Trưởng tộc Lingon - Chương 10: Ngày cuối ở Ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Trưởng tộc Lingon


Chương 10: Ngày cuối ở Ý


Thành Rome xếp ở vị trí thứ 11 trong danh sách những thành phố được nhiều du khách viếng thăm nhất trên thế giới và là địa điểm du lịch hấp dẫn nhất Italia. Thương hiệu của Rome được tạo nên bởi những công trình kiến trúc cổ đại bậc nhất thế giới, xinh đẹp mê hồn.

Lưu Minh Thiên thích lối kiến trúc cổ kính trầm tĩnh này.

Nơi đầu tiên nó đặt chân đến là đấu trường La Mã, tòa kiến trúc này nằm ở thung lũng giữa đồi Palatine và Capitoline. Lưu Minh Thiên 11 tuổi, Kathy 15 tuổi, hai đứa được xem là trẻ em nên được cho vào miễn phí. Đấu trường cực kì rộng lớn, mặc dù đã trải qua rất nhiều những biến cố thăng trầm và bị phá hủy một phần nhưng vẻ hùng tráng của nó thì đến tận bây giờ vẫn được giữ nguyên. Lưu Minh Thiên ngẩn ngơ ngắm nhìn những cây cột cao nhìn rất cổ, đấu trường này được đắp nặn bởi thời gian, không phải dùng tiền là có thể tạo ra được, nó thấm đẫm lịch sử, đẹp động lòng người.

Sau đó nó đến đài phun nước Trevi nổi tiếng, Kathy mua cho nó một que kem vị chocolate, một gói snack cay. Hai đứa trẻ thơ thẩn ngắm nghía các bức tượng thần Hy Lạp tinh xảo, có những nhóm bạn trẻ đi cùng nhau cười cười nói nói, khách du lịch selfish bên đài phun nước, nụ cười của họ đem lại nhiều năng động và nhiệt huyết.

Kathy lại đưa Lưu Minh Thiên đến đền Pantheon. Lưu Minh Thiên không tình nguyện lắm vì nó không có khái niệm về tôn giáo, nhưng Kathy lại nói nơi này rất đáng để tham quan, và lí do quan trọng nhất là nó khá gần Trevi.

Ngôi đền này rất cổ, có nhiều vết tích của thời gian, tóm lại là cũng có chỗ để tham quan ngắm nhìn.

Tiếp theo là Viện Bảo tàng Vatican – bảo tàng có bộ sưu tập nghệ thuật lớn nhất thế giới. Bình thường chủ nhật bảo tàng sẽ không mở cửa, nhưng may mắn hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của tháng nên vẫn thuận lợi đi vào. Kathy nghĩ nếu không được vào bên trong sẽ rất đáng tiếc, vì chủ nhân yêu thích nghệ thuật, càng thích những thứ liên quan lịch sử.

Bảo tàng mang nét đẹp cổ kính nhưng rất khác biệt so với trang viên Camilla, bởi vì  lâu đài Camilla theo phong cách Gothic, còn bảo tàng Vatican lại nổi bật với mái vòm cong. Lưu Minh Thiên dài dài hứng thú ngắm nhìn các hiện vật Ai Cập cổ đại, gần như đều có thể nói ra nguồn gốc và niên đại của chúng, tất cả nó đều đã nhìn thấy trong sách vở.

Điểm đến cuối cùng: nhà thờ St. Peter. Lưu Minh Thiên vốn không tình nguyện lắm nhưng vì Kathy rất có hứng thú với nơi này nên nó miễn cưỡng đi theo. Sau khi tham quan một vòng hai trả 14 euro để được lên tầng thượng. Kathy nói đến nhà thờ này mà không leo lên mái vòm đề ngắm cảnh thành phố nhất định là một thiếu sót lớn.

Không hiểu vì sao hôm nay tầng thượng lại vắng như thế.

Chỉ có vài người đang đứng ở mép sân thượng.

Bởi vì khuất tầm nhìn nên những người kia không nhìn thấy nhóm Lưu Minh Thiên.

Nó nghe được một giọng tiếng Anh gấp gáp.

\”Bình tĩnh, đừng vội! Tôi qua đó, tôi qua đó đổi người là được chứ gì? Thả con gái tôi ra đi, làm ơn!!\”

Lưu Minh Thiên hơi hé mắt nhìn, nó thấy hai tên áo đen che mặt đang cầm súng, một tên kẹp cổ một cô bé tóc trắng ngà, đứng sát mép sân thượng.

Đối diện có một ông chú cùng màu tóc với cô bé, trên người mặc áo blouse, nhìn dáng vẻ giống như nhà nghiên cứu, vì đối phương quay lưng lại nên không nhìn thấy mặt.

Kẻ áo đen còn lại ném ra một chiếc còng số 8, bắt người đàn ông tự còng tay mình lại.

Ôi chà, nhìn có vẻ như chúng không định thả cô bé kia đâu. Người đàn ông cũng biết điều đó, nhưng không có sự lựa chọn khác, ông run rẩy cúi xuống nhặt chiếc còng lên, động tác chậm chạp.

Kẻ bịt mặt siết chặt cổ cô bé quát lên:

\”Nhanh lên!! Mày lề mề cái gì!\”

Cô bé nhăn mặt, vừa sợ hãi vừa đau đớn nhưng không hề kêu lấy một tiếng.

Chậc, nó không thích nhìn cảnh một cô bé khả ái lại phải chịu khổ như thế. Đặc biệt là cô bé này rất kiên cường.

Đoàng! Đoàng!!

Hai phát súng bắn ra, chuẩn xác bắn vào tay cầm súng của hai kẻ bịt mặt.

Lưu Minh Thiên nhanh chóng lao đến chỗ cô bé tóc trắng, hai tên bịt mặt đau đớn thét lên, kinh hoảng, kẻ đang kẹp cổ cô bé đó gầm lên một tiếng, ném cô bé ra khỏi tầng thượng.

Lưu Minh Thiên không chút do dự nhảy xuống theo, chân đạp gờ tường mượn lực, nhanh chóng túm được tay cô bé, tay còn lại bám vào mái hiên nhỏ trên cửa sổ.

Phía trên người đàn ông mặc áo blouse muốn nhảy theo nhưng bị vướng bởi một tên bịt mặt, ông ta điên tiết đánh trả không chút lưu tình, tên bịt mặt nhanh chóng mất đi ý thức. Nếu không phải vì bọn chúng bắt con gái ông làm con tin ông đã sớm cho chúng ra bã, lũ này chỉ là muỗi.

Bên kia Kathy cũng hạ nốt tên còn lại.

Về phần Lưu Minh Thiên, nó vẫn đang làm anh hùng cứu mỹ nhân.

\”Ôm lấy tôi này.\” Nó nói rồi dùng lực kéo cô bé lên, cô bé vòng tay ôm lấy cổ nó. Khi hai tay đều rảnh rỗi, nó nhanh chóng leo lên đứng vững trên mái hiên, bế cô bé kia theo kiểu công chúa, nhảy vài cái liền trở lại sân thượng.

Lưu Minh Thiên thả cô bé xuống, người đàn ông lập tức kéo cô bé ôm vào lòng.

\”Canary, con đây rồi! Làm ba sợ quá!\”

Canary dùng động tác thành thục hơn tuổi vỗ vỗ lưng ba mình, ánh mắt xanh hơi trầm xuống:

\”Xin lỗi ba, lỗi tại con bất cẩn, để rơi vào tay chúng.\”

Ba của Canary thở dài:

\”Không, tại ba, chúng nhắm vào ba, hại con bị liên lụy.\”

Nói rồi ông buông Canary ra, quay sang nói với Lưu Minh Thiên:

\”Cô bé này, thật sự không biết nên cảm ơn thế nào, ta là bác sĩ, khi cần có thể liên lạc, ta sẽ tận lực giúp đỡ.\”

Ông đưa cho nó một tấm danh thiếp, nó nhận lấy nhìn qua một lượt.

Người này… Là người Anh. Lưu Minh Thiên lẩm bẩm:

\”Roy Petralei… Cùng họ với Kevil.\”

\”Đúng là cùng họ với Kevil, chủ nhân, cái họ Petralei này không phổ biến lắm đâu.\” Kathy nhìn tấm danh thiếp nói thêm vào.

\”Kevil?\” Người đàn ông tên Roy đó kinh ngạc kêu lên \”Hai đứa quen biết Kevil Petralei á?\”

Kathy gật đầu:

\”Là bác sĩ của nhà chúng tôi, ngược lại, ngài đây là gì của anh ta?\”

Hai người này, cả Canary nữa, đều có cùng màu tóc, cùng là bác sĩ, lại cùng họ, Petralei là thế gia y học, hiển nhiên không thể  đều là ngẫu nhiên được, Kathy chắc chắn họ đang nói về cũng một người.

\”Kevil là em họ của tôi! Nhưng tôi nhớ nó đang phục vụ cho… Bác sĩ riêng á? Đừng nói hai đứa là…\” Ặc, cái tên này cũng quá dọa người đi. Nói là bác sĩ của nhà họ, vậy hẳn là đi ra từ trang viên Camilla đi. Không những thế, còn là những người sống trong lâu đài… Đừng đùa, người có tư cách sống trong tòa lâu đài đó, thì dù là một cô hầu gái cũng đủ làm mưa  làm gió.

\”Cô bé này, có thể cho ta biết tên không?\”

\”Soraya Lingon\” Nó đáp gọn.

Lời của Lưu Minh Thiên làm Canary sửng sốt, cô bé nhìn Lưu Minh Thiên, vẻ mặt như đang muốn nói gì đó nhưng lại lựa chọn trầm mặc. Canary vốn lãnh đạm, chưa từng thể hiện cảm xúc một cách thái quá, bây giờ cảm kích người ta lại không biết bày tỏ thế nào, muốn báo đáp, nhưng thân phận đối phương lớn như vậy có chuyện gì mà làm không được, cần gì đến cô bé đây.

Soraya Lingon có thể được xếp vào hàng ngũ nhân vật thần bí của thế giới ngầm, chưa từng xuất hiện trong các buổi tiệc, thực hiện các cuộc giao dịch đều thông qua màn hình máy tính, khi làm các nhiệm vụ quan trọng cũng đều che mặt lại. Ngoài một số thủ hạ đáng tin cậy, chưa từng có ai nhìn thấy mặt nó. Tồn tại giống như một vị long thần thấy đuôi không thấy đầu.

Hôm nay thế nhưng có thể gặp ở chỗ này!

Roy hiển nhiên cũng bị bất ngờ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Ông tin nó nói thật, vì Kathy gọi nó là chủ nhân, mà khi nó nhận là Soraya Lingon Kathy cũng không đi phản bác.

Ông cười:

\”Thì ra là đại tiểu thư. Chỉ đến Ý vài ngày mà có thể gặp được chủ nhân tương lai nhà Lingon, đó là may mắn của tôi.\”

Có lẽ vì độ tuổi tương đồng, cách nói chuyện của ông chú này có chút giống Heston, lúc thì thoải mái như nói với đứa trẻ hàng xóm, lúc thì lịch sự nhẹ nhàng như đang dỗ ngọt người ta. Có chút tùy ý, có chút giảo hoạt bất lương.

\”A, đại công tử nhà Petralei nói như vậy có phải khiêm tốn quá không?\” Lưu Minh Thiên nhướng mày, treo lên một nụ cười.

\”Haha, cái danh xưng kêu rổn rảng này tôi không dám nhận đâu, hôm nay được đại tiểu thư cứu giúp thật sự là quá mức vinh hạnh rồi.\”

Canary hơi cuối đầu:

\”Cảm ơn.\”

Tuy chỉ có hai chữ, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì. Nhưng người có thuật đọc tâm như Lưu Minh Thiên lại nhìn ra được sự bối rối và cảm kích trong mắt cô bé. À, thật ra theo lời Kevil tình cờ nhắc đến, Canary lớn hơn nó một tuổi.

Nó hơi mỉm cười:

\”Nếu nhìn cảnh một cô gái xinh đẹp cứ như vậy rơi xuống, tôi nhất định sẽ mất ngủ, tôi chỉ đang tự cứu lấy mình mà thôi.\”

Lời này càng làm Canary bối rối dữ tợn. Trả lời thế nào? Trả lời thế nào bây giờ?!

Kathy trầm mặc. Thực ra cô muốn nói với Lưu Minh Thiên rằng: chủ nhân, ngài có thể hét vào mặt tôi là ngài không phải đang thả thính không? Để tôi không phải nghĩ linh tinh nữa.

Được rồi, chủ nhân của cô không thể làm những chuyện cục súc như hét vào mặt người khác được.

Roy để ý đến biểu cảm của con gái, cười cười mời mọc:

\”Trời cũng sắp tối, không biết có thể mời đại tiểu thư một bữa cơm không?\”

Lưu Minh Thiên hơi lắc đầu:

\”Ngày mai còn có việc, bây giờ tôi phải trở về đảo Sicilia.\”

\”A… Thật đáng tiếc, con gái tôi dường như có khá nhiều điều muốn nói với ngài, nhưng để lần sau vậy. Tuy không có bao nhiêu sức lực, nhưng nhà Petralei vĩnh viễn nợ ngài một nhân tình, ngài có thể tùy ý sử dụng.\”

Lưu Minh Thiên tùy ý nói:

\”Đương nhiên rồi, tôi chẳng làm không công cái gì cho ai bao giờ.\”

Nó cùng Kathy quay người rời đi, Canary nghe loáng thoáng lời nó nói:

\”Kathy yêu dấu, còn muốn đi đâu nữa không?\”

Và lời cô gái lớn hơn đáp lại:

\”Không ạ, chúng ta cùng trở về thôi.\”

Canary chợt muốn được như thế, có được bản lĩnh như thế, được đi bên cạnh người đó.

Lưu Minh Thiên vừa trở về trang viên Camilla không bao lâu, Kevil liền đến tìm nó.

Anh ta đưa cho nó rất nhiều loại thuốc tự chế, những thứ thuốc này đều có tác dụng tốt hơn thuốc mua ở bệnh viện rất nhiều, thế nên nó đều nhận.

\”Thầy Kevil, vừa nãy em gặp Roy Petralei.\”

Kevil đang phân loại thuốc sau khi nó nói liền kinh ngạc \’hả\’ một tiếng.

\”Ý em là anh họ của tôi?\”

Lưu Minh Thiên gật đầu.

\”Còn có Canary.\”

Kevil vẫn chưa hết kinh ngạc, không hiểu bọn họ làm thế nào mà gặp được nhau.

\”Hai người làm sao quen nhau?\”

\”Canary bị bắt cóc, em trợ giúp một chút.\”

Kevil cau mày, người nhà bọn họ vẫn thường gặp những chuyện như thế. Có rất nhiều thế lực muốn có một tộc nhân Petralei để làm bác sĩ riêng. Bất quá Roy là gia chủ tương lai, thân phận tương đối đặc thù, thủ phạm vụ này nhất định là không đơn giản.

\”Kẻ bắt cóc không phải người của chúng ta.\” Lưu Minh Thiên bổ sung.

\”Hả? Thế lực nào dám gây chuyện trên địa phận của chúng ta chứ?\”

\”Nhiều khả năng là mafia Anh. Thầy giúp em điều tra một chút, sau đó quét sạch chúng khỏi lãnh thổ nước Ý đi.\”

\”Tuân lệnh.\”

Nói rồi Kevil đi khỏi đó, Kathy cùng lúc bước vào.

\”Kathy.\”

\”Vâng?\”

\”Biết cắt tóc không?\”

\”Biết ạ.\”

\”Cắt cho tôi, kiểu tóc giống Kevil ấy.\”

Lúc nó đến văn phòng của tộc trưởng, mọi người đều ở đó. Ông chú Nizar, bác sĩ kiêm sư phụ Kevil, kĩ sư cơ khí Heston, hầu gái riêng Kathy, còn có ông nội, vì muốn tiễn nó mà bọn họ đều gác hết công việc chạy tới đây.

Mọi người, trừ Kathy, khi nhìn thấy nó đều kinh ngạc trợn mắt.

Tộc trưởng hơi run, bước nhanh đến cạnh nó, bàn tay chai sần của ông sờ vào mặt nó.

Nizar bật thốt lên:

\”Quá giống!\”

Nó biết mọi người đang nói gì, nó đã cắt tóc và trở nên giống ba nó cực kì. Bình thường vẻ mặt giống họ đã nhìn quen, bây giờ tóc ngắn thì hoàn toàn giống ba nó bản chibi. Nó vuốt vuốt mái tóc ngắn, tương đối hài lòng, dù Kathy không hoàn toàn nghe lời nó mà để hơi dài một chút.

Nó cắt tóc giống Kevil, kiểu tóc nam rất bình thường, gọn gàng đơn giản, đậm chất thư sinh.

Theo một cái ngoắc tay c.ủa tộc trưởng, Kathy bê đến một cái khay gỗ.

Trên khay có một cái áo khoác đen. Tộc trưởng đích thân cầm lấy mặc cho nó.

Cái áo rất vừa người, dài qua gối, nón áo có thể tháo rời, phía sau thêu hoa văn dấu hỏi màu trắng – biểu tượng trên ngực con chim ưng khắc trên cửa phòng truyền thống, cũng là gia huy tộc Lingon. Cúc áo màu đỏ, giống như được làm từ Ruby, thắt lưng bằng da với mặt kim loại mỏng màu bạc.

Lưu Minh Thiên nhìn cái áo mà liên tưởng đến những người hành hương, bởi vì cái áo rất thích hợp để mặc đi xa, nhất là những nơi hoang vu, trong rừng hoặc sa mạc…

Nhưng điểm nó chú ý nhất là chất liệu vải. Theo kiến thức của nó, đây là vải sợi tổng hợp cao cấp chuyên dùng để may trang phục phi hành gia, cực kì quý giá. Nó có thể chịu nhiệt, giữ ấm, chống bức xạ và cực kì bền.

Tộc trưởng vừa giúp nó chỉnh cổ áo vừa giải thích:

\”Đây là đồng phục của bổn gia, con phải mặc khi gặp những người có địa vị cao, nó thể hiện sự tôn trọng của con đối với họ.\”

Rồi tộc trưởng lấy sợ dây chuyền bạch kim có mặt trong suốt hình thoi, bằng một cách thần kì nào đó, gia huy tộc Lingon được khắc từ Ruby đã nằm bên trong khối đá.

\”Còn đây là vật gia truyền nhà chúng ta, nó chứng minh cho thân phận người kế vị của con, con có thể dùng nó điều động tối đa 30.000 nhân lực, thời khắc mấu chốt còn có thể cứu mạng con.\”

Tộc Lingon có chi nhánh rải khắp nơi trên thế giới, toàn bộ thủ hạ trên dưới 90.000 người, cầm sợi dây chuyền đồng nghĩa nó có thể cùng lúc huy động toàn bộ nhân lực của hơn 10 chi nhánh. Với trình độ của Mafia nhà Lingon và các thiết bị vũ trang tối tân của họ, 30.000 đủ để lật đổ một quốc gia nhỏ. Sợi dây này… Nóng bỏng tay!

\”A, từ hôm nay Thiên đã phải xa nhà rồi.\” Nizar nhìn Lưu Minh Thiên cảm thán.

\”Kiếm thuật gì đó nhất định không thể so với súng đâu, cho dù đã vượt qua tôi rồi nhưng đại tiểu thư không nên lơ là việc luyện tập bắn súng đâu đấy.\” Kevil dặn dò, có vẻ không ủng hộ lần tập luyện này của Lưu Minh Thiên cho lắm.

Heston rầu rĩ nói:

\”Haiz, đại tiểu thư đi rồi tôi sẽ nhớ ngài lắm, nếu ES gặp trục trặc gì đó nhất định ngài phải nói cho tôi, tôi sẽ bay đến cạnh ngài ngay và luôn.\”

Sau khi ngồi ngáp ngắn ngáp dài nghe mấy người lải nhải xong, Lưu Minh Thiên cũng đi ra cửa.

Kathy buồn rầu đi theo sau, từ nãy đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào.

Lưu Minh Thiên xoay người lại, vỗ vỗ vai cô gái:

\”Tôi đi để trở nên mạng mẽ hơn, Kathy ở lại cũng phải như thế. Cố gắng trở thành quản gia.\”

Nghe câu này, ánh mắt Kathy bỗng sáng hơn, đó xem như là nhiệm vụ của cô, là mục tiêu mà cô phải hoàn thành trong lúc chủ nhân đi vắng. Khoảng thời gian tới sẽ không vô nghĩa, trở thành quản gia cũng sẽ có thể hỗ trợ chủ nhân rất nhiều.

\”Vâng! Nhất định không để phụ lòng ngài.\”

Kathy là hầu gái ưu tú nhất trong lâu đài, dù tuổi còn nhỏ nhưng lại làm được rất nhiều chuyện, cô cũng rất thận cận với các nhân vật chủ chốt trong lâu đài, trở thành quản gia không phải không có khả năng.

Ngoài sân hai hàng người đứng nghiêm trang dọc lối đi như lúc nó vừa đến nơi này, mấy người Nizar tiễn Lưu Minh Thiên đến khi nó leo lên chiếc máy bay tư nhân đặt ngay trong khuôn viên Camilla.

Bay đến Nhật Bản.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN