Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 8


Chương 8: Xúc cảm mạnhmẽ của Tô Thích

 

Mùa xuân đến rồi, vạnvật lại xanh tươi.

Thành phố B ở phương Bắccủa Trung Quốc, sự nóng lạnh thất thường của thời tiết gi­ao mùa đông – xuânvốn khiến người ta không dễ cảm nhận được bước đi của nàng Xuân. Nhưng năm nay,Ngụy Nhất lại cảm nhận rõ ràng được điều đó, có lẽ bởi bên cô đã có Tô Thích.

Tô Thích mỉm cười nhưmây mù tan biến, hoa tươi khoe sắc, vậy là Ngụy Nhất đã sớm có cả bầu trờixuân.

Có thể nói Ngụy Nhất làkhắc tinh với xe đạp, tới tận bây giờ mà vẫn chưa biết đi. Nhưng Tô Thích lạicó thể, hơn nữa còn đi xe một cách điệu nghệ. Tô Thích cũng từng nhẫn nại hướngdẫn cho cô vài ngày, kết quả là cánh tay và bắp chân Ngụy Nhất đầy những nốtbầm tím do bị ngã. Tô Thích vừa giúp cô xoa xoa bắp chân vừa ngước mắt lênnhìn, nói đừng học nữa, sau này anh sẽ đèo em.

Những ngày sau đó, trongkhuôn viên trường Đại học S thường thấy cảnh Tô Thích đi xe đạp đèo Ngụy Nhấtnhỏ nhắn dễ thương. Ngụy Nhất ngồi sau xe Tô Thích, mỗi khi Tô Thích nói lớn“ôm eo anh đi” thì Ngụy Nhất lại ngượng ngùng vòng tay ôm lấy anh.

Cơn gió thổi bên taiNgụy Nhất không chỉ mang theo hương thơm của cỏ cây mà còn hòa quyện cả mùi đànông đặc biệt chỉ có riêng ở Tô Thích nữa. Ngụy Nhất vốn nhút nhát, Tô Thích chỉcần đạp nhanh một chút là cô lại hoảng sợ, hét thất thanh rồi nép đầu vào lưnganh.

Khi đó Tô Thích cứ ngỡmình đang ở độ tuổi thiêu niên ngưỡng mộ tình yêu. Anh đèo cô bạn gái bé nhỏđang độ tuổi thanh xuân phơi phới, gào thét dưới ánh mặt trời, hò hét trong đấttrời mùa xuân.

Thường ngày, công việccủa Tô Thích rất bận nhưng anh luôn tranh thủ thời gi­an đến tìm Ngụy Nhất.Hoặc chơi bóng, hoặc ép Ngụy Nhất chạy bộ rèn luyện sức khỏe, sau đó cùng nhauăn cơm, cuối tuần lại lái xe đi khắp nơi tìm chỗ ăn ngon hay chỗ chơi thú vị,vừa thoải mái lại không lo sợ, không bao giò xuất hiện những tình huống bối rốinhư khó khăn trong quay vòng vốn. Vừa có vẻ lãng mạn của tình yêu sinh viên lạicó sự hưởng thụ về vật chất cao hơn so với các bạn học bình thường khác.

Việc có thể thi thoảngtạm xa rời nhà ăn trong trường Đại học S khiến Ngụy Nhất vô cùng sung sướng,nhưng ngoài niềm vui ra lại có chút ái ngại, lo lắng bản thân mình từ nay sẽkhông ngừng sa đọa trong hố sâu hủ bại của chủ nghĩa tư bản… Nhìn ba cô bạncùng phòng bị cái nhà ăn luôn biến đổi không ngừng đó hành hạ tới nỗi gầy yếuvàng vọt, còn bản thân mình lại được nuôi dưỡng chu đáo, béo trắng lên thấy rõ,vậy là trong sự ái ngại còn có thêm vài phần áy náy nữa.

Nhưng cuộc sống an nhànluôn khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa, khả năng thích ứng của loàingười cũng vô cùng thần kỳ, kể cả có sa đọa đến mấy trong một hố sâu hơn nữarồi cũng sẽ trở nên quen thuộc và thản nhiên đón nhận nó. Điều khiến Ngụy Nhấtbất ngờ lại chính là, bản thân mình đã trở thành một cô bé Lọ Lem thời hiệnđại, trải qua câu chuyện mà đáng ra sẽ bị người và thần đều phẫn nộ và bị mắngchửi cho mất mặt, nhưng lại không bị người đời đố kị hay ganh ghét, ngay cả bacô bạn cùng phòng cũng chỉ rầu rĩ thốt lên vài câu như “thiên thần đã giángxuống phàm trần rồi”, sau đó thì nhanh chóng cảm thấy thanh thản, cứ mở miệnglại thốt ra câu “ông chồng Tô Thích của cậu”.

Ngụy Nhất là một cô gáicẩn thận, dù danh xưng đó luôn khiến Ngụy Nhất cảm thấy vui sướng và vinh dự,nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô vẫn không dám tự nhận mình là bạn gái TôThích. Trong tâm trí của Ngụy Nhất, khuôn mẫu của tình yêu dù có thay đổi nhưthế nào cũng không nằm ngoài quy luật về bản chất và mục đích của nó. Còn vềviệc để có một tình yêu hao tâm tổn trí, thấp thỏm lo âu như thế nào thì ĐạiHàn dân quốc có quyền được phát biểu trước nhất, ngày nào họ chẳng hướng dẫnchúng ta cách theo đuổi tình yêu đến cùng trên kênh truyền hình Hồ Nam, họ losợ thanh thiêu niên trong nước còn ấu trĩ, hiểu biết ít, trên con đường đi tìmtình yêu sẽ bước vào đường vòng, ngã rẽ.

Dưới sự hun đúc của cáccô gái môi trầm của Hàn Quốc, chúng ta đã học được rất nhiều kiến thức ngoàisách vở. Ví dụ như, những cô gái quá thông minh, xinh đẹp nhất định sẽ không cókết cục tốt đẹp; Các cô ngốc nghếch với câu cửa miệng là “không được, khôngđược” thì lại nhận được sự coi trọng của nhân vật nam chính; Một cặp tình nhân,nếu muốn nên vợ nên chồng, đầu tiên, nhân vật nữ chính không hề có chút rungđộng hay mong nhớ gì, ngây thơ đến mức khiến người ta xem mà phát ngán, rồi lạiphải trải qua sự giày vò, hành hạ vô tình của bà mẹ kế độc ác, sau đó ở tập thứhai trăm, khi tình yêu ở khúc quanh co uốn lượn, đang độ đơm hoa kết trái thìhai nhân vật chính phải gieo mình từ trên cầu cao, đường sắt.., Trải qua khôngbiết bao nhiêu lần giật mình quay đầu lại, người đó đã được rèn luyện tâm trírất nhiều khi phải đối diện với bước đường cùng, đúng vào lúc khán giả bực bộigiơ cao chiếc điều khiển lên định chuyển sang kênh khác thì hai nhân vật chínhlại quỳ xuống dưới mưa, ôm hôn thắm thiết trong tiếng sấm chớp đầy trời.

Tâm trí đau khổ, cơ thểrã rời, đường đời trắc trở như thế mới được coi là sở hữu một tình yêu cảmđộng, đáng ngợi ca.

So sánh một chút, tìnhyêu của cô và Tô Thích không hề có những sợi tơ hồng vấn vít, cùng chẳng phảitrải qua hoàn cảnh hà khắc, điều này khiến Ngụy Nhất rất nản lòng.

Tô Thích thậm chí chưahề thố lộ rõ ràng tình ý của mình với Ngụy Nhất. Mỗi khi bên nhau, nhiều lắmcũng chỉ là nắm tay, lúc tạm biệt thì chúc nhau ngủ ngon, giống như bạn bè, lạicàng giống anh trai. Ngụy Nhất đem những tình tiết trong phim truyền hình sosánh với những gì mà cô đã trải qua, cô không hề có cảm giác an toàn đối vớiphong độ quân tử một cách tự nhiên của Tô Thích. Ngụy Nhất thường nghĩ, nếu nhưngay cả những cơ hội thông thường như bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào còn rấtít thì chắc sẽ phải vô vọng về khoảnh khắc ôm hôn thắm thiết của các đôi yêunhau mà thôi.

Chỉ đành trong lúc đêmkhuya thanh vắng, âm thầm lặng lẽ, thản nhiên khát vọng về nụ hôn của Tô Thích,tưởng tượng cảnh Tô Thích thổ lộ tình cảm. Nghĩ tới khi đỏ mặt tía tai, cô cảmthấy bản thân mình thật hạ lưu bỉ ổi. Lại nghĩ tới Trâu Tướng Quân cùng với nụhôn đầy ngang ngược, cách thức xử lý sự việc thật cường bạo của anh ta, nghĩtới mức nghiến răng nghiến lợi – cái tên lưu manh đó! Ngụy Nhất cũng đã hứarằng cả đời cũng không nói cho bất kỳ ai biết kể cả bị bầm gan tím ruột về sựxâm hại của anh ta đối với cô sau khi uống rượu say ở khu giải trí ấy.

Cũng may, Trâu TướngQuân đã tìm đến người phụ nữ khác để giải tỏa, sau khi tỉnh táo lại, hầu nhưchẳng nhớ gì tới người con gái như cô nữa. Chi là một sự việc nhỏ bé có chútxáo trộn nhưng lại không hề nguy hiểm, một người luôn tự phụ như anh ta sao cóthể bận tâm nhiều cơ chứ.

Sau khi từ Chí Tôn trởvề, Ngụy Nhất không gặp lại Trâu Tướng Quân nữa. Cô rất ít khi về nhà, khi thìở lì trong trường, khi lại cùng Tô Thích tận hưởng thế giới của riêng haingười. Chỉ cần lơ đễnh một chút, tuyệt đối sẽ không chạm mặt. Cô và Trâu TướngQuân vốn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, ngoài việc anh ta là anh rểtương lai ra, cô không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào khác với anh ta cả.

Kỳ thi tiếng Anh cấp bốnbắt đầu ghi danh.

Con gái thường hay họclệch, Ngụy Nhất lại nằm trong nhóm dẫn đầu của đám học lệch trong nhiều nămqua. Những môn học khác, kết quả học tập của cô rất tốt, ngoại trừ môn tiếngAnh.

Trong suốt mười năm họctập gi­an khổ của Ngụy Nhất, môn tiếng Anh cô luôn xếp ở vị trí cuối lớp. Xétvề tính chất ổn định thì chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng. Với trìnhđộ của Ngụy Nhất, muốn qua được kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, chẳng khác nào mộtcâu chuyện viển vông. Điều Khiến người ta yên vui thanh thản nhất chính là, tônchỉ của cô sinh viên Ngụy Nhất là cần cù bù thông minh và quyết tâm thực hiệntới cùng. Giờ đây, khi còn một thời gi­an khá dài nữa mới tới kỳ thi tiếng Anhcấp bốn, lại chẳng có môn học nào cần ôn tập, có thể coi là thời điểm tập hợpđủ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa, cô quyết tâm, hăng hái, gửi gắm hếthy vọng vào kỳ thi có tính chất khốc liệt này, chiến đấu một sống một còn vớichứng chỉ tiếng Anh cấp bốn ấy. Nếu được ngôi sao may mắn chiếu rọi thì còn cóthể sống sót mà qua được.

Vậy là, khi đi ghi danh,Ngụy Nhất lại là người tiên phong, bừng bừng nhiệt huyết, vô cùng tích cực.

Sau khi Ngụy Nhất đã trởnên thân quen với Tô Thích, bản tính hay làm nũng đã được bộc lộ. Ngụy Nhất chuđôi môi nhỏ xinh lên, than vãn với Tô Thích, nói rằng ba cô bạn cùng phòng hayăn quà vặt, âm thanh phát ra lại quá ầm ĩ; ghế ngồi trong thư viện hay giảngđường quá lạnh; đường về nhà xa vời vợi, trời lại nhanh tối… nếu lần nàykhông thi được chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn nhất định là do môi trường học tậpkhông thuận lợi.

Tô Thích mỉm cười, nóimột cách thần bí: “Cô bé, để anh đưa em tới một nơi”.

Vậy là Ngụy Nhất dắt xeđạp ra để Tô Thích đèo đi. Rất gần, ở ngay gần trường học, hai người đứng trướccổng của một khu chung cư.

Ngụy Nhất hỏi chúng tađi đâu vậy. Tô Thích chỉ mỉm cười, không trả lời, nắm tay cô cùng đi vào bêntrong.

Khu chung cư Xuân Thành,tòa nhà c, 26 – 1. Vị trí không được coi là đắc địa nhưng khung cảnh đẹp, khôngkhí thoáng đãng, cây cối xanh tươi, hệ thống an ninh đảm bảo.

Tô Thích rút chìa khóara mở cửa, căn hộ không rộng, có ba phòng kèm thêm một phòng đọc sách. Căn hộquay lưng về hướng Nam,mặt tiền hướng về khuôn viên khu chung cư, tràn ngập ánh sáng, cũng rất yêntĩnh. Điều quan trọng là rất gần trường học của Ngụy Nhất. Tô Thích dẫn NgụyNhất đi tham quan lần lượt từng phòng, tới phòng nào cũng mỉm cười hỏi, cóthích không.

Ngụy Nhất đút hai tayvào túi áo: “Đây có được coi là cung vàng cất giấu mỹ nhân không?”.

Tô Thích bật cười ha hả,hỏi: “Vậy em có cho phép anh cất giấu không?”.

Ngụy Nhất vừa thốt racâu hỏi đó liền cảm thấy bản thân mình quá buông thả, đường đột xúc phạm thiênthần. Thực ra cô đã bị nhiễm cách ăn nói bạo gan của ba cô bạn cùng phòng. Đangtrong lúc vô cùng ân hận, không ngờ Tô Thích lại thừa cơ hùa theo. Da mặt NgụyNhất vẫn chưa đủ độ dày, cô ngại ngùng quay mặt đi.

“Sau này em đến đây ônbài nhé!”, Tô Thích nói.

“Căn hộ của ai vậy?”Ngụy Nhất rất thích cách trang hoàng và môi trường ở đây, cứ đưa tay vuốt ve đồđạc mãi.

“Của anh.”

“Ổ! Em biết rồi!”, NgụyNhất lắc lư mái đầu, nheo mắt nhíu mày một hồi, làm ra vẻ thông minh, “Từ lâuđã để ý tới nữ sinh của trường mình rồi? Ngay cả phòng ở cũng được chuẩn bịsẵn! Anh thành thật khai ra mau, có dùng kính viễn vọng nhìn trộm vào ký túc xánữ không hả?”.

Tô Thích yêu chiều gõ gõvào mũi cô: “Bậy bạ nào. Chiều qua mới làm thủ tục chuyến nhượng xong”.

Ngụy Nhất tròn xoe mắtnhìn anh, sáng sớm hôm qua cô vừa than vãn với anh rằng không có chỗ để họcbài, buổi chiều anh đã mua ngay căn hộ đắt tiền này! Ngụy Nhất cảm động vạnphần: Dịp may ở cuộc đời này thật trùng hợp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi!

“Cô bé, có thíchkhông?”, Tô Thích hỏi, nhìn sâu vào mắt cô, hoàn toàn trong sáng, không có chútcố ý nịnh bợ hay khoe khoang gì.

Ngụy Nhất cảm thấy mộtnỗi xúc động mạnh mẽ trào dâng trong lồng ngực, cô không kiềm chế được liền sàvào vòng tay anh. Cô lại cảm thấy xấu hổ vì sự bạo dạn của mình, vùi đầu mãivào lớp áo anh, không chịu ngẩng lên, tham lam hít hà mùi đàn ông mát dịu nhẹnhàng rất riêng của anh.

Tô Thích thấy cô cứ đứngyên như vậy hồi lâu liền vỗ vỗ vào đầu cô, “Sao thế?”.

“Em bỗng cảm thấy anhgiống…”, Ngụy Nhất đang cố tìm từ ngữ để diễn đạt.

“Hả?”, Tô Thích độngviên cô nói tiếp.

“Em cảm thấy anh rấtgiống Tôn Ngộ Không.” Khó khăn đến mấy cũng có thể giải quyết được, cái gì cũngcó thể biến ra ngay được, thật đúng là một trang nam tử có tài biến hóa khônlường.

Tô Thích bật cười thànhtiếng, ôm chầm lấy Ngụy Nhất, vòng ôm thật chặt, rồi lại buông tay ra, khẽkhàng hỏi: “Nói như vậy, trông anh giống khỉ lắm sao?”.

“Là Tề Thiên Đại Thánh.”

Hai người đều bật cười,bầu không khí thật âm áp yêu thương.

“Sau này anh sẽ ở đây”,Tô Thích nói.

“Ờ. Á? Hả?” Ngụy Nhấtvốn nghĩ căn hộ của anh ấy, anh ấy dọn đến ở là chuyện đương nhiên, nhưng nghĩđi nghĩ lại lại cảm thấy lăn tăn bởi cô cũng ở đây, điều này… điều này chẳngphải là sống thử như người ta vẫn kháo nhau sao?

Tô Thích thấy khuôn mặtnhỏ xinh đầy vẻ đăm chiêu, biết cô đã hiểu lầm, mỉm cười nói: “Đầu óc nhỏ bélại nghĩ linh tinh cái gì thế! Anh sẽ không làm gì xâm hại tới em đâu!”.

Ngụy Nhất vốn dĩ rất tíntưởng Tô Thích, anh ấy nói không là nhất định sẽ không. Đúng lúc tâm trạng nhẹnhõm thì trong lòng cô lại trào dâng một cảm giác hụt hẫng.

Tô Thích hỏi: “Không vuià?”.

Ngụy Nhất lắc lắc đầu,suy nghĩ trong lòng lại không thể nói ra được. Người ta là một chàng traitrưởng thành mà còn không có dự định đó, mình là phận gái, lại suốt ngày cónhững tư tưởng không lành mạnh. Nếu đế anh ấy biết được, thế chẳng phải là épbuộc anh ấy sao.

Vậy là cô lấy lại tinhthần, muốn khéo léo chuyển sang chủ đề khác, suy nghĩ một hồi, bèn hỏi: “Đúngrồi, thế nào gọi là khí chất tiểu công ¹, tâm lý tiểu thụ?”.

Tô Thích sững sờ: “Emhọc ở đâu ra vậy?”

Ngụy Nhất thấy thái độcủa Tô Thích liền đoán rằng đó không phải là một câu nói tốt đẹp gì, âu sầuthiểu não, các ngón tay đan vào nhau, ngập ngừng:

“Các bạn ở trong phòngnói như vậy. Họ nói anh có khí chất của tiểu công, nhưng tâm lý lại của tiểuthụ.”

Tô Thích nín thinh hồilâu, cuối cùng bật cười ha hả, vô cùng sảng khoái.

Lúc đó, Tô Thích đangđứng bên cửa sổ phòng đọc sách, hai tay khoanh trước ngực, cơn gió nhẹ nhàng ấmáp thổi bay tấm rèm cửa màu xanh da trời, ánh mặt trời mỏng như cánh chuồnchuồn xuyên qua lớp vải rèm, tỏa đều trên khuôn mặt với những đường nét thanhtú của anh. Nụ cười đó của Tô Thích trong sáng như mùa xuân, lại thêm vào chútmàu sắc tinh nghịch, thật sinh động mà vô cùng cuốn hút. Ngụy Nhất cứ ngây ngườira ngắm nhìn.

Tô Thích vui đủ rồi,không cười nữa, cố ý nghiêm mặt lại, nói: “Sau này đừng thảo luận với họ vềnhững chuyện đó nữa, chẳng giống con gái chút nào!”.

Ngụy Nhất vô cùng xấuhổ, cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng”.

Tô Thích nhìn điệu bộngây thơ ngốc nghếch của Ngụy Nhất, cảm giác thương yêu lại trào dâng, anh kéocô lại bên mình, tay thì gõ nhẹ vào mũi cô ra vẻ trừng phạt, miệng lại hỏi mộtcâu chẳng liên quan gì: “Đói chưa?”.

Tô Thích rất thích gõvào mũi của Ngụy Nhất, anh thường làm những động tác đó một cách vô thức khitrong lòng cảm thấy yêu mến, thương xót hay bất mãn. Sống mũi của Ngụy Nhấtkhông thẳng lắm, chóp mũi lại hênh hếch, phối hợp ngữ quan thanh tú trên khuônmặt như một nét chấm phá. Ngụy Nhất lại không biết điều đó, chỉ thấy đường nétchiếc mũi của mình không đẹp, thường ngửa cổ lên trời than vãn, vô cùng tự ti.Thêm vào đó, hằng ngày lại bị ngón tay trỏ của Tô Thích gõ nhẹ vào, từ lâu côđã không thích như thế, liền lùi lại phía sau một bước, xoa xoa lên chóp mũihếch, chu môi lại nói: “Ôi, anh biến mũi em thành mũi tẹt mất rồi!”.

Tô Thích bật cười, lấylại vẻ nhã nhặn lịch sự.

Ngụy Nhất chớp chớp mắt,nói: “Anh đã cho phép em đến ở một căn hộ đẹp như vậy, dù thế nào em cũng phảimời anh một bữa. Tiểu công, nể mặt tại hạ một chút đi”.

Tô Thích đưa tay ra, vờra vẻ muốn gõ vào mũi của Ngụy Nhất, cô bèn co giò bỏ chạy, nhưng người nhỏchân ngắn, sao chạy trốn được một người cao lớn chân dài như Tô Thích chứ. Chỉchạy được vài bước, cô đã bị tóm gọn, anh đưa cánh tay dài ra ôm Ngụy Nhất vàolòng.

Tô Thích cười hì hì, giơtay phải lên, Ngụy Nhất ôm mặt né hết bên này đến bên khác, hai người cứ nô đùanhư vậy, cũng không biết ai dừng lại trước, cũng chẳng rõ hình ảnh đã đứng lạinhư thế nào, dù sao thì kết cục cuối cùng cũng là hai người mặt đối mặt, bốnmắt nhìn nhau, khoảng cách hai đôi môi rất gần.

Ngụy Nhất vừa cười sảngkhoái, khuôn mặt vốn trắng ngần giờ lại được điểm thêm hai gò má ửng hổng đángyêu, đứng trước mặt Tô Thích thở hổn hển. Thấy Tô Thích nhìn mình không chớpmắt, cô sững người lại, thầm nghĩ, cảnh tượng này thật giống trong các bộ phimtruyền hình mà mình đã xem, mấy cô gái điên điên khùng khùng đó chẳng phải cũngđược các anh chàng bắt lại rồi ôm gọn trong lòng như vậy, sau đó mở miệng racắn hay sao? Nghĩ đến đó, cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, cúi đầu xuống.

Cặp đồng tử xinh đẹp củaNgụy Nhất sáng bừng mang theo chút yêu kiều tự nhiên và vẻ quyến rũ của tuổitrẻ. Thấy khuôn mặt của Tô Thích cứ lớn dần, cô cũng từ từ ghé sát mặt mìnhvào, vừa mừng vừa lo, lại mang theo sự chờ đợi mãnh liệt tâm trạng căng thẳngnhư có một chú thỏ đang ở trong lổng ngực cứ nhảy nhót loạn xạ, loạn xạ.

Ngụy Nhất nhắm mắt lạitheo bản năng, đôi môi hổng mềm mại khẽ run rẩy.

Nhưng, đôi môi của TôThích cuối cùng lại không đặt lên đôi môi của Ngụy Nhất. Đúng lúc hai đôi môigần chạm nhau, Tô Thích lại ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia vào lòng,khe khẽ lẩm bẩm bằng một giọng mũi đặc sệt:

“Cô bé còn nhỏ quá.”

Anh sợ mình không thểkiềm chế nổi, sẽ khiến cô cảm thấy đường đột.

Ngụy Nhất vừa cảm độngvừa thất vọng.

Mọi khâu chuẩn bị chomột nụ hôn đã rất sẵn sàng, cuối cùng lại bị nhân vật nam chính từ chối bởi lýdo tuổi tác, nhường nhịn né tránh, Ngụy Nhất rất bối rối. Hai người cứ đứng ômnhau như vậy, không ai động đậy trước. Trong không trung còn nghe thấy cả hơithở dài để điều chế trạng thái tình cảm của Tô Thích.

Rất lâu sau, khi TôThích buông Ngụy Nhất ra, khuôn mặt anh đã lấy lại vẻ khiêm nhường, điềm đạm,dịu dàng như thường ngày. Tô Thích ân cần nói: “Đi thôi, cô bé, chúng ta đi ăncơm”.

Ngụy Nhất đồng tìnhhưởng ứng.

Trước mỗi sự việc, TôThích đều xử lý một cách chu đáo đến nỗi khiến người ta không thể soi mói. Chodù là mối quan hệ phức tạp như tơ vò thế nào, anh đều xử lý một cách chu đáo.Mỗi lần hẹn hò, ăn gì, chơi gì, anh đều trưng cầu ý kiến của đối phương, nếuNgụy Nhất để anh quyết định, anh tuyệt đối sẽ sắp đặt một cách hết sức hợp lý:Khi mời ba cô bạn cùng phòng Ngụy Nhất đi ăn, trong thực đơn anh chọn đều cómón khoái khẩu của từng người; Những món quà nhỏ tặng Ngụy Nhất, anh đều khôngkhoe khoang cũng chẳng đột ngột; Lý do mời chị gái Ngụy Trích Tiên của NgụyNhất đi ăn cũng không hề quá khiên cưỡng. Làm việc luôn hướng tới sự hoàn mỹ vàkhông bao giờ để lại tì vết. Nếu không phải là bới lông tìm vết, lôi ra nhữngkhuyết điểm của Tô Thích thì có thể coi anh ấy quá quân tử đối với Ngụy Nhấtrồi, không hề vượt qua giới hạn khi tình yêu mãnh liệt.

Cũng giống như lúc này.

Ngụy Nhất thầm nhủ bằngkhối óc vốn không được coi là thông minh của mình, nguyên nhân khiến anh lý trínhư vậy, liệu có phải do tình cảm, liệu có phải anh ấy chưa thực sự yêu mình?

Bữa tối, họ dùng món ănTứ Xuyên. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Ngụy Nhất kiên quyết không uốngnước trước. Lần này chiếc lưỡi không bị bỏng rát nên ăn uống cũng ngon thêm vàiphần. Những chuyện phong nguyệt buồn bã trước đó đều bị tống ra khỏi tâm trírồi.

Sau bữa ăn, Ngụy Nhấtkiên quyết đòi trả tiền Tô Thích biết cô thực sự cảm động, cũng không ngăn cản.Khi thanh toán, anh khẽ mỉm cười, đứng bên cạnh cô, khuôn mặt rạng ngời nhìn côchăm chú đếm từng tờ nhân dân tệ rồi đưa cho nhân viên thu ngân. Tiền là do côcó được khi tranh thủ làm thêm lúc rỗi rãi, vì vậy cô cũng rất yên tâm chitiêu. Thêm vào đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên của nhân viên thu ngân khi“tận mắt chứng kiến cô gái giàu có bao một chàng trai khôi ngô tuấn tú” khiếncô càng thêm thỏa mãn với tính cách hư vinh nhỏ bé của mình.

Tô Thích đưa Ngụy Nhấtvề đến ký túc xá, nói câu tạm biệt và chúc ngủ ngon, thế là ngày hôm nay lạitrôi qua. Dường như ngày nào cũng như thế, sự việc đều rập khuôn, không chútbiến chuyển.

Ngụy Nhất quay người đi,cúi đầu rầu rĩ.

Đúng lúc đó, Tô Thíchbỗng gọi cô từ phía sau: “Cô bé”.

“Dạ?”, cô quay người lạinhìn anh.

Tô Thích bước lên vàibước, kéo tay cô, đặt một vật cứng bằng kim loại vào và nắm chặt tay cô lại,khẽ nói: “Chủ căn hộ đó là em”, anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười, “Vềnghỉ đi nhé!”.

Ngụy Nhất bây giờ mớirạo rực quay người bước lên lầu. Đi đến nhịp nghỉ của cầu thang, cô khẽ quayngười lại, thấy Tô Thích vẫn đứng ở chỗ đó nhìn theo bóng của mình và mỉm cườinhư mọi ngày.

Tô Thích, năm nay anh ấyđã hai mươi bảy tuổi rồi, đã qua thời xốc nổi, sống thực tế, giống như một consông đã đầy nước, cứ chầm chậm chảy, không gió to sóng lớn. Nhưng anh ấy lại cósự trưởng thành và ổn định mà các nam sinh trong trường không có được. Mỗi việcanh làm đều vô cùng hợp lý, động tác cũng hết sức vừa vặn. Đã không cố tìnhkhoe khoang, lại không cố ý theo đuổi đến cùng. Dòng nước nhỏ chảy dài, giócuốn mây bay. Hơn nữa, tất cả mọi việc anh làm đều vì một mục đích – để NgụyNhất có cuộc sống tốt hơn. Không có lời cầu hôn lãng mạn, cũng chẳng có ý bàytỏ dục vọng, không có sự ban ơn một cách thiếu tôn trọng và lại chẳng gắt gaođòi hỏi.

Cô nắm chặt tay lại – ởđó có thứ mà ban nãy Tô Thích đưa cho cô, chiếc chìa khóa vẫn còn lưu giữ hơiấm của Tô Thích.

Đó chính là khởi đầu lờituyên bố kín đáo mà kiên định của anh, phải thế không? Cũng chính là tình yêumãnh liệt của Tô Thích, đúng vậy chứ?

Ngụy Nhất bỗng cảm thâysống mũi cay cay, đưa tay lên sờ thử, cô giật mình thảng thốt vì nước mắt mìnhlại đang ngốc nghếch tuôn rơi.

________________________________

¹  “Tiểu công”:Thuật ngữ dùng để nói về nam đồng tính, cùng một đôi với “tiểu thụ”. Tiểu côngchỉ bên đóng vai nam, “tiểu thụ” đóng vai nữ trong quan hệ nam-nam

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN