Trường Học Của Phù Thủy Nhỏ - Tập 1: Bí Mật Đá Tiên Tri.
Chương 1 : Ngày Kì Lạ Của Bé “Thiên Yết”
Hôm nay là một ngày buồn chán…
Sasoriza vừa kết thúc kì học tiểu học cuối cùng của mình để lên cao trung. Cô đã tròn 11 tuổi rồi. Vào tháng tư năm sau, cô sẽ học tại học viện Sekai. Tính từ bây giờ đến lúc đó, cô còn hơn sáu tháng chẳng có một cái gì để làm cả.
_Sasoriza, xuống đây mẹ bảo. – Tiếng của mẹ cô vọng từ tầng dưới lên. Cô bé buồn chán vác thân xác mệt mỏi đi xuống cầu thang cùng với con mèo bông màu đen.
_Chào cô đi nào các con. – Mẹ cô nói khi đã tập hợp đầy đủ cả năm anh chị em nhà cô. Đứng ở cửa là một người xinh đẹp nhưng hơi chút quái dị. Chiếc váy đen trùm kín chân, ôm sát cơ thể, trên váy còn được treo một dây tỏi, cùng đó là một chiếc áo choàng màu tìm và chiếc mũ rộng vành với đỉnh mũ nhọn hoắt hơi rũ xuống. Tuy quái dị nhưng người phụ nữ này rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoăn hoàn hảo, mũi cao, da trắng và đặc biệt là đôi mắt xanh sắc sảo, bờ môi mỏng được che đậy bằng màu son tím.
_Chúng con chào cô ạ. – Tất cả đều đồng thanh trừ Sasoriza vì cô còn đang mải đánh giá về người phụ nữ này. Cho đến khi mẹ cô khẽ búng trán cô thì cô mới bừng tỉnh và vội vã, lung túng cúi đầu.
Trái với biểu hiện mà Sasoriza đã nghĩ, người phụ nữ này xoa nhẹ mái tóc xám bạc của cô. Nàng ta cúi người xuống đối mặt với Sasoriza.
_Tên con là gì ?
_Con tên là Sasoriza Tsubaki.
_Sasoriza … Hmm… Con sinh tháng 11 đúng không ? – Người đó trầm ngâm.
_Phải, nhưng sao cô biết vậy ? – Sasoriza thắc mắc.
_Vì Sasoriza chính là chòm sao Thiên Yết đó. Con chưa biết đúng không ? Đừng lo, con sẽ biết sớm thôi. – Người phụ nữ cười, tay xoa xoa đầu Sasoriza.
Sasoriza ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ theo mẹ mình đi vào phòng khách. Trong đầu ngập tràn các câu hỏi liên quan đến người phụ nữ kì lạ này. Cô đi lên lầu hai, qua phòng sinh hoạt chung của gia đình, bốn anh chị em của cô cũng đang bàn tán sôi nổi về người phụ nữ này.
_Nhìn cô ấy ăn mặc thật quái dị, cứ như đi chơi Halloween vậy.
_Em nghĩ cô ấy không phải là người Nhật Bản, cô ấy cao vậy cơ mà, có lẽ phải 1m80 đó.
_Ế, từ từ đã, mọi người có thấy cô ấy giống ai trong gia đình mình không ?
_Bố … ?
_Không, người mà suốt ngày ở trong phòng, không làm gì cả cơ.
_SASORIZA… – Một người hô to._Chị đoán đúng không ?
_Hahaha, chuẩn rồi …
_Tuy như thế này là không hay nhưng em thấy chuẩn đấy.
RẦM!!
Sasoriza đạp của đi vào, phòng vừa nãy ồn ào, náo nhiệt, đầy tiếng cười giờ chỉ còn sự lặng thinh. Ai cũng ngồi im trên ghế, tay bấu chặt vào quần, mặt cúi gằm như muốn tránh ánh mắt của Sasoriza, cô bước vào, lấy cốc và bình thản rót nước. Trong phút chốc, không khí như trở lại, mọi người đều thở ra một hơi dài. Sasoriza uống một hơi, cô đi về phía cửa.
_Này, đừng nói xấu sau lưng ai, coi chừng nôn ra cóc đó. – Trước khi đóng cửa, Sasoriza nói lại một câu khiến cả căn phòng lại chìm trong sự im lặng.
…
Buổi tối, bố cô mua rất nhiều thức ăn về, bốn anh chị em thì ùa ra phấn khích vô cùng. Sasoriza chẳng buồn quan tâm, tâm trạng cô đang rất tệ. Vậy nên, trong khi các anh chị em thì đang vây quanh bố với những món ăn thơm ngon tuyệt với thì Sasoriza vẫn ôm con mèo bông, ngồi ngắm nhìn cơn mưa qua ô cửa sổ tại phòng cô. Cô cứ như thế mà bất động một hồi lâu. Mãi cho đến khi bố cô gõ cửa phòng.
_Sasoriza, con có trong đó không ? – Ông hỏi và khẽ mở cửa.
Sasoriza dường như vẫn không quan tâm cho lắm, ánh mắt vẫn không rời khỏi ô cửa sổ.
Thấy con gái mình tâm trạng như vậy. Ông liền đến và ngồi cạnh cô.
_ Bé Sasoriza sao lại buồn thế ? – Ông vờ làm bộ mặt khóc lóc với hai tay giả vờ lau nước mắt.
_…
Thấy con gái có vẻ buồn hơn ngày thường, ông liền vào thẳng vấn đề.
_ Bé Sasoriza, hôm nay con gặp vấn đề gì à ? Mẹ lại mắng con à ? Hay bọn trẻ nhóc xóm lại trêu con.
Sasoriza lắc đầu, cô không muốn bố lại thêm phiền lòng.
_ Thế là ai ? Con nói đi để bố xử nó.
_…
RẦM!!
Cả bốn anh chị em đứng ở cửa phòng Sasoriza ngã thành một đống.
_ Sao mấy đứa lại ở đây ? – Ông chống nạnh chỉ tay vào hội hỏi.
_ T-Tụi con chỉ-ỉ … muốn nghe-e thôi-i mà. – Cả bốn người ấp úng không thành lời.
_ Sao tự nhiên lại muốn nghe… Lẽ nào…
_K-Không phải thế đâu bố ơi.
_ Mấy đứa lại nói xấu Sasoriza đúng không ? – Giọng ông trầm hẳn.
Cả bốn người nuốt nước bọt.
_ Sao mấy đứa … – Ông đang định mắng cho bốn người này một trận thì Sasoriza đã khẽ kéo nhẹ tay áo ông.
_ Ăn cơm… – Cô nhìn cha mình với đôi mắt màu xanh dương tuyệt đẹp. Đó là thứ duy nhất cô thừa hưởng từ cha.
Trước hành động đó của cô con gái, ông chỉ có thể thở dài.
_ Con thật sự ổn chứ ?
* Gật gật *
_ Vậy thì tốt, chúng ta cùng xuống nhà ăn thôi. – Nói rồi, ông nhấc bổng Sasoriza và bế xuống nhà.
…
_Chị không để ý rằng là bố mẹ thương Sasoriza hơn chúng ta sao ?
_Thôi đi Hiji, bố cũng đã nói rồi, chúng ta không được nghĩ thế.
_Nhưng bố không hề đối xử đặc biệt với chúng ta như vậy. Chị nghĩ xem : bố luôn mua váy cho chị ấy, thậm chí còn mua gấu bông, còn chúng ta thì chỉ có bánh kẹo. Kể cả con gấu bông mà em yêu thích bố cũng mua tặng chị ấy.
_Đó là vì Sasoriza chưa từng đòi hòi bất kể một thứ gì. Sao em không bao giờ chịu để ý mà chỉ ghen vậy. Những lúc đi siêu thị, em ấy chưa bao giờ bảo mẹ mua bất cứ cái gì cả.
_Sao hai người lại nổi nóng với em. Em chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi mà. Hai người có thật sự là chị em không vậy ? – Nói rồi, Hiji đạp cửa chạy ra ngoài.
Ngay lúc đó, Sasoriza đang đứng dựa vào bức tường đối diện. Cô đã nghe hết đoạn hội thoại đó. Hiji ngay lập tức đến gần, nghiến răng chèo chẹo nói :
_Chị là đồ lập dị. Chị luôn luôn có những gì chị muốn và giả vờ như không quan tâm đến nó. Chị chỉ muốn mọi người quan tâm đến chị thôi. Đồ ích kỷ.
Nói xong, nó ngay lập tức quay lưng bỏ đi.
_Này, em muốn nó không ? – Sasoriza cầm con gấu bông bằng hai tay, hướng về phía Hiji hỏi.
Thằng bé quay lại, nó giựt phắt con gấu bông bằng phải và ném xuống đất. Lấy chân dẫm bồm bộp lên rồi quay lưng bỏ về phòng.
Nửa đêm rồi, phòng của Sasoriza vẫn sáng trưng đèn, cô đang cố gắng khâu lại con gấu bông này. Nó đã bị rách khi Hiji dẫm lên. Những mũi khâu xiêu vẹo, thô sơ chọc vào tay cô không biết bao nhiêu lần khiến đầu ngón tay tứa máu ra, vết khâu thì xiên ngang dọc khắp chỗ. Vừa đau, vừa bị tổn thương, Sasoriza bắt đầu khóc. Chỉ có điều là cô không hiểu tại sao mình khóc. Cô chẳng làm gì sai cả mà vẫn thấy rất đau.
_Con làm sao đó ? – Một giọng trầm âm vang lên.
Sasoriza ngẩng đầu lên. Là người phụ nữ kì lạ hôm nay đến nhà cô chơi.
_L-làm sao cô vào được đây ? – Sasoriza cảm thấy rối loạn khi thấy cô ta ở đây vì cửa phòng đã được khóa rất kĩ.
_Nhờ tiếng khóc của con đó. – Cô ta nói, tay phải nâng khuôn mặt của Sasoriza lên._Sao con lại khóc vậy ?
Sasoriza chỉ vào con mèo bông cùng chỗ kim khâu.
_Con bị kim đâm vào tay.
_Ôi, chúa ơi! Thật kinh khủng! Lại đây để cô xem nào. – Cô ta có vẻ sốt sắng kêu lên.
Sasoriza hơi ngần ngại chìa ngón tay trỏ ra. Cô ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, xem xét vết thương.
_Đừng lo, cô sẽ chữa lành cho con. – Nói rồi, cô ta chỉ một ngón tay sang bên, vẽ một hình tròn. Đầu ngón tay của cô ta có một loại ánh sáng tím nhẹ, vòng tròn khi vẽ xong tạo thành một không gian kì lạ khác. Cô ta cho tay vào nó và lấy ra một que gậy dài. Cái lỗ hình tròn tan biến mất.
_Marverick marve. – Cô ta vung chiếc đũa theo hình số 8, rồi để đầu đũa chạm vào đầu ngón tay Sasoriza, trong phút chốc, có một ánh sáng màu xanh lục nhẹ tỏa ra từ đầu đũa, nó tách ra làm nhiều tia sáng nhỏ và chui vào đầu ngón tay Sasoriza. Ngay lập tức, toàn bộ vết thương nhanh chóng khép miệng một cách kì lạ.
_C-cô … – Sasoriza định hét toáng lên khi nhìn thấy cạnh tượng này.
_Suỵt… – Cô ta đặt một ngón tay lên đôi môi của Sasoriza._Đừng nói cho ai biết nhé.
_N-nhưng mà cô là ai ?
_Cô là Elizabeth Winchester, con có thể gọi ta là Eli. Cô là em gái của bố con và là một PHÙ THỦY.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!