Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 48
Lần thứ hai Trâu TướngQuân bước vào trong khu ký túc xá nữ, Nam Nam lại nghênh ngang theo vào. Hóara, cánh cổng sắt to lớn của ký túc lại không hề hấn gì với cô nàng mèo nhậpngoại này, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Khi Nam Nam bất ngờ đi vào, rất đượcmấy cô gái trong phòng chào đón, đến khi để ý mới thấy phía sau lưng cô ả còncó kẻ đi cùng, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên và mừng rõ. Nam Nam dẫn theo bachú mèo con đến như một kỳ tích.
Lũ mèo con rất đáng yêunhưng không được thừa hưởng nhiều đặc điểm di truyền từ mẹ, chúng đều gầy, đámlông vàng vàng trắng trắng, không khác mấy so với đám mèo đất. Xem ra, mặc dùhuyết thống của đám mèo hoang không cao quý nhưng không thể coi thường khả năngsinh sản và duy trì nòi giống của chúng.
Nhưng Nam Nam không hềbiết rằng lũ mèo con mà cô ả sinh ra lại khác với mình, cô ả vẫn dành cho lũcon tình yêu thương sâu đậm của một người mẹ, không bởi vì ngoại hình “quêmùa” của lũ con mà bủn xỉn tình yêu thương.
Cả phòng Ngụy Nhất đềubăn khoăn suy nghĩ, nếu để mấy chú mèo con tiếp tục lang thang theo mẹ thì thậtvô trách nhiệm, giống như việc sinh con ra rồi lại không chăm sóc, giáo dụcchúng đến nơi đến chôn. Vậy là, cả phòng quyết định, mỗi người đem một con vềnhà nuôi, để chúng được hưởng sự giáo dục có quy tắc của gia đình, sửa đổi tínhxấu hay rình bắt chuột của chúng. Ngụy Nhất có trách nhiệm mang Nam Nam về.
Thời gian trôi đi nhanhchóng, nếu chăm chú lắng tai nghe thì có thể nghe thấy tiếng trôi vèo vèo củanó.
Khi đã chính thức qualại với Trâu Tướng Quân, cô mới biết ngày nào anh cũng bận rộn với biết baoviệc của công ty. Trước đây, Ngụy Nhất chỉ biết việc hằng ngày của anh là chơimạt chược, đấu địa chủ và chơi gái. Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Nền kinh tế của TrungQuốc trong mấy năm gần đây phải đối mặt với các vấn đề khó khăn như tăng trưởngbong bóng, kinh tế đình trệ, lạm phát… Trong hoàn cảnh đầy biến động đó, Tậpđoàn La Thái Tông vẫn đứng vững, mặc dù không thể tách khỏi nguyên do từ thếlực lớn lạnh của Bộ trưởng Trâu nhưng trên thực tế, tập đoàn cũng có những điểmmạnh hơn những công ty khác.
Tạm thời không nói tớibộ máy quản lý hùng hậu, chỉ nói riêng về uy thế của tòa nhà làm việc của tổngcông ty cũng đủ khiến một vài doanh nghiệp vừa và nhỏ chạy theo không kịp. Mỗilần đi cùng Trâu Tướng Quân tới tòa nhà làm việc của Tổng công ty La Thái Tông,trong sâu thẳm tâm trí, Ngụy Nhất đều không ngừng khảng khái thốt lên:”Chủ nghĩa tư bản rốt cuộc đã bóc lột của người dân bao nhiêu tiền cơchứ?”.
Phòng làm việc của TrâuTướng Quân ở trên tầng cao nhất, độc chiếm cả một tầng. Bên trong, ngoài nhữngthiết bị văn phòng cao cấp còn có cả phòng ngủ, phòng đọc sách, nhà vệ sinh,thậm chí còn có cả phòng bếp nữa. Trước khi gặp Ngụy Nhất, phần lớn thời gianTrâu Tướng Quân đều ngủ ở đây. Có câu thỏ khôn làm ba hang, con thỏ Trâu TướngQuân này cũng thật nhiều hang động, rõ ràng là vô cùng khôn khéo rồi.
Lần đầu tiên tới phònglàm việc của Trâu Tướng Quân, Ngụy Nhất còn rụt rè, rón rén, lúc thì đánh vỡmáy lọc nước, lúc lại đến nhà vệ sinh rồi không tìm được đường quay lại. Khitới nhiều lần, đã thành ngựa quen đường rồi thì cũng có thể thành thục tướinước cho cây xương rồng, một mình đi vào tòa nhà còn có thể tự nhiên đón nhậnnhững cái cúi chào đầy lễ phép của nhân viên bảo vệ và nhân viên lễ tân.
Ngụy Nhất cau mày suynghĩ hồi lâu, đề cao tính cẩn thận của Tiểu Trương – thư ký của Trâu TướngQuân, quyết định đưa Nam Nam tới phòng làm việc của anh để nuôi dưỡng. Mối hiềmkhích của Trâu Tướng Quân với con “mèo Tây” này chủ yếu là do têngọi. Mỗi lần Ngụy Nhất gọi “Nam Nam, ăn cơm thôi”, anh và con mèo đólại cùng hào hứng chạy về phía bàn ăn, mối hận này không thể đội trời chungđược. Đương nhiên Trâu Tưóng Quân không đồng ý việc đưa con mèo mẹ này về phònglàm việc của mình. Nhưng anh không thể thắng nổi khuôn mặt méo xệch, giàn giụanước mắt của Ngụy Nhất: “Sao anh không yêu các động vật bé nhỏ như emvậy?”. Thế là Trâu Tướng Quân đành buông súng đầu hàng. Việc đưa Nam Namvào văn phòng của Trâu Tướng Quân cũng phải tốn nhiều công sức. Hôm đó, ngườibảo vệ có việc gia đình nên đã tìm một người đồng hương tới làm thay một thờigian. Người đó rất thật thà, làm việc nghiêm túc. Thấy Ngụy Nhất lưng đeo cặpsách, tay ôm một chú mèo rất lớn định vào công ty, anh ta liền đường hoàng chạyra ngăn Ngụy Nhất lại, chỉ vào tấm biển nội quy phía sau lưng, giọng nói rõràng mạch lạc, “Cô bé, không được mang động vật vào trong tòa nhà”,khiến Ngụy Nhất tiên thoái lưỡng nan, vô cùng bối rối.
Lúc đó, cô nhân viên lễ tânđang chuyện phiếm với đồng nghiệp, bắt gặp cảnh phu nhân của chủ tịch hội đồngquản trị lại đang bị người đồng hương của bảo vệ lôi ra một bên nghe giáo huấn,cô sợ toát mồ hôi, vội vàng chạy ra, hét lên. “Để cô ấy vào! Anh có biết cô ấylà ai không?”.
“Cô ấy là ai? Công ty đãcó quy định, chúng ta phải chấp hành nghiêm túc, dù cô ấy có là phu nhân củachủ tịch hội đổng quản trị cũng không được!”, người đồng hương nói tiếngThiểm Tây, âm vực hùng hồn, mạnh mẽ.
Một câu nói khiến cônhân viên liên tục thay đổi sắc mặt, lúc trắng bệch ra, lúc lại tái xanh, tronglòng cô vừa khâm phục vừa đồng tình với người đồng hương đó. Ngụy Nhất thấy rấtnhiều khách hàng đều dừng bước nhìn mình nên sợ gây thêm phiền hà cho công tyliền cúi đầu định đi ra ngoài. Người đồng hương đó hào hứng vì mới được nhậnchức, chuyện bé xé ra to, đang có hứng giáo huấn người khác, đâu dễ dàng buôngtha như vậy. Anh ta liền túm lấy cặp sách của Ngụy Nhất, lớn tiếng mắng mỏ. Anhta dốt nát gàn dở nhưng bản lĩnh làm quan trọng hóa vấn đề lại được rèn luyệnrất thành thục, cuối cùng chuyện đó cũng truyền tới tai Trâu Tướng Quân. TrâuTướng Quân đang bận họp, đành phải dừng giữa chừng, sa sầm nét mặt chạy xuốnghiện trường, liền nhìn thấy người bảo vệ đó đang đỏ mặt tía tai kéo lấy cặp sáchcủa Ngụy Tiểu Trư, còn cô ấy thì giàn giụa nước mắt
Trâu Tướng Quân vừa tới,mọi người đều tự động nhường đường cho anh.
Người đồng hương đó làngười đã được chứng kiến nhiều chuyện, ở quê, anh nhiều lần đích thân tổ chứccác buổi chiếu phim ngoài trời. Lúc này, thấy khí thế của Trâu Tướng Quân, biếtđó là một người quản lý đích thực, liền bước tới cung kính bẩm báo, dùng ốngtay áo chùi chùi chỗ nước bọt băn tung tóe hai bên mép, khinh miệt chỉ vào NgụyNhất “Còn nói cô ta là nhân vật to lớn gì chứ, tôi yêu cầu cô ta trình thẻlàm việc, cô ta không có, hỏi cô ta có phải là giám đốc không, cô ta cũng nóikhông phải. Cô ta có thể là nhân vật to lớn gì chứ?”.
Sắc mặt của Trâu TướngQuân vẫn hết sức lạnh lùng, kéo Ngụy Nhất lại bên mình, nói với anh ta:”Anh làm việc rất tốt, rất có trách nhiệm. Tiểu Trương, lương tháng củaanh ta là bao nhiêu? Trả cho anh ta ba tháng tiền lương”.
Đám đông ồ lên kinh ngạccòn người đồng hương kia rất đắc ý. Trâu Tướng Quân dừng lại một chút, nóitiếp: “Cô ây không phải là nhân vật gì to lớn, mà chỉ là vợ tôithôi”.
Nói xong, anh cúi ngườixuống giúp Ngụy Nhất lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trở vềtrạng thái nghiêm nghị: “Lĩnh lương xong rồi thì có thể đi. Anh không cầnlàm việc ở đây nữa”.
Người đổng hương đang vuisướng, nghe được câu nói đó, nét hổ hởi còn chưa kịp tan biên, anh ta sữngngười lại, hét lên: “Vì sao chứ?”.
“Bởi vì tôi chínhlà chủ tịch của La Thái Tông”.
Trâu Tướng Quân nóixong, cầm tay Ngụy Nhất, đưa cô vào trong thang máy dành riêng cho chủ tịch.
Trong thang máy, TrâuTướng Quân nâng cằm Ngụy Nhất lên, tận tụy giúp cô lau khô nước mắt. Khuôn mặtđầy sức hấp dẫn đó chỉ thể hiện sự dịu dàng trước mặt Ngụy Nhất, mê hoặc tớinỗi không ai có thể cưỡng lại được. Ngụy Nhất sau một hồi ngẩn ngơ, thầm nghĩ,người đàn ông này sao lại đẹp như vậy?
Trâu Tướng Quân tiếp tụcxoa xoa lên mặt Ngụy Nhất một hồi, cau mày nói: “Lúc em khóc sao lại xấunhư vậy?”.
Ngụy Nhất hằn học đáchân một cái, quay người đi không thèm để ý tới anh.
Xem ra, thân thế của NamNam quả là phi phàm, đuổi một người bảo vệ mới đổi được vị trí của cô là ởđây. Nó lại rất không biết ơn, không cần nói tới việc hằng ngày nó giành mấtphần cá mà Ngụy Nhất làm cho Trâu Tướng Quân, điều đáng ghét nhất đó là chỉ cầnđể nó một mình trong phòng làm việc, nhất định nó sẽ làm rối tung đống giấy tờ,văn bản lên, nếu có người ở đó, nó lại làm ra vẻ cao quý, lười biếng, vô tội.
Nam Nam quả thật là mộtcô “mèo Tây” bất chấp đạo trời phép nước và có suy nghĩ sâu xa.
Hè đến, Ngụy Nhất vàNguyệt Nguyệt cùng làm thêm ở một công ty nhỏ, quyết định ở lại trong ký túc.Trâu Tướng Quân không chịu, vừa đấm vừa xoa, lúc thì nói là trong ký túc khôngcó điều hòa, nóng thế người sẽ nổi đầy rôm sảy, lúc lại nói là ký túc vắngngười thế sẽ có nhiều chuột, khi thì nói ký tức đổi người quản lý rồi, anhkhông tiện đến gặp cô, cuối cùng lại buông một câu phớt lò: “Nếu em khôngđến ở cùng anh, anh sẽ phóng sinh con mèo đó”. Ngụy Nhất bất đắc dĩ, đànhdọn về ở cùng Trâu Tướng Quân, lần này có thể coi như hai người đã sống chungtheo đúng nghĩa nhất. Trâu Tướng Quân vô cùng vui sướng, hằng ngày, dù muộn thếnào anh cũng cố gắng về nhà, đối xử với Ngụy Nhất rất tốt.
Mới bắt đầu kỳ nghỉ hè,Ngụy Nhất liền nhận được điện thoại của bà Ngụy, bà không nói rõ nguyên do, chỉhỏi cô hôm đó có về nhà ăn cơm không. Ngụy Nhất rất ngạc nhiên vì bà Ngụy trướcgiờ chưa từng hỏi chuyện cơm nước của cô, nhưng cô cũng không nghĩ ngợi gìnhiều, nói không về và đang sống chung với Trâu Tướng Quân. Bà Ngụy không nóithêm gì nữa, không mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt, cúp máy.
Cái miệng của Trâu TướngQuân được Ngụy Nhất chăm sóc thành quen, các món ăn ở nhà hàng giờ không cònhợp khẩu vị với anh nữa. Mỗi buổi tối, cứ đến giờ cơm là anh lại nhớ tới NgụyNhất và các món ăn cô nấu. Dù Ngụy Nhất còn nhỏ tuổi nhưng lại đảm nhiệm vaitrò người vợ một cách rất hiền thục, đảm đang, chăm chỉ nấu ăn và làm những mónbánh mà Trâu Tướng Quân thích, mọi việc trong nhà đều được cô thu xếp chu đáo.Cô Tần vài lần đã ôm trán làm vẻ rầu rĩ: “Ôi chao, ngay cả Nám Nám giờ cũngkhông còn cần cô nữa rồi, cô phải rút lui an toàn thôi”.
Ánh mặt trời mùa hè thậtgay gắt, cô nữ sinh Ngụy Nhất ngày nào cũng chạy đi chạy lại ngoài đường cùngNguyệt Nguyệt nên đã đen đi nhiều, bắp chân cũng rắn chắc hơn, xern ra lại càngtrẻ trung, khỏe mạnh. Hằng ngày, buổi sáng cô đi làm, tối về lại nấu cơm, cònbận rộn hơn cả Trâu Tướng Quân. Dù bận rộn đến mấy nhưng cuộc sống của cô rấtphong phú, trạng thái tinh thần cũng tốt, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ.
Một buổi chiều trong kỳnghỉ hè, Ngụy Nhất nhận được điện thoại của Ngụy Đông Cốc. Trong suốt hai mươinăm qua, số lần mà Ngụy Đông Côc chủ động gọi điện cho cô con gái út có thể đếmđược trên đầu ngón tay, Ngụy Nhất nhìn màn hình di động hiện lên chữ”Bố”, cô ngẩn người ra hồi lâu mới ấn nút nghe. Qua điện thoại, côcảm thấy giọng nói của Ngụy Đông Cốc khản đặc, có vẻ đã già đi nhiều. Ngụy Nhấtvà bố từ trước đến giờ chẳng có chuyện gì để nói nhiều, sau vài câu khách sáomở đầu, lại có phần ấp úng giữa chừng. Ngụy Nhất nghi hoặc hỏi: “Bố, có chuyệngì sao?”.
Ngụy Đông Cốc ngữ khíbình thản, dừng lại một chút, nói: “Ngày mai nhà ta làm món thịt hầm màcon thích ăn nhất, có về nhà ăn cơm không?”.
Ngụy Nhất tiện tay lậtgiở cuốn tạp chí, cắn một miếng nho, nói: “Ngày mai con còn phải đi làm,chắc không về được đâu, con và Trâu Tướng Quân ăn cơm ở nhà là được rồi”.
Ngụy Đông Cổc dường nhưthở hắt ra một hơi, sau đó mới chậm rãi nói: “Ban nãy ngủ một giấc, bố lạimơ thấy dì của con”.
Trái tim Ngụy Nhất nhóilên đau đớn, quả nho trên tay lăn xuống đất, cô không biết phải phản ứng thếnào.
Vài giây sau, giọng nóicủa Ngụy Đông Cốc có phần do dự, hỏi: “Bà ấy… bà ấy… trước khi rađi… có nói gì không con?”.
Ngụy Nhất ngồi ngây ramột lát, thật thà nói: “Dì nói rất muốn gặp bố”.
Ngụy Đông Cốc nghe thấycâu đó, phản ứng có phần sốc nổi, lại ôm ngực ho không ngớt, Ngụy Nhất vội vànghỏi: “Bố, bố không khỏe sao?”.
Ngụy Đông Cốc mãi mớicắt được cơn ho, thở dài một tiếng não nề, nói: “Văn Tú, dì của con đó, bốbỗng nhiên… thây nhớ bà ấy, rất nhớ bà ấy”.
Dường như câu nói này,ngoài Ngụy Nhất ra thì nói với ai cũng không có tác dụng gì, vậy là ông quyếtđịnh gọi điện cho Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất thấy đau nhóinơi lồng ngực, cứng cỏi nói: “Con còn có chút việc”, sau đó liền cúp máy.
Trâu Tướng Quân ngồi bêncạnh, thấy hai mắt Ngụy đỏ hoe, nước mắt lại ngân ngấn. Anh bước tới trước ômcô vào lòng, hôn lên trán cô rồi khẽ nói: “Tiểu Trư, còn có anh nữamà”.
Ngụy Nhất sà vào vòngtay của Trâu Tướng Quân, rất lâu sau mới ngước mắt lên: “Khi nói chuyện bố horất nhiều, hình như ông bị cảm. Anh nói xem, em có nên về thăm nhàkhông?”.
Trâu Tướng Quân đưa taynghịch nghịch mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cô, nói: “Được chứ, khi nào rảnh,anh sẽ đưa em về thăm nhà”.
Đêm đó, Ngụy Nhât khôngngủ được, cô cứ trằn trọc mãi, hết quay bên này lại sang bên kia, nghĩ mãi vềcâu hỏi thăm của Ngụy Đông Cốc về mẹ. Thầm nghĩ, mẹ con đã chờ đợi cả cuộc đời,cuối cùng ôm hận mà ra đi, bố sống đến một độ tuổi nhất định, ngủ một giấc,bỗng có giấc mơ đó mới nhớ ra còn có một người như vậy! Thật buồn cười, cũngthật đau lòng.
Con người, thường đếnkhi già mới hồi tưởng, nhớ về những người vấn vương tình cảm với mình khi còntrẻ. Xem ra, một doanh nhân lẫy lừng như Ngụy Đông Cốc cũng không thể thoátkhỏi sự truy đuổi của tuổi tác. Quả thật là ông đã già rồi.
Nghĩ tới những điều này,mối oán hận trong lòng Ngụy Nhât đối với bố cũng được vơi đi phần nào.
Nhưng thời gian rỗi củaTrâu Tướng Quân lại giống như báu vật, vì vậy, kế hoạch về thăm Ngụy Đông Cốccủa hai người vẫn chưa thực hiện được. Cứ lùi thời hạn mãi, chớp mắt một cái đãtới trung tuần tháng Tám rồi.
Công việc làm thêm trongmùa hè của Ngụy Nhât sắp kết thúc, ngày nào cô cũng rất nhàn rỗi, cứ đi đi lạilại trong nhà, sắp xếp lại các vật dụng trang trí, mang đống chăn mùa đông raphơi, học thêm vài món ăn mới. Ngày nào cũng nhẹ nhàng, êm ái trôi qua, nhànrỗi đến mức giống như một con thiên nga trắng muốt được nuôi dưỡng trong lồngvậy.
Ngụy Nhất có biệt tàitrong lĩnh vực bếp núc, các món do cô tự nghĩ ra có mùi vị rất đặc biệt khiếnTrâu Tướng Quân không ngớt lời khen ngợi. Hôm đó, Trâu Tướng Quân vừa vào tớicửa đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng, tay cũng chẳng kịp rửa, bốc ngay mộtmiếng thịt bỏ vào miệng. Vừa thỏa mãn cơn đói vừa nói lý lẽ với vợ “đầuóc không linh hoạt nhưng tài nghệ nấu ăn bậc nhất” này, khiến Ngụy Nhấtphải kiễng chân lên để véo tai anh.
“Hừ, cuộc sống giađình cũng phóng đãng gớm nhỉ!”, một giọng nói đầy nhạo báng vọng lại từphía cửa. Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân đều quay ra nhìn, thì ra chính là NgụyTrích Tiên!
Sắc mặt của cô ấy rấtkhông tốt, hai mắt đỏ hoe, hình như vừa khóc xong.
“Sao cô lại vàođược đây?” sắc mặt của Trâu Tướng Quân lập tức sa sầm lại.
“Cửa không khóa nêntôi vào, không được sao?”
Ngụy Nhất đã kịp phảnứng lại, cho dù quan hệ không thân thiết nhưng cũng là chị của mình, người đếnnhà là khách, không thể lạnh nhạt được. Cô vội vàng chạy tới kéo tay Ngụy TríchTiên: “Chị, mới về nước sao? Đã ăn cơm chưa?”. Ánh mắt cô lại đưa raphía chị, xem người đó có cùng về không.
Ngụy Trích Tiên lạichẳng thèm đáp lời, gõ mấy tiếng lộc cộc từ đôi giày cao gót xuống nền nhà theobước chân, đến trước mặt Ngụy Nhất, một cái tát như trời giáng, mở miệng mắngnhiếc: “Tao nói cả nhà đều không mời được mày về, thì ra mày ở đây tằngtịu với đàn ông!”. Cái tát manh đến nỗi khiến Ngụy Nhất mất đà, ngã ngồixuống chiếc ghế sau lưng cô.
Trâu Tướng Quân nổigiận, xông ngay tới, lớn tiếng quát lên: “Cô giở cái trò thần kinh gìvậy?”.
Ngụy Nhất một tay ôm má,một tay kéo Trâu Tướng Quân lại, nhìn thẳng vào Ngụy Trích Tiên, xem chị ấymuốn làm gì.
Ngụy Trích Tiên lạnhlùng nói: “Tôi quản giáo người em bất hiếu của nhà tôi, liên quan gì tớingười ngoài như anh?”.
Trâu Tướng Quân nổi giậnlôi đình, gay gắt nói: “Đừng nghĩ rằng cô là phụ nữ thì tôi không dám độngtay với cô! Người ngoài cái gì? Tôi đã là chồng hợp pháp của cô ấy!”.
Sắc mặt của Ngụy TríchTiên bỗng trờ nên trắng bệch, ngờ nghệch, không dám tin vào tai mình, chăm chămnhìn Trâu Tướng Quân: “Nghĩa là thế nào?”.
“Cút…”, TrâuTướng Quân chỉ ra phía cửa, nghiến răng nói.
Ngụy Trích Tiên đã kịptrấn tĩnh, hằn học nhìn Ngụy Nhất, nhả từng câu từng chữ một: “Tao vốn chỉnghĩ mày đố kị vì tao xinh đẹp hơn mày, vì vậy, từ nhỏ mày đã lạnh nhạt vớitao. Không ngờ, mày đúng là đồ máu lạnh! Bố có oán thù sâu xa gì với mày? Ôngấy ốm nặng, mày cũng không thèm đi thăm? Nhà họ Ngụy chúng ta nuôi một conchó, nuôi đến hai mươi năm nó cũng còn biết vẫy vẫy đuôi mừng rỡ, còn nuôi màythì có ích lợi gì chứ?”.
Ngụy Nhất và Trâu TướngQuân đều sững người, Ngụy Nhất đứng bật dậy, hỏi: “Bố sao vậy?”.
“Ha ha! Tao ở nướcngoài, mày ở ngay cạnh bố bây giờ lại hỏi tao là bố sao vậy. Tao hỏi mày, màycòn đáng là con gái bố không? Tao ở nước ngoài mà còn biết rõ tin tức ở nhà hơnmày, mày nhìn lại mình đi, suốt ngày nhàn nhã ở đây, sớm ăn tối uống, vô cùngsa đọa, nuôi mày thì có ích gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ vô ích! Tao nghe nói,lúc bố ốm nặng, muốn được gặp mày nên đích thân gọi cho mày, thế mà mày cũngkhông về. Trái tim của mày bị chó gặm rồi à? Hả? Tao nói cho mày biết, bố bâygiờ đã… đã sắp không thể gắng gượng được nữa rồi, nếu không phải vì bố muốngặp mày thì tao cũng chẳng thèm đến đây tìm, nhà họ Ngụy này coi như không cóngười như mày! Tao đã chuyển lời xong mày có muốn về hay không thì tùy! Tùymày!” Nói xong, Ngụy Trích Tiên cũng nước mắt giàn giụa, nhìn Trâu TướngQuân một cái rồi quay người bước đi.
Chân tay Ngụy Nhất lạnhngắt, chỉ cảm thấy như có ai đó đang đánh rất mạnh vào lồng ngực mình, hết cúnày tới cú khác khiến cô cảm thấy thật khó thở, cô lao theo Ngụy Trích Tiênhỏi: “Chị, bố bị bệnh gì?”.
Ngụy Trích Tiên đã đi ratới cửa, dừng một chút nhưng không quay người lại, ngữ khí cũng bớt gay gắt,nói một câu thật thương tâm: “Ung thư phổi… giai đoạn cuối”.
Ngụy Nhất lảo đảo, phảivịn vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể đứng vững.
Khi Trâu Tướng Quân láixe đưa Ngụy Nhất tới bệnh viện, ngoài cửa phòng cấp cứu đã đông nghịt nhữngngười họ hàng đứng chờ. Thấy Ngụy Nhất tới, thần sắc của mọi người đều rất phứctạp.
Ngụy Nhất không còn thờigian để ý tới những người khác, nước mắt làm mọi thứ trước mặt cô trở nên mờảo, chỉ có thể nhìn lờ mờ thấy bóng người, mang máng biết rằng người đang cauđôi mày rậm kia là Trâu Tướng Quân.
Ngụy Đông Cốc với sảnnghiệp to lớn, một doanh nhân uy thế lẫy lừng đã ở vào những giây phút cuối củacuộc đời.
Y tá ngăn không cho NgụyNhất vào, Ngụy Nhất khóc lóc gào lên: “Đó là bố tôi, đó là bố tôi…”.
Y tá bây giờ mới cho côvào, sau đó hỏi rõ thân phận con rể của Trâu Tướng Quân mới tiếp tục nhườngđường, tất cả những người còn lại đều phải đứng đợi bên ngoài.
Hóa ra, huyết thốngkhông có chuyện là thân hay không thân, mà chỉ là sâu sắc hay không sâu sắc.
Ngụy Nhất vừa nhìn thấyngười bố nằm trên giường bệnh, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Giờ đây nhớ lại, lần gặpbố gần đây nhất đã mấy tháng rồi. Cái tát ngày hôm nay Ngụy Trích Tiên dành chocô, thực ra còn quá nhẹ, cô đúng là một đứa con bất hiếu. Dù rằng Ngụy Đông Cốcđối xử không tốt với mẹ cô, nhưng đó cũng đã là ân oán của đời trước, suy chocùng, cô là con gái của ông, ông cũng đã nuôi dưỡng cô khôn lớn, công ơn nuôidưỡng sao có thể một nét phác họa là hết được.
Lúc này, hai mắt củaNgụy Đông Cốc đang nhắm chặt, toàn thân cắm đầy các đầu dây dợ, sắc mặt nhợtnhạt, hai má hõm sâu, không còn chút thần thái uy nghi như những năm trước đâynữa.
Bà Ngụy hai tay bịtmiệng, lặng lẽ rơi lệ, nhìn thấy Ngụy Nhất, bà lau nước mắt rồi nói với NgụyNhất: “Bố con vẫn tỉnh đấy, con gọi ông ấy đi”.
Ngụy Nhất ngoan ngoãngọi một tiếng: “Bố…”, cô cố gắng kiềm chế tiếng nức nở của mình, nướcmắt càng lúc càng giàn giụa.
Ngụy Đông Cốc quả nhiênvẫn tỉnh, ông yếu ớt mở mắt ra, thấy cô con gái út đã tới, cố gắng nở một nụcười, khó nhọc đưa tay lên gỡ máy thở oxy trên miệng.
Y tá vội bước tới giúpông, Ngụy Đông Cốc lại đưa tay về phía Ngụy Nhất, Ngụy Nhất chần chừ trong giâylát, cuối cùng cùng nắm chặt lấy tay ông. Đôi tay đó xa lạ mà khô gầy biết bao!
“Bố”, Ngụy Nhất lạikêu lên.
“Bố”, bố đừng quáxúc động, sẽ tốt thôi mà”, Ngụy Trích Tiên đứng bên cạnh nói, giọng nóicủa cô lúc này cũng mang theo tiếng nức nở.
“Bố… bố…”,Ngụy Nhất không biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết luôn miệng gọi bố. Từnhỏ, cô chưa từng gọi bố một cách thân thiết, bây giờ tiếng gọi ấy gượng gạo,trúc trắc đến nỗi khiến người ta thổn thức. Trong lòng cô vô cùng trống trải,lo sợ, sợ gọi hết câu này, lại không có câu tiếp theo nữa.
Đôi mắt của Ngụy ĐôngCốc cứ đờ đẫn nhìn Ngụy Nhất, ông đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô. Ngụy Nhấtvội khom người xuống, để bàn tay gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương đó chạm lênmặt mình, khe khẽ, lướt nhẹ. Ngụy Đông Cốc biết rõ không thể cầm cự lâu thêmnữa, ông đã tỉnh ngộ một điều, cả đời ông đã nợ Phan Văn Tú và đứa con gái nàyquá nhiều, quá nhiều, giờ muốn bù đắp nhưng đã muộn, chỉ có thể đau xót nhìnđứa con gái nhỏ, hận ông Trời không cho ông thêm mười năm nữa. Trong giây lát,nước mắt của ông cũng nhạt nhòa.
Ngụy Nhất khóc đến hụtcả hơi. Tại sao những ngưòi thân thiết nhất của cô, lần gặp gỡ nào cũng đều lànhững cảnh tượng bi thương thế này. Cô hận bản thân mình trước đây có nhiềuthời gian nhưng cứ nhàn rỗi rong chơi, không về nhà chăm lo cho bố; hận mìnhtrước đây có bao nhiêu nước mắt lại để chúng tuôn rơi vì những người đàn ông,chưa từng khóc vì bố; hận bản thân trước đây chữ nghĩa đầy mình mà chỉ thươnghoa tiếc nguyệt, chưa bao giờ viết một dòng về bố…
Tinh thần của Ngụy ĐôngCốc dường như đã khá hơn một chút, đôi mắt sáng hơn, khẽ thốt lên từ cổ họng:”Nhất…”.
Ngụy Nhất vội vàng laotới, nắm lấy tay bố, nói: “Con đây bố”.
“Nhất Nhất… thalỗi cho bố…”
“Bố, bố rất tốt!Bố, con không giận bố… bố đừng nói nữa…”
Cảm giác thật bất lực,cô trân trối nhìn người thân của mình giành giật những giây phút cuối cùng củacuộc đời, còn bản thân mình tràn trề sức lực lại không thể giúp gì được dù chỉmột chút
“Con… gái… củabố…”, Ngụy Đông Cốc kêu lên một tiếng cuối cùng rồi nhắm mắt. Cũng khôngbiết ông gọi Ngụy Trích Tiên hay Ngụy Nhất. Hai cô con gái cùng lao tới, đaukhổ gào khóc.
Bác sĩ ghi lại thời điểmông từ trần.
Tiếp sau đó là phầntuyên đọc di chúc của luật sư, Ngụy Đông Cốc dành phần lớn sản nghiệp của mìnhcho vợ, dành toàn bộ cổ phần của mình tại Tập đoàn Ngụy Thị cho con gái lớn làNgụy Trích Tiên, hai hệ thống cửa hàng ở vùng ngoại thành, ông dành cho con gáinhỏ Ngụy Nhất…
Ngụy Nhất dường nhưchẳng nghe thấy gì cả, cô quỳ trước linh cữu của bố, khóc hụt cả hơi.
Trâu Tướng Quân nhăn mặtnhíu mày, nghi hoặc liếc nhìn vào bức di chúc trong tay vị luật sư đó nhưngcũng không góp lời tham gia.
Ngụy Nhất khóc lóc vậtvã một hồi, bỗng trở nên điềm tĩnh, lạnh lùng. Cô lau khô nước mắt rồi đứng lênđi ra ngoài, cũng không chào ai cả. Trâu Tướng Quân vội vàng đuổi theo sau.
Đi đến cổng bệnh viện,Ngụy Nhất quay người lại nói với Trâu Tướng Quân, ngoài tinh thần mệt mỏi vàgiọng nói khàn đặc, tất cả những thứ khác đều như ngày bình thường. Ngụy Nhấtnói, “Anh còn chưa ăn cơm, anh về ăn cơm đi. Em sẽ về trường mộtmình”, cô dừng lại một chút, mệt mỏi hỏi lại: ”Đừng đi theo em nữa, đượckhông?”.
Mặc dù đó là câu hỏinhưng hỏi xong lại không đợi trả lời cô cứ thế đi thẳng, giơ tay vẫy một chiếctaxi và biến mất trong màn đêm.
Trâu Tướng Quân đã phầnnào hiểu rõ tính cách của cô, càng là những niềm vui lớn hay những nỗi buồn vôtận, cô lại càng không thích thể hiện ra mặt. Biết cô đang đau khổ, anh cũng đểcô được tự do.
Buổi tối đó, Ngụy Nhấtlại không về trường. Không ai biết cô đã ở đâu. Ai hỏi, cô cũng đều không nói,coi như không có buổi tối hôm đó.
Từ trước đến giờ khôngcó buổi tối nào như thế mẹ đi rồi, bố cũng ra đi mãi mãi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!