Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 18: Đến chữa bệnh?
Từ lúc gặp mặt Anh Kiệt đã hơi cảm nhận được ông lão này chính là võ giả, mà còn rất mạnh hơn Trúc Thy nhiều lần, nhưng đem so với hắn thì yếu hơn rất nhiều, Anh Kiệt thầm chắc ông ta là võ giả nội kình
Hồ Bắc vừa đến cao giọng nói, khiến cho mọi người hoảng sợ tách ra đứng hai bên, như các quan chức nhà nước nhường đường cho lãnh đạo. Bất quá mỗi một mình Mạc Thanh Đăng là cau mày không biết, người này là ai mà làm cho những người ở đây kính trọng như thế?
Lúc này viện trưởng Kim Thành lại đứng ra đầu tiên giới thiệu lão Hồ cho Mạc Thanh Đăng biết:
“Lão Hồ, đây là cậu Mạc Thanh Đăng từ thành phố mới xuống, cậu ta vừa mới du học y học Mỹ trở về, có bằng tiến sĩ cấp quốc gia, nhà cậu ấy có vài cái chi nhánh bệnh viện ở thành phố, có thể nói là giàu nhất nhị thành thị, cậu ấy đến để cứu cụ Hùng” nói đên đây đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vã quay sang Thanh Đăng nói tiếp
“Cậu Thanh Đăng, đây là lão Hồ cánh tay phải đắc lực của cụ Hùng. Ở toàn huyện trảng bàng không ai là không nghe qua danh hào của ông ấy”
Mạc Thanh Đăng nghe xong gật đầu, nhàn nhạt cười đưa tay ra muốn bắt tay, nào ngờ lão Hồ nhìn thấy bèn liếc mắt khinh thường, hừ một tiếng rồi lướt luôn qua người hắn, để hắn ngây ngốc đứng nơi đó cùng cánh tay đang đưa ra, quá xấu hổ
“Ông già thối!” Mạc Thanh Đăng lầm bầm thầm mắng chửi trong lòng
Lão Hồ rất ghét ai không hiểu lễ nghĩa, thấy tình hình không ổn, viện trưởng Kim Thành vội giới thiệu Trúc Thy cho Mạc Thanh Đăng:
“Còn đây là Trúc Thy, ở huyện mở ra một võ quán, cũng rất nổi tiếng. Hơn nữa còn xinh đẹp và độc thân” ông cố ý nói độc thân để cho Mạc Thanh Đăng động tâm, dù sao thì người trẻ tuổi mà, mà cả hai đều là trai tài gái sắc rất xứng đôi
Mà trong lòng lại thầm nghĩ nếu như có thể giới thiệu thành công thì Mạc Thanh Đăng sẽ chiếu cố ông một chút về sau, liền cười híp mắt
Mà Mạc Thanh Đăng thấy Trúc Thy quá trẻ, nhìn phát biết ngay còn tuổi học sinh. Có điều ngoại hình xinh đẹp, ở thành phố hắn từng gặp qua bao nhiêu người đẹp rồi, nào ngờ đến nơi xó xỉnh này cũng có mỹ nhân, thật sự muốn làm quen, hắn lại lần nữa đưa tay ra
“Không ngờ ở thôn quê cũng có cô gái xinh đẹp thế này, bây giờ nghĩ lại tầm nhìn của anh quá hẹp rồi, em gái hân hạnh được làm quen!” hắn vừa nói vừa nhìn gương mặt xinh đẹp của Trúc Thy, trong lòng dâng lên dục vọng muốn chiếm hữu
Nào ngờ đến lượt Trúc Thy cũng không khác gì lượt của lão Hồ, cô không định bắt tay với Mạc Thanh Đăng, bất quá có trả lời một câu
“Cảm ơn!”
Ừ, cảm ơn, hai chữ vậy thôi!
Trúc Thy nói xong cũng bước qua luôn, thể hiện không muốn làm quen với Mạc Thanh Đăng, để cho mấy vị ở đây có một trận cười, nhưng mà không có để lộ ra. Hết lão Hồ tới Trúc Thy làm cho Mạc Thanh Đăng cực kỳ mất mặt, hai người bọn họ khiến hắn cực kỳ tức giận, hắn có làm gì sai sao? Hơn nữa hắn tự tin có thể dám tự khen mình đẹp trai, vậy mà con bé kia lại không thèm chú ý.
Hắn không hiểu là bởi vì lão Hồ ghét những người không biết lễ giáo, còn Trúc Thy thì lại không thích những kẻ hay nịnh nọt.
Bất quá hắn vẫn nhịn được, tuy bực bội nhưng bản thân hắn biết hai người kia địa vị không tầm thường, lúc này đột nhiên hắn nhìn thấy Anh Kiệt, trên thân mặc đồ học sinh dung mạo này bình thường, so với hắn kém xa vạn phần, cho nên liếc một cái rồi không thèm để ý đến nữa, không riêng gì Mạc Thanh Đăng mà còn có những người có địa vị ở đây, không ai thèm để ý đến Anh Kiệt.
Anh Kiệt giống như không khí lặng lẽ đi qua, nối theo đuôi hai người lão Hồ cùng Trúc Thy. Đột nhiên lúc này sau áo của hắn bị ai đó kéo lại, quay lại thì thấy viện trưởng Kim Thành
Anh Kiệt chau mày không vui nói: “Chuyện gì?”
Viện trưởng Kim Thành cũng không thân thiện với hắn, giọng điệu lạnh lùng xen vào khinh thường quát
“Có biết đây là chổ nào không? Đây là nơi mà cậu có thể đến sao? Còn không mau đi ra ngoài!” hắn đối với Anh Kiệt không có nhận biết, rất là lạ lẫm
Nghe viện trưởng nói lên bất chợt mọi người xung quanh mới chú ý tới thiếu niên thân mặc đồ học sinh, nghị luận nổi lên
“Ai thế? Là người quen của cụ Hồ à?” đột nhiên có người hỏi thẳng
“Không phải đâu, người này tôi chưa thấy bao giờ” béo ú Bành Thắng xác định tại chổ
“Nếu không phải vậy không lẽ là đi lạc? Còn không mau đi ra” có cả người muốn đuổi Anh Kiệt đi
Bị mọi người hiểu lầm, Anh Kiệt không nao núng mà biểu cảm vô hỉ vô bi. Hắn đối với những người này không có hứng thú trả lời, cơ mà lúc này Trúc Thy xoay người lại nói:
“Cậu ấy là đến cứu cụ Hùng, các vị nên im lặng một chút” trong lời của cô có chút giận dữ, những người này là xem thường Anh Kiệt đây mà, cho dù là đi lạc cũng không cần gắt gỏng vậy đi.
“Cái gì? Đến cứu lão Hùng sao?” viện trưởng Kim Thành giật mình hoảng hốt kêu lên
“Hắn bất quá chưa đầy 20 tuổi đi! Làm sao có thể chữa bệnh, ta nghi ngờ chắc chắn còn là học sinh!” béo ú Bành Thắng cũng hết hồn không tin
Mà ở một chổ gần đó, ông lão ăn mặc bình thường khẽ híp mắt một cái quan sát Anh Kiệt, bất quá không nhận điều gì thầm lắc đầu, còn người phụ nữ Lưu Linh cũng không thèm để ý
Một học sinh chưa đầy 20 tuổi? Lấy cái gì đòi đi chữa bệnh? Hoang đường viễn vong, đây chính là đem bản thân ra làm trò cười cho thiên hạ, đến cả Mạc Thanh Đăng cũng không chữa được, thiếu niên này càng không, vô số người chắc chắn rằng Anh Kiệt không thể chữa bệnh, không có kiến thức y học, chỉ là vọng tưởng ngông cuồng tuổi trẻ mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!