Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 19
Trang thiết bị và điềukiện môi trường của bệnh viện này thuộc hàng bậc nhất trong nước, mức viện phíđương nhiên cũng không rẻ. Người bình thường, cho dù điên loạn tới mức khôngphân biệt được nam hay nữ, e rằng cũng khó có thể vào đây điều trị được.
Ngụy Nhất tới phòng làmviệc trao đổi với vị bác sĩ nam khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Bác sĩ nói bệnhtình của dì cô lúc tốt lúc lại có biểu hiện xấu, nói tóm lại, vẫn có thể khốngchế được.
Ngụy Nhất lại hỏi, hômnay có tiện vào thăm không. Bác sĩ nói có thể, sau đó dặn dò y tá dẫn hai ngườihọ đi vào.
Cô y tá đang độ tuổithanh xuân phơi phới, sau khi liếc mắt ngắm trộm anh chàng Trâu Tướng Quân caoto đẹp trai bên cạnh vài lần thì hớn hở mang tặng một vài món quà, ví dụ nhưrau chân vịt của mùa thu.
Ngụy Nhất và Trâu TướngQuân, người đi bên trái, kẻ đi bên phải, không hề chú ý tới sự hiện diện củanhau.
Cô y tá nhỏ nhắn dẫn haingười tới một căn phòng, lấy chìa khóa mở cửa, đợi mãi không thấy Trâu TướngQuân phản hồi, đành rút lui với ánh mắt nuối tiếc.
Phòng bệnh này tuy nhỏnhưng điều kiện rất tốt, không hề có cảm giác âm u, tiêu điều, tăm tối và hoảngloạn như những trại thương điên trên phim ảnh.
Trâu Tướng Quân đi bênNgụy Nhất, chậm rãi bước vào, trong phòng, mọi đồ gia dụng đều đầy đủ, tườngnhà sơn màu trắng, bầu không khí thoáng đãng, cánh cửa sổ rộng mở, bên ngoài làthảm thực vật xanh rì. Một người đàn bà còn trẻ ngồi trước cửa sổ, thảnh thơiđan áo len.
Thế này thì sao giốngvới việc đi thăm một bệnh nhân tâm thần, rõ ràng là đến nhà một người họ hàngnào đó thôi.
“Dì…”, Ngụy Nhất khẽgọi, giọng điệu rất đáng yêu.
Người phụ nữ đó lập tứcquay đầu lại, nhận ra người mới đến liền chạy ngay tới. Trâu Tướng Quân sợ NgụyNhất bị người bệnh làm hại, cảnh giác đưa tay bảo vệ trước mặt cô.
Ngụy Nhất gạt tay TrâuTướng Quân ra, sà vào lòng người phụ nữ đó, run rẩy: ”Dì! Dì!”.
“Cục cưng ngoan, dì mongcon đến quá!”, người phụ nữ đôi mắt ngấn lệ, ôm Ngụy Nhất trong lòng, vừa hônvừa vuốt ve. Xem ra, tinh thần tạm coi là ổn định. Trâu Tướng Quân đứng bên,chú ý tới hành động cử chỉ của cả hai.
Ngụy Nhất ở yên trongvòng tay của người phụ nữ đó rất lâu, liên tục gọi dì, cử chỉ thân mật giốngnhư chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân. Trâu Tướng Quân chưa bao giờ chứngkiến cảnh Ngụy Nhất nũng nịu như thế với ai, anh cứ đứng nhìn đến nỗi ngây cảngười.
Hai người nắm tay nhaunói chuyện một hồi thì người phụ nữ kia mới phát hiện có người khác trongphòng, nghi hoặc hỏi: ”Vị này là?”.
“Là…”, Ngụy Nhất đangđịnh nói đó là chồng chưa cưới của Ngụy Trích Tiên.
Trâu Tướng Quân ngắtlời, rất đường hoàng giới tự giới thiệu: ”Chào cô, cháu là Trâu Tướng Quân, bạncủa Ngụy Nhất”.
Anh không nói là anh rể,cũng không nói là anh, mà chỉ dùng từ “bạn” với ý nghĩa rất mập mờ, chungchung, dễ khiến người khác hiểu lầm.
“Chào cậu Trâu, mờingồi”, người phụ nữ gật đầu, nói năng rất chừng mực, không giống người có vấnđề về thần kinh. Không những thế, cử chỉ lại ôn tồn nhã nhặn, nét mặt hiền từ.Dáng người bà không giống phụ nữ miền Bắc, mà lại mang dáng dấp nhỏ bé của congái miền Nam. Chỉ có điều, đã lâu bà không được tắm gội ánh nắng mặt trời nênnước da có phần nhợt nhạt. Nhưng có thể nhận ra rằng, hồi trẻ, bà cũng là mộttrang quốc sắc thiên hương. Nhìn bà có vẻ trẻ hơn mẹ Ngụy Nhất, chắc bà là emgái của Ngụy phu nhân nên Ngụy Nhất mới gọi bà là dì. Ba người lần lượt ngồixuống.
Trâu Tướng Quân ngồi vàoghế mà ban nãy người phụ nữ kia ngồi, còn Ngụy Nhất và bà cùng ngồi trên chiếcgiường sạch sẽ, cử chỉ vô cùng thân mật. Bàn tay bà luôn đặt lên bàn tay NgụyNhất, thi thoảng vỗ nhè nhẹ, đôi mắt ngập tràn yêu thương.
Khi Trâu Tướng Quân quansát kỹ người đàn bà trẻ ấu thì đôi mắt đầy nếp nhăn, thấp thoáng nụ cười của bàcũng ngắm nghía Trâu Tướng Quân một cách đầy khách khí.
“Cậu Trâu uống tràkhông?”, người phụ nữ mỉm cười thân mật, đứng dậy rót nước.
“Cô đừng khách sáo, cứgọi cháu là Tiểu Trâu, cháu uống nước trắng được rồi, cảm ơn cô”, Trâu TướngQuân vội đứng dậy. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ này cơ thể yếu ớtnhưng đôi mắt lại rất nhanh nhẹn, khi bốn mắt chạm nhau, cái nhìn thăm dò khônghề che giấu đó thật khiến người ta không dám có ý nghĩ lệch lạc.
“Tôi nhiều tuổi hơn nêngọi cậu là Tiểu Trâu nhé!”, người phụ nữ nói xong, mỉm cười rồi lấy chiếc áo lenra tiếp tục đan.
Ngụy Nhất rõ ràng làthường xuyên đến đây, còn tự nhiên hơn cả ở nhà họ Ngụy, cô ngồi một lát rồi đilấy hai quả táo, rửa sạch, đưa một quả cho Trâu Tướng Quân. Người phụ nữ xem rarất chẳng lạ lẫm gì với hành động của Ngụy Nhất, miệng hỏi Ngụy Nhất có thíchmàu sắc của chiếc áo len và kiểu hoa này không. Ngụy Nhất nét mặt rạng rỡ, nóiáo len dì đan là đẹp nhất, cô rất thích.
Người phụ nữ thấy vẻ mặtcủa Trâu Tướng Quân đầy nghi hoặc, mỉm cười nói: ”Thực ra, tôi là vú nuôi củaNhất Nhất. Con bé này là do một tay tôi nuôi nấng. Nhất Nhất từ nhỏ đã ốm yếunhiều bệnh, tính tình thật thà, cũng không giỏi giao tiếp với người khác,giống hệt tính cách của tôi. Người nhà họ Ngụy tôn trọng tôi, bảo hai chị emgọi tôi là dì”, nói xong, người phụ nữ quay sang hỏi Ngụy Nhất,”Trích Tiên cókhỏe không con?”.
“Khỏe ạ!”, Ngụy Nhất cóvẻ không muốn nhắc tới chị gái, ậm ừ trả lời, nhưng lại quay sang nhìn TrâuTướng Quân một cái đầy dụng ý, ánh mắt tinh nghịch.
Trâu Tướng Quân biết côgái này đang nghĩ gì, lén trừng mắt nhìn cô.
Người phụ nữ đó dườngnhư nhìn thấy hết điệu bộ của hai người, điềm tĩnh nói: ”Nhất Nhất của chúngtôi từ nhỏ đã rất nhân hậu, cũng không phải là người thông minh, không biếtcách lấy lòng người khác, dễ bị người ta bắt nạt lắm. Chắc là đã gây ra khôngít phiền hà cho cậu Trâu rồi phải không?”.
Trâu Tướng Quân vội vàngnói: ”Không sợ, không sợ”. Ý tứ của câu hỏi là có phiền hà nhưng anh lại khônghề để ý.
“Vốn dĩ, một người vúnuôi như tôi không có tư cách để nói những điều này, con bé Nhất Nhất là do tôinuôi lớn, rất có duyên với tôi, vậy nên tôi xin nói với tư cách là người củabên nhà gái, mong cậu Trâu châm chước.
Trâu Tướng Quân vội vàngnói:”Không đâu, không đâu”, trên trán anh rịn chút mồ hôi, căng thẳng như condâu ra mắt mẹ chồng vậy.
Ngụy Nhất kiêu hãnh nói:”Dì mới là bề trên! Dì của con vốn là một tiểu thư con nhà danh giá, chỉ cóđiều gia cảnh sa sút rồi mới lưu lạc tới nhà con”, nói rồi, cô chu đôi môi nhỏxinh lên, hai tay vòng qua cổ người phụ nữ kia, nũng nịu nói: ”Dì là người tốtnhất, dì là người giỏi giang nhất! Nấu ăn ngon nhất, cái gì cũng biết! Khéotay tháo vát, đồ bỏ đi cũng có thể biến thành vật hữu ích! Dì là người vĩ đạinhất!”.
Người phụ nữ cười vang,mắng yêu cô rằng lớn như vậy rồi mà vẫn còn như trẻ con.
Trâu Tướng Quân ngâyngười ra trước cảnh tượng đó. Anh vốn nghĩ rằng Ngụy Nhất tính tình kín đáo,giờ mới biết cô cũng tinh nghịch, nũng nịu như những cô gái khác, cũng có ngườiđể cô hồn nhiên nũng nịu.
“Nhất Nhất bản tínhlương thiện, sức khỏe của tôi không tốt, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, ở đây đã mấynăm rồi, con bé tháng nào cũng tới thăm tôi. Sau này đã đi theo ai, dù sang hayhèn, nó tuyệt đối sẽ không rời xa đâu”.
“Nhất Nhất mãi mãi chỉ ởbên dì thôi!”, miệng Ngụy Nhất còn đang ăn táo, nói một câu rồi lại ghé sátrăng vào quả táo cắn một miếng.
“Con bé ngốc nghếch,Nhất Nhất lớn rồi, cũng cần phải lập gia đình chứ”, nói rồi bà liếc mắc nhìnTrâu Tướng Quân một cái. Kẻ vừa được bà nhìn trong lòng ấm áp, bất giác đưa ánhmắt về phía Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất cũng chẳng cảmthấy ngượng ngùng, vừa ăn xong quả táo lại lục ngăn kéo tìm đồ ăn. Người phụ nữhiền từ lôi từ dưới gối ra một hộp kẹo, Ngụy Nhất đón lấy, tìm loại kẹo mà mìnhthích trong đám kẹo xanh xanh đỏ đỏ đó. Cô chọn một chiếc kẹo cao su, đắc ý ănngon lành rồi chu miệng lên thổi hình bong bóng.
Trâu Tướng Quân chợtthấy rung động trong lòng, đây mới là tính cách cần phải có của cô bé mười támtuổi, ngây thơ, hiếu động, thích làm nũng trước mặt người quan tâm mình, biếtbướng bỉnh, biết nói năng ỏn ẻn và còn tự do tùy tiện…Cô biết đối phương thậtsự yêu thương mình, vì vậy mới từ trong lớp vỏ ngụy trang bước ra, yên tâm trởvề đúng với bản chất của mình.
“Nhất Nhất còn nhỏ, hyvọng cậu Trâu sẽ quan tâm chăm sóc cho nó”, thần sắc của người phụ nữ đó bỗngảm đạm, nói một câu như đang gửi gắm vậy.
Ngụy Nhất không hềngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nói: ”Dì! Xem dì nói lung tung gì kia? Anh ấy làbạn trai của chị gái đấy!”.
Trâu Tướng Quân hằn họctrợn mắt nhìn cô nhưng cũng không biết nói gì. Dưới cái nhìn bất mãn của ngườiphụ nữ đó, anh chỉ thấy toàn thân nóng bừng, khuôn mặt cũng dần đỏ lựng.
“Vậy thì hãy đối xử tốtvới Trích Tiên nhé!”, người phụ nữ nói, ngữ khí đã trở nên khô cứng hơn. Bàđứng dậy, đem chiếc áo len mới đan được một nửa ra ướm thử lên người Ngụy Nhất,lúc này, bà đứng quay lưng về phía Trâu Tướng Quân.
Ngụy Nhất khuôn mặt lộrõ vẻ hạnh phúc, đi đi lại lại trong phòng, hồn nhiên hơn thường ngày rấtnhiều.
Khoảng hai tiếng sau, côy tá mở cửa bước vào, nói đã đến giờ bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi.
Hai người phụ nữ, mộtgià một trẻ lại bịn rịn không rời, lưu luyến chào tạm biệt.
Từ bệnh viện đi ra, NgụyNhất lại trở về trạng thái như cũ. Dường như chỉ trong chốc lát, từ một đứa trẻđã là một người trưởng thành.
Đúng lúc mặt trời chiếunhững ánh nắng gay gắt, chiếc áo sơ mi của Trâu Tướng Quân vừa khô được khônglâu giờ lại ướt mèm.
Trâu Tướng Quân đi đượcmột đoạn, người đầy mồ hôi, áo khoác, áo vest đều được cởi ra hết, cà vạt cũngxộch xệch, khuôn mặt nhếch nhác. Ngụy Nhất thấy anh ta quả thực rất sợ nóng,liền nở một nụ cười xinh xắn nói: ”Đã bảo đừng mà anh lại cứ đi theo!”, sau đó,bàn tay nhỏ xinh xắn xòe ra trước mặt anh, “Anh sợ nóng, để em cầm quần áo giúpcho”.
Trâu Tướng Quân không hềkhách khí, quả nhiên dúi chiếc áo khoác vào tay Ngụy Nhất. Tiếp tục đi theo saucô, chốc chốc lại than vãn sao bệnh viện cách xa bến xe buýt thế, lúc lại ngoạcmiệng kêu khát, ngó nghiêng khắp nơi tìm nước uống. Sau khi tâm trạng mâu thuẫncủa Ngụy Nhất được giảm bớt, bản tính ôn hòa lại hiện rõ, nụ cười cũng nhiềuhẳn lên, an ủi anh rằng: “Sắp tới bến xe rồi”.
Thấy Trâu Tướng Quân mồhôi nhễ nhại, chiếc sơ mi trắng đã lấm lem vệt mồ hơi, mỗi khi đi tới một bóngrâm nào đó đều lười nhác dừng lại một chút, trước đó luôn giữ bộ mặt với khíthế hiên ngang, giờ lại khát tới nỗi khản tiếng lệch miệng, khiến hình tượngcao quý, vô cùng xa vời của anh ta thường ngày trong chốc lát đã trở nên rấtcon người, sinh động và sáng lạn hơn.
Trong bụng Ngụy Nhấtthầm cười nhạo sự cao quý của anh ta, ngoài miệng nói: “Sợ nóng thế cơ à? Vậythì nghỉ một lát đi”.
Trâu Tướng Quân cũngkhông buồn để ý tới việc chiếc quần đang mặc có đắt giá hay không, lập tức ngồibệt xuống.
Ngụy Nhất lấy từ trongtúi ra một chai nước, vặn nắp chai, chậm rãi uống một ngụm.
Trâu Tướng Quân nhìn thấy,lập tức bàn tay to lớn vươn ra, miệng thì hét toáng lên: “Biết anh khát mà bâygiờ mới chịu lấy ra! Đưa đây!”.
Ngụy Nhất chăm chú nhìnvào bàn tay to lớn đang đưa ra trước mặt cô, do dự nói: “Cái này là của em…”.
“Đồ con gái nhỏ nhen,lát nữa về anh sẽ mua cả xe nước cho em”, Trâu Tướng Quân đứng dậy định giậtlấy chai nước.
“Đây là… là nước em đãuống rồi”.
Trâu Tướng Quân đâu để ýnhiều đến vậy, giằng lấy dốc thẳng miệng, một hơi uống hơn nửa chai. Ban đầu,Trâu Tướng Quân nóng khát khó chịu, chỉ muốn uống để giải tỏa cơn nóng rát ở cổhọng, chứ nào để ý xem đó là nước gì. Uống ừng ực một hơi, đến ngụm cuối cùng,cổ họng anh phát ra một tiếng dễ chịu. Uống nước xong, anh mới hồi tưởng lại dưvị trong miệng, chua chua ngọt ngọt, thanh khiết sảng khoái. Nhìn lại chainước, vẻ mặt rất tâm đắc, hỏi: “Đây là nước gì vậy, mua ở đâu? Hương vị khôngtồi”.
“Đó là nước chanh, em tựlàm”.
“Em?”, Trâu Tướng Quânhết sức kinh ngạc, không dám tin, nhắc lại lần nữa, “Em tự làm á?”.
“Vâng”, Ngụy Nhất mỉmcười rạng rỡ, “Đơn giản lắm, bởi bây giờ đang là mùa chanh. Đầu tiên, rửa chanhthật sạch, thái lát, bỏ vào lọ kín, cho thêm chút đường trắng. Một thời giansau, khi chanh đã ngấm đường, tiết ra nước thì lấy một chút nước đó pha vớinước trắng, thêm ít mật ong là có nước chanh để uống ngay thôi”, Ngụy Nhất liếnthoắng hướng dẫn cách làm cụ thể cho anh ta, cũng không nghĩ rằng vị đại thiếugia này sẽ đích thân làm mấy việc vặt vãnh đó.
“Em tự làm á?”, TrâuTướng Quân vẫn quanh quẩn với vấn đề đó, thấy thật siêu việt, “Ai dạy em vậy?”.
“Dì em, em còn học dìnấu ăn nữa”, Ngụy Nhất cười hì hì, khuôn mặt lộ vẻ sùng bái, “Có phải dì em rấtcừ không? Không những thế, hồi còn trẻ dì vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, nếu dì trẻthêm hai mươi tuổi nữa thì em đảm bảo, nếu anh theo đuổi, chắc chắn dì chẳngthèm để ý tới anh đâu!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!