi nếu hắn đã thích kiếm của ngươi, chỉ bằng tặng cho hắn, làm vật đưa tiễn”
Thiếu niên áo vàng thấy vậy cười nhẹ một tiếng, phất phất tay nói với cổ tử.
“Vâng, nhị hoàng tử”
Thanh niên tên cổ tử vứt bỏ thanh kiếm lui ra sau.
liếc nhìn đôi mắt còn đang trừng lớn của dương phàm, trong lòng hắn vẫn nồng đậm sợ hãi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN