Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 9


Chương 9: Chàng traitính khí thất thường

 

Chuyến du lịch suối nướcnóng vào cuối tuần này cuối cùng cũng đã đến. Đến thứ Sáu, Ngụy Nhất liền vềnhà. Tô Thích nói hôm sau sẽ tới đón cô, Ngụy Nhất rất mong ngóng, cảm thấy vôcùng hạnh phúc.

Sau bữa cơm tối, NgụyNhất ở trong phòng học thuộc từ mới tiếng Anh. Ông Ngụy không có nhà, còn bàNgụy ở trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa tập thêu kiểu chữ thập.

Bà Ngụy là một phụ nữrất thích chạy theo trào lưu, có nhiều sở thích, từ thư pháp đến ca kịch, từ yo­gađến vẽ tranh, không gì là không thích. Lần nào uống trà với những quý bà giàucó cũng không quên thăm dò trào lưu hiện giờ là gì, khi đã nghe ngóng được kếtquả, trở về nhà liền gắng sức điều chỉnh một phen. Tính cách của bà Ngụy khôngđược coi là dịu dàng hòa nhã, các sở thích lại càng sớm nở tối tàn, thường thìchưa nhập môn xong đã mất hết hứng thú, vội vội vàng vàng chuyển đổi trào lưu.

Kể ra cuộc sống như thếcũng thật an nhàn.

Bà Ngụy nghe nói gần đâycách thêu kiểu chữ thập rất được giới trẻ yêu thích, sợ mình lạc hậu, lại vộivàng yêu thích môn thêu kiểu chữ thập. Mỗi ngày đều dành ra ba, bốn tiếng đồnghồ ngồi trên ghế sô pha, đeo kính lão chăm chú xâu kim luồn chỉ, khiến cả phòngkhách đâu đâu cũng thấy chỉ màu, trông giống như một động tơ vậy. Ông Ngụy mỗilần mệt mỏi trở về nhà, thấy vợ mình ngồi bên cửa sổ hết sức cần mẫn soi đènluồn chỉ, đều cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, ca ngợi phu nhân hiền hậu,yêu chuộng văn hóa truyền thống, say sưa với môn học bắt buộc của những phụ nữTrung Hoa vừa hồng vừa chuyên trước đây.

Trong khi bà Ngụy bậnrộn xâu kim rút chỉ thì Ngụy Nhất lại đang đánh vật với đám từ vựng tiếng Anh.Đối với những phần dù không có tư chất nhất, Ngụy Nhất cũng không dễ dàng bỏqua. Nhưng môn tiếng Anh thật là hiểm ác, không thể khiêu khích nổi Ngụy Nhấtcó thể biến nó thành năm dòng kẻ nhạc, cất lên khúc ca du dương. Ngụy Nhất càngchăm chú nhìn đám từ mới thì càng hoa mắt chóng mặt, gục đầu xuống bàn ngủ thiếpđi.

Đó lại là một giấc ngủngọt ngào!

Ngụy Nhất mơ một giấc mơdài, rất dài, mơ thấy mình và Tô Thích trải qua một phen bãi biển nương dâu,biết bao sóng gió, cùng nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long. Hai vợ chồngngồi quỳ giữa vài đứa con, nét mặt vui vẻ, thật là cảnh tượng hạnh phúc theođúng luân thường đạo lý. Bỗng một bé trai ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu bé giốnghệt Trâu Tướng Quân, lại còn học theo điệu bộ nhếch miệng cười của anh ta nữa!Thằng bé khiến Ngụy Nhất kinh sợ đến nỗi giật nảy mình tỉnh dậy.

Nhớ lại, trong suốt cảgiấc mơ dài đó, nếu loại trừ bộ mặt đồi phong bại tục của Trâu Tướng Quân rathì quả là một cuộc đời khiến người ta mơ tưởng. Nghĩ tới đó, tinh thần cô trởnên hưng phấn, cảm thấy tương lai thật tươi đẹp.

Trong giấc mơ, thời gi­anthấm thoắt thoi đưa, nhưng thực tế thì chỉ là mười phút.

Khi Ngụy Nhất cầm đồnghồ báo thức lên, thầm nức nở than vãn về thời gi­an thì dưới lầu bỗng vang lêntiếng động huyên náo, là giọng nói của Ngụy Trích Tiên cùng đám bạn nam thanhnữ tú. Ngụy Nhất biết chị gái đã về đến nhà, mặc dù không muốn nhưng cảm thấycần phải thực hiện đầy đủ những lễ nghi cơ bản nhất, liền chạy ra chào hỏi.

Bà Ngụy không còn ởtrong phòng khách, có lẽ kim chỉ khiến bà hoa mắt chóng mặt nên đã về phòngnghỉ ngơi rồi.

“Chị, về rồi à?”, NgụyNhất đứng trên hành lang tầng hai nói vọng xuống.

“Ưm”, Ngụy Trích Tiênđáp lại, không mặn mà cũng chẳng thờ ơ.

Ngụy Nhất chào chị xongđịnh quay về phòng, bỗng nhìn thấy người cả đời này cô không muốn gặp nhất đanglẫn trong đám anh chị dưới kia.

Trâu Tướng Quân đứnggiữa phòng khách sáng chói, nói chuyện gì đó với Vĩ, khắp phòng toàn nam thanhnữ tú, đều là con cái của các gia đình giàu có, thế mà cơ thể cao lớn của anhta cũng thuộc vào dạng nổi bật. Xét một cách công tâm, ngoài bản tính lưu manhra, nếu xét riêng về vẻ bề ngoài, anh ta quả thực cũng thuộc hàng xuất chúng.Áo khoác có mũ màu đen phối hợp với quần bò nhìn thì đơn giản, nhưng khi đượckhoác lên người anh ta nó lại có vẻ phong lưu ngang ngạnh.

Chiếc áo khoác mà TrâuTướng Quân bảo Ngụy Nhất vứt bỏ hôm đó, sau khi ước lượng giá cả, cô không nỡbỏ đi, bèn sai cô giúp việc giặt sạch, phơi khô rồi cứ để trong tủ quần áo.Ngụy Nhất cũng không dám phiền chị gái, sợ Ngụy Trích Tiên lại tra hỏi cặn kẽvấn đề. Cô đành đợi đến khi có cơ hội thích hợp rồi tận tay trả lại cho anh ta.

Hôm nay chính là một cơhội tốt. Ngụy Nhất lôi từ trong tủ quần áo ra chiếc áo khoác còn phảng phất mùihương cao quý, kín đáo nhờ cô giúp việc lát nữa đưa lại cho Trâu Tướng Quân. Côgiúp việc ôm chiếc áo khoác của anh chàng họ Trâu trong lòng, nhận lời mà đỏmặt tía tai.

Trâu Tướng Quân vốn đangngồi ngây ra, chăm chú nhìn bộ đồ pha trà, thấy Ngụy Nhất từ trên lầu đi xuống,hai mắt anh bỗng sáng bừng lên, ánh nhìn lập tức lướt trên người Ngụy Nhất mộtlượt từ trên xuống dưới. Thấy Ngụy Nhất chỉ chỉ về phía mình và nói điều gì đóvới người giúp việc, Trâu Tướng Quân khẽ nhếch mép, kín đáo nở nụ cười đầy hàmý.

Ngụy Nhất như có kim đâmở sau lưng, cảm giác khinh thường lại trào dâng, cô quay ngoắt về phòng.

Ngụy Trích Tiên đíchthân bê chén trà Thiết quan âm ¹ thượng hạng đến cho Trâu Tướng Quân, vừa haythấy cảnh tượng đó, cô hơi sững sờ nhưng cũng không nói gì.

Ngụy Nhất đọc sách mộtlát, cảm thấy mệt mỏi nên đi tắm. Tắm xong, cô thay bộ quần áo ngủ mà Tô Thíchmua tặng, rất mềm mại và dễ chịu. Ngụy Nhất thích quá cứ dụi dụi mặt vào gấuáo.

Chuông điện thoại đúnglúc vang lên, Ngụy Nhất khẽ “a lô”. Giọng nói dịu dàng, ấm áp của Tô Thích từđầu dây bên kia truyền lại, cảm giác như đang ở gần thì thầm bên tai, cô dườngnhư có thể cảm nhận được hơi thở dịu dàng của anh. Ngụy Nhất hài lòng tự nhủ,không biết ai là vị thiên tài đã phát minh ra điện thoại, nếu có dịp, nhất địnhcô sẽ đốt cho ông ta ba tuần hương, nếu không có ông ta, làm sao có thể quađược những đêm dài nhớ nhung như thế này!

Tô Thích nhắc nhở vàichuyện lặt vặt, những điều cần chú ý khi đi nghỉ ở suối nước nóng, quan tâm tớitâm trạng của cô, phiếm vài câu về chuyện gia đình, cuối cùng là chúc ngủ ngonrồi cúp máy. Ngụy Nhất còn rất lưu luyến, cúp điện thoại rồi mà vẫn không ngừnghồi tưởng. Khuôn mặt nhỏ xinh chi to bằng bàn tay lớn ấy ửng hổng, cặp mắt longlanh hạnh phúc.

Đúng lúc đó thì có tiếnggõ cửa, Ngụy Trích Tiên đứng bên ngoài vọng vào: “Nhất Nhất, ngủ chưa?”.

Ngụy Trích Tiên rất ítkhi đích thân đi tìm cô, nhất định là có chuyện gì đó rồi. Ngụy Nhất không dámchần chừ, vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, lao ra mỏ cửa. Khuôn mặt xinhđẹp yêu kiều của Ngụy Trích Tiên hiện ra ngay trước mặt, sau lưng chị ấy cònsừng sững một anh chàng, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt không chút biểu cảm,chính là Trâu Tướng Quân. Khoảng cách quá gần, khuôn mặt kinh hãi thói đời đógiống hệt với khuôn mặt của đứa trẻ mà cô đã gặp trong giấc mơ ban nãy. NgụyNhất khiếp sợ bước lùi lại một bước như gặp phải yêu quái, vừa khéo để lại mộtlối nhỏ cho hai người đó bước vào phòng.

Hai người đó đều cao hơnNgụy Nhất, đặc biệt là Trâu Tướng Quân, áng chừng anh ta phải cao hơn cô tớimột cái đầu rưỡi. Hai người đứng trong phòng, vị thế của Ngụy Nhất trong chốclát đã trở nên yếu ớt hơn hẳn, cô cúi đẩu rụt cổ, hỏi: “Chị, có chuyện gìvậy?”.

Ngụy Trích Tiên bướcđến, ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu kem. Hành động cử chỉ của Trâu Tướng Quânthì chẳng có gì thay đổi, vẫn quái đản như thường ngày, vào phòng của con gáimà không hề ngại ngùng hay giữ chút ý tứ gì, lại ngang nhiên đặt mông ngồi lêngiường của người ta! Thật không biết có nên tán thưởng anh chàng này là ngườiquang minh lỗi lạc không nữa. Anh ta cứ chằm chằm nhìn Ngụy Nhất, đôi mắt đenláy, sâu thẳm tới nỗi khiến người ta không dám nhìn trộm. Ngụy Nhất nhìn vàophần mông của Trâu Tướng Quân, thầm than vãn: Lại phải thay ga trải giường rồi.

Ngụy Nhất đang rầu rĩ vềchuyện chiếc ga trải giường thì Ngụy Trích Tiên cười thân thiện, nói: “Ban nãyAn Dương gọi điện thoại tới, hẹn chị ngày mai đi tắm suối nước nóng ở sơn trangCửu Hoa. Chắc chắn Tô Thích sẽ đi, Nhất Nhất, em có đi không?”.

Ngụy Nhất đang ngâyngười nhìn chiếc ga trải giường, không có phản ứng gì.

Ngụy Trích Tiên không hềphiền lòng, lại nở nụ cười giảo hoạt: “Nhất Nhất, em và Tô Thích, hai người, hàhà, giữ bí mật tốt gớm nhỉ! Lần trước ở nhà Trâu Tướng Quân, thảo nào vừa nhìnthấy cậu ta, mặt mũi em đã đỏ lựng lên như đít khỉ ấy! Thành thật khai mau, haingười bắt đầu từ khi nào vậy? Hóa ra tên tiểu tử đó đang cưa cẩm em gái mình,chẳng trách dạo này ân cần khác thường thế, lại liên tục tìm lý do mời mình ăncơm nữa chứ!”.

Ngụy Nhất nghe thấy nhắctới Tô Thích, lập tức định thần lại, thầm hồi tưởng về câu nói của chị gái,lúng túng đến nỗi hai má đỏ bừng, nhìn chị gái với vẻ xin buông tha rồi lạiđánh mắt sang Trâu Tướng Quân. Kẻ thứ hai ấy chỉ chằm chằm nhìn cô, không rõ làđang vui hay buồn nữa.

Ngụy Trích Tiên bướctới, nắm lấy bàn tay của Ngụy Nhất, mùi nước hoa đầy mê hoặc trên cơ thể cô lậptức xộc thẳng vào bầu không khí xung quanh, cô nói vói giọng điệu thân mật màtrước nay Ngụy Nhất chưa từng nghe thấy: “Không biết chừng, sau này hai chị emmình lại trở thành chị em dâu cũng nên! Đời người quả nhiều điều bất ngờ nhỉ!”,nói xong liền chớp chớp mắt đầy tính nghịch với Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất không nói gì,trong lòng vừa vui mừng lại vừa não nề.

Ngụy Trích Tiên dườngnhư đang rất hứng thú, lại quay người ngồi xuống cạnh Trâu Tướng Quân, níu cánhtay anh ta lắc qua lắc lại vài cái rồi nũng nịu nói: “Anh Quân, chúng ta cùngđi đi!”.

Trâu Tướng Quân khẽ nhíumày, đẩy Trích Tiên ra, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ chăm chú nhìnNgụy Nhất, mở miệng cất tiếng ề à: “Em sẽ đi chứ?”.

Ngụy Nhất chần chừ hồilâu, khe khẽ gật đầu.

“Vậy thì cùng đi”, TrâuTướng Quân nói, “Ngày mai anh sẽ tới đón hai chị em”.

“Không cần đâu”, NgụyNhất buột miệng nói nhưng nhận ngay cái nhìn trợn mắt của Trâu Tướng Quân, lậptức mất hết dũng khí, vặn vẹo ngón tay, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùngcũng lấy hết can đảm, lí nhí nói: “À, ờ, anh Tô nói, nói ngày mai sẽ đến đónem”.

Trâu Tướng Quân khôngnói lời nào, vo chặt nắm tay lại, sa sầm nét mặt bước ra khỏi phòng.

Ngụy Trích Tiên vội vàngđuổi theo, lúc đi qua em gái, cô còn khẽ “hừ” một tiếng.

Sau khi hai người họ đirồi, Ngụy Nhất thở phào một hơi mới cảm thấy sau gáy mình đã ướt đẫm mồ hôi.Nhìn dấu vết của người vừa đặt mông lên giường mình, lại vội vội vàng vàng thayga trải.

Lúc đi ngủ, Ngụy Nhấtvẫn muốn tiếp tục giấc mơ còn dang dở ban nãy, cô ngắm nghía khuôn mặt tươicười của Tô Thích trong điện thoại rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tỉnh dậy, cố nghĩ lạixem đêm qua có mơ thấy gì không, nhưng không thể nhớ được. Xem ra, nằm mơ cũnggiống như trồng hoa cắm liễu, cũng phân chia thành từng cành có tình và vô tìnhchăng.

Trời vừa sáng, cô giúpviệc đã lên gọi cô dậy, nói đến giờ ăn sáng rồi. Hôm nay, bữa sáng sớm hơn mọikhi rất nhiều.

Ngụy Nhất vệ sinh cánhân xong, đi xuống lầu. Cô mặc bộ đổ thể thao màu vàng nhạt, trông vừa trắngtrẻo yêu kiều lại vừa trẻ trung đấy sức sống, giống như giọt sương mai.

Trên bàn ăn, cả bố và mẹcô đều có mặt một cách bất thường, điệu bộ có vẻ hết sức long trọng.

Ngụy Nhất không quen dậysớm như thế, dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, vươn vai ngáp một cái rồi nói:“Bố, mẹ, chị, chào buổi sáng”.

Ông Ngụy rất nghiêm khắcvới Ngụy Nhất, sa sầm nét mặt, quát lớn: “Không nhìn thấy có khách sao? Trôngbộ dạng con lười nhác còn ra thể thống gì nữa!”.

Ngụy Nhất đã quen vớiviệc bị bố quát mắng nên không hề cảm thấy khó chịu. Cô ngẩng đầu lên căng mắtnhìn, quả nhiên có người đang ngồi cạnh bố – Trâu Tướng Quân. Ngụy Trích Tiênăn vận chỉn chu, hớn ha hớn hở ngồi kế bên Trâu Tướng Quân, thấy Ngụy Nhất điđến, liền thân mật niềm nở bảo cô ngồi xuống. Ngụy Nhất chẳng quen sự thânthiện khác thường của chị gái như thế, cứ như là được dồn nén trong suốt mườitám năm qua, giờ mới có dịp bùng nổ ra vậy.

Trâu Tướng Quân có vẻnhư không nhìn thấy Ngụy Nhất, anh ta đang bận thảo luận với ông Ngụy về xuhướng của nền kinh tế Mỹ.

Ngụy Nhất bĩu môi lẩmbẩm: “Đến sớm thế”,

Trâu Tướng Quân quaysang nhìn cô một cái khẽ khàng trả lời: “Tối qua không về”.

Ngụy Nhất là con gái,con gái thường thích để ý những chuyện tầm phào. Nghe được câu nói đó của TrâuTướng Quân, suốt bữa sáng, Ngụy Nhất cứ thầm suy nghĩ thế chẳng phải là tối quaTrâu Tướng Quân và chị gái ở bên nhau sao. Vậy là ánh mắt cô không ngừng quétqua quét lại khuôn mặt của hai người đó, rồi cười một cách đầy mờ ám. Bị TrâuTướng Quân trừng mắt nhìn, cảm thấy mất hứng, cô mới tập trung đánh chén. Hômnay, đồ ăn thịnh soạn hơn thường ngày. Chỉ riêng món cháo cũng có đến bốn loại,Ngụy Nhất mừng mừng rỡ rõ cắm đầu ăn một mạch.

Phong cách ăn uống củaTrâu Tướng Quân lại khác hẳn tính cách của anh ta, thể hiện rõ sự giáo dục phùhợp với địa vị và thân phận, nho nhã đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên.Anh ta không nói nhiều, chỉ thi thoảng hỏi và đáp vài câu ngắn gọn với ôngNgụy, giọng nói nghe rất hấp dẫn.

Lúc bây giờ, ngoài cổngvọng lại tiếng còi xe. Một lát sau, quản gia chạy vào bẩm báo: “Ông chủ, cậu Tôtới rồi”.

Hai mắt Ngụy Nhất sángbừng, đương nhiên là vì Tô Thích.

Tô Thích sải từng bướclớn vào phòng khách, thấy nhà ăn Ngụy đang dùng bữa, liền lễ phép chào hai vịtrưởng bối, lại nháy mắt vui vẻ chào Ngụy Trích Tiên. Cuối cùng mới dùng ánhmắt nơi Ngụy Nhất, nói giọng mà ai ở đó cũng đều nghe thấy, có ý trêu đùa:

“Cô bé, hôm nay khôngngủ dậy muộn đấy chứ?”

Nhưng Tô Thích lại chủ ýbỏ qua Trâu Tướng Quân. Hai người Tô – Trâu luôn như vậy, trong mắt họ, đốiphương dường như không tồn tại khiến người khác cảm thấy thật khó xử.

Tô Thích ngoài những lúcchơi bóng mặc trang phục thể thao ra, anh đều mặc com­ple kèm áo sơ mi lịchlãm. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trông trẻ trung năng độnghơn thường ngày rất nhiều, lại vô cùng tương thích với trang phục mà Ngụy Nhấtđang mặc, cứ như một cặp trời sinh vậy.

Màu sắc và kiểu dángquần áo thể thao mà hôm nay hai người mặc đều đã được bàn bạc kỹ từ hôm qua,nói đúng hơn là quần áo đôi. Ngụy Nhất tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng lại vô cùngđắc ý.

Bố của Tô Thích vốn xuấtthân từ quân đội, mang quân hàm Trung tướng không quân, mấy năm trước có gặpmặt Ngụy Đông Cốc vài lần, coi như là đã có quen biết. Mặc dù Ngụy Đông Cốckhống có mối thâm gi­ao với bố Tô Thích nhưng rất kính phục và tôn trọng ôngta. Bản thân Tô Thích cũng mang vẻ nghiêm cẩn, chỉnh tề của hậu duệ quân nhânnên rất được lòng Ngụy Đông Cốc. Ông Ngụy ngồi vào ghế, thân mật gọi Tô Thíchlại cùng dùng bữa.

Tô Thích giữ thái độkhiêm tốn, tỏ ý đã dùng bữa rồi. Ông Ngụy biết bọn trẻ sẽ cảm thấy mất tự nhiêntrước mặt mình nên chỉ dặn dò qua loa vài câu như phải chú ý an toàn rồi đitrước. Bà Ngụy ăn xong lại dồn hết tâm sức vào sự nghiệp nữ công gia chánh nhưthường ngày.

Trong phòng khách chỉcòn lại bốn người trẻ tuổi, trước mặt hai cô gái, sự đối đầu giữa Tô Thích vàTrâu Tướng Quân cũng có phần thuyên giảm.

Ăn sáng xong họ xuấtphát luôn.

Tô Thích cho xe đậu dướitầng hầm nên giờ phải đi lấy xe. Ngụy Trích Tiên lên lầu thu dọn đồ trang điểmvẫn chưa xuống. Ngoài cổng chỉ có mình Ngụy Nhất đang đứng chờ.

Một cô bé yêu kiều lưngđeo ba lô màu hồng phấn, mặc bộ đồ thể thao màu vàng nhạt đứng dưới ánh mặttrời buổi sớm, buộc tóc đuôi gà, không môi son má phấn, cử chỉ điệu bộ vô cùngngây thơ hồn nhiên.

Xe của Trâu Tướng Quânđậu ngay bên đường trước cổng nhà Ngụy Nhất, hình như là loại xe Phaeton nhậpkhẩu của hãng Volk­swa­gen. Ngụy Nhất thấy một chiếc xe đen rất phổ biến đangchậm rãi chạy về phía mình nên cũng không chú ý lắm. Kính xe hạ xuống, khuônmặt điển trai đầy cá tính luôn tự cho mình là nhất ở gầm trời này của TrâuTướng Quân hiện ra. Ngụy Nhất sững người, nhủ thầm trong bụng: Trâu Tướng Quânmà lại hạ mình chịu lái chiếc xe bình thường như thế này sao, không hề khoatrương, thật kỳ lạ quá. Cô đâu biết rằng, chiếc Phaeton vô cùng khiêm nhườngnày được sản xuất cùng dây chuyền với dòng xe Bent­ley, không những thế, nó còndùng động cơ wl2, một loại hiếm có trên thế giới. Quả đúng là một chiếc siêu xebình dị. Trâu Tướng Quân trầm giọng nói: “Lên xe”.

Ngụy Nhất rất muốn đảomắt lườm, thầm nghĩ con người này thật ấu trĩ, cố ý đối đầu với Tô Thích, nhưngcô lại sợ làm anh ta mất hứng, rụt rè nói: “Anh Tô bảo tôi đợi ở đây”.

Trâu Tướng Quần sầm nétmặt, lặng thinh trong giây lát rồi nói: “Lên đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô”.

Ngụy Nhất cúi đầu, đávào hòn đá nhỏ ven đường, giọng lí nhí: “Thì anh cứ hỏi đi”.

Trâu Tướng Quân vốn rấtnóng tính, việc này đã khiến anh nổi cáu liền gằn giọng quát: “Nhanh lên”.

Ngụy Nhất nghĩ, chắc lạimuốn hỏi chuyện gì đó liên quan tới chị mình, bây giờ cô mới đưa tay ra mở cửasau. Trâu Tướng Quân lại hét lên: “Coi thiếu gia ta là tài xế hay sao? Lên ngồighế trước!”.

Trâu Tướng Quân sống ởnước ngoài từ nhỏ, khó khăn lắm mới có thể phát âm chuẩn tiếng phổ thông, nếunói đúng ngữ điệu âm uốn lưỡi theo âm Bắc Kinh thì e rằng không dễ dàng gì. Tấtcả đều bị anh bạn tên Vĩ kia dạy cho hỏng hết. Bây giờ, khi nói chuyện anh tacứ uốn lưỡi đi uốn lưỡi lại liên tục, tự xưng mình là đại lão gia, còn nhữngngười khác là hàng con cháu hết. Sắc mặt của Trâu Tướng Quân lúc đó sa sầm lại,anh ta tức giận vì cô quá dựa dẫm vào Tô Thích, lại luôn lảng tránh anh, ngaycả việc ngồi xe ai cũng phân biệt rõ ràng như vậy.

Ngụy Nhất run run, khôngbiết tại sao anh ta bực mình, cô sững người lại một chút, rồi chuyển lên ngồivào ghế phụ phía trước.

Vừa vào trong xe, mùihương bạc hà trên người Trâu Tướng Quân xộc thẳng vào mũi cô, một mùi thơm vôcùng thanh khiết lan tỏa khắp xe.

Mông cô còn chưa kịpchạm xuống ghế Trâu Tướng Quân đã đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút như tênbắn.

“Áaaaaa”, Ngụy Nhất sợđến nỗi mặt mũi trắng bệch, nắm chặt lấy tay vịn trên cửa xe.

Khi chiếc Au­di A8 củaTô Thích lướt tới, vừa hay nhìn thấy Ngụy Nhất đã ngồi trên chiếc Phaeton màuđen, anh cũng biết, đó chính là xe của Trâu Tướng Quân, anh lặng người nhìn anhta chở Ngụy Nhất đi mà không để lại bất kỳ dấu vết gì, tay đâm mạnh rồi nắmchặt vào vô lăng đến nỗi các khớp xương đều trắng bệch, đôi môi mím chặt.

Trong xe, Ngụy Nhất vẫnchưa quên nguyên nhân cô ngồi vào chiếc xe này, bèn nhắc lại: “Chẳng phải làanh có chuyện muốn hỏi tôi sao? Anh hỏi đi! Đừng đi xa quá. Đi xa quá thì látnữa tôi làm sao quay về được?”.

Trâu Tướng Quân cườinói: “Cô đúng là đồ ngốc!”.

Ban nãy, vì quá ghentức, sắc mặt của Trâu Tướng Quân thật lạnh lùng. Giờ đây, anh cảm thấy thoảimái vô cùng, hai tay đặt trên vô lăng, thành thục điều khiển chiếc xe mỗi lúcmột xa, đôi mắt anh không giấu nổi niềm hân hoan.

Cô gái ngây thơ NgụyNhất giờ mới hiểu ra, biết mình bị lừa, khuôn miệng nhỏ xinh liền nhếch lên, lahét ầm ĩ: “Tôi muốn xuống xe! Tôi muốn xuống xe! Anh Tô đang đợi tôi!”.

Trâu Tướng Quân khẽ “hừ”một tiếng nhưng không nói gì, khóe môi trái khẽ nhếch lên, nhìn Ngụy Nhất mộtcách oai nghiêm hùng dũng. Bây giờ, Ngụy Nhất mới phát hiện, anh ta đang mặcchiếc áo khoác mà tối qua cô đã dặn người giúp việc đưa lại. Nhìn chiếc vestkiểu Hàn Quốc màu bạc ôm sát cơ thể vạm vỡ cân đối cùng thần thái hăm hở trongđôi mắt của anh ta, trong đầu Ngụy Nhất lập tức hiện ra bốn chữ khuynh quốckhuynh thành. Tinh thần khẽ xao nhãng, cô ngây người nhìn.

Trâu Tướng Quân nhìnthẳng về phía trước, nét cười trên khuôn mặt ngày càng hiện rõ, hỏi một cáchđầy sảng khoái: “Đẹp trai không?”.

Ngụy Nhất định thần lại,vô cùng khó xử, xấu hổ quá đâm ra giận dữ, cao giọng hét lớn: “Dừng xe!”.

Giọng nói của Ngụy Nhấtđối với Trâu Tướng Quân chỉ giống như giọng của một đứa trẻ, bụng dạ khẽ ngứangáy vì bệnh cũ tái phát, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải vuốt ve chiếcgáy nhỏ bé của Ngụy Nhất, khẽ nói:

“Bây giờ cô quay đầu lạicầu xin tôi, xem ra còn kịp chưa biết chừng, tôi đại từ đại bi sẽ suy nghĩ vềviệc tiếp nạp cô đấy.”

“Tiểu nhân!” Ngụy Nhấtrất ít khi cáu giận, câu nói tiểu nhân này lại được phát ra một cách rất hằnhọc, tiếng nói như lọt qua khẽ răng, mang đầy vẻ khinh miệt.

Trâu Tướng Quân đạp mạnhvào chân phanh, chiếc xe ngang nhiên dừng lại ngay giữa đường. Anh ta cúi ngườivề phía Ngụy Nhất, nghiến răng nói: “Cô sẽ phải trả giá vì câu nói tiểu nhânđó!”

Ngụy Nhất bây giờ mớitỉnh ngộ: Anh chàng nhỏ nhen này buồn vui, nóng giận thất thường, không nhữngthế lại còn hay nổi cáu nữa.

Nhưng bây giờ có ân hậnthì cũng chẳng kịp, thấy Trâu Tướng Quân càng lúc càng áp sát vào mình hơn,Ngụy Nhất sợ đến nỗi mất hết cả thần sắc, nhớ lại những thủ đoạn coi thường,chà đạp lên phụ nữ một cách đẩy bỉ ổi của anh ta, hai tay cô thu về trước ngực,hoảng sợ hét lên: “Anh… anh không được lại gần!”.

“Xin lỗi!”, Trâu TướngQuân tiếp tục sán gần thêm chút nữa.

Ngụy Nhất run rẩy:“Xin… xin lỗi…”.

Trâu Tướng Quân nói:“Gọi bằng anh!”.

Ngụy Nhất nuốt nước bọt“Anh..”

Trâu Tướng Quân tiếptục: “Anh cái gì?”.

“Xin lỗi anh…” NgụyNhất ngây thơ không có tội nhưng lại bị anh ta ức hiếp, trong lòng vô cùng ấmức, mắt đã ngân ngấn nước.

Trâu Tướng Quân vẫnkhông dừng lại, hai tay nắm lấy lưng ghế phía sau của Ngụy Nhất, khống chế côtrong cơ thể mình, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm nhìn Ngụy Nhất, giống như diềuhâu đang nhìn xuống con mồi mà mình đáng được hưởng. Hơi thở thoảng mùi thơmcủa bạc hà rất đặc trưng của anh ta xộc thẳng vào mũi Ngụy Nhất. Cô không thíchthú gì với trò chơi bắt rùa trong hũ này, toàn thân run cầm cập, bất lực nhắmnghiền mắt lại.

Đúng vào lúc Ngụy Nhấtcảm thấy mình đã cầm chắc cái chết rồi, Trâu Tướng Quân lại không tiếp tục hànhđộng nữa. Anh tham lam nhìn bộ dạng vì bị mình ức hiếp mà lo sợ đến nỗi run lẩybẩy của Ngụy Nhất, chăm chú nhìn đôi mi dài và dày dặn điểm trên làn da trắngmịn, giọt nước mắt giống như hạt sương đang tỏa sáng lấp lánh, trông thật đángthương.

Trâu Tướng Quân rất hàilòng vì điều đó, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khùng khục, mang theo cảsự xót thương một cách khó hiểu của anh. Trâu Tướng Quân đưa tay ra, rút lấydây an toàn bên cạnh người Ngụy Nhất, giúp cô thắt lại cẩn thận. Sau đó, anhngồi vào vị trí của mình, nổ máy cho xe lao vọt đi trước khi cảnh sát gi­aothông kịp đến hỏi thăm.

“Đúng là ngốc nghếch!”Tinh thần của anh vui vẻ như chú mèo đắc ý khi vồ được cá.

Ngụy Nhất nghe được câunói đó, mở mắt ra nhìn thì thấy xe lại tiếp tục lăn bánh, trái tim đang đậploạn xạ chưa kịp bình tĩnh nhưng cô không dám nói linh tinh, cũng chẳng dám xúcphạm chàng trai tính khí thất thường này nữa.

__________________________________________

¹  Trà Thiết quanâm: Loại trà trứ danh có nguồn gốc ở huyện An Khê, thành phố Tuyền Châu (hayToàn Châu), tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN