Trùng Sinh Cổ Ma
Giết Cổ Tử
Còn có một mỹ phụ vẫn cung trang đứng bên cạnh hắn, nàng có thân hình mảnh mai dung mạo đường hoàng xinh đẹp, trông rất hiền từ hiểu chuyện. Nhưng không hiểu tại sao cả hai người đều cảm thấy lo lắng, lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
” Phu quân, phàm nhi không phải xảy ra chuyện gì chứ”
Trung niên nhân thấy nét mặt lộ lắng của mỹ phụ, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng ăn ủi:
” Nhược nhi, mặc dù hắn không ra gì, nhưng thử hỏi ở cái thành dương châu này ai không biết hắn là nhi tử của dương càn ta, hơn nữa hắn lớn rồi tự có suy nghĩ, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tuy nói vậy, nhưng dương càn giống như mỹ phụ, cảm thấy bất an.
Khi hai người còn đang lo lắng, đột nhiên một tên hạ nhân theo hướng đại điện lao nhanh vào, vội vàng quỳ xuống giọng lấp bắp:
” Tộc trưởng, không hay rồi thiếu gia.. ngài ấy”
Dương càn có chút bực bội hiện giờ lòng hắn như lửa đốt, lại gặp phải tình cảnh này không kiên nhẫn quát:” còn không mau nói.”
Tên hạ nhân sợ hãi giật mình không dám chậm trễ vội vàng nói:” thiếu gia, ..chết rồi”
“Ầm” cái ghế bên cạnh dương cần tan vỡ thành bột phấn. Còn mỹ phụ nghe xong như tiếng sấm vang vọng trực tiếp quỳ bệch xuống đất, gương mặt đờ đẩn.
Dương càn không kiềm chế được phóng đến trước mặt tên hạ nhân, khí thế khủng bố lặp tức trào ra: “ở đâu?”
Tên hạ nhân bị khí thế dương càn chấn hộc máu, không tự chủ lui về sau, thanh âm run rẩy:” Ở.. hoàng cực lâu”
Không chút chậm trễ, dương càn mang theo thê tử, đạp không mà đi.
Chuyện dương phàm bị giết chẳng mấy chốc đã truyền khắp thành dương châu, người nào người nấy nghe được đều giật mình không dám tin. Dương phàm ở thành dương châu đích thực là một nhị thế tổ ngông cuồng tự đại thế nhưng chẳng mấy người dám trêu chọc, phía sau hắn cả một dương gia cường đại làm hậu thuẫn. Hôm nay thế mà lại bị người khác giết chết, chuyện này quá mức động trời rồi.
Mà tất cả tộc nhân dương gia nghe được tin này đều chìm trong cơn phẫn nộ. Mặc dù không ưa vị thiếu gia ngang ngược, nhưng dù sao dương phàm cũng mang họ dương, ở thành dương châu lại dám giết dương phàm. Chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt bọn hắn
Khắp thành dương châu triệt để oanh động, tất cả mọi người đều ồ ạt tiến về hoàng cực lâu, trên đường đi tiếng bàn luận phát ra khắp nơi:
” Hắc hắc, theo ta thấy bại gia tử chết đi, dương gia lại bớt đi một gánh nặng, bọn họ cần gì tức giận a”
” Hừ, nói như ngươi nhi tử nhà ngươi bị hại chết, ngươi không tức giận hay sao.”
Tên béo nghe vậy gật gật đầu đồng tình:” ngươi nói cũng đúng, vậy tên giết chết dương phàm không nghi ngờ gì chắc chắn phải chết.”
” Chuyện này thì chưa chắc.” Một tên nam tử mặt vàng như nghệ phía sau đi tới làm bộ dạng bí hiểm.
” Vì sao?” Những người xung quanh nhìn nam tử mặt vàng, mang theo vẻ nghi hoặc. Dương gia ở thành dương châu xem như là thế lực đỉnh tiêm, người nào đắc tội mà không nhận lấy quả đắng.
” Chẳng lẽ là.” Mọi người ở đây có đều hiểu ra. Ở đây chỉ có hai thế lực đủ sức đối chọi với dương gia, thứ nhất là Trình gia một đại gia tộc, thế lực thứ hai cũng là cường đại nhất là Hoàng Thất. Chẳng qua không biết là thế lực nào giết chết dương phàm.
Nhìn bộ mặt hiểu ra của những người xung quanh, nam tử mặt vàng không tiếp tục giấu diếm nữa, chậm rải nói:” đúng vậy, là hoàng thất nói đúng hơn là nhị hoàng tử Hoàng Trọng Thiên”
“Ồ, dương gia đối chiến hoàng thất rất đặc sắc a.”
Dương càn trong tay ôm thế tử đứng trước hoàng cực lâu mạnh mẽ phi thẳng vào,theo sau hắn là toàn bộ tộc nhân dương gia nhìn sơ qua cũng có hơn ngàn người, bao vây phong toả hoàng cực lâu, khủng cảnh hết sức rung động.
Dương càn buông thê tử trong tay xuống mắt đảo qua một lượt, bởi vì lúc này hắn không hề cảm nhận được khí tức của dương phàm, nên đành quang sát bằng nhãn mâu đến giữa tầng ba của hoàng cực lâu con ngươi hắn co rút lại, mỹ phụ nhìn thi thể bị kiếm xuyên qua tim, bước chân nàng lạng chạng sắp ngả, gương mặt xinh đẹp thoáng già thêm chục tuổi.
Dương càn nhìn thì thể chết không nhắm mắt của con mình mà lòng đau như cắt. Giờ đây dương càn chỉ toàn là sự phẫn nộ,hắn hét lớn, khí thế thiên nhân cảnh không chút giữ lại toàn bộ bọc phát:” kẻ nào giết con ta, lăn ra đây” tiếng quát vang vọng khắp hoàng cực lâu.
Những người có mặt ở đây cảm thấy hít thở không thông,kẻ yếu hơn một chút trực tiếp thổ hiếp. Cường giả thiên nhân cảnh quá đáng sợ. Còn tên cổ tử nắp sau lưng hoàng trọng thiên nghe tiếng quát của dương càn, tay chân rung rẩy.
Cổ tử dự định giết xong dương phàm sẽ rời đi, nhưng hắn quên rằng cường giả thiên nhân cảnh có thể đạp không phi hành, còn chưa kịp rời đi thì dương càn đã xuất hiện. Nhưng cổ tử vẫn còn nhị hoàng tử chóng lưng khắp thành Dương Châu ai dám giết hắn.
Dương càn mặt dù cường đại nhưng cũng không thể vì một phế vật, mà đối đầu với hoàng thất đẩy gia tộc vào cảnh khó khăn được. Nghĩ vậy cổ tử bước ra một bước làm bộ mặt nhân nghĩa nói: ” dương tộc trưởng, lệnh công tử ngông cuồng tự đại, giết hắn cũng xem như thay trời hành đạo.”
” Nói vậy, là ngươi?” Dương càn sát khí toả ra chậm rãi bước chân về phía cổ tử.
Cảm nhận được sát khí, cổ tử lặp tức lùi lại, nhưng hắn chưa kịp di chuyển dương càn đã xuất hiện trước mắt” phụt” một tiếng cánh tay dương càn đâm xuyên lồng ngực vào thẳng tim cổ tử , ở trước mặt Thiên nhân cảnh căn bản một ngưng khí cửu trọng không có sức hoàn thủ.
Cổ tử lồng ngực thủng một lỗ, ngã xuống mang theo vẻ mặt không dám tin, dương càn vậy mà nói giết là giết không cố kỵ gì, hắn nhớ lại câu nói trước khi chết của dương phàm:” các ngươi…phía dưới…ta chờ”.
Không ngờ cổ tử hắn lại xuống nhanh như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!