Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 20
“Cũng có thể”, TrâuTướng Quân hờ hững trả lời, rồi trầm ngâm suy nghĩ một lát và hỏi, “Tại sao khiở nhà em lại ít nói như vậy?”
“Họ không thích em”,Ngụy Nhất trả lời.
Câu này cô đã từng nói,nhưng là với Tô Thích.
Ngụy Nhất là một cô béđã phải chịu ấm ức ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ, câu này chỉ có thể nói vớinhững người gần gũi, thân thiết nhất mà thôi. Tô Thích có thể được coi là mộtngười như thế. Còn người thứ hai, không ngờ lại là Trâu Tướng Quân. Cũng có thểbởi Trâu Tướng Quân vừa cùng cô tận hưởng tình thương của dì, khiến cô cảm thấythân thiết hơn.
“Tại sao biết họ khôngthích em? Đã xảy ra chuyện gì thế? Nói cho anh nghe đi!”, Trâu Tướng Quân quantâm hỏi han.
Anh không cho rằng đâylà những hiểu lầm của độ tuổi mới lớn, anh cũng cảm thấy người nhà họ Ngụy đốixử với Ngụy Nhất rất lạnh nhạt.
Nguy Nhất từ nhỏ đãbiết, sự ra đời của mình không có chút xáo trộn gì, không thêm mang thêm niềmvui, cũng chẳng đem tới nỗi đau khổ cho gia đình. Cô giống như người tàng hình,có cũng được mà không cũng chẳng sao. Khi mọi người đang trong tâm trạng tốtthì gọi cô nói chuyện vài câu. Kể cả mấy ngày liền cô không xuất hiện thì cũngkhông ai hỏi thăm. Bố mẹ chưa hề ôm cô cưng nựng dù chỉ một lần, Ngụy TríchTiên lại càng không buồn nói chuyện với cô. Mọi người đều quên cô là con người,chứ không phải cỏ cây chỉ để trồng trong chậu cảnh, rồi đặt ở ban công, chỉ cầncó ánh nắng và nước mưa là sẽ tự sinh trưởng. Ngụy Nhất cũng thế, cô luôn bịném vào một xó xỉnh nào đó để tự sinh tồn. Từ nhỏ cô đã biết thế nên chẳng baogiờ gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời và không hề có bất cứ yêu cầu gì. Ngườikhác đối với cô tốt, cô cảm kích trong lòng, còn nếu họ không để ý tới cô, côcũng coi đó là chuyện thường tình. Chỉ có dì là người thật lòng yêu thương cônhất. Cũng chỉ khi đứng trước mặt dì, cô mới trở lại với vẻ nhõng nhẽo của mộtđứa trẻ.
Nhưng sau đó, dì tuổicao, sức khỏe yếu dần. Năm năm trước, dì bỗng đổ bệnh rồi bị ông Ngụy đưa đếnnơi này. Ông Ngụy nể tình bà đã đối xử tốt với hai cô con gái của mình nên vẫnthường xuyên chi tiền để bà được chữa trị ở bệnh viện tốt nhất.
Vừa nhập viện, thế mà đãnăm năm trôi qua.
“Nghe những người giúpviệc nói, hình như nhà họ Ngụy không có con trai. Bố em muốn sinh thêm bé trainhưng đến khi em được sinh ra thì bố hoàn toàn thất vọng… Nguyên nhân có lẽlà thế, những thứ đó thực ra em cũng không biết và không rõ lắm…”, Ngụy Nhấtnói, thần sắc ảm đạm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trâu Tướng Quân cười.
Biểu hiện cố gắng tỏ ramạnh mẽ đó khiến trái tim Trâu Tướng Quân thắt lại, bất giác nắm bàn tay cô,nói: “Nhất Nhất, có phải em đã phải chịu rất nhiều ấm ức không?”.
“Đâu có! Dì rất thươngem mà!”, Ngụy Nhất nheo nheo mắt mỉm cười.
Trâu Tướng Quân nhìn côđầy dò xét, đôi mắt sắc như chim ưng dường như có thể nhìn thấu lớp vỏ ngụytrang của cô. Ngụy Nhất đành lùi bước, cúi gằm mặt xuống.
Trâu Tướng Quân cảm thấykhông đành lòng nên chuyển sang đề tài khác: “Không ngờ tay nghề của cô bé ngốcnghếch này lại khá như vậy! Anh tưởng em chẳng biết làm gì cơ đấy! Đồ uống nàyngon lắm, lần sau em làm nhiều hơn nhé, anh vẫn muốn uống nữa”.
Những người làm đầu bếpđều biết rằng, đồ ăn thức uống do chính tay mình làm ra được khách hàng côngnhận là một điều hạnh phúc. Ngụy Nhất cũng không để ý tới khẩu khí đầy tính báchủ của Trâu Tướng Quân, cười híp mắt nói được thôi.
Đang là ba giờ chiều,ánh nắng lệch dần về hướng Tây, nhiệt độ rất cao, khuôn mặt của Ngụy Nhất cũngửng đỏ, đầu mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mìnhlên, nở nụ cười khuyến rũ, thuần khiết, lương thiện, không hề có sự dơ dáy haythèm khát. Những thói đời trong nhân gian như nghi ngờ, lừa bịp lẫn nhau, cố ýgây hấn vì lợi ích, giao dịch tiền quyền, mưu đồ cầu lợi… đều không thểnhuốm vào đôi mắt trong sáng của cô.
Hai bên đường, hàng câyngô đồng cao sừng sững, tháng Năm đúng là mùa hoa ngô đồng nở rộ. Từng cơn giónhẹ thổi tới, bóng cây khẽ đung đưa, từng chùm hoa ngô đồng trắng như tuyết,lượn bay khắp trời. Cô gái Ngụy Nhất đứng trong ánh nắng mát dịu, váy trắng, nởnụ cười tươi tắn với Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân liền cảm thấy cả thế giớinày cũng trở nên dịu mát. Người ta thường nói, mỹ nhân xuất hiện trong mắt kẻsi tình chứ nhan sắc không làm con người ta mê hoặc, chân lý này thật đúng.
Vị chua chua ngọt ngọtcủa nước chanh còn vương mãi trên môi, trên lưỡi, hoàn toàn khác với mùi vị củanhững thứ mà mọi người vẫn thường nói tới, vẫn có thể dễ dàng mua được. Đó làthứ mà bản thân mình từng nghĩ rằng nó không tồn tại nữa, chỉ có thể cảm nhậnđược nó qua truyền thuyết thôi… Hôm nay mình đã có phúc được nếm vị ngọtngào, đẹp đẽ của nó rồi.
Tên khoa học của mùi vịđó được gọi là tình yêu.
“Còn muốn uống nữakhông?”, Ngụy Nhất thấy Trâu Tướng Quân thẫn thờ nhìn mình, lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm”, Trâu Tướng Quânlại đưa chai nước ghé sát miệng nhưng không vội uống ngay. Giống như đangthưởng thức loại đổ uống hiếm có, tuyệt vời nhất trên thế gian, anh khẽ nếm,dòng nước chanh tuyệt vời thấm vào tận tim phổi, thanh khiết như chủ nhân củanó vậy, có thể giúp người ta gột rửa tâm hồn. Lại thêm một ngụm nữa, cảm giácthật say sưa sảng khoái, không còn thức uống nào ngon hơn thế nữa. Chua màkhông gắt, ngọt nhưng không ngấy, hương chanh thơm mát kèm thèo vị thanh nhẹcủa mật ong, từ đầu lưỡi tới cuống họng đều sảng khoái, uống xong rồi mà trongmiệng vẫn lưu lại hương thơm thanh mát cùng cảm giác ngòn ngọt nơi cổ họng. Lầnđầu tiên Trâu Tướng Quân được uống mà đã thấy thích thú, muốn uống thêm mấyngụm nữa . nhưng sợ nhanh hết, lại không nỡ uống.
Anh ngẩn ngơ, sững sờ,giống như một thiếu niên lần đầu được nếm thử hương vị của tình yêu.
Ngụy Nhất không thúcgiục, kiên nhẫn chờ anh nghỉ ngơi, uống nước. Cô lặng lẽ đứng bên cạnh, gấu váybay bay, khuôn mặt thảnh thơi.
Trâu Tướng Quân nhủthầm, tất cả những việc anh làm trước đây đối với cô thật khiến cả người lẫnthẩn đều phẫn nộ, cô ấy là tiên nữ, sao có thể dễ dàng khinh nhờn như thế được.
Bệnh viện được xây dựngở một nơi hẻo lánh, ngay cả taxi cũng hiếm qua lại nên chỉ còn cách đi xe buýt.Lần này, Ngụy Nhất chủ động trả tiền vé cho anh, đây cũng là lần đầu tiên TrâuTướng Quân phải tiêu tiền của phụ nữ. Thấy Ngụy Nhất Tất tự nhiên móc tiền trảtiền vé cho mình, trong lòng anh ngập tràn tình yêu, cảm giác thật ấm áp. Anhthấy gần gũi với cô hơn một chút.
Trâu Tướng Quân liền hỏisố điện thoại của Ngụy Nhất: “Cho anh số điện thoại của em đi, chỉ khi nào cóviệc anh mới tìm em thôi”.
Ngụy Nhất nghĩ một lát,cảm thấy không có lý do để từ chối liền đọc cho anh số điện thoại của mình.
“Lần sau chớ tùy tiệnthay số nữa đấy, đừng để anh không tìm được em”, anh nghiêm túc nói.
Cảm thấy những lời nóiđó có phần hơi mập mờ, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, né ánh mắt của TrâuTướng Quân nhưng không thể tránh được mùi hương bạc hà nhè nhẹ thanh khiết trêncơ thể anh.
“Về trường học lấy xerồi anh đưa em về”, Trâu Tướng Quân khẽ nói.
Một tiếng sau, hai ngườivề tới trường học, đều có chút mệt mỏi. Đi đến chỗ đậu xe, Ngụy Nhất vừa đưatay kéo cửa sau của xe ra thì bị Trâu Tướng Quân trợn mắt nhìn, khiến cô sợ đếnnỗi co vai rụt cổ, rồi ngoan ngoãn ngồi lên hàng ghế trước.
Trâu Tướng Quân lẳnglặng đổ người về phía cô, Ngụy Nhất đã có kinh nghiệm từ lần trước, biết anh sẽthắt dây an toàn giúp cô nên vội vàng nói: “Để em tự làm, để em tự làm”.
Chiếc xe nhanh chóng laođi.
Vừa ra khỏi trường học,cô nhận được tin nhắn của Nguyệt Nguyệt: “Bọn tớ vừa tận mắt thấy cậu ngồi lênchiếc Volkswagen cùng một anh chàng! Lệ phí giữ bí mật! Lệ phí giữ bí mật!Trong vòng một tháng, hằng ngày mỗi người một chiếc kem Cometto. Nếu không,bọn tớ sẽ nói cho ông chồng họ Tô của cậu biết!”.
Ngụy Nhất dở khóc dởcười trả lời tin nhắn.
Trâu Tướng Quân thấyNgụy Nhất tay cầm điện thoại, cười vui vẻ, bèn hỏi: “Chuyện gì mà vui thế? Tinnhắn của ai vậy?”.
“Một cô bạn cùng phònghỏi em tại sao lại ngồi trong xe của anh chàng nào đó”, Ngụy Nhất trả lời theođúng sự thật.
“Ha ha, vậy em trả lờithế nào”, Trâu Tướng Quân cảm thấy rất hứng thú.
“Em nói đó là xe của ôngchú họ.”
“Đồ đáng ghét!”, TrâuTướng Quân bật cười.
Người nhà họ Ngụy thấyNgụy Nhất về nhà cùng Trâu Tướng Quân đều rất kinh ngạc. Ngụy Trích Tiên hằnhọc nhìn em gái, đặt “phịch” chiếc điều khiển trong tay xuống mặt bàn. TrâuTướng Quân vẫn giữ một bộ mặt không chút bận tâm, ngồi xuống ghế sô pha, ra vẻnhư không có việc gì, tiện tay cầm tờ tạp chí trên bàn lên, giở qua giở lại.
Ngụy Nhất lòng dạ rốibời, tiến lại gần chị gái, nét mặt tươi cười, nói: “Chị, hôm nay em đã đi thămdì”.
Ngụy Trích Tiên trừngmắt nhìn, lạnh lùng hỏi: “Đi một mình?”.
“Vâng. À, dì hỏi thămchị đấy…”, Ngụy Nhất biết chị gái hiểu nhầm, liếc trộm Trâu Tướng Quân, nétránh câu hỏi đó.
“Chị hỏi, có phải em đimột mình không? Không được nói dối! Nói mau”
“…”
“Buổi chiều anh có việcđến gần trường học, vừa hay gặp cô ấy”, Trâu Tướng Quân mở miệng.
“Hừ”, Ngụy Trích Tiềnbán tín bán nghi, phì hơi ra đằng mũi, vẻ như đang chế giễu.
Ngụy Nhất cắn môi, khôngnói gì nữa.
Trâu Tướng Quân ở lạidùng bữa xong mới về.
Buổi tối, Ngụy TríchTiên tới phòng Ngụy Nhất, đi thẳng vào vấn đề, hỏi em gái: “Em và Trâu TướngQuân có quan hệ thế nào?”.
“Quan hệ thế nào là thếnào?”, Ngụy Nhất đang đọc sách, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sa sầm của chị gái,hoang mang nhắc lại.
“Đừng giả bộ mơ hồ dùtrong lòng đã rõ mười mươi trước mặt tôi nữa”, Ngụy Trích Tiên khoanh tay, tiếnlại trước mặt Ngụy Nhất.
“Chị…”, Ngụy Nhất đứngdậy, ấm ức nhìn chị gái, hét lên một cách vô vọng.
“Đừng tưởng cứ mang bộmặt ngây thơ vô tội đó là có thể che giấu hết mọi chuyện! Tôi không phải lànhững tên đàn ông thối nát đó, trước mặt tôi, đừng lôi chiêu trò ấy ra!”, NgụyTrích Tiên ăn nói có chút tùy tiện, trước đây mặc dù lạnh nhạt với em gái nhưngcũng chưa bao giờ dùng những lời lẽ cay nghiệt để làm tổn thương cô.
“Chị!”, Ngụy Nhất khôngdám tin vào tai mình, kêu lên như sắp khóc.
Lúc đó, di động đặt trênbàn đọc sách đổ chuông, Ngụy Nhất quay đầu lại nhìn vào màn hình điện thoại,không dám nghe.
“Nghe đi?”
“…” Nỗi ấm ức trong lòngNgụy Nhất trào dâng cô không nhìn chị, cũng chẳng nghe điện thoại, cứ để cakhúc Đợi anh yêu em không ngừng vang lên.
“Ai gọi vậy?”, NgụyTrích Tiên cảnh giác hỏi.
Ngụy Nhất cầm điện thoạilên, liếc mắt một cái, trên màn hình hiện lên chữ Anh, rồi rầu rĩ nói: “Là…của anh Tô”.
“Đưa đây!”, Ngụy TríchTiên bán tín bán nghi, đưa tay ra.
Ngụy Nhất chu môi lạinhưng không làm gì.
“Đưa đây!”, Ngụy TríchTiên cất cao giọng.
Ngụy Nhất bây giờ đànhđưa điện thoại cho chị gái nhưng tiếng nhạc chuông đã kết thúc
Ngụy Trích Tiên nhìnchằm chằm vào màn hình đang hiện lên dòng chữ một cuộc gọi nhỡ, đang định kiểmtra tên người gọi đên, thì chuông điện thoại lại vang lên, Ngụy Nhất giật thótcả người.
Ngụy Trích Tiên chăm chúnhìn dãy số quen thuộc, không có tên chủ nhân số điện thoại đó, run rẩy đưa tayẩn phím nhận và bật loa ngoài, giọng điệu trầm mạnh kéo dài âm cuối của TrâuTướng Quân lập tức vang lên:
“Đồ ngốc, muốn chết hả?Sao mãi mới nghe điện thoại thế? Anh đã về đến nhà rồi, ban nãy vừa đi uốngrượu với Vĩ ở quán cách trường em không xa nên anh lái xe qua đó gửi. Này, emcó đang nghe không hả?”
Ngụy Trích Tiên ậm ừ mộttiếng, đầu dây bên kia lại bắt đẩu nói: “Hà hà, mặc dù chút rượu đó chẳng ảnhhưởng gì tới việc lái xe của anh, nhưng để xe ở trường của bọn em, anh thấy rấtthoải mái. Đúng vị trí đỗ hôm nay, cách ký túc xá của em không xa… Đúng rồi,lần sau em đi thăm dì, đừng có ngốc nghếch chen chúc trên xe buýt nữa nhé, đókhông phải là cuộc sống của con người. Khi nào có thời gian anh sẽ lái xe đưaem đi. Mai muốn đi đâu chơi? Anh đến đón. Đừng nói cho chị em biết đấy, nếu khôngsẽ bị người phụ nữ đó bám riết tới mức có muốn đạp đi cũng không nổi đâu. Maianh sẽ gọi điện, rồi em lén đi ra bằng lối cửa sau…”, Trâu Tướng Quân uốngrượu nên nói liến thoắng không ngừng.
Anh ta cứ nói một câu,trái tim của Ngụy Nhất lại run rẩy thêm một nhịp, còn khuôn mặt của Ngụy TríchTiên thì tái đi đôi chút.
Ngụy Trích Tiên bỗng dồnhết sức ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất võ tan. Hai mắt cô đỏ ngầu, hằn họcnhìn Ngụy Nhất, ngực phập phồng lên xuống, hơi thở gấp gáp, hồi lâu vẫn khôngnói được câu nào.
“Chị… em… không đúngnhư chị nghĩ đâu… em cũng không biết tại sao anh ta lại nói với em những câunhư vậy… Em đã bảo anh ta đừng gọi điện cho em nữa…”, Ngụy Nhất sợ đến nỗitoàn thân run rẩy.
Ngụy Trích Tiên kinhngạc nhìn Ngụy Nhất, cô em gái nhỏ hơn mình chín tuổi, đang trong độ tuổi trẻtrung, phơi phới nhất. Mặc dù Ngụy Trích Tiên chưa hề cho rằng mình đã toan vềgià nhưng không thể ngăn cản nổi sự hoán ngôi của cô em gái xinh đẹp, trongtrắng.
Nỗi đau khổ vô tận cùngsự tuyệt vọng vô bờ ập đến với Ngụy Trích Tiên, trong suốt hơn hai mươi nămnay, lần đầu tiên cô cảm thấy cô em gái Ngụy Nhất đang đứng trước mặt này lạilà mối nguy hiểm rõ ràng như vậy.
Cô bỗng trừng mắt lạnhlùng nhìn Ngụy Nhất, chậm rãi tiến lên một bước, dang cánh tay lướt qua mặtNgụy Nhất, “bốp” một tiếng, cái tát mạnh tới nỗi má Ngụy Nhất hằn rõ năm ngóntay đỏ ửng, tiếng kêu đanh gọn mà rõ ràng, trong phòng dường như còn có thểnghe rõ tiếng vọng lại của nó.
“Chị…”, Ngụy Nhất bịtát mạnh, theo đà dúi về phía sau vài bước, cô phải bám vào bàn mới có thể đứngvững được, cảm giác má trái tê dại, sau đó là đau rát như phải bỏng. Nước mắtcô lập tức trào ra, nhìn nét mặt đẩy phẫn nộ của Ngụy Trích Tiên, vừa kinh ngạcvừa lo sợ.
Đây là lần đầu tiên NgụyTrích Tiên đánh cô.
“Ha ha ha ha!”, NgụyTrích Tiên bỗng ngửa mặt lên cười lớn, đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh những giọt nướcmắt, tiếng cười vang đến nỗi khiến người ta nổi da gà. Sau đó cô chằm chằm nhìnNgụy Nhất, nói từng chữ một:
“Mày không biết tại saoanh ta lại nói với mày? Mày bảo anh ta đừng gọi điện thoại cho mày sao? Cả ngàyluôn giữ một bộ mặt ngây thơ trong sáng, nhưng mày đã có được thứ mà tao mongđợi suốt mười năm trời! Tao đợi anh ta gọi điện thoại cho tao một lần trong baođau khổ, mày có biết không? Anh ta từ trước tới giờ chưa từng chủ động gọi điệncho tao! Có phải mày đang cười nhạo tao không? Có phải là mày rất đắc ý? Thứtao muốn có được nhất nhưng mày lại không thèm ngó ngàng tới?”
Nói đến câu cuối cùng,Ngụy Trích Tiên như phát điên lên, tiếng gào thét lạc cả giọng nghe thật chóitai, giống như ma quỷ gào thét trong gió vậy.
Ngụy Nhất nhìn chị gáiđang trong trạng thái mất cân bằng, cô kinh hãi đến nỗi cứ đứng ngây ra.
Ngụy Trích Tiên lúc nàocũng cao quý, nho nhã, xinh đẹp, hoàn mỹ, có mấy khi cô bị kích động mạnh và épbuộc bản thân mình tới mức nhếch nhác khổ sở như vậy đâu.
Ngụy Nhất cúi gằm mặtxuống, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!