Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 19: Thiên tài vô dụng?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Trùng Sinh Đô Thị An Nam


Chương 19: Thiên tài vô dụng?


Hầu như mọi người không ai dám tin vào Anh Kiệt, một học sinh cũng muốn đến chữa bệnh? Hoang đường.

Nhưng mà họ không tin là chuyện của họ, Anh Kiệt nào có quan tâm. Hắn cứu người được hay không tự bản thân biết rõ, mấy loại người vô dụng chỉ thích bới móc dùng mắt thường làm sao hiểu được

Thấy nghị luận không chấm dứt, mà càng tăng thêm nhiều người khinh thường Anh Kiệt, Trúc Thy lạnh rên một tiếng trong lòng tức giận, thật muốn giáo huấn họ một trận, nhưng mà cô không dám làm thật vậy, ai ở đây mà không phải quý ông quý bà?

Hồ Bắc đứng một bên quan sát hết thảy, từ lúc trên xe đã nghe Trúc Thy giải thích về Anh Kiệt, có duyên cứu Anh Kiệt một lần liền được Anh Kiệt trị hết kinh mạch tổn thương, ai mà ngờ một học sinh lại có thể chữa thương cho võ giả, cả ông cũng không tin.

Bất quá Trúc Thy đã được chữa khỏi là sự thật, là võ giả nội kình Hồ Bắc có thể cảm nhận thấy rõ điều đó, chỉ là đối với Anh Kiệt ông không cảm ứng đươc điều gì, chẳng qua là một người bình thường mà thôi, thứ khiến ông khó hiểu chính là Anh Kiệt tuổi trẻ có thể trị thương cho võ giả, cũng đáng được gọi là tuổi trẻ có tài, nhưng tại sao lại phải ra chợ bán trứng thì ông không hiểu được, người giỏi y thuật như thế chắc là phải có thầy dạy qua.

“Ừm”

Hồ Bắc lúc này lên tiếng, để mọi người nghe thấy im lặng, người nào không nghe thì có người khác nhắc nhở

Hành lang một mặt yên tĩnh, Hồ Bắc hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói

“Cảm ơn các vị vì quan tâm lão Hùng mà từ xa xôi đến đây, Hồ Bắc tôi xin thay mặt ông ấy thật lòng cảm ơn”

Viện trưởng Kim Thành nắm bắt nhanh nhất, vội vàng xua tay tỏ ra chuyện này như con kiến

“Không sao, lão Hồ không cần khách sáo, dù sao cũng đều là người quen biết, hơn nữa mọi người ở đây đều được lão Hùng chiếu cố”

“Đúng vậy, nhờ có cụ Hùng bảo vệ huyện chúng ta mà bọn du côn trộm cướp không dám lộng hành, kinh doanh rất tốt” béo ú Bành Thắng cười híp cả mắt nịnh hót khen hết lời

Bất đắc dĩ Trúc Thy bĩu môi, ông mập này lúc nào cũng biết nịnh nọt, lời nào ra khiến cô nghe đều thấy khó chịu

Mọi người mỗi người một câu, an ủi hay nịnh hót đều có, Hồ Bắc thấy biểu hiện của họ thì gật đầu, lại nói tiếp:

“Có điều hôm nay cậu ấy là khách của tôi, mong mọi người hãy nể mặt lão già này, nếu ai không lịch sự thì cũng đừng trách Hồ Bắc tôi nặng tay!” trong lời nói của ông hiện lên sự đe doạ trắng trợn

Nhưng không có ai dám phản đối hay ý kiến, gật đầu thể hiện như đã hiểu rồi, có mấy người lén nhìn Anh Kiệt phải đánh giá lại, thiếu niên này chắc là không tầm thường, phải để cho lão Hồ đứng ra nói như thế thì chắc là gia đình của cậu ta không đơn giản

Bất quá viện trưởng Kim Thành vẫn là nói chính sự

“Lão Hồ, vậy cậu ấy có thể chữa khỏi cho lão Hùng sao? Cậu ta từng học qua y thuật ư? Có bằng cấp tiến sĩ hay không?” tuy hỏi nhưng trong lòng nhiều phần lo sợ

“Phải đó! Chắc là có bằng đi, nếu không làm sao lão Hồ dám đưa đến đây” người ta khẽ bàn tán với nhau

Hồ Bắc không đáp, chỉ hít vào một hơi lạnh, ông biết được Anh Kiệt chỉ còn là học sinh, làm sao có nghề có bằng cấp tiến sĩ? Nhưng mà ông không nói ra, chỉ lấy một lí do khác

“Cậu ta là học trò của một người bạn tôi, y thuật cao siêu có thể chữa bệnh mà y học hiện đại không thể!”

Phốc!

Mọi người trợn mắt, cái này chẳng phải nói y học hiện đại còn thua cả một học sinh sao? Còn không phải xem cả giới y học toàn là vô dụng, lão Hồ mất trí rồi ư, cứ cho là học trò do bạn của ông ta cử đến đi nữa, cũng không nên đánh giá cao như thế.

Nhiều người trong lòng không tin, viện trưởng Kim Thành thì khó chịu, dù sao ông hành nghề cũng 50 năm, biết có vô số thiên tài tuổi trẻ, chẳng hạn như Mạc Thanh Đăng nổi tiếng trong giới y học hiện nay, cho dù đại biễu cho quốc gia là số một thiên tài cũng không dám đem ra so sánh với tất cả toàn bộ bác sĩ, càng là không thể xem thường kỹ thuật hiện đại.

“Lão Hồ, ông không nên mù quáng a, mạng người quan trọng” viện trưởng Kim Thành vội vàng khuyên

Hồ Bắc lắc đầu, nghiêm túc giải thích:

“Chính cậu ta đã trị khỏi kinh mạch cho Trúc Thy, khoa học kỹ thuật hiện đại của các vị có chữa được sao?”

Lời vừa nói ra, toàn trường tĩnh mịch, cả viện trưởng Kim Thành cũng không dám nói gì, ông từng xem qua kinh mạch của Trúc Thy mười phần không hiểu là bệnh gì.

Lúc này đột nhiên Mạc Thanh Đăng lên tiếng, kiêu ngạo cùng khinh thường:

“Chỉ là một cái kinh mạch mà thôi, tôi cũng có thể chữa khỏi, nhưng mà bệnh ung thư giai đoạn cuối thì khác, kể cả tôi cũng không có cách, cậu ta có sao?”

Mọi người như vừa được nhắc nhở, đồng loạt gật đầu như giả tỏi. Cậu học sinh này so với thiên tài giỏi hơn chắc?

Anh Kiệt im lặng nảy giờ cũng đột nhiên nhàn nhạt cất tiếng nói

“Ngươi vô dụng không phải ta cũng vô dụng, ngươi không có cách chữa nhưng ta có!”

Vừa nói xong, Anh Kiệt tiến đến cửa phòng bệnh mở ra, không quan tâm ai đang nhìn đi thẳng vào trong, Trúc Thy gật đầu mỉm cười với Hồ Bắc rồi theo sau Anh Kiệt, để cho mọi người ngơ ngác, thiên tài bị nói là vô dụng?

Viện trưởng Kim Thành giật mình hét lên giận dữ

“Ngông cuồng trẻ con, thật cuồng vọng hết chổ nói” ông xem Anh Kiệt chính là vô học không được dạy dỗ rồi

“Cái chó má, mày dám xem thường tao?” Mạc Thanh Đăng cũng quát lên, bị nói như thế bởi một thằng nhóc khiến hắn quá nhục, mặc kệ cái gì văn hoá lịch sự, bây giờ hắn chỉ muốn chửi

Viện trưởng Kim Thành gắt gỏng kêu lên, muốn kêu người bắt Anh Kiệt quăn ra ngoài

“Ai cho nó dám bước vào trong? Bảo vệ, bảo vệ đâu mau vào đây!”

Đột nhiên lúc này Hồ Bắc quát lớn, âm thanh đầy sự tức giận:

“Các vị còn không thấy ta ở đây sao? Là ta cho cậu ta vào trong, ai dám cùng ta động thủ?”

Viện trưởng Kim Thành giật mình, run rẩy nói với bảo vệ đang chạy tới hai người

“Không! Không! Là tôi gọi nhầm các anh mau quay về làm việc”

Hai người bảo vệ ngẩn người, sau đó cuối chào rồi quay lại làm việc, mà chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra.

Mà Mạc Thanh Đăng như chưa hiểu, rống giận mắng

“Có gì mà phải sợ? Thằng kia thì là trẻ ranh xem thường tôi, còn ông thì chỉ là một lão già không biết phải trái, đứng cùng phe với nó, mặc nó sỉ nhục tôi, quá đáng khinh!”

Bang!

Hết hồn, mọi người xung quanh giật mình, viện trưởng Kim Thành mắt chữ O mà miệng chữ A nhìn Mạc Thanh Đăng, sau đó là tất cả đều lui ra tránh xa Mạc Thanh Đăng vài mét, để lại cho hắn một mình trơ trội giữa đám đông cùng viện trưởng Kim Thành, làm cho Mạc Thanh Đăng khó hiểu nhìn quanh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN