Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 49


Chương 49 Tô Thích -Thần tượng sáng chói

Ngụy Đông Cốc qua đời đãmang đến một cú sốc lớn cho gia tộc họ Ngụy. Cô con gái lớn Ngụy Trích Tiênthay bố đảm nhiệm chức vụ của ông, cô có bằng Thạc sĩ chuyên ngành Quản trịkinh doanh của trường Đại học Oxford, có nhiều mối quan hệ tốt, chế độ quản lýmới, nhanh nhạy, đồng thời lại có tự tin, gan dạ, biết giữ chữ tín và nhiệttình của một doanh nhân trẻ, còn có cả phong thái quả cảm, kiên quyết được thừahưởng từ người cha đã quá cố nữa. Đối với sự đổi máu lần này của Ngụy Thị, cóngười buồn vì tài hèn sức mọn, người thì kỳ vọng vào những điều hấp dẫn, ngườilại đứng cách bờ nhìn đám cháy, kẻ khen người chê không đồng nhất.

Mãi cho tới tháng Chín,khi đã phải nhập học, Ngụy Nhất cũng không về nhà lần nào. Mất đi nút thắt tìnhcảm duy nhất là Ngụy Đông Cốc, cô và người nhà họ Ngụy đã hoàn toàn trở nên xalạ.

Nguyệt Nguyệt quyết tâmthi tuyển làm công chức, từ năm thứ tư đã bắt đầu thực hiện các công tác chuẩnbị, cả ngày ở lì trong ký túc ôm quyển Trắc nghiệm về năng lực của nhân viênhành chính, ngay cả đi vệ sinh cô cũng mang nó theo, rất có khí thế và quyếttâm.

Lại nói về chuyện NguyệtNguyệt yêu thích công việc của một công chức là cũng có nguyên do.

Trước đó, Đình Đình tìmđược một đề thi công chức trên mạng, nội dung đại loại là “Nếu bạn đang ngồitrong phòng làm việc, một kẻ xấu cầm súng mặc quần áo đen bước vào, việc đầutiên bạn cần làm là gì?”. Đình Đình sau khi đọc được câu hỏi đó, cô vò đầu bứttai, cảm thấy thật khó trả lời, bèn đem ra đố cô chị cả Nguyệt Nguyệt củaphòng.

Nguyệt Nguyệt lúc thì ômtrán nói báo cảnh sát. Lúc lại đan các ngón tay vào nhau nói sẽ chui xuống gầmbàn. Tất cả những đáp án đó đều bị phủ định lại.

Cuối cùng, Đình Đình đưara đáp án từ phía nhà tuyển dụng: “Cần báo ngay cho lãnh đạo”.

Nguyệt Nguyệt nghe xongvô cùng kinh ngạc, than rằng hệ thống tư pháp của nước ta uyên thâm tới mứckhông thể ngờ được. Cô vô cùng xấu hổ trước hiểu biết nông cạn và cách nghĩnông nổi của một người dân thành phố thiêu hiểu biết như minh. Từ đó về sau,Nguyệt Nguyệt nhận thức được một cách sâu sắc rằng, tổ chức công chức của nướcta là một tổ chức tốt, có quy tắc, có sự khép kín, không bấn loạn trước mọinguy hiểm. Cô quyết định sẽ gia nhập tổ chức đó.

Tháng Chín, hoa quếtrong vườn trường đã nở, từng đốm từng đốm trắng ngần, thấp thoáng xuất hiệntrong những vòm lá xanh um, rậm rạp như những ngôi sao nhỏ khẽ lay động tronggió. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế cứ theo gió lan tỏa khắp vườn trường,cùng ánh nắng vừa độ của thành phố B, tất cả tạo nên một không gian tuyệt vời.Chú bán cơm trong nhà ăn, mỗi buổi sáng sớm sau bài tập Thái cực quyền, lại đidạo vài vòng trong vườn trường, thu gom những bông hoa quế, nói thứ này dùng đểngâm rượu thì tuyệt vời, vừa thơm lại vừa bổ dưỡng.

Người ta thường nói, cóba triệu chứng chứng minh rằng một người đã bắt đầu già yếu, một là thích hoàiniệm, hai là không dễ tiếp nhận cái mới, ba là thích nói lôi thôi dài dòng.Trong ba đặc điểm đó, Ngụy Nhất đã hội tụ hai đặc điểm trước, cô thích nhất làsự hoài niệm. Mặc dù đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới nhưng tư tưởng lạiđã hướng tới sự già yếu.

Ngụy Nhất là người rấthay hoài niệm những gì đã qua, thích xem lại những sách báo và phim mà trướcđây mình đã xem, cho dù xem đi xem lại, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêulần nhưng lần nào cũng có cảm xúc mới mẻ. Những bộ phim đã khiến cô phải rơinước mắt, giờ xem lại mà vẫn sụt sùi không dứt. Tính cách đó thật không hay,khiến ta thêm nhiều nỗi buồn phiền hơn những người khác gấp nhiều lần.

Vườn trường trong độ thángChín, đã từng lần đầu tiên gặp gỡ, từng chân thành thổ lộ nỗi lòng, từng ngồisau xe đạp của ai đó để cùng lướt đi trong gió xuân. Cho dù năm tháng vẫn dịudàng như vậy nhưng nào có sợi dây liên kết gì với anh…

Những chuyện đã qua đó,cho dù có trôi qua được hay không đều được coi là quá khứ. Khi một lần nữa bướcqua nơi đó, ký ức lại không mời mà tự tìm đến. Cho dù là niềm vui lớn hay nỗiđau khổ tột cùng, giờ đây khi nhớ lại, đó đều là nỗi nghẹn ngào khó có thể diễnđạt thành lời. Nếu bất chợt nhìn thấy một bóng hình tương tự như vậy từ phíaxa, cũng có thể thấp thỏm không yên, cứ chăm chú nhìn về hướng đó, khi pháthiện ra đó chỉ là ảo giác, khi người đi đường đó lại gần một chút, bất luận làtướng mạo hay khí chất đều thấp kém hơn người xưa rất nhiều lần.

Vì vậy, khi nghe Như Nhưnói hình như đã nhìn thấy Tô Thích xuất hiện trong trường, sau một hồi tim đậpthình thịch, Ngụy Nhất cũng có thể điềm nhiên nói: “Lại nhìn nhầm rồi, chắc chỉlà ai đó có ngoại hình gần giống thôi”.

Như Như nghĩ lại một látrồi nói: “Chắc là vậy”.

Ánh nắng tháng Chín ở Washington có đẹp không?Ở Washingtoncó người ngâm cho anh một hũ rượu hoa quế giống như ở quê nhà không? Đang nghĩngợi vẩn vơ thì Trâu Tướng Quân gọi điện tới, Ngụy Nhất nghe điện thoại, sauvài câu nói chuyện không đầu không cuối với Trâu Tướng Quân, cô mới tạm thời cóthể xa rời được tâm tư đang rối bời của mình.

Nguyệt Nguyệt từ khi bắttay chuẩn bị cho cuộc thi tuyển chọn công chức, lúc nào cũng tự cho mình làcông bộc của nhân dân, rất quan tâm tới các chính sách nhà nước. Lúc này, côđang ôm màn hình vi tính, nói: “Nhà nước lại tăng cường thu thuế thu nhập cánhân, rất nhiều thành phố đang chuyển dần từ thu thuế theo mức thu nhập hằngtháng sang thu thuế theo số tiền thực tế được nhận. Thuế thu được từ ngành Luậtsư là cao nhất”. Thấy mấy cô bạn còn lại trong phòng không có phản ứng gì, côlại nói thêm một câu: “Trong số mười luật sư ưu tú nhất toàn quốc lần này,người trẻ nhất lại là cựu sinh viên của trường Đại học S bọn mình! Hơn nữa, bọnmình đều quen người đó!”.

Như Như quả nhiên đã trởnên nhiệt tình hơn, xúm lại hỏi: “Là ai, là ai đây? Bọn mình đều quen á?”.

Đình Đình cũng mở to đôimắt đầy ngạc nhiên nhìn Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt lúc này tỏvẻ rất đắc ý, giáo huấn các cô bạn cùng phòng: “Đã bảo thường ngày quan tâm mộtchút tới các tin tức thời sự mà cậu không nghe! Theo đuổi thần tượng cũng giốngnhư bê đỡ minh tinh, thật là nông cạn và chẳng có chút tư tưởng thực tế gì cả!Cậu thật khiến người ta xấu hổ! Nhân vật xuất sắc đó, ôi chao! Chính là TôThích! Tô thiên thần!”.

Cả phòng xôn xao, ai nấyđều rất tự đắc, nói rằng Tô Thích tuổi còn trẻ mà có được vinh dự đó, thậtkhông hổ danh là nhân vật thần tượng dẫn đầu bao nhiêu năm trong trường Đại họcS. Vậy là mọi người đều đồng loạt xúm lại, phấn khởi đọc to bài báo liên quantới tin tức ấy, nức lòng vì từng câu từng chữ trong đó, cứ như bản thân họ đượctôn vinh vậy.

Duy chỉ mình Ngụy Nhấtlà vờ như không nghe thấy gì hết.

“Chưa biết chừng, saukhi Tô học trưởng về nước nhận tuyên dương xong, lại về thăm trường cũ cũngnên!”, Nguyệt Nguyệt ngồi chống cằm phán đoán.

Ngụy Nhất không hề cóđộng thái gì, vẫn ngồi chăm chú đọc sách. Chỉ khi nghe tới hai từ Tô Thích, đôimôi anh đào nhỏ xinh mới run rẩy một cái thật nhẹ, sau đó lại trấn tĩnh như mộtcao tăng, không có bất kỳ động tác nào. So sánh một chút, hình như hồi đó,người có sợi dây tình cảm vương vấn với Tô Thích chính là ba cô gái cùng phòngNgụy Nhất.

Điều khiến mọi ngườikhông ngờ tới, nhưng lại đúng với phán đoán của Nguyệt Nguyệt, Tô Thích quảnhiên đã về nước, đồng thời, trong buổi lễ kỷ niệm một trăm năm thành lậptrường, với danh nghĩa là một học sinh cũ, anh đã quyên tặng trường tám mươitriệu nhân dân tệ. Trong đó, năm mươi triệu dùng để xây dựng một tòa giảngđường mới cho khoa Luật, ba mươi triệu còn lại dùng để lập quỹ Học bổng, vớimục đích bồi dưỡng và khích lệ những luật sư ưu tú của trường. Hành động nàyngay lập tức nhận được sự quan tâm nồng nhiệt của tất cả mọi người, các báođài, cơ quan truyền thông đều muốn phỏng vấn nhưng đều bị Tô Thích nhã nhặn từchối. Nhà trường đặc biệt tổ chức một buổi tuyên dương riêng cho cựu sinh viênxuất sắc Tô Thích, buổi lễ được tổ chức tại hội trường vào ngày Hai mươi thángnày.

Cả phòng ký túc xá lạisôi nổi hẳn lên.

Như Như cắn một miếngtáo: “Tô thiên thần chắc là giàu lắm nhỉ? Tám mươi triệu cơ đấy! Nếu quyên gópsố tiền đó tặng tớ, tớ có thể ăn được bao nhiêu bữa đùi heo chua ngọt ấy!”.

Đình Đình ngồi giũa móngchân cũng chêm vào: “Xem cậu kìa, chỉ biết ăn thôi, tám mươi triệu mà cậu khôngbiết ưu tiên dùng để chỉnh sửa lại ba vòng cho thật chuẩn sao?”.

Như Như nói: “Cậu còndám nhắc tới ba vòng không chuẩn của tớ sao? Giờ đây, mỗi ngày của tớ trôi quađều là một ngày với lượng calory và mỡ thừa được đốt cháy ở mức chuẩn xác nhất!Trưa qua, cậu đút cho tớ miếng thịt kho tàu, cậu còn nhớ không? Kết quả là tớđã phải nằm trên giường tự oán trách mình suốt cả một đêm!”, cô cắn thêm mộtmiếng táo rồi tiếp tục than thở: “Không nhắc tới những chuyện khiến người tarơi nước mắt đó nữa. À, gì nhỉ, nếu cậu có tám mươi triệu nhân dân tệ, cậu sẽlàm gì?”.

Đình Đình nói: “Nếu tớcó số tiền đó, tớ sẽ không đi học nữa. Tớ sẽ mở công ty!”.

Như Như buông một câuđặc giọng Đông Bắc: “Ối giời ơi, thế mà tớ không biết chị Đình Đình nhà ta cònnuôi giấc mộng trở thành nữ doanh nhân cơ đấy!”.

Đình Đình nói: “Mở côngty, tớ sẽ thuê hai anh chàng vô cùng đẹp trai làm thư ký, một người như TôThích, còn người kia có ngoại hình giống Trâu Tướng Quân, một người lo côngviệc, một người lo liệu cuộc sống cho tớ”.

Một tuần trước đó,trường Đại học S chăng đèn kết hoa rực rỡ, biểu ngữ, băng rôn chào mừng đượctreo khắp nơi. Trước mỗi một dòng tên của Tô Thích, đều bắt buộc có một hìnhdung từ mỹ miều được lựa chọn một cách cẩn thận. Ngụy Nhất đăm đắm nhìn nhữngtấm băng rôn đó, đột nhiên cảm thấy thật lạ lẫm, lúc này, hình ảnh của Tô Thíchtrở nên hài hước, đồ sộ, không giống với hình ảnh của người xưa nữa.

Hôm đó, Ngụy Nhất có cảmgiác mệt mỏi, không muốn ăn cơm. Trâu Tướng Quân liền đưa cô đến quán ăn Tâythưởng thức món thịt bò nướng. Thấy Ngụy Nhất không quen dùng dao và dĩa, anhlại ân cần giúp cô cắt khoanh thịt nướng ra thành nhiều miếng nhỏ rồi mới đẩytới trước mặt Ngụy Nhất, không quên châm chọc cô vài câu: “Ăn đi, con heo nhỏngốc nghếch”.

Ngụy Nhất hào hứng ăn,không để ý tới lời châm chọc của anh. Trâu Tướng Quân thì rất nhớ các món ăn doNgụy Nhất làm, anh chẳng hứng thú gì với món thịt bò nướng này cả, liền ngồichống cằm nhìn cô ăn.

Ngụy Nhất ăn hết mộtnửa, ngẩng đầu lên, trong ánh nến lung linh, khuôn mặt khôi ngô tuân tú củaTrâu Tướng Quân càng trở nên đẹp tới mức kinh ngạc, thấy đôi mắt sáng đang chămchú nhìn mình, cô liền khẽ bĩu đôi môi nhỏ xinh, nói: “Không ăn cơm đi, còn làmbộ mặt hung dữ thế cho ai nhìn cơ chứ?”. Ngoài mặt làm ra vẻ nghiêm khắc, trongbụng lại thấy vô cùng ngọt ngào.

Trâu Tướng Quân cười hìhì, chống tay vào bàn nhổm người dậy, Ngụy Nhất tưởng anh bắt nạt mình trướcmặt mọi người nên hơi ngửa người ra phía sau. Nhưng Trâu Tướng Quân chỉ dùngngón tay cái giúp cô lau vết nước xốt còn dính bên khóe miệng, sau đó đưa vàomiệng mình mút ngon lành. Ngụy Nhất vô cùng xấu hổ, thấy mọi người xung quanhđều đưa mắt nhìn mình, khuôn mặt nhỏ xinh bỗng đỏ bừng lên, giận dữ nói: “Conngười anh, sao chẳng có lúc nào tử tế thế hả?”.

“Vậy mà em còn lấy anh?”Trâu Tướng Quân đứng hẳn dậy, đến ngồi xuống bên Ngụy Nhất, mặt mày hớn hở, hạthấp giọng, ghé sát tai cô thì thầm.

Ngụy Nhất đẩy anh rakhông được, tức giận nói: “Chẳng phải là do anh ép buộc sao?”.

“Nếu anh không ép buộcthì em có lấy anh không?”, Trâu Tướng Quân hỏi.

Ngụy Nhất sững ngườilại, nhìn vào ngọn nến trước mặt, dùng tay gẩy gẩy vài cái, nói một cách vôthức: “Không biết”.

Nhưng đó lại là sự thật.

Trâu Tướng Quân sữngngười, chăm chú nhìn vẻ suy tư của Ngụy Nhất một hồi rồi lặng lẽ quay về chỗngồi cũ, anh vẫn nhìn Ngụy Nhất ăn nhưng không còn hào hứng như ban nãy nữa.

Sau khi ăn xong, anh hỏiNgụy Nhất: “Muộn rồi, em muốn về đâu?”.

Ngụy Nhất nói về trường.

Trâu Tướng Quân khẽ nhíuđôi mày rậm, trong đôi mắt tinh anh đó có chút đau thương: “Chúng ta đã sốngcùng nhau được hai tháng rồi nhỉ! Anh cứ tưởng em sẽ giống như anh, đã quen hơinhau và không nỡ rời xa nhau. Hóa ra, chẳng qua chỉ là hai tháng vừa rồi, emkhông có chỗ nào để tới, giờ nhập học, em lại chẳng có chút lưu luyến nào cả, mộtlòng một dạ chỉ muốn rời xa anh!”. Trâu Tướng Quân nói xong, một mình đi trước,sau đó cất giọng nói lạnh lùng: “Đi thôi, anh đưa em về”.

Ngụy Nhất không biếtphải nói gì, lặng lẽ đi sau.

Trong xe, bầu không khítrở nên khác lạ, hai người nói câu được câu chăng, nhưng đều sợ không khí imlặng, cố tìm chủ đề gì đó để nói. Dấu vết của sự gượng gạo quá rõ ràng.

Xe đi tới cổng lớn củatrường, Ngụy Nhất vốn đã định nói sẽ xuống xe tại đây nhưng liếc nhìn khuôn mặtđầy mệt mỏi của Trâu Tướng Quân, cô lại không thốt lên lời, cứ để anh đưa mìnhvề tới tận ký túc.

Trâu Tướng Quân dừng xenhưng không xuống, cứ ngồi yên trên ghế lái.

“Em đi đây.” Ngụy Nhấtsợ sệt nhìn anh, nói xong định bước xuống xe luôn.

Trâu Tướng Quân vẫn nhìnvề phía trước, lạnh lùng buông một câu: “Nghe nói anh ta về nước rồi”.

Ngụy Nhất vô cùng ngạcnhiên, nhưng vẫn hỏi: “Ai về nước rồi?”.

Trâu Tướng Quân quay đầuđối diện với Ngụy Nhất, nhìn sâu vào mắt cô: “Tô Thích”.

Hai từ “Tô Thích” vốn lànhững từ cấm kị giữa cô và Trâu Tướng Quân, từ trước tới giờ, hai người đềungầm hiểu, không ai nhắc tới hai từ đó.

Giờ đây, nghe Trâu TướngQuân nói thẳng ra, Ngụy Nhất chết lặng người, tiến thoái lưỡng nan.

“Đi lên đi”, Trâu TướngQuân không nỡ nhìn bộ dạng bị giày vò khổ sở đó của Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất bước xuống,đóng cửa xe lại, chiếc xe dường như ngay lập tức biến mất trong màn đêm.

Ngụy Nhất cứ ngây ngườiđứng yên tại chỗ, nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời, cảm giác nhói đaugiữa hai đầu lông mày, cô đưa tay day day chỗ đó rồi đi lên phòng.

Đi chưa được hai bướcthì cô nhìn thấy Tô Thích.

* * *

Tô Thích – người đàn ôngđã ba năm rồi không gặp, là thần tượng trong trường học năm xưa, là thiên thầntrong mắt đám con gái – đang đứng đối diện Ngụy Nhất, chỉ cách vài bước chân.

Ngụy Nhất không hề có chútchuẩn bị về mặt tâm lý, cô kinh ngạc đến thất sắc.

“Cô bé”, Tô Thích thốtra từ trong cổ họng. Anh không tiến tới, chỉ đứng nguyên tại chỗ, chăm chú ngắmnghía Ngụy Nhất.

Đã ba năm không gặp, côấy đã trưởng thành hơn rất nhiều, đường nét trở nên gọn gàng hơn, mặt mũi càngthanh tú hơn trước đây nhiều.

Đã ba năm trôi qua, NgụyNhất vốn cho rằng, bản thân đã trưởng thành, có nghị lực và đầy cứng rắn, ítnhất là sẽ không toàn thân run rẩy như hồi còn là thiếu nữ ngây thơ mỗi lần gặpTô Thích nữa. Có lẽ là do cuộc gặp hôm nay quá đường đột, một tiếng gọi “cô bé”vang lên lại khiến toàn thân cô run rẩy.

Ngụy Nhất vẫn lặng yênkhông nói, cúi nhìn những ngón chân mình một cách vô thức, bất luận thời giantrôi đi như thế nào, bất luận cô là thiếu nữ hay còn trong độ tuổi niên thiếu,chỉ cần Tô Thích xuất hiện, chỉ cần đứng trước Tô Thích, cô liền trở nên tự ti.

Yên lặng một lát, cảmthấy dù sao cũng là người quen, cần phải nói gì đó. Lại nghĩ đã giờ này rồi, TôThích sao lại xuất hiện ở đây, cô liền khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.

“Về trường có chút việc,tiện đường ghé qua đây. Vừa nãy, Trâu Tướng Quân đưa em về phải không? Cậu ấyđã đổi xe, suýt nữa thì anh không nhận ra”, sắc mặt của Tô Thích rất thoải mái,ngữ khí vui vẻ.

“Vâng.” Ngay từ đầu, TôThích đã nhắc tới Trâu Tướng Quân, Ngụy Nhất nghe anh nói ra tên gọi đó có phầngượng gạo và chua xót. Ngụy Nhất bề ngoài không tỏ vẻ khác thường, nhưng thậtsự là cô chẳng biết nên nói gì.

“Nghe nói, em và cậu emhọ Trâu Tướng Quân của anh đã đăng ký kết hôn rồi, anh không ở trong nước,không thể nói một câu chúc mừng đúng lúc, bây giờ vẫn kịp bổ sung chứ?”

Ngụy Nhất bây giờ mớingẩng đầu lên nhìn Tô Thích, chăm chú tìm kiếm trong đôi mắt trong veo của anh,đảm bảo không có sắc thái gì khác lạ, cô mới nghiêm mặt nói:

“Vâng, cảm ơn. Anh vàchị gái em khi nào thì kết hôn, đến lúc đó cũng phải mời em đây. Giờ ký túc sắpcắt điện rồi, em lên phòng trước đây, nhớ là kết hôn phải báo cho em biếtđấy!”, nói đến câu cuối cùng, bản thân cô cũng chẳng biết mình đã nói những gì,luống cuống bỏ đi.

Tô Thích nhìn theo bóngdáng nhỏ bé yêu kiều của Ngụy Nhất, hai bàn tay buông hờ rồi nắm chặt, nắm chặtrồi lại buông ra.

Ngụy Nhất chạy một mạchvề phòng ký túc, Đình Đình là người vô tư, không phát hiện ra vẻ mặt đang đỏửng lên một cách bất thường của bạn, hào hứng kéo lấy Ngụy Nhất, hét lên: “NhấtNhất, Tô học trưởng về thăm trường rồi! Ban nãy, rất nhiều người đã nhìn thấyanh ấy! Đẹp trai hơn, nam tính hơn trước đây nhiều…”.

Chiếc xe đạp dựng bêncửa phòng ký túc đã từng chở tình yêu ngờ nghệch mà trong sáng của cô, đã baolần cô cùng người đó ngồi trên xe, cười đùa vui vẻ lượn vòng quanh trường. Saukhi người đó ra đi, chiếc xe cũng nằm lì luôn trong góc tường, không ai buồnhỏi thăm.

Giống như thời thanhxuân non trẻ đã từng bị lạnh nhạt nhiều năm, khi chủ nhân bất chợt nhớ tới thìnó đã lốm đốm những vết gỉ sắt.

Ngụy Nhất không nói thêmlời nào nữa, lao vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại, trong lòng đau khổ tớinghẹt thở nhưng nước mắt lại không thể nào rơi được.

Ngày hôm sau, Ngụy Nhấttrở về nhà một chuyến, bởi toàn bộ quần áo mùa hè của cô đều để ở nhà.

Khi bước qua cửa, NgụyNhất đi thật khẽ, cố gắng không gây sự chú ý cho người khác, nhưng vẫn bị bàNgụy phát hiện.

Bà Ngụy đang ngồi trênghế sô pha đan áo len, nói chuyện phiếm với một quý bà khác. Khi ông Ngụy cònsống đã luôn hy vọng vợ mình giống như những người phụ nữ truyền thống, có thểđan cho người trong nhà vài chiếc áo len. Hồi đó, bà Ngụy không thích nhữngcông việc vụn vặt này, cho rằng đó là việc của những người dân nghèo bìnhthường. Giờ đây, khi ông Ngụy đã ra đi, bà lại bắt tay vào làm những công việcđó. Quý bà ngồi bên cạnh bà Ngụy chính là mẹ của Tô Thích. Hai người phụ nữ đóđều có thần sắc nho nhã, cử chỉ cao quý, luôn mang theo nụ cười.

Khi Ngụy Nhất bước vào,vừa hay nghe thấy một người trong số họ nói: “Tô Thích rất điềm tĩnh, tôi đãthích từ khi nó còn nhỏ rồi!”. Người khác nói: “Tôi cũng đã chứng kiên TríchTiên trưởng thành và luôn yêu thương nó như con ruột”.

Cảnh hai bà thông giacao quý ngồi uống trà cùng nhau thật đẹp biết bao, Ngụy Nhất thầm nghĩ.

Đây là lần đầu tiên NgụyNhất gặp lại bà Ngụy sau khi bố cô qua đời. Trực tiếp đối diện, hai người đềucảm thấy có phần đường đột, không biết phải mở lời thế nào. Dường như nút thắtduy nhất là người bố đã đứt rồi, hai người họ không cần phải diễn cảnh mẹ conthân tình nữa.

Chỉ ngại vì lúc đó đangcó khách, bà Ngụy sau một hồi sững người, vẫn nở nụ cười chào hỏi đứa con gáido tình địch của mình sinh ra: “Nhất Nhất, hôm nay không phải đi học sao?”.

Ngụy Nhất lí nhí: “Vâng,con về lấy chút quần áo”, rồi cô đi lên lầu.

Ngay sau đó, cô nhìnthấy Tô Thích cũng đang có mặt.

Anh mặc một chiếc áophông đen có cổ, quần màu nhạt, đi đôi giày mô ca kết hợp hai màu xanh trắng,ngồi trên chiếc sô pha phía bên trái, lễ phép, chăm chú nhìn bà Ngụy, lắng nghehai bà mẹ trò chuyện. Mười ngón tay thon dài của anh đang đan vào nhau, haingón tay trái cứ xoay theo hình vòng tròn một cách vô thức. Ngụy Nhất chỉ dámliếc mắt một cái, mái tóc của anh đã dài hơn, ánh mắt hơi nhìn xuống, sống mũicao và thẳng, nhìn nghiêng trông càng đẹp. Bất luận là nhìn từ góc độ nào, TôThích cũng như nhân vật trên một trang bìa tạp chí. Ngụy Nhất đeo ba lô đixuống lầu, bà Ngụy liếc cô một cái. Tô Thích nhìn theo ánh mắt bà, cũng quaysang nhìn Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất liền né tránhánh mắt nóng bỏng đó.

“Con… con về trườngđây”, Ngụy Nhất nói với bà Ngụy, cô không thể mở miệng gọi bà là mẹ được nữa.

Bà Ngụy “Ừ” một tiếng.

Mẹ của Tô Thích cũng đãnhận ra Ngụy Nhất, nhiệt tình chào hỏi cô, đồng thời nói con trai lái xe đưa côvề trường.

Ngụy Nhất bây giờ mớidám nhìn Tô Thích, anh đang chăm chú nhìn cô, khi bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặtcô trong chốc lát lại đỏ lựng, né tránh ánh nhìn sang hướng khác, khẽ nói khôngcần. Cô cũng không biết khuôn mặt mình tại sao lại đỏ lên một cách vô dụng nhưvậy.

Sau đó, cô vội vàng rảobước ra cửa, Tô Thích hình như đã đứng lên bước đi được vài bước.

Giống như đang trốntránh thứ gì đó, Ngụy Nhất vừa ra khỏi cổng nhà họ Ngụy liền cắm cổ chạy thụcmạng, ra khỏi cổng lớn của khu biệt thự rồi tới trạm xe buýt cách đó rất xa.Ngụy Nhất nhớ lại cái đêm mưa gió của ba năm về trước, Tô Thích ôm Ngụy TríchTiên đổ người xuống giường của cô, hôm đó cô cũng đã chạy như thế này, dừng lạimột lúc lâu mà vẫn hổn hển thở mãi không dứt.

Quay đầu nhìn lại, khôngthấy Tô Thích đuổi theo, cô mới thở phào, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn,cũng thầm có chút cảm giác hụt hẫng.

Buổi sáng hôm diễn rabuổi lễ tuyên dương, Ngụy Nhất vốn định nằm lì trên giường không chịu đi. Nàongờ, nhân viên phụ trách đích thân tới gõ cửa phòng, nói rằng cán bộ trong Hộisinh viên bắt buộc phải tới dự. Ba cô bạn trong phòng đã ăn vận chỉnh tề, trangđiểm, chăm chút cho mái tóc, giống hệt như buổi chiều đầy nắng của năm mười támtuổi khi ấy, bọn họ cùng nhau tới sân bóng rổ để cổ vũ cho Tô Thích vậy.

Nguyệt Nguyệt đã kiềmchế rất lâu, cuối cùng vẫn không thể nín nhịn được, buột miệng hỏi: “Nhất Nhất,có phải cậu vẫn thích Tô học trưởng không?”.

Ngụy Nhất đang lấy chiếcváy liền kiểu cổ áo hải quân ra mặc, bất ngờ giật đứt một chiếc cúc vàng, lạivội vàng tìm kim chỉ khâu lại, nói: “Hồi đó tớ cũng chỉ ngưỡng mộ theo phongtrào thôi, giống như các cậu ấy”.

Như Như và Đình Đìnhnghe xong liền yên tâm, bấy giờ mới vô tư bình luận về thần tượng sáng chói -Tô Thích. Chỉ riêng Nguyệt Nguyệt là trầm tư suy nghĩ, cô nhìn Ngụy Nhất, lặngyên không nói.

Mấy người bọn họ đếnmuộn một chút mà hội trường đã chật cứng người. May mà mấy bạn cùng lớp đã giữgiúp họ bốn chỗ ngồi, mặc dù xa khán đài một chút nhưng dù sao cũng còn tốt hơnnhững người đang vò đầu bứt tai ảo não vì chưa tìm được chỗ.

Sau khi ngồi yên vị, mấyngười lập tức tham gia vào cuộc thảo luận sôi nổi về thần tượng Tô Thích vớinhững người bạn xung quanh. Ngụy Nhất chỉ mỉm cười không nói. Cô nhìn về hàngghế chủ tọa trống không trên sân khấu cũng không phân biệt được đâu sẽ là chỗngồi của Tô Thích nữa. Người bên cạnh đang nói đến uy phong của Tô Thích trênsân bóng rổ năm nào, Ngụy Nhất lặng lẽ nhớ lại, Tô Thích quả là rất đẹp theođúng hình dung của họ. Cảnh chia tay với anh năm ấy, vẫn luôn được cô niêmphong trong tâm trí, không ngờ giờ đây nó lại được lôi ra sắp xếp. Vốn tưởngrằng, cho dù sau bao lâu, mỗi khi nghĩ lại sẽ đau khổ như ngày hôm đó, nhưnghôm nay, mới chỉ sau ba năm mà có thể nhớ những ký ức ấy một cách hứng thú nhưvậy, chỉ có chút mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thôi.

Các vị lãnh đạo trongtrường lần lượt bước lên sân khấu, vài vị lãnh đạo thành phố cũng tới. Tô Thíchđi ở giữa, vừa xuất hiện đã nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt của các bạn sinhviên.

Phía sau vang lên giọngnói của những sinh viên khóa dưới: ”Ai cơ, ai cơ? Ai là Tô học trưởng?”;“Người ở giữa ấy, người đẹp trai nhất ấy!”.

Đã ba năm trôi qua, anhhầu như không thay đổi, vẫn là một ngôi sao sáng lấp lánh nhất trong đám đông,dù đứng góc độ nào, anh cũng đều phát ra thứ ánh sáng chói lóa, cho dù là hìnhảnh bên ngoài, khí chất, hay là sức hấp dẫn từ nhân cách. Nhưng anh luôn là mộtngười vô cùng mềm mỏng, chưa bao giờ cố ý khoe khoang, nụ cười khiêm nhườngluôn nở trên môi, mọi cử chỉ, động tác đều có thể làm mê lòng người.

Lúc này, những sinh viênđeo kính được coi là báu vật hiếm có, đều bị những người khác tranh nhau mượnđeo vào để được ngắm thần tượng đẹp trai rõ hơn.

Đám người Ngụy Nhất ngồicách khán đài rất xa, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ nhưng vẫn nhận ra người đànông cao lớn tuấn tú, sải những bước khoan thai kia chính là Tô Thích. Ngụy Nhấtkhông muốn để anh nhìn thấy mình, may mà ngồi cách sân khâu khá xa, trong biểnngười mênh mông, anh ấy nhất định sẽ không nhìn thấy, vì vậy, cô mới dám thoảimái chăm chú nhìn anh không chút kiêng dè. Giống như ba năm trước đây, anh đứngtrên sân vận động, cô ngồi ở khán đài, anh chói lóa trong ánh mắt ngưỡng mộ củabao người, còn cô chỉ là một nhân vật bình thường. Chỉ là hồi đó, cô còn hào hứnghét gọi tên anh, còn giờ đây, sau ba năm cô chỉ có thể thu mình ở một góc khuấtthật xa, vừa không thể kìm nén được khát vọng ngắm nhìn anh vừa thầm cảnh cáobản thân: Mi đã là một phụ nữ có gia đình rồi.

Sau khi Tô Thích ngồixuống, ánh mắt sáng, dịu dàng như ngọc của anh rất tự nhiên nhìn quanh một vòngxuống phía hội trường, Ngụy Nhất chột dạ, vội cúi gằm mặt xuống.

Buổi lễ đã được bắt đầu,thầy hiệu trưởng cũ lên phát biểu trước, một bài diễn văn đầy những mỹ từ khảngkhái, sau khi ca ngợi nước mạnh dân giàu, quốc thái dân an, thầy bắt đầu đọctới đoạn ca ngợi Tô Thích. Ngụy Nhất đang trong tâm trạng mơ màng thì người phụtrách khom lưng, khó nhọc bước tới, kéo lấy Ngụy Nhất và khẽ kêu lên: “Sao emvẫn còn ở đây? Làm tôi tìm em mệt quá! Mau đến ngồi ở hàng ghế thứ hai đi!Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao? Những người trong Hội sinh viên đều ngồiở phía trên!”.

Ngụy Nhất đành khom lưngđi ra theo người phụ trách, cẩn thận lách qua những người đã ngồi ngay ngắntrong hàng ghế thứ hai để bước vào ngồi bên trong, luôn miệng nói nhỏ “Xin chođi nhờ một chút, xin phép đi nhờ một chút, cảm ơn, xin lỗi”, cuối cùng cũng cóthể ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế của mình. Cứ tưởng mình luôn cúi đầu, khẽkhàng di chuyển, không gây ra tiếng động, nhất định sẽ không bị ai phát hiện.Nhưng Ngụy Nhất vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay một đôi mắt đen dịu dàng,giống như nam châm hút sắt, không thể tách rời được nữa. Thời gian quả nhiênkhông lưu lại chút dấu vết gì trên người anh, tất cả đều như năm xưa, chỉ cóđiều anh hơi gầy, vết nhăn mệt mỏi giữa hai đầu lông mày đã hiện ra và có thểnhìn thấy rất rõ. Tô Thích rõ ràng là đã nhìn thấy Ngụy Nhất, đôi mắt lá rămđẹp đẽ đang hấp háy nụ cười không rõ ý nghĩa.

Ngụy Nhất chăm chú nhìnanh hồi lâu, tự cảm thấy thất lễ, vội thu ánh mắt, muốn làm ra vẻ tự nhiênnhưng lại không thể, bộ dạng lúc nào cũng luống ca luống cuống.

Lúc đó, một em học sinhkhóa dưới ngồi bên cạnh quay sang hỏi thăm, cô mới định thần lại rồi quay mặtsang nhìn cô ấy.

“Chị Ngụy Nhất ơi, ai làngười đã quyên góp tám mươi triệu nhân dân tệ cho trường mình?” Em gái đó đanghọc năm thứ nhất, mới tham gia vào Hội sinh viên, đương nhiên chưa từng đượctận mắt chứng kiến phong thái của Tô Thích hồi đó.

Ngụy Nhất giơ ngón tayra thầm đếm, ghé vào tai cô bé thì thầm: “Chính là người ngồi thứ ba đó”.

Cô bé ngước khuôn mặt bénhỏ lên, chỉ nhìn một cái liền đỏ mặt cúi đầu, nói: “Hình như anh ấy phát hiệnra em rồi, sao anh ấy cứ nhìn em thế nhỉ? Nhưng… anh ấy quả thực rất đẹptrai!”.

Ngụy Nhất khẽ run rẩykhông trả lời, cũng không dám ngẩng đầu lên kiểm chứng.

Cô bé sinh viên năm thứnhất đó thật ngây thơ và đáng yêu, sau nhiều lần ngước lên nhìn trộm, lại hỏi:“Chị Ngụy Nhất ơi, chị có quen người đó không? Anh ấy có thật là đã tốt nghiệptrường mình không? Nghe nói anh ấy còn có tên trong danh sách mười luật sư ưutú nhất toàn quốc nữa đấy! Xem ra anh ấy còn trẻ quá, khôi ngô tuấn tú quá chịnhỉ!”.

Ngụy Nhất ậm ừ “Ừm” mộttiếng, ánh mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng cũ, không dám liếc ngang liếc dọc,tâm tư không biết đã vẩn vơ tận phương trời nào.

Cô có quen Tô Thíchkhông ư? Mọi ân oán năm đó là do những hiểu lầm từ chuyện yêu đương, rồi nhữngngười có tình cảm với nhau cuối cùng cũng nên vợ nên chồng. Bản thân cô khôngphải là người mà quân tử hảo cầu. Nhưng anh ấy chính là mối tình đầu của cô,mỗi khi nghĩ lại vừa buồn vừa thấy mình đáng thương. Cũng có thể coi anh và côkhông chỉ là quen biết thông thường, anh chưa bao giờ gọi tên cô, hồi ấy, anhluôn mỉm cười dịu dàng như mùa xuân, thường thích gọi cô là Bé Bự.

Đến lượt Tô Thích phátbiểu, anh đứng lên, bộ com lê màu đậm, được cắt may rất vừa vặn, càng tôn thêmvóc dáng cao lớn và khí chất phi phàm của anh. Cả hội trường lập tức trở nênyên lặng, không còn nghe thấy những tiếng nói chuyện rì rầm nữa, ai nấy đều lorằng sẽ để lọt mất bất cứ một lời nói hay hành động nào đó của thần tượng.

Trên tay Tô Thích khôngcó bài diễn văn được chuẩn bị sẵn, chẳng có bài phát biểu dài dòng, cũng khôngcó những mỹ từ ca ngợi đầy khảng khái. Giọng nói vừa đủ nghe, không tự ti cũngkhông quá đề cao bản thân, sau khi thuật lại quá trình thành công của mình, anhbiểu thị sự tin tưởng và mong đợi chân thành đối với các lớp đàn em và ngôitrường cũ. Chỉ vài câu nói nhưng đều rất thấu đáo, rất đáng hoan nghênh.

Giọng nói của Tô Thích vẫnlà chất giọng mà Ngụy Nhất đã rất quen thuộc, vẫn dịu dàng, đầy sức hấp dẫn nhưngày xưa, lại rất hợp với khí chất và tướng mạo của anh. Sau vài câu nói đơngiản, anh nhận được những tràng vỗ tay và tiếng hò reo cổ vũ không ngớt của đámđông trong hội trường.

Tô Thích nói xong, điềmtĩnh về vị trí ngồi xuống, lại tự nhiên đưa mắt nhìn quanh hội trường một lượt,cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Nhất, dường như anh đang khẽ mỉmcười, nụ cười trong đôi mắt, trên hàng mày đen rậm. Trái tim của Ngụy Nhất vôcớ lại nhói lên một nhịp, bỗng không ngừng đập loạn xạ, né tránh anh.

Đợi đến khi Ngụy Nhấtđịnh thần lại, vị lãnh đạo thứ tư đã bắt đầu đọc bài diễn văn của mình.

Lúc này, người phụ tráchlại khom lưng khó nhọc lách giữa hai hàng ghế, kéo tay Ngụy Nhất, rồi lại khónhọc lách ra. Khiến những người ngồi ở hàng ghế đó không khỏi không thốt lênnhững tiếng trách mắng khó chịu.

Ngụy Nhất không hề muốntrở thành người nổi bật nhưng lại cứ ra ra vào vào vài lượt, thu hút ánh nhìncủa những người khác.

Khi bước vào phía sauhội trường, cô mới phát hiện mấy bạn cán bộ nữ khác trong Hội sinh viên cũng đãcó mặt ở đó, ai nấy đều xinh xắn rạng rỡ, tay cầm hoa tươi, vui cười hồ hởi.Chủ tịch Hội sinh viên bước tới, kéo Ngụy Nhất đứng vào trong đội ngũ đó, đặt vàotay Ngụy Nhất một bó hoa rồi nói với cô: “Lát nữa, sau khi các vị lãnh đạo phátbiểu xong, các bạn lên sân khấu tặng hoa, cần phải nhớ rõ vị trí của người màmình tặng hoa, cần nói những gì, bản thân mọi người phải chuẩn bị trước, cácbạn đều là những đóa hoa tương lai của tổ quốc, mọi lời nói cử chỉ của các bạntrong lúc này đều đại diện cho tất cả những sinh viên của trường Đại học S…”.

Ngụy Nhất vô cùng kinhngạc, không ngờ còn có tiết mục ướt át này. Bởi vì từ nhỏ, cô đã xinh xắn ưanhìn, mỗi lần có lãnh đạo về thăm trường, khi cần đại biểu học sinh đeo khănquàng đỏ lên tặng hoa, đều không thể không chọn Ngụy Nhất. Lúc đó, giáo viênchủ nhiệm lớp sẽ khom lưng biểu thị sự ngưỡng mộ vô biên và nói: “Các em lànhững bông hoa tương lai của đất nước, là ánh mặt trời buổi sáng, là nhịp cầutương lai của đất nước, cần phải mang theo hy vọng của ngày mai”.

Rõ ràng là những bônghoa nhỏ, thế mà còn cố gắng thêm thắt là những bông hoa của tương lai, thậtbuồn cười.

Ngụy Nhất đã lớn, cô vẫnlà một đóa hoa hàm tiếu. Nghĩ tới con đường phía trước của cuộc đời, muốn thểhiện bản thân mình quả thực là rất khó.

Ngụy Nhất lại đưa ngóntay lên khẽ nhẩm đếm, phát hiện ra mình lại vừa hay đứng vào vị trí sẽ tặng hoacho Tô Thích. Trong lòng lo lắng, khẽ hỏi cô bạn trước mặt: “Bạn ơi, có thể đốivị trí cho mình được không?”. Cô bạn đó đang buồn vì chỉ cách người được tặnghoa cho Tô Thích một vị trí, thấy Ngụy Nhất chủ động muốn đổi vị trí cho mình,cô ta vô cùng mừng rỡ. Hai người đang định đổi chỗ cho nhau thì bị vị chủ tịchvô cùng uy tín của Hội sinh viên nhìn thấy rồi quát lớn: “Sắp ra sân khấu rồi,không được đổi đi đổi lại!”.

Thế là cô đành phải nghetheo sự sắp đặt.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN