Trưởng tộc Lingon - Chương 9: Chuẩn bị, đi Nhật một chuyến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Trưởng tộc Lingon


Chương 9: Chuẩn bị, đi Nhật một chuyến


\”Chương trình huấn luyện về cơ bản đã hoàn thành, tiếp theo con nên sang Nhật để nâng cao kiếm thuật. Ta đã thông báo với trùm Yakuza bên đó.\” Nizar ngồi trên bàn làm việc, vừa lật tài liệu vừa nói với đứa cháu đang lười nhác ngồi trên sofa.

Bên cạnh nó là Lucia đang ngồi ngoan ngoãn làm bài tập, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn nó một chút.

\”Bao lâu?\”

\”Hai năm. Con cũng biết chúng ta có nhiều mối làm ăn với Kumogumi, quan hệ hai nhà không tệ, ở đó có bạn bè của ba mẹ con nữa.\”

Kumogumi là băng đảng Yakuza lớn nhất nước Nhật hiện tại, với gia tộc Suzuran đứng đầu, chi phối phần lớn đường dây mại dâm, ma túy và cờ bạc trên đất Nhật. Quan hệ giữa nhà Suzuran và Lingon rất tốt, Kumogumi cũng là thế lực lớn nhất mà Aquila Rossa móc nối ở châu Á, thường có tộc nhân được trao đổi để học tập và tăng tình hữu nghị.

Ánh mắt Lưu Minh Thiên hơi đổi, bắt đầu để tâm đến đợt huấn luyện này hơn.

\”Đi ngay bây giờ?\”

\”Không, không vội… Ba ngày nữa. Tối nay ta có một nhiệm vụ quan trọng mà con phải đích thân hoàn thành đây.\”

Lưu Minh Thiên mất hứng rời khỏi phòng làm việc, Kathy thay nó nhận tài liệu liên quan đến đến nhiệm vụ.

\”Tâm tình Thiên dạo này không được tốt thì phải…\” Nizar sờ cằm lẩm bẩm.

Kathy thở dài:

\”Từ khi trở về từ rừng Amazon chủ nhân đã như vậy rồi. Lúc được lắp ES thì còn cao hứng một chút…\”

Lucia nghiêng đầu hỏi:

\”Chị ấy đã gặp chuyện gì ạ?\”

\”Ta không biết… Nhiệm vụ này Kathy đi theo hỗ trợ Thiên đi.\” Tránh việc nó phiền táo làm ra chuyện kì quái nào đó.

Bình thường Lưu Minh Thiên có vẻ là người trầm tính nội liễm, lịch sự lễ phép, giống thanh niêm nghiêm túc. Nhưng tính cách vốn có của nó chính là một người năng động, lại có địa vị cao, cấp dưới tôn kính, cấp trên dung túng, nên khi tâm trạng không tốt nó sẽ không kiềm chế mà đập phá không thèm suy nghĩ.

Dù sao thì nó cũng là đại ca xã hội đen, chuyên làm việc phi pháp, thỉnh thoảng sẽ giải quyết vấn đề bằng \’một chút\’ bạo lực, tính cách xấc xược là chuyện bình thường.

Nhiệm vụ lần này diễn ra ở Venezia, nó cũng Kathy và vài trợ thủ xuất phát bằng máy bay tư nhân đến đó vào lúc nhập nhoạng tối.

Đất Ý có nhiều Mafia, hơn 90% Mafia Ý thuộc về băng Aquila Rossa, cũng là thế lực mà tộc Lingon làm chủ. Nhắc tới Lingon, nhất định phải nhắc đến vũ khí, bởi vì 85% hoạt động phi pháp của băng Aquila Rossa bao gọn trong việc buôn bán vũ khí, còn lại là bảo kê và rửa tiền. Hiện tại trên thế giới có hai đại thế lực sản xuất vũ khí, đó là băng Aquila Rossa của nhà Lingon và băng Shiantar của nhà Ivankov. Bởi hiệp ước Lawliet năm 1943, hai gia tộc  thống nhất sẽ không tiếp tục đấu đá. Hai loại vũ khí được chia ra rõ ràng: Aquila Rossa chuyên sản xuất các phương tiện chiến đấu hạng nặng, còn Shiantar thì bán súng, bom, bazooka, vũ khí nóng các loại.

Bây giờ, nó đang phải giám sát để ba chiếc tàu ngầm xuất bến. Mỗi năm tộc Lingon đều bán ra rất nhiều máy bay, xe tăng các loại, nếu không phải vì đây là mẫu mới, nó cũng không cần đích thân đi làm.

Sau khi hoàn thành tất cả thủ tục cần thiết đã là chiều ngày hôm sau.

Lưu Minh Thiên để đám thủ hạ về trước, nó cùng Kathy đi lang thang qua những con phố.

Kathy âm thầm quan sát Lưu Minh Thiên, thất vọng khi chẳng thể biết được nó đang vui hay buồn:

\”Chủ nhân, ngài muốn đi đâu ạ?\”

Trái với dự đoán là nó sẽ trả lời một câu có-cũng-như-không, nó quay đầu lại mỉm cười với cô hầu gái:

\”Ngắm nhìn nước Ý một chút, một đất nước thơ mộng như vậy mà năm năm qua tôi chẳng biết gì về nó.\”

Kathy ngẩn người khi thấy Lưu Minh Thiên đột nhiên trở nên điềm đạm mà giản dị như thế. Phảng phất trong mắt nó có một tia cô đơn, hai tia tiếc nuối… Như một người sắp phải đi xa.

Kathy biết chủ nhân của cô chưa bao giờ thực sự xem nước Ý là quê nhà, từ lúc rời khỏi trấn Diệp Thu, Lưu Minh Thiên đã đem chính mình trở thành kẻ tha hương.

Chủ nhân đang nghĩ gì mà có biểu cảm như thế…

Năm năm trời Kathy bất lực trong việc phán đoán suy nghĩ của Lưu Minh Thiên, trong khi Lưu Minh Thiên lại có năng lực nhìn thấu suy nghĩ của người đối diện.

Venezia là thủ đô chưa những con kênh, bên trong thành phố có vô số kênh đào.

Lưu Minh Thiên mua hẳn một con thuyền nhỏ màu xanh nước biển, nó để Kathy chèo thuyền, còn bản thân lười nhác nằm đọc sách, để nắng chiều tùy ý nhuộm vàng khuôn mặt.

Phía dưới là nước, phía trên là trời.

Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, con thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi trên dòng nước tĩnh lặng. Hai bên là những ngôi nhà được xây san sát theo lối kiến trúc rất riêng của nước Ý. Gió mơn man cọ vào quần áo hai cô bé, bên tai là tiếng thuyền lướt nước rất nhẹ. Êm ả và tĩnh lặng, làm người ta thả lỏng cảnh giác, cảm thấy mọi thứ đều ổn, cuộc sống vẫn có nhiều thứ tốt đẹp.

\”Chủ nhân… Ngài đang nghĩ gì ạ?\” Kathy khẽ hỏi, sợ chỉ cần to tiếng một chút thì cái tĩnh lặng đẹp đẽ này sẽ bị phá vỡ.

\”Huh? Tôi đang nghĩ gì ấy nhỉ…?\”

Kathy: \”…\” Không phải ngài nên là người hiểu rõ nhất sao?

Nhưng hình như một tiếng \’huh\’ kia có tác dụng trấn an, Kathy nhìn thấy Lưu Minh Thiên đã quay lại vẻ phóng túng thường ngày.

\”Lúc ở rừng, tôi đã cảm thấy rất thoải mái…\” Lưu Minh Thiên khẽ nói, trên mặt là biểu cảm mông lung không rõ \”Tôi không thể hiểu rõ cảm giác lúc đó, chỉ là nhìn thấy mọi thứ xung quanh dù rất đơn giản nhưng cũng rất xinh đẹp… Không hiểu sao lại thấy như vậy nữa. Khi trở về trang viên Camilla tôi mới nhận ra hình như đã bỏ qua rất nhiều thứ. Cảm thấy hơi đáng tiếc…\”

Nó thấy tiếc, tiếc khoảng thời gian phóng túng vô ưu vô lo lúc trước đã không tận hưởng, không trân trọng. Những cảnh đẹp bên đường mà nó không thèm ngắm nhìn, sự quan tâm và dung túng của những người ở trang viên Camilla đối với nó, ánh nhìn lo lắng buồn bã sau khuôn mặt lạnh băng của ông nội… Nó vẫn hờ hững bỏ qua, dù những thứ đó nó vốn rất cần.

Chỉ biết vùi đầu vào tập luyện, bỏ qua tất cả. Bởi vì nó sợ chỉ cần lơi lỏng một chút, thù hận trong nó sẽ nhạt đi.

Đến khi thích ứng với cuộc sống trong rừng Amazon, gặp được Ngô Duy Phong, cậu ta buông lỏng tất cả, chậm rãi cảm nhận mọi thứ. Cậu ta đã gác thân phận và trách nhiệm qua một bên, hưởng thụ cuộc sống một cách dịu dàng nhất. Lúc này nó mới nhận ra điều đó.

Cũng không có gì tác động quá lớn, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

Bởi có những thứ mất rồi sẽ không thể lấy lại được.

Kathy nghe Lưu Minh Thiên tâm sự, trong lòng rất cảm động, cô nở nụ cười:

\”Chủ nhân, ngài còn nhỏ, không cần thu liễm chính mình, ngài gánh vác trách nhiệm nặng nề, mọi người đều muốn chia sẻ cùng ngài, muốn ngài vui vẻ, vậy nên ngài cứ việc làm mọi điều ngài muốn. Dù là bây giờ, hay mãi về sau, thái độ của mọi người đối với ngài vẫn sẽ như vậy. Ngày mai là ngày cuối ở Ý, tôi đưa ngài đi dạo khắp Rome, được không ạ?\”

\”…ừ.\”

Nó còn nhỏ à? Nó được phép là một đứa trẻ sao?

Nó liếc nhìn cô hầu gái của mình, càng nhìn càng thấy cô rất xinh đẹp, vẻ đẹp thành thục hơn so với tuổi. Bên trong trang viên Camilla, nó tiếp xúc nhiều nhất với Kathy, Kevil, Nizar và tộc trưởng. Mỗi người đều có một cách tư duy là khá lệch lạc so với người thường, nhìn bề ngoài có vẻ như Kathy có lối suy nghĩ bình thường nhất, cô biểu hiện ra ngoài rằng bản thân chỉ giống một thiếu nữ bình thường, thỉnh thoảng sẽ có chút tò mò, chút mơ mộng. Nhưng cái bình thường của cô gần như chỉ được thể hiện trước mặt Lưu Minh Thiên. Trên thực tế, Kathy có một tâm lý vặn vẹo méo mó hơn nhiều. Đứng trước kẻ mạnh – nhất là vị chủ nhân đáng kính đó của cô, thì dịu dàng ngọt ngào, đứng trước kẻ yếu thì chính là băng sơn mỹ nhân, muốn bao nhiêu lạnh nhạt liền có bấy nhiêu lạnh nhạt. Kathy nhận ra vấn đề của mình, nhưng đó đã là bản năng không thể sửa đổi. Đứng trước kẻ yếu, cô luôn cảm thấy khó chịu, sự tồn tại của đối phương mơ hồ vô cùng. Còn kẻ mạnh, dù là kẻ địch, cô cũng sẽ không nhịn được có hảo cảm.

Hiển nhiên Lưu Minh Thiên cũng nhìn rõ được hai bộ mặt của Kathy nhưng lại không ghét bỏ, bởi vì không phải Kathy đang cố lấy lòng kẻ mạnh rồi xem thường kẻ yếu, mà việc phân biệt mạnh- yếu đối với cô giống như một thứ bệnh không thể chữa khỏi. Kathy không đáng trách, nhất là khi cô nàng hay đứng trên quan điểm của một người bình thường cho Lưu Minh Thiên lời khuyên.

Chưa kể loại tâm lí kia rất có thể đã hình thành vì chịu đả kích trong quá khứ.

Mà Lưu Minh Thiên từ nhỏ đã có thói quen bênh vực nữ giới, đối với những cô gái, nhất là những cô gái xinh xắn nó sẽ đối xử dung túng và dịu dàng hết mức. Nó quan niệm con gái là phải được yêu thương, đương nhiên, cô gái đó không được phiền toái và thủ đoạn.

Nói chung Lưu Minh Thiên rất sủng Kathy.

Vậy nên, ngày cuối cùng ở Ý nó sẽ không ngại cùng mỹ nhân chơi đùa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN