Truy Nã Vị Hôn Thê
Chương 1.1
Hay bởi vì cô không phải con trai, không thể giúp ba tiếp tục nối dõi sao?
Nhưng mà, cô tin tưởng mình có khả năng nuôi con tốt hơn cả cha.
Nhớ tới người kia thường hay ức hiếp cô, gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô không khỏi nhăn lại Cô thật sợ người đó “Cậu ở chỗ này làm cái gì?” Bỗng dưng, một giọng nói mang theo chất vấn vang lên từ phía sau lưng cô, cô hoảng sợ, trước tiên vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, có phải quấy rầy đến người lớn ở trong phòng hay không Thấy bọn họ không có phát hiện sự tồn tại của cô, cô quay người lại, không mở miệng chỉ dắt người đã hù dọa cô chạy nhanh về phía vườn hoa “Cậu muốn kéo tôi đi đâu?” Bị cô dắt đi, bạn nam không có cách nào thoát khỏi, vừa mở miệng nghi ngờ, vừa cố gắng đuổi theo cô thật nhanh mãi khi bước vào một góc vườn hoa mà bình thường không có ai đến, Hàn Bích La mới nhìn bạn nam chưa từng gặp đang đứng trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu ta thật khiến người khác không đoán được chính xác bao nhiêu tuổi, làm cho cô không thể xác định cậu ta có nhỏ hơn cô hay không “Cậu là ai? Vì sao lại ở trong nhà của tôi?”
Cô quay đầu lại, tỉ mỉ quan sát cậu ta “Tôi?”
Bạn nam lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Tôi là Long Tĩnh, tôi theo ông nội tới nơi này chơi đùa.”
“Ông nội của cậu?” Chính là ông lão vừa mới nói chuyện cùng ba của cô sao?
Nhìn ánh sáng rực rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta khi nhắc đến ông nội, cô đoán, cậu ta chắc chắn rất thích ông nội của mình
“Còn cậu là ai? Vì sao trốn ở phía sau cửa?” Long Tĩnh bắt chước cô quay đầu đi, cẩn thận quan sát bạn nữ nhìn có vẻ không vui này Cô không giống với các bạn nữ trong trường học, các bạn nữ đó đều thích được vây quanh, đồng thời muốn kết bè kết phái.
Còn cô, trên mặt luôn cười thoải mái, giống như chưa từng có phiền muộn, thế nhưng cô lại đơn độc, tự mình lẻ loi đứng ở phía sau cửa, nhìn thấy cặp lông mày xinh đẹp kia khẽ nhíu lại, dường như có vẻ rất đau lòng, thì rất khó bỏ qua những chuyện đã xảy ra. Làm cho cậu không tự chủ muốn nói chuyện phiếm với cô, hi vọng cô không cau mày nữa
“Tôi là Hàn Bích La.” Cô suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi nói ra; tuy rằng mẹ đã nói, không được tùy tiện nói tên của mình cho người lạ biết, nhưng bạn nam trước mắt này, làm cho cô không cảm thấy sợ hãi chút nào cô nghĩ, bọn họ có thể trở thành bạn bè, nhưng điều kiện trước tiên là “Người kia” sẽ không đột nhiên xuất hiện, dùng lời nói, dùng hành động để hù dọa bạn nam này Có nhiều lần, “Người kia” cứ dùng phương thức này, đến đuổi đi các bạn mới của cô, mặc kệ là bạn nam hay là bạn nữ, người đó đều đuổi bọn họ đi hết, lại còn đe đọa bọn họ không được làm bạn bè của cô.
Cô không hiểu vì sao người đó phải làm như vậy, chỉ cảm thấy đó là người luôn làm cho cô không vui vẻ.
“Hàn Bích La…. …..Bích La…. ……..” Cậu ta lại gọi tên của cô, giống như chơi đùa rất vui
“A ha, nếu ở phía sau tên của cậu thêm một chữ “xuận”, sẽ biến thành tên trà giống như tôi rồi!” Nghe cậu ta nói vậy, cô mới giật mình nhận thấy, hóa ra tên của mình giống tên một loại trà, hơn nữa tên của cậu ta cũng như thế
“Hình như là vậy” Cô không nhịn được, nở nụ cười đáng yêu thẹn thùng với người trước mặt
“Được rồi, sau này tôi sẽ gọi cậu là Xuân nhi, như vậy cậu liền trở thành bích la xuân, về sau cậu đi với tôi, chúng ta cùng lắm thì bị mọi người cười là lá trà thôi.” Cậu ta tiếp tục nói, nhìn đôi môi nhỏ xinh đỏ hồng của cô mỉm cười ngọt ngào mà cảm thấy thật vui vẻ. Cô cười lên nhìn rất xinh đẹp, vì sao không cười?
“Cái gì mà bích la xuân, thật muốn người khác cười đến chết!” Lời nói trào phúng rất thích thú, một giọng nói bén nhọn vang lên trong tiếng xé gió khiến người ta cảm thấy chói tai Hàn Bích La cả kinh, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến mất trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi, làm cho Long Tĩnh cảm thấy thật đáng tiếc.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cô, không tự giác nhíu mày lại, xoay người, nhìn về phía “Hung thủ” đã làm mất vẻ tươi cười đáng yêu của cô, đó là một thiếu niên cao hơn cậu khoảng một cái đầu, hai tay bắt đầu nắm lại, hai chân mở rộng đứng ở phía sau cậu, vẻ mặt không hiền lành trừng mắt nhìn bọn họ.
Nhất là cô gái sau lưng cậu, chỉ cần liếc mắt một cái, Long Tĩnh dễ dàng xác định, cậu tuyệt đối sẽ không làm bạn với người kia.
“Chúng ta đến chỗ khác chơi đi, Xuân nhi.” Cậu dắt tay cô gái nhỏ bỏ đi coi như không nhìn thấy thiếu niên kia.
“Chờ một chút, tôi có nói là cho phép cô đi chưa?” Không nghĩ tới, thiếu niên không phân biệt nặng nhẹ nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Hàn Bích La, làm cô phải kêu đau
“A!” Lực đạo quá lớn, giống như muốn bẻ gãy cánh tay của cô, cô đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
“Cậu buông ra!” Long Tĩnh hoảng sợ, vội vàng buông tay cô, tự mình đến tách bàn tay của thiếu niên ra, không cho cậu ta tiếp tục làm cô đau.
Thiếu niên lắc lắc cổ tay bị ép phải buông ra, nhìn người trước mặt nhỏ gầy như vậy nhưng không ngờ sức lực của cậu ta còn lớn hơn mình, lập tức thiếu niên cảm thấy thẹn quá hóa giận, tung một cú đánh hướng về phía Long Tĩnh.
Long Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp, miễn cưỡng chịu một quyền, ngã ngồi trên mặt đất.
“Trần Hoàng!” Hàn Bích La kinh hãi thét lớn, bước lên đỡ lấy Long Tĩnh, tức giận trừng mắt với người kia,
“Cậu làm sao có thể đánh người khác, thật quá đáng !” Cô ghét nhất lúc cậu ta như vậy, tâm tình không tốt thì tùy tiện đánh người.
“Thế cậu dựa vào cái gì mà muốn trông nom tôi?” Thiếu niên bị mắng thì nhịn không được, cánh tay duỗi ra, dùng sức đẩy cô, không cho cô tới gần Long Tĩnh quá mức. Cô không hề phòng bị nên bị đẩy ngã xuống, bàn tay bị cát đá thô ráp trên mặt đất làm trầy da, chảy ra tơ máu hồng hồng.
“Cậu dám!” Thấy thế, Long Tĩnh vốn không muốn gây sự ở nhà người khác, trừng mắt nhìn về phía Trần Hoàng, tấn công về phía cậu ta giống như bị xúc phạm Trần Hoàng không nghĩ tới người kia sẽ ra tay, y cao lớn hơn cậu, bất cứ chỗ nào cũng tốt hơn, nhưng miễn cưỡng chỉ có thể đánh không phân thắng bại với cậu ta, việc này làm cho y càng thêm tức giận.
Hàn Bích La lúng túng nhìn hai người đánh nhau, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị đẩy ra, chỉ có thể sốt ruột mà chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Nhưng mới chạy không tới hai bước, đột nhiên đụng phải một người đi ngang qua, nếu đối phương không có đưa tay giữ vững cô, có khả năng cô lại ngã trên mặt đất lần nữa.
“Cô bé này, chắc chính là tiểu thư của nhà này?” Long lão gia có mái tóc bạc hỏi Hàn Viêm đi theo ở phía sau. Hàn Viêm trừng mắt liếc cô một cái, trách cô lại xuất hiện ngay lúc này,
“Đúng vậy, đây là con gái của tôi, gọi là Bích La.” Ông cười trừ, Hàn Bích La chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của cha mình. Trong ấn tượng, cha cô đều là cao cao tại thượng không thể với tới, chưa từng thấy thái độ cung kính như vậy của ông ấy, chắc chắn, ông lão này có địa vị rất cao, lập tức, cô kéo tay Long lão gia, dẫn ông tới chỗ Long Tĩnh và Trần Hoàng đánh nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!